Tống Nam Thời nhìn cái đầu hươu kia.
Đầu hươu kia cũng nhìn nàng.
Vào khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau đó, Tống Nam Thời như nhìn thấy một linh hồn quen thuộc, bướng bỉnh, hoang dã từ cặp mắt hươu đó.
Sửng sốt hai giây, đầu óc Tống Nam Thời quay cuồng trong chấn động cực lớn xong, bỗng nhiên trợn tròn mắt, buột miệng thốt lên: “Ngươi không phải là cái kia…”
Hươu trắng lập tức kích động bốn chân nhảy loạn, trong nháy mắt, phá hủy bầu không khí mỹ lệ do vẻ ngoài thánh khiết mang lại, vừa điên cuồng gật đầu vừa phát ra tiếng kêu “U u” thanh tao mà dễ nghe.
Đúng đúng đúng! Ta chính là cái kia!
Tống Nam Thời: “…”
Phản ứng đầu tiên của nàng là cuối cùng nàng cũng biết “Hươu kêu u u” là “u u” thế nào.
Nhưng từ âm thanh u u, Tống Nam Thời nghe ra một âm điệu hoang dã và ngang ngược chỉ thuộc về con lừa.
Quen thuộc đến nỗi khiến DNA của nàng chuyển động.
Nàng im lặng một lát, thật cẩn thận xác nhận: “Ngươi thật sự là cái kia? Vậy chúng ta trao đổi ám hiệu trước đi.”
Hươu trắng sợ phiếu cơm dài hạn không cần nó nữa, trong chốc lát cũng trở nên căng thẳng hơn.
Nó nghe thấy Tống Nam Thời nói thử: “Rượu ngọc dịch cung đình.”
Trong nháy mắt hươu trắng kích động, mở miệng hộc ra một đống linh thạch, Tống Nam Thời kiểm tra một chút, khoảng tầm một trăm tám mươi viên!
Linh thạch!
Tống Nam Thời nháy mắt nhào tới, trong lúc nhào qua còn không quên thuận tiện cất một trăm tám mươi viên linh thạch vào ngực, sau đó kích động nói: “Lừa huynh!”
Lừa huynh cũng rất kích động, kích động đến nỗi chưa phát hiện ra có gì không đúng, cùng nhảy nhót với Tống Nam Thời, một người một hươu thoạt nhìn giống như đứa ngốc.
Tống Nam Thời nhảy một lát, cuối cùn hồi phục lại tinh thần từ sau chấn động “Ta phái lừa huynh đi đánh trận, nó lại lột xác sau lưng mình”, nhận ra được một vấn đề nghiêm túc.
Nàng đánh giá kỹ dáng vẻ hiện tại của lừa huynh, đột nhiên nói: “Thật ra ta đã suy đoán chắc rằng ngươi không phải một con lừa bình thường từ lâu rồi, nhưng ta còn không ngờ, hóa ra giống loài thật của ngươi là…”
Lừa huynh chờ mong nhìn nàng.
Tống Nam Thời nhìn bốn cái sừng hươu của nó, một hơi nói: “Là con hươu đầu dị dạng.”
Lừa huynh: “…”
Mọi người: “…”
Hươu dị dạng con mẹ nó.
Giang Tịch nhỏ giọng nói với Vân Chỉ Phong: “Sao ta cảm thấy có lẽ lừa huynh không phải là loài hươu dị dạng gì cả, dáng vẻ hiện giờ của nó có hơi giống cái kia.”
Hắn chưa nói ra giống cái kia là cái gì, nhưng Vân Chỉ Phong đã ngầm hiểu, bình tĩnh nói: “Ngươi không nhìn lầm, nó chính là cái kia.”
Diệp Lê Châu bị “Cái kia” của bọn họ làm khó hiểu, nhỏ giọng nói: “Cái kia là cái gì? Đó không phải là hươu sao? Tên nhãi này còn có bốn cái sừng chính là hươu dị dạng mà!”
Diệp Lê Châu nói ra nghi ngờ của kẻ ngốc.
Diệp Tần Châu đập cho hắn một cái: “Không hiểu thì đừng làm mất mặt!”
Mà lúc này, Tống Nam Thời còn đang bày tỏ quan điểm đáng xấu hổ về “Hươu dị dạng.”
