Giúp Thượng Quan Nghệ ngủ mê man đắp kín chăn, Triển Đình Hiển nhìn Y thánh bên cạnh nói: “Bảo Bối hắn không sao chứ?” Sờ khuôn mặt tái nhợt của Thượng Quan Nghệ.
“Không sao! Chỉ là chân khí trong cơ thể có chút loạn, chờ hắn ngủ một giấc tỉnh lại thì tốt rồi!” Y thánh vỗ vỗ Triển Đình Hiển, “Ngươi cũng đi về nghĩ ngơi đi! Ngày mai không phải là muốn hồi cung sao, nghỉ ngơi sớm một chút, hắn ngươi cứ yên tâm đi!” Mình càng xem Triển Đình Hiển này càng thuận mắt. Dĩ nhiên thôi, ‘lão bà’ nên tìm ‘hiền lương thục đức’ thế này biết chiếu cố người khác.
Nhìn một chút Thượng Quan Nghệ trên giường, Triển Đình Hiển gật đầu. “Vậy ta đi nghỉ ngơi, sáng sớm ta lại tới, Bảo Bối trước hết giao cho hai vị tiền bối!”
“Được rồi nhanh đi nghỉ ngơi đi!” Y thánh đẩy Triển Đình Hiển ra ngoài cửa, đóng cửa lại, sau đó đi tới bên giường.
“Không sao, ngươi cũng không cần lo lắng!” Độc quái ôm Y thánh. “Bảo Bối không phải hắn thường nói mình là cỏ dại giẫm không chết, sức sống ngoan cường sao?”
“Hài tử nhu thuận đáng yêu như vậy, những người đó sao lại nhẫn tâm thương tổn hắn!” Y thánh thương yêu nhìn Thượng Quan Nghệ trên giường.
“Đừng thương tâm, nếu hắn tỉnh dậy trông thấy, lại muốn chế giễu ngươi!”
“Ân!” Y thánh dựa vào trong lòng Độc quái.
“Đúng lúc gặp ngươi!” Uyển Tường thấy Triển Đình Hiển, đi tới. “Vốn nghĩ đưa tới trong phòng ngươi, bây giờ giao cho ngươi!” Đem một tá thư đưa cho Triển Đình Hiển.
“Đây là cái gì?” Triển Đình Hiển nhìn đồ vật trong tay.
“Tin tức Khánh Nguyên truyền tới! Ngươi từ từ xem, ta còn có việc.” Uyển Tường khoát khoát tay.
“Cái đó…” Triển Đình Hiển nhìn Uyển Tường, không biết mở miệng thế nào.
Uyển Tường thấy Triển Đình Hiển muốn nói, nhưng lại có chút khó xử, liền hiểu hắn muốn hỏi gì. “Ngươi là muốn hỏi quan hệ của Nghệ thiếu và Ti Thanh Ứ sao?”
Triển Đình Hiển gật đầu.
“Kỳ thật ta cũng không rõ lắm, đợi lát nữa đi ra sau, ngươi hỏi Minh Hi đi! Hắn hẳn là biết rõ hơn so với bất kỳ kẻ nào, dù sao giữa bọn họ cũng chỉ có thể dùng ‘gút mắc’ để hình dung.”
Phải không, siết chặt thư trong tay. “Những người khác ở đâu?” Cả một đêm cũng không có thấy bóng dáng bọn họ.
“‘Chiếu cố’ Ti Thanh Ứ kia chứ đâu.” Uyển Tường nhún vai. “Ngươi sớm nghỉ ngơi một chút!”
“Được!” Triển Đình Hiển đẩy cửa vào phòng.
Tắm rửa xong, Triển Đình Hiển thay một bộ y phục sạch sẽ, ngồi ở bên bàn mở thư. Sau một nén nhang, Triển Đình Hiển xem xong tất cả thư, mới yên tâm lại. Xem ra tình hình Khánh Nguyên bên kia đã được ổn định lại, không có phát sinh đại loạn gì, ngoại trừ mấy người quạt gió thổi lửa bị Hàn đế giết ra.
