Nghe Đồn Hắn Hại Nước Hại Dân

Chương 7: Tự trồng cỏ trên đầu mình




Lúc Dương Từ Dật tỉnh dậy, anh nhìn Hoắc Huyền cách đó không xa đang mặc một chiếc quần thể thao màu đen, thân trên trần trụi, để lộ bộ ngực rắn chắc khó nhận ra khi mặc áo, đang viết viết vẽ vẽ gì đó.
Thắt lưng anh tê dại, bỗng nhớ lại ngày hôm qua mặt anh đỏ ửng, tim đập thình thịch, đúng lúc đó ánh mắt Hoắc Huyền rơi vào anh.
Dương Từ Dật khó có thể nhìn thẳng vào mắt Hoắc Huyền, cặp kính của anh không biết bị ném đi nơi nào, đành phải thất thần đánh giá cơ thể Hoắc Huyền.
Cơ bắp trông cực kỳ cường tráng, chiếc quần bị dương v*t thiên phú dị bẩm đỉnh lên thành hình túp lều, Dương Từ Dật từ từ quay mặt đi.
Hôm qua Hoắc Huyền mạnh tay lột sạch bộ com lê của anh, bộ đồ đó giờ coi như hỏng. Lúc này toàn thân Dương Từ Dật chỉ mặc đúng cái áo rộng thùng thình của Hoắc Huyền làm đồ ngủ, mấy chỗ quan trọng chẳng che được cái gì, anh cố khép chặt hai chân nhưng vẫn lộ vị trí tối qua bị sử dụng quá mức.
Hoắc Huyền bị vẻ ngoài mất kiểm soát của Dương Từ Dật làm cho mê mẩn. Đêm qua hắn còn thấy có chút hơi quá đáng nhưng bây giờ nhìn đuôi lông mày phong tình của Dương Từ Dật làm hắn không khỏi hít sâu một hơi.
Dương Từ Dật muốn ngồi dậy, lại phát hiện tay anh còn đang bị còng.
".........Hoắc Huyền, em thả anh ra."
Hoắc Huyền bưng sữa nóng và bánh mì lại gần: "Vậy anh nói cho em biết, người đó là ai?"
Dương Từ Dật im lặng.
Hoắc Huyền cầm ly sữa bò đút cho anh, Dương Từ Dật nghiêng đầu cự tuyệt ăn cơm, nhìn qua vừa có chút tức giận lại bất đắc dĩ: "Hoắc Huyền, em thả anh ra đi. Hành động này quá trẻ con rồi, em trước đây không như vậy."
Ánh mắt Hoắc Huyền tối sầm: "Nếu chúng ta không ly hôn thì anh nói cho em biết đó là ai?"
Dương Từ Dật thở dài: "........Không được, rốt cuộc em muốn gì?"
Đôi mắt Hoắc Huyền bùng lên lửa giận, thái độ Dương Từ Dật khiến hắn ý thức được một chuyện, một là hắn và Dương Từ Dật tranh cãi như vậy thêm vài năm, hoặc tự đập nát những tư tưởng muốn ngo ngoe rục rịch của mình và ôm chặt anh đến lúc chết.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
2. Kẹo Sữa Bò
3. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
4. Xuyên Thành Bạn Đời Của Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật Độc Ác
=====================================
Hoắc Huyền nói: "Vậy chúng ta sẽ ở đây mấy ngày, em nói anh biết, chừng nào anh nói rõ ràng em mới thả anh ra, em có thể giữ anh ít nhất một tuần cũng không vấn đề gì. Nếu để em tự mình tra được hắn ta là ai, em sẽ đánh chết thằng chó đẻ đó!"
Dương Từ Dật nhíu mày, tát Hoắc Huyền một cái.
Hoắc Huyền ngày thường càng bình tĩnh thì lúc bộc phát tức giận càng đáng sợ hơn.
