Cuối năm, đoàn làm phim «Chung một giấc mơ» khởi động máy theo đúng kế hoạch.
Cũng không biết có phải do ngành giải trí đều hơi mê tín, hay là quy định lưu lại từ trước, dù tin hay không tin thì mọi người đều phải làm theo. Mỗi đoàn làm phim trong ngày khai máy, đều phải thắp hương bái Phật tại hiện trường. Nhà sản xuất, đạo diễn, giám chế, biên kịch và các nhân viên công tác đều phải tham gia, diễn viên chính ngày hôm đó đều phải đến thử trang phục, thành ra diễn viên cũng phải tham gia.
Thế là buổi tối một ngày trước khi khởi động máy, mọi người đều đã đến khách sạn. Sáng sớm ngày khởi động máy, trời còn chưa sáng, đã có người đến khách sạn đánh thức mọi người.
Sáu rưỡi sáng hôm đó, tất cả mọi người tập hợp tại sảnh chính khách sạn, chuẩn bị lên xe xuất phát.
Chu Tiêu Đồng mang vẻ mặt buồn ngủ đi ra khỏi cửa thang máy, thấy không ít người đã đứng dưới sảnh. Cô liếc nhìn một vòng, thấy Ngu Thanh Thần vẫn chưa xuống tới.
Nửa phút sau, thang máy dừng ở lầu một, cửa còn chưa mở, đã nghe thấy tiếng cười của cô gái từ bên trong truyền đến.
"Ha ha ha ha..."
Cửa thang máy mở ra, trong thang máy là Ngu Thanh Thần và một nữ diễn viên trẻ tuổi - Vương Dục Dục.
"Thần Ca anh trêu em!" Vương Dục Dục hờn dỗi dùng nắm đấm nhỏ nhắn trắng nõn nện vào vai Ngu Thanh Thần.
Ngu Thanh Thần quay đầu lại, vừa vặn chạm mắt với Chu Tiêu Đồng. Bốn mắt nhìn nhau, hai người đều ngạc nhiên.
Một màn Vương Dục Dục thân mật với Ngu Thanh Thần vừa rồi, tất cả mọi người trong đại sảnh đều đã trông thấy.
"Ồ, hai người sao lại cùng đi xuống thế?" Một người nhiều chuyện trong đoàn làm phim trực tiếp trêu đùa, "Đêm qua ở cùng một chỗ à?". Ngôn Tình Xuyên Không
Trò đùa này khiến Chu Tiêu Đồng không nhịn được nhíu mày.
Vương Dục Dục không tức giận, chỉ oán trách trừng mắt nhìn người nói chuyện: "Anh Hồ, anh chớ nói lung tung!"
"Đúng đấy, đừng nói lung tung!" Ngu Thanh Thần đi ra khỏi thang máy, nghiêng mắt nhìn người vừa nói."Để bạn gái của em biết, cô ấy giận anh có chịu trách nhiệm thay em được không?"
Chu Tiêu Đồng sững sờ, tất cả mọi người trong đại sảnh đều giật mình!
"Anh Thần, anh có bạn gái rồi sao???" Vương Dục Dục vừa bị người ta nói đùa còn cười hì hì, ngược lại khi nghe thấy câu nói của Ngu Thanh Thần thì nụ cười trên mặt lại cứng đờ.
Nhà sản xuất Thiệu Thần cũng hoảng sợ: "Em có bạn gái rồi? Chưa nghe nói qua nha!"
Ngu Thanh Thần đưa ánh mắt nhìn về phía Chu Tiêu Đồng.
Tim Chu Tiêu Đồng đập loạn, chui vào sau đám người tránh đi, sợ người khác chú ý tới mình.
"Bạn gái em là ai thế? Có thể nói tên ra không?" Thiệu Thần nói đùa, "Nhiều năm như vậy chưa từng thấy em công khai đối tượng nào, chị nghe nói có người còn nghi ngờ em. Vài người bạn nam của chị cũng ngo ngoe muốn thử một lần đấy!"
