Tiểu hầu gia? Là đang gọi ai?
Quân sĩ và Phạm tướng quân - người hạ lệnh bắt giam Vân Đàm trong lều tổng chỉ huy đều ngơ ngác, bao gồm người lão tướng nọ.
Quân sĩ cùng Phạm tướng hoài nghi vì tôn xưng này quá xa lạ, bọn họ chưa từng nghe tới, nhất thời không phản ứng được cô gái này gọi ai.
Lão tướng là nguyên soái chỉ huy trận chiến này, hắn sững sờ, đôi mắt thoáng hiện lên thương hải tang điền.
Tiểu hầu gia? Đã bao lâu rồi không còn ai gọi hắn bằng cái tôn xưng này? Hơn ba mươi năm, chính xác là 34 năm. Từ lúc hắn 32 tuổi được phong làm vương gia khác họ trẻ nhất Đại Ngu, không còn ai dùng tôn xưng này gọi hắn.
Trần Ninh dùng ánh mắt sắc như dao mà đáy lòng dậy sóng nhìn Vân Đàm: "Ngươi là ai? Bọn giặc Khương sai ngươi đến mê hoặc lòng người sao?"
Hay phải chăng hắn dầu lụn bấc suy, mơ thấy người cũ ghé thăm?
Vân Đàm nhìn hắn, từ từ nhoẻn miệng cười: "Trần Ninh, là ta, An Nhạc!"
Trần Ninh toàn thân chấn động, khoé môi run rẩy hồi lâu vẫn không thốt nên lời.
"Ngươi... Nàng, nàng sao có thể... Khụ khụ khụ..."
Hắn ôm ngực ho khan từng tràng nặng nề, máu tươi từ miệng rỉ qua kẽ tay, như sắp trút hơi thở cuối cùng.
"Nguyên soái!"
Cả lều cuống cuồng kêu lên, lập tức có người chạy đi tìm quân y.
"Ta có thể, để ta xem cho hắn!" Vân Đàm vội hô lên, có ý muốn giãy khỏi kìm kẹp.
Phạm tướng sao dám mạo hiểm tính mạng nguyên soái, định cản. Lại nghe giọng nói suy yếu của Trần Ninh vang lên: "Để nàng."
Chẩn trị suốt đêm, rốt cuộc từ quỷ môn quan kéo về được mạng Trần Ninh. Quân y tấm tắc khen: "Cô nương diệu thủ hồi xuân, tuổi trẻ lại có y thuật khiến lão đại phu chúng tôi hổ thẹn không bằng. Nếu không phải cô, hôm nay nguyên soái e rằng..."
...
Quân y cùng thuộc cấp lui đi, trong lều chỉ còn lại Trần Ninh và Vân Đàm.
Không gian rơi vào im lặng.
Trần Ninh lên tiếng trước: "Không ngờ kiếp này còn có thể gặp lại nàng."
Đáy mắt Vân Đàm gợn sóng, lòng loạn ngũ vị tạp trần, nhẹ nói: "Không ngờ cách một đời, người còn gọi ra được tên ta lại là huynh."
Trần Ninh cười, nàng vẫn là cô gái trẻ năm đó, là tiên nữ không nhiễm bụi trần, mà nay, cố nhân tóc đã bạc đầu.
"Có thể thấy nàng một lần trước khi chết là ân trạch ông trời ban cho ta. Chỉ là nợ nước chưa xong, biên quan khói lửa... Thật sự khó lòng nhắm mắt."
Nàng nghiêm túc nhìn hắn, nói: "Ta sẽ đi cùng huynh đoạn đường này, bằng tất cả khả năng, ít nhất... sẽ không để huynh không cam lòng mà ra đi."
"Cảm ơn nàng!"
Mấy năm nay Đại Ngu liên tục xảy ra chiến tranh biên giới, Trần Ninh đông chinh tây chiến khiến quân địch khiếp sợ vô cùng, nhưng đồng thời hắn cũng chịu tổn thương không ít. Lần này đánh giặc Khương, trúng phải ám toán, cơ thể hao mòn, mệnh như ngọn đèn trước gió.
