[Ngôn Tình] Mộng Hồng Trần

Chương 7: Dường như từng quen



Trên đường về, Bát Nguyệt ngắn gọn kể lại sự tình cho Vân Đàm.

"Cành hồng hạnh nhà Phù Đăng vượt tường, nhị ca ca Vân Lịch của ngươi ngứa mồm chế nhạo hắn vài câu, kết quả liền đánh nhau."

Thần tiên bất mãn với Phù Đăng trên thiên đình thì nhiều đếm không hết, nhưng có gan trước mặt châm chọc chiến thần đại danh đỉnh đỉnh được Ngọc Đế trọng dụng thì chắc chỉ có Vân Tây nhị vương tử.

Bát Nguyệt nói hơn một tháng trước, thánh địa Nam Phương bỗng nhiên vô cùng huyên náo. Ầm ĩ suốt mấy ngày mọi người mới biết, thì ra là Mặc Chi tiên tử lịch kiếp trở về, không rõ lý do gì lại dây dưa với tứ hoàng tử Ma tộc.

Lão tứ đó theo Mặc Chi tới tận Nam Phương, sau đó bị Phù Đăng phát hiện, nghe nói hai kẻ này vì mỹ nhân mà đánh nhau, trên địa bàn của chiến thần dĩ nhiên A Tứ kia đánh không lại, cuối cùng Mặc Chi liều mạng nhào ra bảo vệ hắn, van xin lạy lục, Phù Đăng không nỡ đành để cho bọn họ đi.

Trong giọng Bát Nguyệt đầy vẻ giễu cợt, rõ ràng đang cảm thấy Phù Đăng đáng đời. Nàng là Ti Mệnh chưởng quản sổ mệnh cách, chỉ cần liên quan đến số kiếp ở nhân gian, thì đó không phải là bức tường kín gió với nàng, chịu khó tốn nhiều công sức một chút liền nắm được căn nguyên.

Mặc Chi xuống trần lịch kiếp để ổn định tu vi, không ngờ nàng ta lại đụng phải tứ hoàng tử quanh năm lánh đời không biết uống nhầm thuốc gì cũng chạy tới nhân gian lịch kiếp. Phàm nhân Mặc Chi sinh ra đã nhiều bệnh, lại xuất thân từ ma giáo dị vực bị giang hồ căm hận, A Tứ là người thừa kế một đại gia tộc chính phái, chuyện tình cảm của bọn họ bị gia tộc phản đối, A Tứ bất chấp tất cả cùng Mặc Chi trốn đi, trên đường bị truy đuổi ép A Tứ tẩu hỏa nhập ma, không ngừng giết người để bảo vệ Mặc Chi, cuối cùng Mặc Chi không chịu nổi áp lực đã tự sát, A Tứ bi phẫn đồ sát võ lâm rồi ôm xác nàng ta nhảy xuống vực...

Trời mà có tình thì trời cũng già! Tuy nhiên ông trời cũng vô cùng công bằng, uyên ương chịu chung số kiếp, cho dù là uyên ương đuối nước hay uyên ương gãy cánh.

Vân Đàm chịu khổ tình si bởi Phù Đăng vứt bỏ duyên phàm. Bây giờ Mặc Chi lại vì phàm duyên khó dứt mà đoạn tuyệt mối tình hơn 400 năm với Phù Đăng.

Bát Nguyệt chậc lưỡi: "Ngươi nói xem, ca nhà ngươi có phải ấm đầu rồi không? Ta biết vì chuyện mấy năm trước ở tiên yến Tây Vương Mẫu ngươi bị bắt chẹt, Vân Lịch từ lâu đã chướng mắt Phù Đăng, nhưng không ngờ hắn làm thật! Phù Đăng dù đức hạnh thế nào thì cũng là chiến thần tắm máu sa trường, hắn manh động như vậy không phải ăn thiệt sao!"

Vân Đàm chớp mắt, cười nói: "Tỷ quan tâm nhị ca ta sao, Bát Nguyệt?"

Thấy Vân Đàm cười, Bát Nguyệt nhẹ nhõm hẳn, nàng còn sợ nha đầu này chưa buông được nên cố tình tìm đề tài để nói.