"Em có bạn gái mà." Ngu Thanh Thần cười cười, "Chẳng qua tạm thời không tiện công khai thôi."
Chu Tiêu Đồng lập tức nhẹ nhàng thở ra. Mới vừa rồi cô còn sợ Ngu Thanh Thần thật sự kéo cô đến trước mặt mọi người, cô còn chưa chuẩn bị xong tâm lý để nhận ánh mắt bình luận phán xét của mọi người đâu.
"À..." Thiệu Thần nói đùa, "Không công khai cũng tốt! Nếu em đổi bạn gái mới, tất cả mọi người cũng không ai biết. Chuyện này một khi đã công khai, đương nhiên sẽ có người bị chỉ trích!"
Người trong đại sảnh anh nhìn tôi tôi nhìn anh, tuy đều tò mò bạn gái Ngu Thanh Thần là ai, nhưng không ai truy hỏi. Nơi này mặc dù không có phóng viên, nhưng càng nhiều người biết càng khó giữ bí mật, Ngu Thanh Thần nếu nói ra tên của bạn gái, không chừng tin tức ngày mai trên các loại diễn đàn bát quái giải trí, thông tin này đã bị công khai rồi! Mà Ngu Thanh Thần đến cùng có bạn gái thật hay không cũng không rõ, cũng có khả năng đây chỉ là một câu nói hài hước của anh để trêu đùa mọi người mà thôi.
Mọi người đều đến đông đủ, xe buýt của đoàn làm phim cũng tới. Mọi người cùng đi ra ngoài, lên xe buýt.
"Anh Thần!"
Khi nhóm người vừa đến cửa xe buýt, Vương Dục Dục đã dính sát lại gần Ngu Thanh Thần. Mặc dù Ngu Thanh Thần vừa nói mình đã có bạn gái, nhưng cô nàng cũng chẳng quan tâm, dù sao bạn gái Ngu Thanh Thần cũng đâu ở trong đoàn làm phim! Cô nàng chỉ cần cố ý tới bắt chuyện cùng Ngu Thanh Thần, tất cả lên xe, liền có thể tự nhiên ngồi cạnh anh.
Ngu Thanh Thần quay đầu nhìn cô nàng.
"Anh Thần, áo len này là của nhãn hàng tài trợ hay của anh thế?" Vương Dục Dục tùy tiện tìm đề tài bắt chuyện.
Nhóm người đi lên phía trước, từng nhóm nhỏ bước lên xe. Vương Dục Dục dán chặt lấy Ngu Thanh Thần cùng đi về phía trước.
Chu Tiêu Đồng ở phía sau lén lút trừng mắt nhìn Vương Dục Dục. Tâm tư của Vương Dục Dục sao cô có thể không hiểu? Nhưng cô lại không thể đi lên kéo người ra. Thế nên cô đành phải quay người nhìn quanh, tìm Thẩm Vũ Châu trong đám người, chuẩn bị sang ngồi cùng Thẩm Vũ Châu.
"Cô Chu!" Âm thanh của Ngu Thanh vang dội vang lên sau lưng cô, "Chút nữa lên xe tôi muốn ngồi với cô, có chuyện tôi muốn thảo luận cùng cô!"
Chu Tiêu Đồng quay đầu, thấy ánh mắt Ngu Thanh Thần giống như đang cười nhìn cô. Mà Vương Dục Dục đứng bên cạnh Ngu Thanh Thần, đầu tiên là sững sờ, sau đó trên mặt biểu lộ ra vẻ xấu hổ.
Ngu Thanh Thần gọi Chu Tiêu Đồng xong, mới quay sang nói với Vương Dục Dục: "Em vừa hỏi gì thế? Thật xin lỗi, anh không nghe rõ."
Vương Dục Dục: "..."