Dương Từ Dật chưa bao giờ đánh Hoắc Huyền, thậm chí đụng đến một ngón tay cũng không.
Bây giờ lại vì thằng khác mà đánh hắn.
Dương Từ Dật thấy Hoắc Huyền nghiêng đầu sững sờ cứng đờ tại chỗ, trong mắt anh hiện lên vẻ bối rối.
Tất cả những dục vọng mãnh liệt bị Hoắc Huyền ẩn dấu dưới vỏ bọc điềm tĩnh tự chủ, vì một cái tát của Dương Từ Dật mà bùng phát.
Hắn với lên đầu giường lấy chai dịch bôi trơn, mở ra đổ vào tay, sau đó đưa tay đâm vào phía sau Dương Từ Dật, hai ngón tay chậm rãi xoa: "Nếu không đói bụng, vậy chúng ta tiếp tục."
Dương Từ Dật bị khí thế hung ác của Hoắc Huyền dọa sợ.
Hoắc Huyền nhéo cằm Dương Từ Dật hôn anh: "Anh không nói cũng được, em tiếp tục bắt nạt anh."
Cánh tay Hoắc Huyền siết chặt, đây là một cái ôm tràn ngập khống chế, Dương Từ Dật không động đậy nổi, chỉ có thể run rẩy trong lòng ngực hắn.
Hoắc Huyền bóp chặt eo Dương Từ Dật, đỡ dương v*t cứng ngắc của hắn hướng về phía lỗ hậu lầy lội của Dương Từ Dật. Phát hiện anh còn muốn giãy giụa, hắn trực tiếp nhấc một chân của anh lên khuỷu tay, một chân ép sát bên hông hắn.
Dục vọng Hoắc Huyền nổi lửa bừng bừng, hắn đem tất cả tưởng niệm và khát khao đều phát tiết trong cơ thể Dương Từ Dật, hormone dâng lên não, Hoắc Huyền dập dữ dội không theo chút kỹ xảo nào, từng cú thúc va chạm nguyên thuỷ, hôn ngực anh, cắn đầu v* anh, làm quầng vú anh trở nên đỏ thẫm.
Cơ thể Dương Từ Dật bị hôn đến mềm cả người, tay không tự chủ cử động né tránh nhưng lại bị ôm chặt không thể nhúc nhích, anh nghiêng đầu né tránh nụ hôn của Hoắc Huyền. Hoắc Huyền nhìn đôi môi hồng hào ướt át của anh lúc đóng lúc mở, lại cúi xuống ngậm lấy.
Hoắc Huyền vốn tưởng Dương Từ Dật sẽ bị hắn ức hiếp đến phát khóc, nhưng dần dần dưới cơn mưa tình yêu mãnh liệt thô bạo của hắn, hai đùi Dương Từ Dật quấn chặt eo hắn, ôm hắn gắt gao, hai bên má ửng đỏ, khẽ nhắm hai mắt, anh vô thức hé miệng thở dốc, trông vừa mê ly lại hưởng thụ, lý trí dường như bay ra khỏi cơ thể.
Biểu cảm trông rất dâm đãng.
"Hoắc Huyền, thoải mái quá.....a ưm."
Hoắc Huyền: "........."
Cứ như trên người Hoắc Huyền có thuốc kích dục mạnh nhất vậy.
Dấu con mẹ nó quá sâu, hóa ra Dương Từ Dật thích kiểu lên giọng này.
Hoắc Huyền hôn anh, môi kề môi, phả toàn bộ hơi thở của hắn vào miệng Dương Từ Dật, tiếp tục đè nặng anh ác liệt nói: "Là anh tự tìm đường chết."
Cơ bắp trên lưng Hoắc Huyền căng lên, cánh tay ôm chặt eo Dương Từ Dật, giống như dã thú đến mùa động dục chỉ biết sinh sản, răng nanh ngậm sườn cổ anh gặm gặm, không ngừng thốt ra những lời nói tục tĩu để kích thích anh: "Anh chỉ có thể rên ở dưới thân em thôi, biết không?"