Không nghĩ tới hắn rơi xuống sườn núi một lần, trong triều lập tức liền thoát ra một đám người, muốn phế thái tử, sau đó ngoại thích chuyên chính, xem ra bọn họ vẫn là không có buông tha, hắn đúng lúc lợi dụng cơ hội lần này đem chuyện hậu cung xử lý xong. Lúc Triển Đình Hiển đứng lên chuẩn bị cởi y phục đi ngủ, phát hiện một thân ảnh từ của sổ thoáng qua, đứng ở cửa.
“Ai a?” Triển Đình Hiển nghi ngờ một chút, đi tới cửa mở ra một chút thấy người đến sửng sốt.
…
“Có thêm đường vào bên trong hay chưa?” Y thánh bưng thuốc hỏi Độc quái bên cạnh.
“Để rồi, chưa từng quên.” Độc quái ôm Y thánh nói. Một đại nam nhân như thế, đánh nhau thì sợ đau, uống thuốc tì sợ đắng. Từ nhỏ đến lớn uy thuốc cùng với đánh lộn như nhau.
“Đây không phải là Bảo Bối sợ đắng sao!” Y thánh đẩy cửa phòng, hét lớn: “Bảo Bối đâu? Sao không thấy!” Để thuốc trong tay xuống, lao ra ngoài cửa. “Ta tìm ở trong trang, ngươi đi địa lao nhìn xem!” Bảo Bối hiện tại tỉnh cũng là thần trí mơ hồ, vậy nếu như xảy ra chuyện gì phải làm sao bây giờ!
“Đừng kích động, trước hết đừng kích động! Chúng ta phân công nhau đi tìm!” Độc quái an ủi.
“Được!” Bảo Bối a, ngươi nhất thiết đừng xảy ra chuyện.
Y thánh và Độc quái phân công đi tìm tung tích Thượng Quan Nghệ, Y thánh lại ở hành lang đụng phải Minh Hi từ kinh thành Khánh Nguyên chạy về.
“Chuyện này làm sao vậy, gấp gáp như thế!” Minh Hi đỡ lấy Y thánh đụng vào mình.
“Bảo Bối…Bảo Bối không thấy!”
“Cái gì!” Minh Hi la lên. Hắn vừa nhận được tin tức liền vội vàng chạy tới, vốn là không muốn để cho Nghệ và Ti Thanh Ứ kia gặp mặt, nhưng phòng tới phòng đi vẫn là không có phòng được. “Ta đây đi tìm hắn ngay!
“Minh Hi!” Y thánh gọi lại Minh Hi. “Bảo Bối hiện tại chắc là thần chí mơ hồ, ngươi cẩn thận một chút!”
“Nhớ rồi!” Minh Hi nhanh đi tìm người.
…
Triển Đình Hiển mở cửa thấy người đứng ở cửa sửng sốt một chút. “Bảo Bối ngươi đã tỉnh!” Thật là tốt quá. “Ngươi biết ta lo lắng bao nhiêu không?”
Thượng Quan Nghệ đứng ở cửa không nhúc nhích, chẳng qua là hai mắt nhìn chằm chằm vào Triển Đình Hiển.
“Bảo Bối, mau đi vào, đừng đứng ở cửa!” Triển Đình Hiển đưa tay kéo Thượng Quan Nghệ, lại phát hiện người này vẫn không nhúc nhích. “Ngươi làm sao vậy?” Rốt cuộc phát hiện người trong tay không thích hợp.
“…Vì sao lừa ta…”
Nghe Thượng Quan Nghệ nói, Triển Đình Hiển sửng sốt. “Bảo Bối, ngươi vừa mới nói cái gì?”
“Ngươi vì sao lừa ta… ngươi vì sao lừa ta…” Thượng Quan Nghệ lặp đi lặp lại mấy câu đó.
“Bảo Bối…ngươi…” Triển Đình Hiển giật mình nhìn người trước mặt gắt gao chế trụ cổ mình. “Buông…tay…Bảo Bối buông tay…” Triển Đình Hiển thử đẩy tay Thượng Quan Nghệ bóp cổ mình.