Người phía trước đều nhanh nhẹn bước lên xe, cô nàng nếu không nhanh chóng đi tiếp, thì lên xe chỉ có thế ngồi một mình. Thế nên cô nàng chỉ có thể ngượng ngùng nói: "Không có gì ạ, đợi lát nữa rồi nói sau." Sau đó quay đầu đi tìm người khác.
Chu Tiêu Đồng hơi căng thẳng, sợ đề nghị của Ngu Thanh Thần thu hút ánh mắt khác thường của người khác. Chẳng qua người đoàn làm phim đều không nghĩ nhiều —— diễn viên và biên kịch tâm sự, đây chẳng phải một chuyện rất bình thường sao!
Thế là sau khi lên xe, Ngu Thanh Thần kéo Chu Tiêu Đồng đến ngồi cạnh anh.
Tất cả mọi người lên xe xong, xe liền khởi động, bắt đầu xuất phát.
Chu Tiêu Đồng không nhịn được ngáp một cái thật to.
Việc chui ra từ chăn ấm giữa mùa đông đúng là chuyện quá khó khăn, bình thường cô quen thức khuya, hôm qua mặc dù đã lên giường sớm, nhưng cũng hơn mười hai giờ mới ngủ được. Thế nên bốn năm giờ sáng nay bị đánh thức, hai mí mắt của cô không mở ra nổi, lúc đánh răng rửa mặt cũng đều vừa nhắm mắt vừa hoàn thành.
Xe vừa mới khởi động, hơi ấm trong xe còn chưa đủ. Chu Tiêu Đồng cuộn người thành một vòng tròn, co nắm tay vào trong tay áo. Đột nhiên, Ngu Thanh Thần nắm lấy cánh tay đang run rẩy của cô, kéo bàn tay lạnh buốt ra từ trong tay áo ra, nắm vào lòng bàn tay của mình. Tay anh rất ấm, sưởi ấm bàn tay giá lạnh của cô.
Nhưng hành động này của anh khiến Chu Tiêu Đồng giật nảy mình, nhanh chóng kéo tay về, sợ bị người khác thấy!
Ngu Thanh Thần lại vững như núi Thái Sơn, nắm chặt tay cô không chịu thả.
"Bị người ta trông thấy thì làm sao bây giờ?" Chu Tiêu Đồng căng thẳng nhỏ giọng nói.
"Đừng lộn xộn, " Ngu Thanh Thần không những không thả, ngược lại đan ngón tay mình vào ngón tay cô, không ngừng vuốt ve: "Thế thì sẽ không có ai trông thấy."
Xe buýt là đoàn làm phim thuê đến, vị trí mỗi hàng ghế không rộng, nếu không cố ý ngó đầu vào nhìn, thì đúng là rất khó phát hiện họ đang nắm tay. Nhưng nếu Chu Tiêu Đồng dùng sức giãy dụa, không chừng sẽ khiến người khác chú ý.
Thế là Chu Tiêu Đồng lập tức không dám động đậy nữa.
Một lát sau, phát hiện đúng là không có ai để ý, Chu Tiêu Đồng mới yên tâm.
"Hừ," Cô vừa buông lỏng tâm trí thì đã bắt đầu tính sổ với Ngu Thanh Thần, "Sáng sớm cùng với nữ diễn viên trò chuyện gì thế? Chọc cho người ta cười tươi như hoa!"
"Anh đâu có nói gì với cô ấy!" Ngu Thanh Thần oan uổng mười phần, "Cô ấy trùng hợp ở cùng tầng với anh, vừa ra cửa đã gặp, lúc chờ thang máy cô ấy cuwss một mực bắt chuyện với anh. Anh không nói gì cả chỉ gật đầu ừ ừ. Cô ấy nói, 'Anh Thần, hóa ra anh ít nói thế sao?', anh sao có thể nói là anh không muốn nói chuyện phiếm với cô ấy, chỉ đành bảo 'buồn ngủ quá, không có sức nói chuyện', cô ấy liền cười không ngừng, còn liều mạng giơ nắm tay lên đấm anh......"