"Xem ra ta nghĩ nhiều rồi... Hả, ngươi nói cái gì?" Bát Nguyệt lẩm bẩm rồi chợt phản ứng câu nói của Vân Đàm. "Ta lo cho Vân Lịch á?! Ngươi nghe làm sao vậy, tỷ đây cảm thán hắn ngốc thì có!"

Nàng có lo cho tên Vân Lịch đáng ghét đó ư? Không thể nào! Mặc dù nàng đứng cùng chiến tuyến với hắn nhưng không ủng hộ cách làm trực tiếp ngu xuẩn lại dễ chịu thiệt của hắn. Chiến thần thất tình thì cũng như con hổ bị thương, rõ ràng có thể lén lút trùm bao bố tẫn cho một trận, hà tất náo loạn rùm beng, bây giờ thân đã bị thương còn bị đại vương tử Vân Nghiêm trách phạt.

Vân Đàm gật đầu, nàng nhìn ra được nhị ca và Bát Nguyệt hình như có khúc mắc, nhưng ngữ điệu Bát Nguyệt thật sự rất giống quan tâm.

"Phía trước là tới rồi. Thương thế có dược quan thì không lo, nhưng tính khí nhị ca chắc chắn không chịu nhận lỗi với đại ca, ta phải tranh thủ về xin tội."

Trước khi tường vân dưới chân tan đi, Vân Đàm quay đầu nhìn Bát Nguyệt, câu nói nhẹ tênh của nàng khiến Bát Nguyệt bần thần một hồi lâu.

"Bát Nguyệt, ta tưởng mình sẽ rất vui vẻ, hả hê."

Vân Đàm bước vào Tây Phương cung, Bát Nguyệt tần ngần nhìn theo, lẩm bẩm: "Tiểu Đàm, ta hối hận rồi. Ngươi vô tình thanh tu thì có gì không tốt, không si, không tưởng, vui vẻ đơn thuần làm tiểu quận chúa."

Vân Lịch đích thực cứng đầu không chịu nhận lỗi, bị Vân Nghiêm phạt bế quan diện bích tự suy ngẫm lỗi lầm, một năm không biết lỗi thì ở trong đó hai năm, đến khi biết mới thôi.

Vân Đàm xin xỏ nài nỉ, cộng thêm Linh Ngọc phu nhân nói đỡ vào, rốt cuộc Vân Lịch chỉ bị phạt tới Tây hoang trấn giữ làng mạc, trong một năm không có lệnh không được rời đi.

Tây hoang thuộc phạm vi Tây Phương thánh địa, hoang vu khô cằn, lại thường xuyên bị yêu ma dã thú quấy phá, Vân Lịch tới đó thật mệt không nói tới.

"Ta thấy, với tính cách của Vân Lịch, bắt hắn diện bích một hai năm, hắn thà ở Tây hoang diệt yêu cả đời."

Vân Đàm cũng tán đồng ý kiến của Bát Nguyệt.

*

Nam Phương thánh địa.

Trước mắt Phù Đăng xuất hiện đôi giày gấm màu đỏ, hắn nửa tỉnh nửa say ngước đầu lên nhìn. Thấy người đến là ai thì hừ lạnh nói: "Ngươi tới đây tính sổ giúp ca ca ngươi à?"

Hắn nói rồi lại cúi đầu tu ừng ực, xung quanh la liệt những vò rỗng. Hết say lại tỉnh, tỉnh rồi lại uống đến say, bộ dạng hắn nhếch nhác không tả nổi, y phục xốc xếch, tóc tai sợi cao sợi thấp, cằm lún phún râu.

Vân Đàm bắt ấn, hất vỡ vò rượu trong tay hắn.

Phù Đăng bất ngờ với bàn tay trống trơn, lập tức nổi cáu quát lên: "Ngươi phát điên cái gì vậy?"

Vân Đàm thẳng lưng, từ trên cao nhìn xuống hắn: "Phù Đăng, ta rất xem thường ngài."

Động tác đưa tay lấy rượu của hắn hơi chững lại.

"Ngài ở đây uống rượu thì có tác dụng gì, ủ rũ đau lòng cho ai xem? Mặc Chi căn bản không nhìn thấy! Nam tử hán đại trượng phu, một là dứt khoát buông xuống. Còn không thì mạnh dạn đoạt lấy. Ngài yêu nàng ta như vậy thì đi giành về đi, nói cho nàng ta biết ngài rất yêu nàng ta, có thể vứt bỏ tất cả vì nàng. Không làm gì đã từ bỏ, ngài cam tâm sao?"