“Vì sao lừa ta…” Thượng Quan Nghệ hung hăng vung một cái, đem Triển Đình Hiển nặng nề ném lên giường.
“Ân…” Va chạm thật mạnh, làm cho sau lưng Triển Đình Hiển đau đớn, một búng máu thổ (?土:Đất) đi ra.
“Ngươi đã nói để cho ta tin tưởng ngươi…ngươi đã nói sẽ không để cho ta thất vọng…” Cưỡi ở trên người Triển Đình Hiển hai tay bóp cổ người dưới thân. “Các ngươi đều là muốn lợi dụng ta mà thôi…các ngươi cũng chỉ là lừa ta…”
Triển Đình Hiển cố gắng giãy ra, lại phát hiện Thượng Quan Nghệ lúc này phi thường mạnh mẽ. “Buông tay…Bảo Bối…buông tay ra…” Lúc giãy giụa lại phát hiện có nước mắt rơi trên mặt mình.
“Ngươi không phải là làm cho ta tin tưởng ngươi sao, ngươi không phải là đã đáp ứng ta, nếu để cho ta đi, sẽ chính miệng nói cho ta biết sao…vì sao ngươi muốn đưa ta đi…vì sao đưa ta đi…” Khí lực trên tay Thượng Quan Nghệ càng lúc càng lớn, cặp mắt cũng càng ngày càng hỗn độn. “Người phản bội ta đều phải chết!” Tức tư để lí quát. (息底斯里?)
“Bảo Bối…ngươi tỉnh tỉnh…” Triển Đình Hiển đem hết khí lực toàn thân, một cước đá văng Thượng Quan Nghệ đè ở trên người. “Khụ khụ khụ…khụ khụ khụ…” Triển nằm ở mép giường ho khan không ngừng.
Thượng Quan Nghệ ngã dưới đất bò dậy, khát máu nhào tới.
Minh Hi vốn là muốn gọi Triển Đình Hiển cùng mình đi tìm người, thấy cửa mở ra liền đi vào, cũng không nghĩ đến vừa vào phòng đã thấy Thượng Quan Nghệ bổ nhào lên người Triển Đình Hiển, dùng sức bóp cổ người kia. “Thượng Quan Nghệ, ngươi làm gì thế! Ngươi điên rồi!” Xông lên trước kéo Thượng Quan Nghệ xuống, ấn trên mặt đất. “Ngươi biết ngươi lại làm gì không?” Một quyền đánh tới.
“Ân ~~” Bởi vì đau, co rụt lại đứng lên.
“Ngươi một cái bổn đản!” Phong bế mấy cái đại huyệt toàn thân Thượng Quan Nghệ, đem người giao cho mấy người nghe tiếng chạy tới.
“Ngươi không sao chứ?” Y thánh chạy tới bên cạnh Triển Đình Hiển, nhìn dấu tay trên cổ, vội vàng bắt đầu kiểm tra. “Hoàn hảo, không có tổn thương đến khí quản và thanh đới.” Phát hiện không có sao mới yên tâm.
“Các ngươi mang Nghệ trở về đi, chỗ này ta ở lại là được.” Tiếp nhận thuốc Y thánh lấy ra.
“Vậy được, Minh Hi buổi tối ngươi chứ ý một chút, nếu có chuyện thì gọi ta!”
“Nhớ rồi! Các ngươi cũng nghỉ đi, ngày mai mọi người còn phải đi kinh thành.” Nhìn người lục đục đi ra, Minh Hi ngồi vào bên cạnh Triển Đình Hiển, mở ra hộp thuốc, cẩn thận đem dược cao bôi lên cổ Triển Đình Hiển.
“Bảo Bối…” Triển Đình Hiển chịu đựng cổ họng đau đớn, khàn khàn mở miệng.
“Yên tâm, hắn không sao! Hắn vừa rồi đầu óc không tỉnh táo lắm, ngươi…đừng để ý.” Dùng băng vải quấn cổ Triển Đình Hiển. “Ngày mai ngươi có thể nói chuyện bình thường rồi, bất quá dấu tay phải mấy ngày nữa mới có thể biến mất.”
Triển Đình Hiển kéo tay Minh Hi, miệng giật giật.