Trận chiến với Khương Ban kéo dài ba năm, thiên đình và sư môn có quy định thần tiên hạ phàm không được tùy tiện dùng pháp lực can thiệp vào chuyện nhân giới. Vân Đàm bằng y thuật và võ nghệ của bản thân thủ vệ bên người Trần Ninh. Chiến sự kết thúc bằng thắng lợi thuộc về Ngu quốc.
Thái bình vừa đến là lúc Trần Ninh buông tay.
Các đại tướng canh ngoài soái doanh gương mặt nặng nề, tâm lý đã chuẩn bị sẵn sàng. Nhưng ngoài ý muốn, bọn họ thế nhưng nghe được tiếng cười sang sảng của nguyên soái, từ khi quân y An Nhạc xuất hiện, ngài ấy vui vẻ hơn, cười nhiều hơn, tất cả đều cảm nhận được. Nghe tiếng cười thoải mái này, không ai nghĩ nguyên soái đã trong thời khắc cuối cùng.
Trong lều, Trần Ninh nửa tựa trên giường, nói: "Ba năm trước biết nàng là thần tiên, ta thật sự rất bất ngờ. Ta cũng đoán được, nàng xuống phàm trần này có lẽ để tìm Cảnh Văn."
"Nhưng ta lại giữ nàng lại, ta thừa nhận ta rất ích kỷ, lúc đó chiến sự thật quá nguy nan, ta cho rằng nàng là thần tiên sẽ có thể giúp được quân ta... Kết quả nàng thật sự đã giúp ta rất nhiều, quân ta đã thắng."
Vân Đàm lắc đầu: "Ta không dùng tiên thuật, ta chỉ làm hết tất cả những gì có thể. Nơi đây cũng từng là cố hương của ta."
Trần Ninh cười: "Nhưng ta không vô tư như vậy, ta có tư tâm." Hắn muốn ở cạnh nàng thêm một chút, muốn có nàng cùng đi nốt quãng đường này.
"Tiếp theo, nàng định đi đâu, tiếp tục tìm chuyển kiếp của Cảnh Văn sao? Biển người mênh mông, sẽ rất gian nan. Đời này hắn tổn thương nàng, nhưng cũng nặng tình một đời. Trần Ninh chúc hai người sớm ngày mộng cũ rực rỡ."
"Trần Ninh, ta tìm được hắn rồi."
Vân Đàm cúi đầu, lời tuy nhẹ nhưng giấu muôn vàn chua xót: "Nhưng hắn đã quên ta."
Trần Ninh: "Nàng hãy nhắc cho hắn biết!"
"Không có ích gì đâu, là người ta cố ý quên đi."
...
Nghe chuyện của nàng, Trần Ninh trầm mặc, hắn hỏi: "Nàng cam tâm không?"
Vân Đàm không trả lời.
"Nếu không cam tâm, nàng đi tìm hắn làm rõ ràng, một nam nhân như hắn thà trốn tránh để nàng một mình gánh chịu tất cả cũng không dám đối diện, sao có thể để hắn sống dễ chịu như vậy!"
Nàng lắc đầu, Trần Ninh cũng im lặng.
Hắn đột nhiên hỏi: "Nếu chọn lại, giữa hắn và ta, nàng chọn ai?"
Vân Đàm ngẩng đầu nhìn hắn, hồi lâu mới nói: "Trần Ninh, không có nếu. An Nhạc yêu Cảnh Văn, ta không hối hận!"
Trần Ninh khẽ cười.
An Nhạc là giấc mộng mà kiếp này hắn vĩnh viễn cũng không thể nào chạm tới.
"An Nhạc!"
"Kiếp sau, ta không muốn yêu nàng nữa!"
Vân Đàm mỉm cười: "Nhất định! Kiếp sau huynh sẽ gặp được người kiêm điệp tình thâm, bạch đầu giai lão."
Trần Ninh khép mắt, trên môi vẫn giữ nụ cười bình thản.
Vân Đàm cúi người bái sâu, "Ra đi bình an", sau đó hoá thành vệt sáng biến mất.
Đúng vậy, Vân Đàm chưa từng quên ký ức phàm kiếp, bình nước Vong Trần nàng đã tưới vào gốc thiên điểu* trước cửa phủ Ti Mệnh.
(* ý nghĩa hoa thiên điểu: như chim liền cánh.)
*
Vân Đàm hạ xuống mõm đá nhô ra trên đỉnh Hải Vân cách đó 10 dặm. Nàng vừa đáp xuống liền hô lên với rừng trúc trong núi.
