Từng ngày trôi qua, Ngọc Minh vẫn cứ tình hình như thế. Khả Liên và Sĩ Thành đã vật vã với cô lắm rồi.Khả Liên loay hoay dưới bếp còn Sĩ Thành thì đang xem chừng Ngọc Minh ở phòng khách. Khả Liên nhẹ bước đến khều vai Sĩ Thành.
-Có gì không?
-Suỵt...ra đây.
Sĩ Thành nhìn Ngọc Minh rồi cùng Khả Liên vào bếp.
-Có việc gì sao? Brina.
-Bây giờ trời cũng mát rồi, cậu đưa Ngọc Minh ra ngoài chơi đi. Mình sẽ tranh thủ để đem những món quà của Quốc Minh đi cất.
-Uhm cũng được.
-Haiz...suốt ngày Ngọc Minh ôm chặt thế thì sao đem giấu được.- Khả Liên thở dài.
-Ủa? Khi ngủ cũng không giấu được à?- Sĩ Thành cau mày.
-Lúc ngủ cậu ấy còn ôm chặt hơn nữa kìa.
-Được rồi, mình sẽ đưa Ngọc Minh đi đâu đó một lác.
-Cậu đi đi.
Sĩ Thành gật đầu rồi quay lại phòng khách. Cậu ngồi xuống kế bên Ngọc Minh và hỏi.
-Cậu muốn đi chơi không?
-Đi chơi? Đi...đi...- Ngọc Minh mừng quýnh lên.
-Uhm đi thôi.
Sĩ Thành đưa Ngọc Minh ra ngoài, cô vừa đi vừa cầm theo cái gì đó. Cậu nheo mắt nhìn.
-Cậu lấy ở đâu vậy?- Cậu chỉ vào con Rubik trên tay cô.
-Ở...ở...- Ngọc Minh gãi đầu- A ở phòng chị Liên xinh đẹp á.
Sĩ Thành gật đầu rồi cùng cô đi tiếp. Cậu dìu cô lại ghế đá rồi ngồi xuống.
Ngọc Minh thích thú nghịch con Rubik, Sĩ Thành nhìn cô. Cậu vữa thấy thương
và vừa thấy tội. Ngọc Minh còn quá trẻ, tuổi đời còn rất nhỏ mà phải
chống chọi nhiều áp lực để thành ra như thế này.
Ngọc Minh nghiêng đầu nhìn Sĩ Thành, cô đưa tay chạm lên má cậu.
-Nước mắt? Sao anh Thành khóc vậy? Ngọc Minh ngoan mà, sao anh Thành khóc chứ?
Sĩ Thành mỉm cười và lắc đầu. Ngọc Minh quýnh lên, cô dò hỏi cậu đủ điều.
Cách đó không xa, năm người đứng nhìn hai người họ. Người con gái khóc nấc lên ôm chầm lấy người con trai kế bên.
-Em không làm được...hức...em không thể nhìn người bạn thân nhất của em thành ra thế này được đâu...
-Em cố gắng đi, kế hoạch thành công thì chúng ta sẽ nói rõ chuyện này.- Huy ôm chặt Ngọc Anh.
-Thật tình, tao không nghĩ Ngọc Minh sẽ trở nên như vậy- Nghi dằn nắm đấm vào thân cây.
-Mày yên tâm đi- Nhân ghì chặt vai Nghi.
Ngọc Ký im lặng nhìn Ngọc Minh, anh cắn môi mình đến bật máu. Người em gái
mà anh yêu thương nhất hiện giờ đã bấn loạn, chẳng còn là cô bé hay ương bướng, thông minh của trước kia nữa.
-Ngọc Ký à, mày đừng buồn nữa. Từ từ rồi cũng rõ ràng mọi chuyện thôi.- Nhân vỗ vai an ủi anh.
-Về thôi, đừng để lộ tẩy, làm lỡ việc.
Cả nhóm quay lưng trở về. Nhóm Nhân vừa thấy chiếc Jaguars đỗ ven đường thì liền tìm nơi nấp vào.
Trên chiếc Jaguars, Quốc Minh với bộ mặt lạnh như tiền dõi theo Ngọc Minh và Sĩ Thành. Anh liếc mắt nhìn Sĩ Thành rồi lại nhìn Ngọc Minh, anh cứ như thế ngồi ở đó khá lâu.
*Reeng...Reeng...*
Chuông điện thoại của anh reo lên. Anh bắt máy, chẳng buồn nhìn xem ai gọi.
"Alo"
"..."
"Được rồi"
Quốc Minh ngắt máy, anh nhìn Ngọc Minh lần nữa rồi cho xe đi.
...
-Cái thằng đó làm gì mà lâu dữ vậy?- Nhân cáu gắt.