“Ta tối nay qua, chính là muốn nói cho ngươi biết chuyện này.” Minh Hi thở dài một cái.
***
“Thượng Quan Nghệ hơn mười năm trước, cũng không phải là đương gia Thượng Quan gia, cũng không phải là Nghệ thân vương của Minh Hạo. Lúc bình thường thoạt nhìn vừa khôn khéo lại phúc hắc, kỳ thực bên trong hắn cực kỳ đơn thuần. Bên trong thế giới của hắn chỉ có ‘yêu’ và ‘không yêu’, ‘hận’ và ‘không hận’, cuộc sống đối với hắn kỳ thực chính là đơn giản. Hắn ở phương diện khác đầu óc có thể có hơn mấy sợi gân, nhưng duy chỉ có đối mặt với tình cảm, hắn mãi mãi cứ như vậy một sợi gân, nhận thức đúng thì tuyệt không quay đầu, cho đến khi thương tích đầy mình.” Minh Hi vừa thu thập gian phòng bị Thượng Quan Nghệ làm lộn xộn vừa nói với Triển Đình Hiển.
Làm xong công việc trong tay, Minh Hi lấy qua một cái ghế, ngồi trước mặt Triển Đình Hiển nói tiếp: “Lúc đó Ti Thanh Ứ vẫn chỉ là thái tử Đông Xuyên, ngày đó hắn và Ti Vân Khởi cùng cha khác mẹ cùng nhau đi săn, trên đường gặp thích khách, vừa vặn Nghệ đi ngang qua, liền tiện tay cứu bọn họ. Nhắc tới cũng buồn cười, Thượng Quan Nghệ hắn cả một đời đã phát ra một lần thiện tâm, kết quả là gặp được hai huynh đệ kia.” Nhìn chén trà trong tay. “Mười năm trước Ti Thanh Ứ cũng không phải cái bộ dáng này hiện tại ngươi thấy, khi đó hắn thật sự làm cho người ta có một loại cảm giác ‘thơm mát’. Cũng là trong nháy mắt đó, Nghệ đối với Ti Thanh Ứ lúc đó có cảm giác động tâm, mà Ti Vân Khởi cũng là vào lúc đó yêu Nghệ. Ba người bọn họ luôn là đồng tiến đồng xuất, cảm giác kia rất vi diệu, không có làm cho người ta cảm thấy bất kỳ cái gì không hài hòa. Nhưng mãi đến sau khi Nghệ thiếu vì để cho hai huynh đệ bọn họ ở trong cung nâng cao địa vị một chút không để cho người khác tùy ý khi dễ, mà giúp bọn họ nhận được tán thưởng của lão hoàng đế, mọi thứ đã thay đổi.”
“Từ một hoàng tử bình thường, trở thành một hoàng tử được trọng dụng, bên trong có bao nhiêu khác biệt, tin tưởng rằng ngươi đây một người từ nhỏ trưởng thành ở hoàng cung, vẫn phải hiểu rõ hơn ta. Ti Thanh Ứ từ từ thay đổi, thay đổi càng ngày càng mưu cầu danh lợi với quyền lực, thậm chí bắt đầu muốn ngồi lên hoàng vị. Vì vậy hắn bắt đầu lừa gạt và lợi dụng Nghệ một lần, cũng đem một chút xíu tâm tư kề sát mình đẩy đi.”
“Con người cũng sẽ phải mệt mỏi, khi lần lượt tha thứ đổi lấy lợi dụng và tổn thương, Nghệ hắn rốt cuộc nhận rõ sự thật, nhưng khi hắn và Vân Khởi muốn ly khai nơi thị phi này, Ti Thanh Ứ bắt mẫu phi của Vân Khởi, uy hiếp bọn họ. Hắn bảo Nghệ giúp hắn leo lên vương vị, đến lúc đó hắn sẽ thả mẫu tử Vân Khởi bọn họ. Năm ngày, năm ngày ngắn ngủi, Nghệ dùng thời gian năm ngày lật đổ một triều đình, đưa Ti Thanh Ứ lên vương tọa. Mà khi hắn đi suốt đêm trở về đón Vân Khởi, thấy một màn kia biến thành đau đớn vĩnh viễn trong lòng hắn.”