Bị đâm mấy chục lần liên tục, Dương Từ Dật không kìm được nước mắt, bị ** sướng phát khóc.
Hai ngày tiếp theo họ cứ sinh hoạt giống vậy, thể lực của Hoắc Huyền như dã thú.
Sau khi làm Dương Từ Dật đến hôn mê, hắn lấy di động của anh yêu cầu Thời Tuyên kiểm tra hồ sơ du lịch của anh ba năm trước, Thời Tuyên do dự nói anh ta không có quyền hạn đó.
Trợ lý trước kia của Dương Từ Dật đã nghỉ việc và ra nước ngoài, hắn xin thông tin liên lạc có chuyện cần hỏi.
Vì thế Thời Tuyên đưa địa chỉ email cho hắn, anh ta do dự hỏi Dương Từ Dật có khỏe không.
Hoắc Huyền trầm ngâm một chút: "Không tốt lắm."
Hắn còn bảo nếu có người hỏi thì cứ nói như vậy.
Sau khi viết email và gửi cho trợ lý cũ, Dương Từ Dật mơ màng tỉnh lại, trên người đầy vết dấu tay hằn lên, dấu hôn cùng vệt nước.
Hoắc Huyền ôm người đi tắm, làn da dính sát vào nhau, toàn thân Dương Từ Dật mềm nhũn, ngay cả tư duy cũng thành một đống hồ nhão, đôi mắt như bị che phủ bởi tầng sương mù, nằm im trong vòng tay Hoắc Huyền.
Dường như Hoắc Huyền có mùi hương anh thích, giúp anh cảm thấy an tâm.
Hoắc Huyền nhất thời mềm lòng đến rối tinh rối mù, hắn thật sự rất yêu Dương Từ Dật.
Hắn muốn cả người anh đều là của hắn.
Hoắc Huyền viết ra rất nhiều người khả nghi.
Thời điểm làm tình với Dương Từ Dật, hắn lợi dụng lúc ý chí anh yếu đuối nhất, dùng giọng điệu ác độc ép hỏi anh.
Ai ngờ Dương Từ Dật không làm theo kịch bản, chỉ đồng ý làm tình, không chịu nói về vấn đề khác, kế hoạch bức cung của Hoắc Huyền tuyên bố thất bại.
Dương Từ Dật bị hắn cắn đến thoải mái, vô thức ưỡn ngực lên muốn nhét vào miệng người đối diện, hai chân vòng quanh eo Hoắc Huyền, nhịn không nổi làm nũng nói: "Hôn anh đi."
Hoắc Huyền từ chối hôn anh, từ trên cao nhìn Dương Từ Dật với ánh mắt trịnh trượng, bảo anh tự chơi mình, nếu không hôm nay không ** anh.
Hoắc Huyền tháo còng tay Dương Từ Dật, ra lệnh: "Tự mình mở rộng."
Áo sơ mi lỏng lẻo khoác trên người Dương Từ Dật, một lúc sau mặt anh đỏ bừng thở phì phò, anh quỳ xuống giang hai chân ra tự chơi đùa lỗ hậu của mình, ngón tay đâm vào lỗ nhỏ ướt át, thọc vào rút ra, tự đâm chọc điểm nhạy cảm của mình, Hoắc Huyền nhìn mà mũi nóng lên.
Hai ngón tay bị lỗ thịt kẹp chặt, ngón tay mảnh khảnh xinh đẹp do dùng sức mà trở nên trắng bệch, banh ra đâm thẳng khối thịt mềm mại trong lỗ nhỏ, dịch bôi trơn trộn lẫn d*m thủy chảy đầy tay Dương Từ Dật, từ từ trượt xuống cặp đùi trắng nõn như ngọc.
"A ha......Hoắc Huyền......"