Chu Tiêu Đồng: "..."
Cái gì mà liều mạng giơ nắm tay lên đấm anh chứ, con gái nhà người ta liếc mắt đưa tình, anh lại bảo người ta đấm anh!
Chu Tiêu Đồng lại hừ khẽ một tiếng: "Em không thích người phụ nữ khác đấm anh!"
"Được, về sau anh sẽ tránh." Ngu Thanh Thần cười, nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng đánh vào ngực mình hai cái, "Về sau chỉ cho em đánh."
Chu Tiêu Đồng sợ người khác nhìn thấy, nhanh chóng kéo tay xuống, còn trừng mắt nhìn Ngu Thanh Thần.
Ngu Thanh Thần cười tít mắt. Chắc là vừa rồi hai nắm đấm trắng trẻo nhỏ nhắn kia đánh vào khiến anh thoải mái lắm.
Cứ đến mùa đông, chân tay Chu Tiêu Đồng luôn luôn lạnh buốt, như thể đánh mất năng lực tự phát nhiệt. Nhưng tay Ngu Thanh Thần lại ấm giống như túi chườm nóng, rất nhanh đã che phủ bàn tay nhỏ đông cứng đến không động đậy được của cô lại, nhiệt độ thuận cánh tay của cô nhanh chóng truyền đi, cả người cũng ấm áp theo.
Hơi ấm này khiến cơn buồn ngủ càng mạnh hơn. Đôi mắt Chu Tiêu Đồng nửa mở nửa khép, đầu không tự chủ được ngã sang bả vai Ngu Thanh Thần...
"Thanh Thần, lát nữa nghi thức khởi động máy kết thúc, em đi thử đồ ngay nhé. Em có ba tạo hình, hôm nay tranh thủ chụp xong đi."
"Được, em biết."
Âm thanh của nhà sản xuất Thiệu Thần và Ngu Thanh Thần vang lên bên tai, Chu Tiêu Đồng mơ mơ màng màng, không biết mình đang nằm mơ hay thật sự nghe thấy tiếng người nói chuyện.
"Ừm. Đợi lát nữa có phóng viên tới phỏng vấn..."
Phóng viên...
Phóng viên phỏng vấn...
Chu Tiêu Đồng bỗng nhiên bừng tỉnh từ cơn mơ ngủ!
Đầu của cô còn tựa trên vai Ngu Thanh Thần, bên dưới là mười ngón tay đang đan vào nhau!
Cô vội vàng mở to mắt, từ trên vai Ngu Thanh Thần bật dậy!
"Tỉnh rồi?"
Chu Tiêu Đồng quay sang, trông thấy Thiệu Thần đứng bên cạnh Ngu Thanh Thần, đang mỉm cười nhìn cô.
"A... Vâng..."
Chu Tiêu Đồng muốn rút tay ra khỏi bàn tay Ngu Thanh Thần, không ngờ Ngu Thanh Thần nắm rất chặt, cô không rút tay nổi. Thiệu Thần đang đứng bên cạnh nhìn, cô không dám cử động mạnh, trên mặt đỏ như bốc cháy! Tuy họ chuyện gì cũng đã làm, nhưng trước mặt mọi người, Ngu Thanh Thần lại là người của công chúng, đến cái nắm tay thôi cũng không khác gì ngồi trên cáp treo!
Chu Tiêu Đồng dựa rất gần vào người Ngu Thanh Thần, hai bàn tay để giữa hai người, Thiệu Thần không trông thấy. Cô ấy chỉ nhìn thấy Chu Tiêu Đồng mơ màng ngủ trên vai Ngu Thanh Thần, cũng có thể hiểu có chuyện gì xảy ra, không khỏi nở nụ cười.
"Thời tiết này dậy sớm thật mệt." Thiệu Thần nói với Chu Tiêu Đồng, "Xe còn đi hơn nửa giờ nữa, em cứ ngủ thêm đi."
