Khụ khụ khụ...
Cổ Mộc Xuyên vừa tỉnh dậy đã thấy Sở Vĩ Vĩ đang nằm trên ngực mình..."Vĩ nhi, nàng thấy thế nào rồi?"
"Vĩ nhi...trả lời cho ta biết, nàng thế nào rồi?"
Sở Vĩ Vĩ từ từ mở mắt ra...một cảm giác ấm áp được truyền đến từ phần dưới ngực, cô đưa tay dụi dụi mắt "Mộc Xuyên, chàng sao rồi?"
Ta không sao, nàng có sao không? Có thấy chỗ nào khó chịu không?
- Ừm...thiếp không!
Cổ Mộc Xuyên nhìn xung quanh "Thiên Môn..."
Sở Vĩ Vĩ lúc này mới để ý "đúng là chúng ta đang ở Thiên Môn!"
- Mộc Xuyên, sao chúng ta đến được Thôn Môn vậy?
Ta cũng không biết "chắc là lúc bị Vô Thiên đẩy xuống vực, chúng ta rơi đến đây đó!"
- Nơi đó nằm ở vị trí nào chàng có biết không?
Cổ Mộc Xuyên lắc đầu!
- Thôi được rồi, giờ chàng nói cho thiếp biết 'làm thế nào để có thể cởi trói cho chàng đây?"
Cổ Mộc Xuyên suy nghĩ một lúc thì chợt nhớ ra "hình như...nếu ta nhớ không nhầm thì dây xích vàng này là của Tây Mẫu nương nương, năm xưa bà ta dùng để trói con trâu vàng không biết nghe lời thì phải!"
Sở Vĩ Vĩ há hốc mồm "dùng dây cột trâu để cột chàng sao? Tên Vô Thiên này cũng thật là..."
Nàng đỡ ta đứng lên trước đã!
- Ồ!
- Giờ chúng ta đến tìm Tây Mẫu nương nương giờ giúp đỡ.
Nàng đừng nghĩ đến chuyện này "Bà ấy sẽ không giúp ta đâu!"
- Tại sao vậy Mộc Xuyên?
Vì giữa ta và bà ấy có chút hiểu lầm!
- Hiểu lầm nào cũng có thể giải thích được mà, chàng cùng thiếp đi tìm Tây Mẫu nương nương trước đã. Chàng cứ bị trói thế này thì làm sao mà được.
Nàng nghĩ ta muốn bị trói như thế này lắm sao?
- Vậy để thiếp đưa chàng đến Điện của Tây Mẫu!
Ta tuyệt đối không đi...
- Mộc Xuyên!
Nàng đừng nói nữa Vĩ nhi.
Sở Vĩ Vĩ thở dài "thôi được rồi, để thiếp đưa chàng đến chỗ ca ca!"
Ca ca của nàng ở Nam Tinh Các đúng không?
Sở Vĩ Vĩ gật đầu.
Cổ Mộc Xuyên trầm ngâm một lúc "Nói thì mới nhớ, hình như trước đây ta và ca ca của nàng cũng có chút hiểu lầm!"
Sở Vĩ Vĩ tròn mắt nhìn về phía Cổ Mộc Xuyên "chàng đừng nói là trước đây chàng gây thù chuốc oán với cả Thiên Đình nhé!"
Cổ Mộc Xuyên lắc đầu "đương nhiên là không, ta vẫn còn vài người bạn tốt mà".
- Thôi được rồi, thiếp đỡ chàng đến Nam Tinh Các!
………
Đừng hòng rời khỏi nơi này "đứng lại cho ta"
Cổ Mộc Xuyên nheo mắt "đến rồi, nhanh thật!"
Sở Vĩ Vĩ ngước nhìn người đang đi đến "xinh đẹp tuyệt trần, dáng người lại vô cùng cao ráo, nếu mang ra so sánh thì có lẽ cao gần bằng Cổ Mộc Xuyên hoặc Bạch Túc Duật! Người này là Tây Mẫu nương nương, mỹ nhân trong truyền thuyết đây mà...hôm nay được gặp đúng là càng thêm ngưỡng mộ!"