Nàng nghiêm túc phân tích: “Ta biết có một số linh thú sau khi biến dị thì thực lực sẽ cực kỳ mạnh, nhưng bề ngoài không dễ dàng xảy ra biến dị. Cơ mà không sao, ngươi sinh ra là lừa của ta, chết cũng là lừa của ta, cho dù biến thành hươu dị dạng thì ta cũng sẽ nuôi ngươi.”
Lừa huynh: “…”
Trong khoảng thời gian ngắn, lừa huynh không biết rốt cuộc mình có nên cảm động hay không.
Mà vào lúc này, Chư Tụ nhỏ giọng nói: “Sư muội, liệu có khả năng, con hươu dị dạng này có tên…”
Chư Tụ còn chưa nói xong, ngay sau đó, mấy chục con Ngung Điểu đột nhiên lao ra từ tường thành, bay thẳng tới chỗ lừa huynh.
Vẻ mặt Tống Nam Thời ngây ra, đầu ngón tay ấn nhẹ lên mệnh bàn, ba chữ “Chấn Vi Lôi” còn chưa kịp nói, thì thấy hươu trắng bỗng xoay người, bốn cái sừng phát ra luồng sáng ôn hòa, chân trắng tinh đạp nhẹ trên đất, ngay sau đó, mấy cột nước bay lên trời, bao vây hết đám Ngung Điểu đó.
Nước trong vắt mà tinh khiết, dường như không hề có lực sát thương.
Nhưng mà ngay sau đó, cột nước tinh khiết bỗng nhiên xoắn chặt, từng con Ngung Điểu lập tức biến thành máu trong cột nước.
Dòng máu nhuộm đỏ cột nước, cột nước mang theo màu máu lại lặng yên biến mất không một tiếng động, hòa vào lòng đất một lần nữa.
Mọi thứ diễn ra nhanh chóng giống như chưa có gì xảy ra.
Tống Nam Thời lập tức câm nín.
Má.
Nó.
Chư Tụ kinh hoàng gần như không nói nên lời, một lúc lâu sau mới há mồm, nói nốt câu mà vừa nãy mình còn chưa kịp nói hết.
Nàng nói: “Tên của nó là Phu Chư.”
Tống Nam Thời câm lặng một lát, quay đầu: “Phu Chư?”
Vân Chỉ Phong hít sâu một hơi, lấy lại tinh thần, bình tĩnh nói: “Nó giống như một con hươu trắng có bốn sừng, nếu nó không đụng mặt với Phu Chư trong truyền thuyết vậy chắc hẳn nó chính là Phu Chư.”
Tống Nam Thời lập tức nói: “Nói rõ.”
Lần trước khi nàng không nhận ra Ngung Điểu, Vân Chỉ Phong đã biết chắc nàng không biết rõ các loại thần thú hung thú thượng cổ, lập tức giải thích: “Phu Chư, giống như hươu trắng mà có bốn sừng, là loại thần thú thượng cổ hệ thủy, tính tình hiền lành thanh khiết…”
Nói tới đây, hắn đột nhiên dừng lại, nhìn con hươu trắng trước mắt, lại nghĩ tới lừa huynh tham tài sợ chết trước kia, trên nét mặt hiện ra vẻ nghi hoặc.
Tính tình hiền lành thanh khiết.
… Từ ngữ miêu tả này cũng không thể nói là giống lừa huynh y như đúc, chỉ có thể nói là không có chút liên quan nào.
Vì thế Vân Chỉ Phong trầm ngâm một lát, đột nhiên nói: “Ta cảm thấy, chúng ta nên thảo luận về khả năng con hươu này dị dạng theo như Tống Nam Thời đã nói đi.”
Hắn nghĩ đến việc này, những người khác cũng nghĩ như thế.
Cho nên trong khoảng thời gian ngắn, mọi người sôi nổi tỏ vẻ tán thành.
Lừa huynh nghe vậy lập tức giận tím mặt, cảm thấy tôn nghiêm của mình đã bị đả kích.
Mà vào lúc này, lại có một con cá lọt lưới chạy ra khỏi cổng thành, đằng sau là một đám đệ tử Tiên Minh đang đuổi theo, vừa chạy vừa hô to: “Mau ngăn nó lại!”
Lừa huynh lập tức thể hiện cái gì gọi là loài thú hệ thủy.