Cơ thể Dương Từ Dật mềm nhũn, chảy ra không biết bao nhiêu là nước dinh dính nhớp nháp khắp nơi.
Hoắc Huyền thở hổn hển, bóp eo Dương Từ Dật đè anh lại trên giường, vừa xoa vừa đánh cặp mông mềm mại đầy đặn của anh, đột nhiên cảm thấy mũi có chút ướt, vài giọt máu mũi rơi tong tong xuống cặp mông trắng bóc của Dương Từ Dật.
Tự dưng phía sau không có động tĩnh gì, Dương Từ Dật quay người lại thì thấy Hoắc Huyền đang luống cuống tay chân vội vàng cầm khăn giấy che mũi.
"........Em bị sao vậy."
Hoắc Huyền cảm thấy rất mất mặt, hắn bị Dương Từ Dật chọc cho dựng lông, miệng lưỡi nhanh chóng đáp: "Gần đây thời tiết khô hanh quá thôi."
Càng nghĩ càng tức, hắn nhét khăn giấy vào mũi, dứt khoát kéo Dương Từ Dật ngồi lên đùi mình, ôm anh vào lòng, dùng giọng điệu không vui nói: "Đĩ dâm, tự trèo lên ăn vào đi."
Dương Từ Dật cau mày nuốt từ từ căn dương v*t dữ tợn, chậm rãi ngồi xuống. Mỗi lần Hoắc Huyền cắm vào anh lại phải thích ứng một lần, tuyến tiền liệt mềm mại bị dị vật xa lạ xâm nhập đâm một cách tàn nhẫn, lỗ thịt tham lam cắn chặt như cái miệng nhỏ đói khát. Anh ôm lấy bả vai Hoắc Huyền, cảm thấy toàn thân nóng bừng khó mà chống đỡ.
Hoắc Huyền bị anh kẹp nửa vời chỉ càng thêm khó chịu, hắn trực tiếp nâng mông Dương Từ Dật lên rồi nhấn mạnh xuống. Bàn tay Dương Từ Dật đặt trên vai Hoắc Huyền siết chặt hơn.
Dương Từ Dật bị ** lên ** xuống đến mức thét lên, tiếng giường kẽo kẹt không ngừng, cơ thể Dương Từ Dật được đặt trên đùi Hoắc Huyền phiếm hồng, giống như yêu tinh quyến rũ chuyên hút tinh khí của đàn ông.
Hoắc Huyền lại cảm nhận chóp mũi nóng bừng, hắn nghĩ thầm Dương Từ Dật thật đáng ghét, hại hắn bị chảy máu mũi nhiều như vậy, thắt lưng chuyển động càng thêm dữ dội.
Dương Từ Dật ở trong phòng tập thể thao chỉ toàn tập luyện nhẹ nhàng, nào chịu nổi kiểu làm tình mãnh liệt như vậy. Anh không khỏi run rẩy, bầu ngực rung rung hướng về miệng Hoắc Huyền, hắn cúi đầu liếm láp núm vú cương cứng, đầu lưỡi dùng sức ấn mạnh, mút đến mức phát ra tiếng nước tấm tắc. Dương Từ Dật không chịu được nữa, vừa rên rỉ đẩy đầu hắn, vừa thoải mái ưỡn ngực.
Ngực anh cọ vào mặt Hoắc Huyền, bị bộ râu mới mọc của hắn cọ cho toàn thân phát run. Hoắc Huyền thay tờ khăn giấy mới, nghĩ thầm hôm nay cho dù hắn cạn sạch máu mũi cũng phải ** vợ yêu bất tỉnh.
Cơ thể ngày thường mặc com lê nghiêm túc đứng đắn hoá ra lại thèm ** như vậy.
Còn thích hắn ở trên giường vừa dữ vừa mắng anh.