Minh Hi ngừng lại, không có nói tiếp, một lát sau mới nói với Triển Đình Hiển: “Chuyện xế chiều hôm nay ngươi đối thoại với bọn họ, hẳn là biết đại khái đi?”
Triển Đình Hiển gật đầu.
“Nhưng Vân Khởi là tự mình hắn giết.”
Nghe Minh Hi nói, Triển Đình Hiển giật mình ngẩng đầu lên. Bảo Bối tự tay giết, làm sao có thể!
“Bởi vì Nghệ biết Vân Khởi cũng có kiêu ngạo của hắn. Cho nên khi Vân Khởi kéo tay hắn, để hắn tự tay giết mình, Nghệ biết đó là tâm nguyện cuối cùng của Vân Khởi. Có lẽ cuối cùng chết ở trong ngực người mình yêu, lúc đó đối với Vân Khởi mà nói, có thể là hạnh phúc nhất.” Minh Hi bất đắc dĩ thở dài. “Người một sợi gân kia, đem tất cả lỗi lầm đều ôm vào trên người mình, thậm chí bức mình đến ngõ cụt, lúc nghiêm trọng nhất dùng giết người để mình mất cảm giác. Một đoạn thời gian rất dài, hắn không tin tưởng người khác, lúc nào cũng nghi thần nghi quỷ, cho là mỗi người tiếp cận hắn đều có mục đích, bao gồm những cơ thiếp nam sủng thị tẩm, mỗi lần đến sau cùng, đều bị hắn bóp chết ở trên giường, hắn trải qua cuộc sống như thế suốt ba năm.”
“Cho nên lúc đó khi ta biết hắn cùng ngươi vào cung, ta sợ lịch sử sẽ tiếp diễn, cho nên hao tốn tâm tư mượn hơi Vũ vương muốn làm phản, để cho hắn mang ta tiến cung.”
“Ngươi…là…” Thích Lặc vương tử giả kia, Triển Đình Hiển bụm cổ họng, cố sức nói.
“Ngươi nếu thật sự yêu hắn, thì đối đãi hắn thật tốt. Hắn quen làm một đại thụ vì người khác che gió che mưa, nhưng thụ cũng là cần thổ nhưỡng và tưới tiêu. Hắn không có cường thế như bề ngoài, hắn cũng có một mặt yếu đuối, chỉ là người ngoài nhìn không thấy mà thôi. Có lẽ ‘Nghệ Bảo Bối’ khi đó ở trong hoàng cung Khánh Nguyên mới thật sự là hắn, một bản thân chân thực bị hắn vứt bỏ ở chỗ sâu nhất. Ta đem hắn lại một lần nữa đẩy về bên cạnh ngươi, cũng không phải là vì để cho ngươi lại làm hại hắn bị thương nữa.” Minh Hi cười.
“Yên…tâm!”
“Nga, đúng rồi, còn có một sự kiện.” Minh Hi vẻ mặt cười xấu xa nhìn Triển Đình Hiển. “Cái kia nếu các ngươi quyết định ở cùng một chỗ, có một chuyện nhất định tránh không khỏi, ví dụ như ‘sàng sự’. Trêu chọc nói với Triển Đình Hiển tái mặt: “Cái đó…hắn trời sinh hậu đình nhỏ hẹp, không thể ở mặt dưới, Năm xưa cũng vì nguyên nhân này mới phải bị quan quán ‘đuổi ra khỏi nhà’. Mặc dù bản thân hắn ở vấn đề ‘trên dưới’ này không có chấp nhất gì, nhưng ngươi cũng đừng quên, hắn là sợ đau nhất, bình thường dập đầu đụng chạm đều phải kêu khóc không để yên. Hơn nữa ngươi cũng không muốn thấy hắn mỗi lần đều ‘máu chảy thành sông’ chứ?” Vỗ vỗ bả vai Triển Đình Hiển, “Ngươi liền ủy khuất một chút, vì yêu hy sinh đi!”