Một bức tường nước ngay lập tức chặn trước mặt Ngung Điểu, đến khi Ngung Điểu đụng phải bức tường nước, tường nước nháy mắt biến thành xiềng xích, siết cổ Ngung Điểu ngay lập tức.
Tống Nam Thời nhìn, tuy rằng vẫn không biết Phu Chư là thứ gì, nhưng nàng nhận ra được thần thú hệ thủy có nghĩa là gì.
Mà đám đệ tử Tiên Minh thấy vậy bỗng nhiên thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng khuôn mặt vẫn còn kích động, nhưng càng thêm kinh ngạc.
Bọn họ kích động nói: “Phu Chư đại nhân, hóa ra ngài ở chỗ này!”
Còn Phu Chư đại nhân.
Nhưng hiện giờ Tống Nam Thời không quan tâm đến xưng hô cẩu thả này, trong chốc lát đã có hai lượt Ngung Điểu chạy ra khỏi trận pháp rồi, bọn họ lập tức nhận ra có lẽ tình hình trong thành vẫn không ổn.
Nàng lập tức hỏi: “Tình hình trong thành thế nào rồi?”
Đám đệ tử Tiên Minh không quen biết bọn họ, nhưng có thể là Tống Nam Thời hỏi chuyện quá hợp lý, cũng có thể là bọn họ ở cạnh Phu Chư đại nhân, có một đệ tử theo bản năng nói: “Coi như nằm trong tầm kiểm soát. Trưởng lão đã cảm thấy những thế gia đó không ổn từ lâu, bọn họ vừa bước ra khỏi thành thì chúng ta luôn theo dõi đám thế gia. Những con Ngung Điểu mới vừa làm loạn thì chúng ta đã phát hiện ra, Trưởng lão dùng trận pháp để khống chế một nửa ở địa bàn thế gia, nhưng nửa kia…”
Tống Nam Thời không chờ hắn nói xong, lập tức quay đầu nói: “Vào thành!”
Nàng nói xong, xoay người ngồi lên lưng lừa huynh.
Lừa huynh còn không nhận ra được điều không đúng, theo bản năng chở Tống Nam Thời đi, thấy đám đệ tử Tiên Minh trợn mắt há hốc mồm.
Nhưng mà lừa huynh vừa đi được hai bước thì cảm thấy không đúng rồi.
Hiện giờ nó không phải là lừa, nó là thượng cổ thần thú Phu Chư mà!
Nó lập tức muốn ném Tống Nam Thời xuống.
Sau đó nó nghe thấy Tống Nam Thời nói: “Một trăm tám mươi linh thạch của ngươi còn nằm trong tay ta!”
Lừa huynh: “…”
Thần thú Phu Chư ấm ức chở người đi vào.
Sau khi vào thành, Tống Nam Thời thấy trên đường phố không có một bóng người, cửa sổ khắp nơi đều đóng chặt, tuy rằng mọi nơi đều có không ít dấu vết đánh nhau, nhưng tình hình tổng thể vẫn ổn hơn nhiều hơn so với tưởng tượng của Tống Nam Thời.
Nhưng nàng biết hiện tại vẫn chưa ổn.
Năng lực khủng khiếp nhất của Ngung Điểu thật ra không phải chúng hung hãn thế nào, mà là bọn chúng có thể bí mật biến thành người khác trong thời gian ngắn.
Kỹ năng như vậy còn có hạn chế ở Tứ Tàng Sơn, nhưng một khi rơi vào thành đông đúc.
Những người trốn tránh ở góc đường, những người đóng chặt cửa phòng, có bao nhiêu là người, có bao nhiêu là Ngung Điểu chứ?
Trong thành yên tĩnh đáng sợ, nhưng Tống Nam Thời lại cảm thấy sự yên tĩnh này còn khiến lòng người lạnh lẽo hơn so với cảnh chém giết kinh hoàng ở Tứ Tàng Sơn.
Lúc này đám đệ tử Tiên Minh kia cũng đuổi theo lịp, dường như đã biết bọn họ chung hội với Phu Chư nên nói ngay: “Các vị không cần quá lo lắng, vị Phu Chư đại nhân này cùng với vị thỏ huynh kia tới kịp thời. Thỏ huynh kia dường như cũng có một loại bản lĩnh đặc biệt, có thể liếc mắt một cái đã có thể nhận ra Ngung Điểu trong đám người, sau khi nhận ra thì đuổi những con Ngung Điểu đó cho Phu Chư đại nhân đối phó. Nói ra thật xấu hổ, ban đầu ta còn tưởng rằng Phu Chư đại nhân chỉ là một con lừa bình thường, ai ngờ ngay lần đầu tiên thỏ huynh kia đã trực tiếp lùa hơn ba mươi con Ngung Điểu tới chỗ Phu Chư đại nhân…”
Sau đó lừa huynh đã biểu diễn màn siêu tiến hóa ngay tại chỗ, biến thành Phu Chư.