Hoắc Huyền giữ chặt tay anh ấn xuống giường, cảnh xuân rộng mở. Trong khoảng thời gian này không thiếu những lúc Hoắc Huyền nghiêm hình bức cung Dương Từ Dật, hỏi có phải hồi đó anh coi trọng gương mặt này của hắn nên mới giúp hắn hay không, lại dùng giọng điệu âm dương quái khí hỏi về cái đồng hồ kia.
Dương Từ Dật chỉ rên ưm ưm a a không ra kết quả gì.
Chờ đến khi anh muốn xuất tinh, Hoắc Huyền không cho anh toại nguyện, dùng ngón cái chặn lỗ niệu đạo, thân dưới đâm thọc không ngừng, ép Dương Từ Dật phải bật khóc, rên rỉ xin tha.
Còn thừa dịp Dương Từ Dật còn đang căng thẳng nhạy cảm vì đạt cực khoái, hắn dập anh liên tục như uống thuốc kích dục, cố tình đâm vào những điểm nhạy cảm của anh. Dương Từ Dật dần dần phát ra tiếng khóc nghẹn ngào, giọng nói dinh dính nhão nhão, vừa thở dốc vừa rên một cách yếu ớt. Cuối cùng Hoắc Huyền ** người ta run lẩy bẩy, anh bất giác nức nở một tiếng, bụng dưới dâng lên luồng nhiệt ấm áp. Dương Từ Dật bị ** bắn nước tiểu.
Tóm lại, đây là một thủ đoạn tra tấn khá ác liệt.
Cảnh tượng đó khiến Hoắc Huyền quá chấn động. Dương Từ Dật sau khi mất tự chủ mang một biểu cảm mờ mịt choáng váng, Hoắc Huyền bế anh vào phòng tắm, vừa hôn vừa dỗ, lại ăn thêm cái tát.
Hoắc Huyền thừa dịp anh đang ngủ, lên mạng đặt một loạt đồ chơi tình thú, có cái gì mà trứng rung, roi da rồi găng tay các kiểu. Hắn không khỏi nở một nụ cười tà ác.
Đặt xong ném điện thoại sang một bên, Hoắc Huyền bỗng thấy email người trợ lý cũ trả lời hắn.
Người trợ lý đó kể lại theo những gì anh ta biết, ba năm trước người đi cùng Dương Từ Dật chính là Hoắc Huyền. Lúc ấy tinh thần Hoắc Huyền đang trong trạng thái bất ổn một thời gian dài, với tư cách là người yêu của hắn, Dương Từ Dật cảm thấy áy náy vì biết quá muộn, thế nên cam tâm tình nguyện gác lại sự nghiệp cùng anh đi du lịch chữa bệnh.
Hoắc Huyền tựa hồ cảm nhận được tia suy nghĩ nào đó loé qua trong đầu.
Hắn cứng ngắc nhìn Dương Từ Dật cách đó không xa đang vùi nửa mặt vào gối đầu, trông vô cùng đáng thương co lại một góc, cả người trần trụi chỉ bọc một cái chăn, một cẳng chân trắng nuột lộ ra bên ngoài tràn đầy dấu vết ái muội, có thể tưởng tượng được thân hình bên dưới tấm chăn tràn ngập xuân sắc như thế nào.
Hoắc Huyền trong lòng chửi ** má nó, cái mẹ gì vậy.
Hoá ra hắn tự trồng cỏ trên đầu mình.
[Tác giả có điều muốn nói:]
Huyền Tử hành động hung hãn như hổ, phát hiện mình mới là 250*.
250*: từ lóng chỉ đồ ngốc.
Hoắc Huyền: Mẹ kiếp ***** (chửi thề), thằng chó đẻ!
Dương Từ Dật tát hắn: Em không được phép mắng chồng anh, ngay cả anh còn không được.
Không phải là em ấy bị mất trí nhớ, em ấy chỉ bị bệnh thôi.
Chúc ngủ ngon.
[Editor có điều muốn nói:]
Đăng sắp hết truyện rồi mới phát hiện phần giới thiệu không để tên editor:)))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.