"Đứng lại!"
Rừng trúc yên tĩnh.
Nàng hít một hơi, nói: "Tớ biết là cậu, ra đây nhanh lên!"
Lá cây xào xạc, là tiếng bước chân giẫm lên lá khô, Huyền Tư ỉu xìu trút bỏ chú ẩn thân đi tới trước mặt Vân Đàm.
Vân Đàm nghiêm mặt, không nói tiếng nào nhìn Huyền Tư.
Huyền Tư chột dạ, sợ sệt nói: "Cậu giận sao? Xin lỗi, tớ không cố ý nghe lén chuyện của cậu. Tớ xin thề, chuyện hôm nay nghe được tớ tuyệt đối không nói ra ngoài! Chết cũng không nói!"
Nàng vẫn giữ khuôn mặt lạnh tanh, Huyền Tư thấy vậy liền kéo kéo tay áo nàng: "Đừng giận mà! Đàm Đàm tớ biết lỗi rồi!"
Vân Đàm mềm lòng, giọng cũng hoà hoãn lại: "Cậu đến đó bao lâu?"
"Tớ..."
Huyền Tư ngập ngừng lí nhí: "Tớ đến vừa lúc nghe... hết chuyện của cậu."
Huyền Tư lén quan sát nét mặt Vân Đàm, sợ nàng sẽ nổi giận, rồi nói nhanh: "Tớ thật sự không phải cố ý đâu! Lúc tớ đến đúng lúc tướng quân kia trăn trối, cậu lại rất chuyên tâm lắng nghe cho nên không phát hiện khí tức của tớ. Tớ lại sợ mình xuất hiện làm gián đoạn, khiến hắn không kịp nói nốt di ngôn nên mới im lặng chờ..."
Vân Đàm không còn gì để nói, "Được rồi được rồi, tớ không giận, tớ tin cậu. Cậu đừng có ỉu xìu nữa."
"Thật sao?!" Hai mắt Huyền Tư sáng lên, lại bắt đầu líu ríu: "Tớ cứ nói cậu bế quan ra cứ lạ lạ, thật sự cậu lại xuống trần chịu khổ lục dục thất tình. Cái tên không thích cậu đó hắn không có mắt nhìn, cậu tốt như vậy, dễ thương như vậy, hắn đoản phúc, cậu cứ quên phắt hắn đi. Ngược lại tớ thấy lão tướng kia rất tốt, gia thế mạnh còn tài giỏi, quan trọng nhất là bao nhiêu năm vẫn một lòng si tình cậu. Nam nhân tốt trong truyền thuyết!"
Đang nói chuyện thì thấy trong mây bay tới một đạo kim quang, chớp mắt Ti Mệnh đã đứng trước mặt hai nàng.
Bát Nguyệt phất tay với Huyền Tư hành lễ chào mình, Huyền Tư hiểu ý lập tức tránh đi.
...
Gió núi Hải Vân phần phật, Huyền Tư đi tới cạnh Vân Đàm lặng yên đứng trên mõm đá, sơn phong thổi mây mù lãng đãng trôi qua làn váy.
Vân Đàm đột nhiên nói: "Cậu giúp tớ làm một việc nhé."
Nàng xoè tay, trong tay hiện ra viên minh châu nho nhỏ màu xanh, bên trong lưu động năng lượng âm hàn, vừa nhìn liền biết không phải phàm vật.
"Cậu mang theo U Minh châu đến Minh phủ, tìm gặp Phán Quan đại nhân. Xin nhờ ngài ấy chiếu cố bằng hữu Ngu quốc Trần Ninh của Vân Đàm, mong đừng quá làm khó linh hồn của hắn."
"Được! Tớ làm giúp cậu."
Vân Đàm nói tiếng cảm ơn rồi cùng Bát Nguyệt cưỡi mây về Tây Phương thánh địa.
Huyền Tư đứng bên vách núi vẫy vẫy tay. Lúc chuẩn bị khởi hành đi bái phỏng Minh phủ mới sực nhớ, nàng không biết làm sao đến được vùng đất âm đó!
Cắn tay nghĩ nửa ngày mới biết có thể tìm Thổ Địa công thỉnh giáo.
*** 6 ***