-Mày vô duyên, ai mà biết nó làm gì trong đó.- Nghi bực dọc lườm Nhân.
-Ê, ê, nó đi rồi kìa- Huy chỉ tay về phía chiếc Jaguars đang lăn bánh.
-Về nhanh đi!- Nghi kéo cả nhóm về.
Sĩ Thành vén sợi tóc phủ ở mắt cho Ngọc Minh, cậu mỉm cười và nói với cô.
-Mình về thôi!- Ngọc Minh lắc đầu rồi đứng dậy bỏ đi.
-Cậu đi đâu vậy?- Sĩ Thành chạy theo cô.
Trời bắt đầu nhá nhem tối, Ngọc Minh cứ bước đi đến một nơi nào đó không xác định được. Sĩ Thành chạy đến kéo tay cô.
-Về thôi Ngọc Minh, cậu đã ra khỏi trung tâm thành phố rồi đó.
Cô im lặng nhìn cậu. Lúc này cậu mới biết hai người đang đứng trước cánh
đồng hoang, đây là nơi Quốc Minh từng đưa cô đến. Ngọc Minh kéo cậu vào
phía trong. Cô chạy khắp nẻo chơi đùa, Sĩ Thành nhìn cô khẽ cười.
-Đúng là trẻ con.
Ngọc Minh chạy lại phía cậu, cô lay lay tay cậu.
-Có chuyện gì thế? Cậu muốn về phải không?
-Mất...Mất rồi...- Cô gãi đầu.
-Mất gì chứ?- Cậu cau mày.
-Đồ của Khả Liên.
Sĩ Thành nhìn tay cô, quả thật nó trống trơn con Rubik cũng mất tiêu.
-Không sao, về mua con khác là được thôi.
*Reeng....Reeng...*
Chuông điện thoại cậu reo lên, cậu áp lên tai nghe máy.
"Alo"
"Cậu và Ngọc Minh về chưa?"
"Chuẩn bị về này"
"Cậu thấy con Rubik của mình đâu không? Mình nhớ cất kĩ trong phòng rồi mà"
"À à Ngọc Minh đang giữ đây"
"Uhm cậu về nhanh nhanh nha còn con Rubik kia nữa, nó rất quan trọng với mình. Cậu nhớ đừng để chuyện gì xảy ra nha."
"Ơ...ờ ờ được...thôi."
Cậu ngắt máy rồi nhìn Ngọc Minh lắc đầu.
-Tiêu thật rồi, chúng ta phải tìm ra con Rubik cho bằng được.
Cậu kéo Ngọc Minh lại những bụi cỏ tìm kiếm, nếu không là vật quan trọng
với Khả Liên thì cậu đã đưa Ngọc Minh về và mua một con khác thế rồi.
Ngọc Minh nhìn Sĩ Thành, cô ngây ngốc không hiểu cậu đang làm gì.
-Sĩ Thành làm gì vậy?
-Mình đang tìm con Rubik- Sĩ Thành vừa trả lời cô, vừa dùng tay vạch đám cỏ.
-Tìm Rubik...tìm Rubik...
Ngọc Minh lẩm bẩm rồi đi thẳng, trước mắt cô chỉ còn lại màu đen u tối của màn đêm đang vây kín.
Cô dừng lại trước ngôi mộ, một người phụ nữ trong bộ váy trắng, dáng người thanh tao, mảnh khảnh. Làn da trắng ngần, mái tóc đen óng bồng bềnh và
nụ cười hiền hậu từ sau gốc cây cổ thụ kế bên ngôi mộ bước ra.
-Dì...là ai vậy? Trời tối thế này rồi sao dì lại ở đây? Ngay đây còn có mộ nữa,
dì không...sợ sao?- Ngọc Minh run sợ nhìn người phụ nữ kia.
-Vốn dĩ nhà của ta là đây mà- Người phụ nữ khẽ cười.
Ngọc Minh rùn mình, không lẽ cô đã gặp...rồi sao?
-Con đừng sợ, ta là mẹ của Quốc Minh_Ngọc Lan Nữ.
-Ơ...chào bác.- Cô rụt rè cúi đầu.
-Chào con, con trai ta phải nhờ đến con chăm sóc rồi. Ta biết, con bây giờ
không được như bình thường nữa nhưng đó là ý trời, con không thể cãi
lại. Dù cho con có như thế nào đi chăng nữa thì con vẫn là con, vẫn là
Ngọc Minh_cô gái tốt nhất mà ta từng biết. Hãy cố để vượt qua những thử
thách trong cuộc sống muôn vàn phức tạp này con nhá.
-Ngọc Minh cậu đâu rồi?- Tiếng của Sĩ Thành vang vọng khắp nơi.