Tống Nam Thời: “…”
Nàng nói mà lừa huynh đi theo hắn nửa ngày không có động tĩnh, tại sao vừa đi cùng Thái tử Yêu tộc một chuyến đã tiến hóa.
Một lần để nó đối mặt với ba mươi mấy con Ngung Điểu, không tiến hóa thì cũng không sống nổi nhỉ?
Còn nữa, thỏ huynh mà người kia nói chính là thỏ đen đi?
Thằng nhãi này, chắc chắn hắn đã nhìn ra điều gì đó đúng không?
Tên này thật sự thâm hiểm mà.
Không hổ là nam chính tàn nhẫn độc ác trong truyện ngọt sủng mà.
Nàng đang nghĩ như vậy thì thấy một con thỏ đen khổng lồ đang xua đuổi một đám “người” chạy ra, mà trong quá trình chạy, những người đó dần biến thành những con Ngung Điểu có hình thể cực lớn.
Đệ tử Tiên Minh lập tức nói: “Thỏ huynh lại tìm được Ngung Điểu rồi.”
Bọn họ xông lên trước định ra tay, ai ngờ còn có Tống Nam Thời nhanh hơn họ.
Tống Nam Thời nhảy xuống khỏi lưng lừa huynh, giơ tay nói: “Chấn Vi Lôi.”
Cùng lúc đó, mấy bọt nước chặn đường đi của đám Ngung Điểu.
Sấm sét màu lam rơi vào bọt nước, trong giây lát có tiếng sấm nổ vang, những con Ngung Điểu gần như không thể phản kháng, ngay sau đó bị biến thành một đống tro tàn.
Không có Ngung Điểu cản trở, vị Thái tử Yêu tộc để lộ thực lực rốt cuộc bắt đầu nhìn về phía bọn họ.
Nó thấy Úc Tiêu Tiêu lập tức hào hứng vẫy vẫy tay với nó: “Thỏ ơi!”
… Thái tử Yêu tộc tàn nhẫn độc ác loạng choạng một cái.
Tống Nam Thời: “…”
Nàng lại bắt đầu lo lắng về con đường tiến triển của nữ chính trong truyện ngọt sủng.
Nhưng mà…
Được rồi, sau này tiểu sư muội của nàng có đỏ mắt ôm eo ép tường hôn Thái tử Yêu tộc đi chăng nữa, vậy không phải cũng là truyện ngọt sủng à.
Làm người, không thể yêu cầu quá nhiều.
Lúc sau, mọi người bắt đầu tản ra, nâng cao hiệu suất bắt những con Ngung Điểu đang ẩn nấp trong thành Trung Châu.
Bọn Tống Nam Thời ra tay còn nhanh hơn nhiều so với đám người Tiên Minh.
Bởi vì nhân vật chính trong nhóm này đều là cao thủ, trong đó người đỉnh nhất là lừa huynh trước kia, hiện tại là Phu Chư.
Khả năng đối phó với Ngung Điểu thuận buồm xuôi gió của nó khiến Tống Nam Thời cho rằng vịt con xấu xí nào đó đã biến thành thiên nga trắng trong truyện Mary Sue của Long Ngạo Thiên.
Vân Chỉ Phong phân tích: “Trước khi Ngung Điểu bị diệt sạch, có tin đồn thấy nó thì thiên hạ sẽ xảy ra đại hạn, là một loại hung thú có thể khiến đất khô cằn ngàn dặm. Những con Ngung Điểu mà Quỷ Khanh tìm tới không có bản lĩnh này, tám phần là dòng máu không thuần, nhưng lừa huynh thật sự có thể ngự thủy, là hung thú triệu thủy thật sự, một hạn một thủy, nói lừa huynh là thiên địch của Ngung Điểu cũng không quá.”