“…” Triển Đình Hiển nhìn Minh Hi không nói gì. Đây chính là cái kia văn nhã xưng Minh đế? Xem ra sau này không thể tin lời đồn, vậy mấy người khác cũng không giống như trong lời đồn.
“Thuốc này…ngươi trở về đưa cho Lý Lăng…Kỳ kia, đến lúc đó hắn liền có thể xuống giường, giống như bình thường.”
“Hắn…làm sao vậy?” Triển Đình Hiển hỏi.
“Gân tay gân chân đều bị cắt đứt!” Minh Hi vẻ mặt bội phục nói: “Hắn là cái loại dính người nhất ta từng gặp, lại dám làm ầm ĩ với Hàn Triệt, còn dám động thủ. Nếu Tường thiếu không kéo ra, tứ chi của hắn sớm bị Triệt Triệt xé xuống rồi.”
“Ti Vân Khởi…là hạng người gì.” Triển Đình Hiển gọi lại Minh Hi đi tới cửa.
“…một người luôn luôn không cần hồi đáp, lặng lẽ dâng hiến, làm cho người ta thấy đau lòng.”
***
Thượng Quan Nghệ ở ngoài của phòng Triển Đình Hiển đi mấy vòng, không biết đối mặt thế nào với người ở bên trong. Sáng sớm tỉnh lại, Minh Hi đã đem tất cả mọi chuyện nói cho hắn biết, hắn làm sao liền…, Thượng Quan Nghệ nhìn nhìn hai tay mình gục đầu. Quay đầu lại nhìn cửa phòng đóng chặt, hạ quyết tâm, trực tiếp đẩy cửa đi vào. “Ngày hôm qua…” Thượng Quan Nghệ vừa vào phòng liền phát hiện Triển Đình Hiển y phục chỉnh tề, ngồi ở trên giường cười nhìn mình.
“Ta tưởng là ngươi suốt đời không vào.” Triển Đình Hiển nói với Thượng Quan Nghệ. “Qua đây a, ngươi đứng đó định làm bối cảnh hả!” Vẫy vẫy tay.
Thượng Quan Nghệ cúi đầu đi tới trước mặt Triển Đình Hiển. “Thật xin lỗi chuyện tối hôm qua…ta thiếu chút nữa…” Nhìn băng vải trên cổ Triển Đình Hiển, Thượng Quan Nghệ ái náy cúi đầu thấp hơn. “Nếu không ngươi bóp lại đi!” Đem cổ duỗi ra. “Ngươi làm sao hết giận thì làm như thế!”
“Không cần!” Triển Đình Hiển kéo Thượng Quan Nghệ qua ôm lấy. “So với Bảo Bối vì ta mà bị thương, chút này tính là cái gì. Hơn nữa ta hiện tại không phải là khỏe rồi sao? Ấn ký hai ngày nữa sẽ biến mất.” Nâng mặt Thượng Quan Nghệ lên hôn một cái.
“Nhưng mà…” Thượng Quan Nghệ còn chưa nói xong, trực tiếp bị Triển Đình Hiển hôn. Ngay lúc hai người đang tận tâm hôn nhau, một tiếng ho khan vang lên, cắt ngang hai người hôn nhau mặt đỏ bừng.
“Khụ khụ! Sớm như vậy hai vị liền luyện tập ‘sức hô hấp’ a?” Uyển Tường ghé vào trước cửa sổ cười nói. “Nghệ thiếu, có phải lần trước thua bởi Triệt Triệt hay không, cho nên không cam lòng mới gia tăng luyện tập, ta nghe nói ngươi thiếu chút nữa bị Triệt Triệt hôn tắt thở.”
“Minh Hi ngươi một cái tên miệng rộng!” Thượng Quan Nghệ chửi. “Ngươi rốt cuộc tới làm gì!” Quấy rối chuyện tốt của người khác!
“Gọi các ngươi đi ăn điểm tâm, sau đó hồi cung! Ngoài ra, Nghệ thiếu Triệt Triệt đã biết chuyện ngươi mạo gương mặt của hắn tiến cung rồi!” Sau đó vẻ mặt thương hại nói: “Ngươi tự giải quyết cho tốt!”