Trần Diệc Nhiên quay người sang, dang tay kéo dây an toàn thắt lại cho cô, trong lúc lơ đãng đầu ngón tay chạm vào gương mặt của Điềm Tâm, vệt nước mắt hình như đã làm gương mặt cô trở nên ấm áp, mềm mịn hơn, giống như khối đậu hũ non trơn nhẵn vậy.
Hắn do dự một chút, duỗi ngón tay ra nhẹ nhàng chọc chọc vào khuôn mặt bầu bĩnh, môi trề ra của Điềm Tâm, nhìn gương mặt cô bị mình chọc vào có chút biến dạng mà hắn liền bật cười.
Thói nghịch ngợm nổi lên, Trần Diệc Nhiên cứ thế ngồi chọc, véo khuôn mặt Điềm Tâm, làm miệng cô chu lên cứ như miệng gà vậy. Hắn thấy Điềm Tâm say ngủ không hề hay biết gì, rốt cuộc nhẹ nhàng cúi người qua, hôn lên gương mặt nõn nà của cô.
Trần Diệc Nhiên ngồi dậy, mắt lướt nhìn đôi môi hồng hào mịn màng của Điềm Tâm, suy tư một chút rồi lại duỗi hai ngón tay biến đôi môi cô thành miệng gà một lần nữa, sau đó nhẹ nhàng mà hôn lên.
Ngoài cửa xe, ánh trăng giống như vệt nước vậy, lờ mờ hắt vào thân thể hai người.
Khi tỉnh lại thì Điềm Tâm đã thấy mình nằm trên một chiếc giường lớn mềm mại, ga giường màu thẫm sọc vuông, chăn cũng có hoa văn màu xám nhạt, gối đầu thì rất êm, khiến cô cứ ao ước được nằm trên đó. Trong phòng ấm áp như mùa xuân vậy, cô có thể cảm nhận được mùi hương của hắn thoang thoảng trong phòng, thật là dễ chịu biết bao!
Điềm Tâm mơ màng trở người, cảm giác như toàn thân mệt rã rời, vô cùng đau nhức.
Đợi một lát...cô đang ở đâu vậy...
Cô vươn vai một cái rồi ngồi dậy.
Đôi mắt trong veo nhìn quanh phòng một lượt, gian phòng rất rộng rãi, ánh mặt mời tươi tắn chiếu vào, những vật dụng trên bàn đọc sách được sắp xếp rất ngăn nắp, cái đống sách vở trên giá nhiều đến nỗi thực sự làm cô choáng váng cả đầu. Nhìn cả gian phòng toát lên một vẻ nam tính.
Á...Đây hình như là phòng của Diệc Nhiên...
Vậy chẳng phải cô đang nằm trên giường của Diệc Nhiên sao?
Điềm tâm lấy lại tinh thần, trong lòng đột nhiên cảm thấy vui mừng, thò tay ôm lấy cái chăn mềm mại mà mơ mộng, lúc này trong đầu mới hiện lên một câu hỏi, tại sao cô lại ở trong phòng Diệc Nhiên, lại còn nằm trên giường của hắn, với lại không biết mặt mình có đang giống một người bị ốm không?
Trong trí nhớ của cô thì tối qua cô đã lên xe Diệc Nhiên để trở về, vậy chắc là hắn đã đem cô về đây rồi.
Chẳng lẽ...đêm qua cô cùng Diệc Nhiên ngủ chung giường sao?
Điềm Tâm vội vàng xốc chăn lên nhìn xuống dưới, quần áo vẫn còn...
Cô khẽ thở dài một hơi, có chút thất vọng.
Một người con trai, tư tưởng thì khỏe mạnh, thể xác tinh thần cũng bình thường, nhưng sao có một thiếu nữ như hoa như ngọc đang đứng trước mặt mà lại thờ ơ? Là do cô không đủ hấp dẫn, hay Diệc Nhiên có vấn đề về giới tính?
Điềm Tâm chống cằm, khổ sở suy nghĩ chuyện này.
Hình như trước kia hắn ta cũng có bạn gái mà? Rõ ràng là hắn không có vấn đề về giới tính, vậy thì chỉ có thể là do cô thiếu hấp dẫn rồi...
Điềm Tâm lại buồn bã mà thở dài một hơi, lại nghĩ nếu bạn gái lúc trước của hắn mà quyến rũ hắn thì không biết Trần Diệc Nhiên có hóa thành Sói mà bổ nhào qua không?
Phì phì phì, cô đang nghĩ gì thế, Diệc Nhiên là chính nhân quân tử, nhất định sẽ không làm vậy.
Nhưng rốt cuộc hai người bọn họ vì lí do gì mà chia tay?
Điềm Tâm cảm thấy vô cùng buồn chán mà lại nằm dài ra trên giường, một lúc sau mới đứng dậy đi rửa mặt.