Tống Nam Thời hiểu rõ: “Vậy thảo nào ban đầu khi lừa huynh còn chưa tiến hóa, Ngung Điểu đã sợ tiếng kêu của nó.”
Vân Chỉ Phong nghi hoặc: “Tiến hóa là gì?”
Tống Nam Thời: “… Không có gì.”
Mấy người liên tục tìm kiếm Ngung Điểu khắp thành.
Sau đó Tống Nam Thời phát hiện ra, bọn họ bắt được Ngung Điểu càng ngày càng nhiều thì càng có nhiều người trong thành Trung Châu dám ra ngoài.
Có người cuối cùng cũng dám ra khỏi cửa để nhặt xác người thân.
Có người không nói hai lời lao ra khỏi cửa quỳ lạy bọn họ, gọi lừa huynh là “Thần thú đại nhân”, gọi bọn Tống Nam Thời là “Tiên nhân lão gia”.
Có người thấy Ngung Điểu bị chém thành tro, đều hận không thể ăn hết đám tro đó, tràn đầy ý hận.
Có người chỉ biết khóc lớn cười to.
Bọn Tống Nam Thời nhìn, lúc đầu còn tiến lên kéo mấy người đó, ngăn lại, về sau lại không có ai có thể nói được điều gì.
Mọi người không nói một lời, dẫn theo đám người phía sau tìm kiếm khắp thành.
Ban đầu bọn họ sợ nhỡ tay làm người khác bị thương, khuyên họ rời đi.
Nhưng không ai muốn đi cả.
Bọn họ phát hiện Ngung Điểu, những người này sẽ đứng ở xa né tránh nhìn, bọn họ giết chết Ngung Điểu, những người này hận không thể tiến lên cạo sạch máu thịt chúng.
Đệ tử Tiên Minh đổ mồ hôi đầy đầu còn muốn khuyên tiếp, Tống Nam Thời lại nói: “Để mặc bọn họ.”
Nàng thậm chí còn nói với những người đi theo: “Mọi người chắc chắn sẽ hiểu rõ những người xung quanh hơn ta, nếu các ngươi cảm thấy người bên cạnh không đúng, đừng kiêng kị điều gì, hãy báo với ta ngay lập tức.”
Nàng nói như vậy, thật sự đúng là bắt được hai con Ngung Điểu đang ẩn nấp trong đám người.
Cuối cùng, bọn họ tìm kiếm từ giữa trưa cho đến khi màn đêm buông xuống, đụng mặt Trưởng lão Tiên Minh đang mang theo một nhóm người.
Trưởng lão Tiên Minh nhìn đám người đông đúc đứng sau bọn họ, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó hành lễ với họ từ đằng xa.
Ông ta nói: “Đa tạ các vị ra tay tương trợ.”
Mấy người Tống Nam Thời cũng lập tức đáp lễ.
Trưởng lão nhìn những phàm nhân đang đỏ bừng hốc mắt, thở dài.
Những người đi theo, phần lớn là mất người thân.
Cho dù bọn họ có phòng bị như thế nào cũng không khống chế được đám Ngung Điểu có thể dễ dàng làm tổn thương những phàm nhân này.
Ông ta nói: “Chắc là Ngung Điểu trong thành đã được dọn sạch, có thể nhờ Tống cô nương bảo bọn họ giải tán không.”
Tống Nam Thời nhìn ra sau, lại nói: “Trưởng lão, một nửa đám Ngung Điểu các ngươi để lại có còn sống không?”
Trưởng lão hơi sửng sốt, ngay sau đó cười khổ: “Còn sống.”
Tống Nam Thời xoay người nói: “Ta đây lấy tính mạng của những con Ngung Điểu này hiến tế cho người chết, các vị có bằng lòng hay không.”
“Bằng lòng.”
“Được!”
“Xin tiên nhân lão gia làm chủ!”
Tiếng hô phía sau nàng vang lên rung trời.
Một người bên cạnh trưởng lão Tiên Minh do dự: “Đây…”
Trưởng lão Tiên Minh ngăn hắn ta lại: “Để cho bọn họ thôi.”
Tống Nam Thời mang theo đám phàm nhân đi đến nơi Tiên Minh dùng trận pháp vây kín một nửa đám Ngung Điểu.
Đằng sau, Trưởng lão Tiên Minh nhìn Vân Chỉ Phong đi sau mấy bước, cuối cùng vẫn không nhịn được, tiến lên nói: “Tống cô nương không tin cách chúng ta xử lý những con Ngung Điểu đó à?”