Ngọc Minh quay đầu nhìn về phía cậu rồi nhìn lại phía mẹ Quốc Minh. Nhưng
trước mắt cô bây giờ không có một ai hết, cô hoảng hốt hét toán lên.
-Sĩ Thành...Sĩ Thành ơi...
Sĩ Thành vừa nghe tiếng cô thì liền chạy đến, cậu vừa thấy cô thì thở phào nhẹ nhõm.
-Cậu làm gì ở đây vậy? Mình tìm được con Ribik rồi nè.
-Mình vừa thấy...vừa thấy...
Ngọc Minh nói giữa chừng thì ngất xỉu, Sĩ Thành lo lắng bế xốc cô lên đưa về nhà.
...
Khả Linh thấp thỏm, run sợ đi qua đi lại trong phòng khách nhà của Quốc Minh.
-Chết rồi, sao lại quên béng chuyện này chứ? Lỡ như bị bại lộ thì sao đây?
Không được, không thể được! Chắc cô ta bỏ nó vào sọt rác. Đúng rồi, chắc chắn là vậy.
Khả Linh vào bếp, ả nhanh chóng lại sọt rác mở ra. Ả bật cười gian xảo rồi lấy lọ thuốc mở ra xem.
-Thật may, thuốc vẫn còn nhiều...dù thế nào cũng phải bàn bạc, bắt anh Minh
nhanh chóng cưới mình, mọi chuyện dù ra sao thì cưới rồi cũng không bỏ
được.- Ả độc thoại một mình.
-Khả Linh!- Tiếng của Quốc Minh vang lên từ phòng khách.
Khả Linh nhanh tay bỏ lọ thuốc vào sọt rác rồi chỉnh trang lại quần áo và ra ngoài.
-Anh về rồi à?
-Em làm gì gọi anh về gấp quá vậy?
-Tại người ta nhớ anh nên mới gói anh về chứ bộ- Ả xụ mặt xuống.
-Vậy sao?- Anh ôm ả từ phía sau.
-Anh...hay là mình cưới đi!
-Em nói gì vậy? Hiện tại chưa được đâu- Anh cau mày.
-Tại sao chưa được chứ?
-Hiện tại anh phải tiếp tục đi học, sau này khi đã trở thành người đứng đầu
của tập đoàn DK rồi thì anh mới nghĩ đến việc cưới vợ.
-Không, em không muốn mất anh đâu. Vì thế nên em mới nói anh cưới sớm đó.- Ả phản bác.
-Chúng ta chưa đủ tuổi mà.
-Thì đã sao? Mình có thế lực mà, mình lo được mà anh.
-Thôi được, Khả Linh của anh muốn gì cũng được hết. Nhưng trước tiên phải xin phép ba anh.
-Uhm- Ả gật đầu cái rụp và nhếch môi. Cá đã cắn câu rồi.
...
Khả Liên Sĩ Thành thấp thỏm, lo âu đi tới đi lui trước cửa phòng Ngọc Minh. Cậu chợt nhớ ra thì liền lấy con Rubik đưa cho cô.
-Của cậu này Khả Liên.
-À cảm ơn cậu.
-Nó quan trọng lắm hay sao mà cậu giữ như báu vật vậy? Mình thấy nó cũng như những con Rubik bình thường thôi mà.
-Nó là món quà Ngọc Ký tặng mình, mình không thể để mất nó được.
-À...Ơ bác sĩ ra rồi kìa.
Ông bác sĩ già từ trong phòng bước ra, nét mặt của ông cũng bớt căng thẳng hẳn đi.
-Cô bé đã tốt hơn những ngày trước rất nhiều rồi, chỉ cần tiếp tục như thế
này thì trở lại như ban đầu sẽ xảy ra trong một ngày không xa.
-Dạ cảm ơn bác sĩ, cảm ơn rất nhiều.- Khả Liên liên tục cúi đầu.
-Được rồi để tôi tiễn bác.- Sĩ Thành mỉm cười.
-Không cần đâu, tôi tự về được rồi.
Ông bác sĩ nói rồi xuống cầu thang. Khả Liên mừng rỡ chạy vào phòng Ngọc Minh. Cô ngồi xuống nắm chặt tay Ngọc Minh.
-Cậu sắp khỏe rồi, mình vui lắm đấy.
-Khả Liên!- Ngọc Minh khẽ gọi.
-Cậu nhớ mình, cậu nhớ tên mình. Ngọc Minh, mình vui lắm cậu biết không?
Sĩ Thành bước vào, cậu mỉm cười với Ngọc Minh.
-Sĩ Thành!
Cậu giật mình, cô trở lại như bình thường rồi sao.
-Cậu đừng trông mong từ mình. Xin lỗi, người mình yêu là Quốc Minh. Mình
không thể hai lòng được và...mình chưa bao giờ nói yêu-cậu...