Cô nhìn đến si ngốc...
Cổ Mộc Xuyên ngoảnh mặt đi...
Đế Thích khốn kiếp "may mắn cho ngươi là hôm nay rơi vào tay ta!"
"Diêu Trì...bà còn chưa chịu buôn tha cho ta nữa...chuyện năm xưa chỉ là hiểu lầm mà thôi".
Hừ..."Ta không tin ngươi bị oan!"
Tây Mẫu nương nương nhìn Sở Vĩ Vĩ "Cô là..."
- Sở Vĩ Vĩ bái kiến Tây Mẫu nương nương!
Tây Mẫu nương nương mỉm cười "hoá ra đây là cô cô của ta...lần đầu gặp gỡ, nếu có gì thất lễ...mong cô cô bỏ qua cho Diêu Trì..."
Sắc mặt Sở Vĩ Vĩ lúc này vô cùng khó coi.
Cô cô không hài lòng về Diêu Trì sao?
- Không, không...Vĩ Vĩ không dám, thưa Tây Đô Mẫu nương nương!
Kìa...cô cô, sao cô cô lại xa cách với Diêu Trì như thế ạ?
Sở Vĩ Vĩ càng lúc càng nghe lạnh sống lưng hơn!
Cổ Mộc Xuyên ngỡ ngàng khi nhìn thấy thái độ của Tây Mẫu nương nương trước mặt Sở Vĩ Vĩ "đây là loại tình huống gì đây?"
Diêu Trì mời cô cô đến Điện nghỉ ngơi...
Sở Vĩ Vĩ nào dám từ chối, cô khẽ lên tiếng "làm phiền nương nương rồi!"
Tây Mẫu nương nương nắm tay Sở Vĩ Vĩ, cùng đi cùng trò chuyện...
Cổ Mộc Xuyên nhìn theo bóng lưng của hai người phụ nữ phía trước...vừa đi vừa nói nói cười cười, như đã quen biết với nhau từ hàng chục kiếp.
"Vĩ nhi..."
"Vĩ nhi!"
Tây Mẫu nương nương lúc này mới nhớ ra còn có Cổ Mộc Xuyên...chân chợt khựng lại và ra lệnh cho nhốt Cổ Mộc Xuyên lại, chờ xử lý sau!"
Sở Vĩ Vĩ còn biết nói gì hơn "ân oán giữa họ làm sao mình có thể xen vào, thôi thì cứ tìm cách giải quyết vấn đề này sau vậy!"
- ---------------
Bạch Túc Duật cùng Cổ Mộc Hi cùng giao đấu với Vô Thiên!
Giờ phút này đây Bạch Túc Duật mới thấy được bản lĩnh thật sự của Cổ Mộc Hi, khiến bản thân càng thêm hốt hoảng "thật không ngờ Hi Hi lại phi thường đến như vậy!"
Vô Thiên trọng thương nên bỏ chạy trốn.
Cổ Mộc Hi đuổi theo "Cậu quyết tâm phải bắt cho bằng được Vô Thiên vì Vô Thiên không những làm nhiều chuyện xấu, mà còn là mối nguy hiểm cho cha mẹ mình...cậu tuyệt đối không tha!"
"Hi Hi, hay chúng ta đừng đuổi theo nữa!"
- Cha nuôi à, giờ hắn đang bị thương nặng... Chúng ta sẽ dễ bắt hắn hơn, đôi chân đến lúc hắn khỏe lại thì chúng ta sẽ thêm vất vả với hắn.
Nhưng con đang bị thương, con trở về nghỉ ngơi trước đi. Ta sẽ đi tìm hắn.
- Người yên tâm, con không sao...chỉ là vết thương ngoài da thôi ạ!