Vân Chỉ Phong dừng bước, nhìn ông ta, nghiêm túc nói: “Cũng không phải không tin, mà là không muốn thấy ngày mai thành khác biến thành thành Trung Châu hôm nay, cho nên Ngung Điểu ở nơi này, một con cũng không thể sống.”
Trưởng lão Tiên Minh cười khổ: “Chẳng lẽ lão phu là người kiếm lời từ việc này sao?”
Nhưng dẫu sao ông ta cũng biết đối với loại chuyện này, dù cẩn thận thế nào cũng không thừa, lắc lắc đầu, không nói gì nữa.
Ông ta bước nhanh lên trước.
Tới nơi ông ta bố trí trận pháp, ông ta thấy được một cảnh đủ để ông ta cảm thấy chấn động nhất từ trước đến nay.
Tống Nam Thời cưỡi Phu Chư bay giữa không trung, trong tiếng Ngung Điểu hét vang cùng với tiếng gầm gừ của phàm nhân đỏ mắt, nhàn nhạt nói: “Chấn Vi Lôi.”
Cùng lúc đó, xung quanh Phu Chư phát ra ánh sáng dịu nhẹ, mưa rơi xuống tầm tã.
Giông tố đan xen, rơi xuống đàn Ngung Điểu.
Chỉ trong chốc lát, tiếng hí nổi lên bốn phía.
Đến khi Trưởng lão Tiên Minh đến gần, chỉ nhìn thấy vô số con Ngung Điểu bị cuốn vào trong cơn giông, đến xương cốt cũng chẳng còn.
Sạch sẽ.
Không có một vật nào còn sống.
Trưởng lão Tiên Minh thấy vậy đứng ngẩn người thật lâu.
Đến khi ông ta hoàn hồn, phàm nhân xung quanh đã hoan hô, dường như đang ở lễ hội náo nhiệt nào đó, nhưng có người cười to cũng có người khóc lớn.
Đúng lúc này Tống Nam Thời mang theo mọi người lặng lẽ rời đi.
Trưởng lão Tiên Minh như mới tỉnh khỏi giấc mộng, vội vàng đuổi theo.
Tống Nam Thời nhận ra có người đi theo, dừng bước, nghi hoặc: “Trưởng lão?”
Trưởng lão Tiên Minh hơi dừng lại rồi nói: “Ngày mai Tiên Minh chuẩn bị hoàn toàn giải quyết mấy thế gia, xin mấy vị cũng tới.”
Tống Nam Thời thế nào cũng được: “Cũng được.”
Nàng đồng ý nhanh chóng như vậy, Trưởng lão Tiên Minh nhất thời nghẹn lời, lại thầm muốn nói với họ thêm vài câu, dừng một chút nhìn về phía lừa huynh, cảm thán nói: “Không ngờ còn có Phu Chư tồn tại trên đời này…”
Tống Nam Thời thầm nghĩ, ta cũng không ngờ tới.
Ai có thể nghĩ đến lừa của mình biến thành thượng cổ thần thú?
Thật ra nàng đã từng nghe nói có một vài linh thú mang dòng máu mạnh mẽ sẽ ngụy trang thành động vật khác khi chúng còn nhỏ yếu, nhưng một Phu Chư như ngươi ngụy trang thành một con lừa…
Thôi được rồi, sau này khi lừa huynh cõng nàng trên lưng, thì ngồi trên một con hươu cũng đẹp hơn một con lừa.
Nàng suy nghĩ miên man, sau khi hoàn hồn thì nghe thấy Trưởng lão hỏi: “… Vậy tên của nó là gì?”
Tống Nam Thời theo bản năng nói: “Lừa đực huynh.”
Trưởng lão: “…”
Những người khác: “…”
Vân Chỉ Phong ôm trán.
Tống Nam Thời: “… Tên xấu dễ nuôi.”
Trưởng lão: “… Tống cô nương nói có lý.”
Chỉ có Chư Tụ ở cạnh như đang suy tư điều gì.
Nếu nói tên xấu dễ nuôi, vậy Thái tử Yêu tộc này…
Có nên đổi thành nhãi ranh không nhỉ?
Tầm mắt nàng dừng ở trên người Trì Thuật An đầy sơ hở.