Cô ấy và Ngu Thanh Thần nói chuyện xong, cũng về vị trí của mình ngồi xuống.
Thiệu Thần vừa đi, Chu Tiêu Đồng mềm nhũn ngã xuống. Đang là giữa mùa đông, thế mà cô toát hết cả mồ hôi!
"Sao anh không buông tay ra!" Cô khó thở nói, "Chút nữa là chị ấy trông thấy rồi!"
"Không đâu." Ngu Thanh Thần không để ý.
"Sao lại không?" Chu Tiêu Đồng trừng mắt nhìn anh, "Không phải đã nói đừng để người khác phát hiện sao?"
Khi hai người họ bắt đầu mối quan hệ được một thời gian, đã từng thảo luận một vấn đề quan trọng: Tình yêu của họ có nên công khai không?
Lúc ấy, Chu Tiêu Đồng lập tức tỏ thái đô —— không công khai!
Ngu Thanh Thần đang lúc hot nhất, độ nổi tiếng cực cao, nếu như công bố chuyện tình yêu, đối với sự nghiệp của anh tất nhiên sẽ tạo thành ảnh hưởng không nhỏ! Còn Chu Tiêu Đồng không phải người trong ngành giải trí. Nếu vì việc này mà cô bị công chúng chú ý, thân phận của cô sẽ không còn là tác giả kiêm biên kịch của «Chung một giấc mơ» nữa, mà là "bạn gái của Ngu Thanh Thần ". Có thể tưởng tượng ra, cô sẽ phải nhận bao nhiêu áp lực, sẽ bị bao nhiêu fan bạn gái điên cuồng công kích!
Nếu công việc của Chu Tiêu Đồng chỉ là một công việc bình thường, không lên Weibo, không công khai đăng ảnh thì không sao, vì cho dù fan bạn gái muốn mắng cũng không kiếm được cô ở đâu mà mắng; nếu Chu Tiêu Đồng là nghệ sĩ, thì lại tốt hơn, vì được công chúng chú ý cũng là một phần công việc của nghệ sĩ. Nhưng hết lần này đến lần khác, công việc của cô không thể cắt đứt mối quan hệ với công chúng, nhưng lại không có đạo lý nào bắt cô phải thừa nhận sự chỉ trích của công chúng với đời sống tình cảm của mình...
Thế nên phương pháp tốt nhất, chính là không công khai. Họ lén lút yêu đương, đương nhiên khó tránh khỏi uất ức, nhưng cũng là sự bảo vệ với cả hai người.
Ngu Thanh Thần muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ cười cười: "Cho dù chị Thiệu trông thấy, cô ấy cũng không nói ra ngoài đâu."
Thiệu Thần dù sao cũng là nhà sản xuất, gặp rất nhiều chuyện rồi, không lắm mồm đến mức đi khắp nơi buôn dưa.
Chu Tiêu Đồng ngẫm lại cũng thấy đúng, nên không nói gì nữa.
Một lát sau, cô cảm giác được Ngu Thanh Thần dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay của cô.
"Tiêu Đồng."
Chu Tiêu Đồng nghiêng mặt nhìn anh.
"Cho dù chúng ta không đến nỗi phải bắc loa lên tuyên bố với toàn thế giới, nhưng lúc anh muốn cầm tay em," Ngu Thanh Thần nói khẽ."Đừng hất tay anh ra, được không?"
Chu Tiêu Đồng ngạc nhiên nhìn anh. Cô luôn cảm thấy Ngu Thanh Thần nói ra câu nói này dường như là anh đang có dự định làm gì đó, nhưng Ngu Thanh Thần có thể làm gì đây?
Rất nhanh, xe đã đi đến nơi. Lúc tất cả mọi người trong xe đứng lên, Ngu Thanh Thần cũng tự nhiên buông tay Chu Tiêu Đồng ra.