Phù Đăng: "..."

"Trẻ con vắt mũi chưa sạch, trở về điên với ca nhà ngươi đi." Phù Đăng lấy vò rượu tới, giật nắp ngửa đầu uống như nước lả.

Vân Đàm tiến đến, mau lẹ đoạt lấy rượu trong tay hắn, mắng: "Rùa rút đầu hèn nhát, ngài chỉ dám trốn ở đây uống rượu không dám đối mặt!"

Lần này Phù Đăng không dễ bị thất thủ, trở tay tóm lại bàn tay cầm rượu của nàng, đồng thời xoay người, ép Vân Đàm vào thân cây, cánh tay hắn để ngang ngăn trước cổ nàng, cùng với thân cây tạo thành lồng giam nhốt nàng bên trong.

Vân Đàm bị kinh hách, chỉ biết hốt hoảng nhìn hắn.

Phù Đăng uống rượu bất kể ngày đêm đã rất say, hắn nhìn chằm chằm nàng ở khoảng cách gần.

Ánh mắt dần dần bị đôi mắt nàng thu hút. Mắt nàng trong veo an tĩnh như đầm nước sâu, khiến hắn như bị chìm vào, lòng thoáng dâng lên cảm giác kì lạ.

Vân Đàm cũng không lên tiếng, thất thần trông ánh mắt của hắn.

Phù Đăng đột nhiên nói: "Có phải chúng ta từng gặp nhau?"

Tâm nàng chấn động.

Một câu nói khiến Vân Đàm bi thương ngẩn ngơ. Phù Đăng dường như cũng không để ý đáp án của nàng, ánh mắt mê ly vẫn dán trên mặt nàng, môi hướng môi nàng áp xuống ngày một gần, hắn đã say lắm rồi, chỉ biết hành động theo bản năng.

Nàng như bị hạ chú định thân, bị động chờ đợi. Chợt, một người đi tới, đứng đối diện nhìn nàng từ xa.

Cả người như bị một gáo nước lạnh dội vào, Vân Đàm bừng tỉnh đẩy Phù Đăng ra, vội nói: "Ngài say rồi." Sau đó ba chân bốn cẳng chạy đi.

Phù Đăng vốn say, bất ngờ bị đẩy ra lập tức lảo đảo ngã ra đất, ngủ mê man.

...

Bát Nguyệt tới Tây Phương cung Vân Đàm đã đi vắng, lắc tử linh mới tìm đến đây.

Nàng nhìn Vân Đàm, biểu cảm muốn nói lại thôi, chần chừ do dự một hồi lâu mới uyển chuyển nhắc nhở.

"Ngươi có từng nghĩ, Cảnh Văn và Phù Đăng vốn không phải cùng một người. Cảnh Văn ngươi yêu thực sự đã chết khi kiếp số kết thúc, là ngươi không quên được hắn nên mới..."

Vân Đàm hiểu ý Bát Nguyệt, nàng tiếp lời: "Nên mới xem chiến thần Phù Đăng là thế thân của chàng. Ta cũng từng nghĩ, nhưng vẫn không nghĩ thông, ta từ sớm đã không phân biệt được đâu là Cảnh Văn đâu là Phù Đăng nữa rồi, hình bóng chàng và Phù Đăng trong lòng ta từ lâu đã hợp làm một. Hiện tại ta chỉ biết, thấy Phù Đăng suy sụp tinh thần, ta liền khổ sở."

Bát Nguyệt cam đành thở dài: "Còn ta thấy ngươi lún sâu, ta liền hận chết chính mình!"

"Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, tất cả là mệnh trung chú định của ta, tỷ không cần tự trách."

"Là nghiệt duyên a!" Vân Đàm chẳng những không trách, ngược lại còn cười an ủi nàng, nha đầu này trưởng thành quá sớm, hiểu chuyện đến mức khiến người ta đau lòng. Bát Nguyệt không nhịn được nói: "Ngươi còn cười được ư!"

Vân Đàm gật đầu, đưa tay gỡ một hạt gì đó vướng vào gấu váy Bát Nguyệt: "Tỷ vừa từ Tây hoang trở về sao?"

Nàng hỏi bằng giọng khẳng định, Bát Nguyệt liền nhướng mày: "Làm sao ngươi biết?"

"Trên váy tỷ dính hoa cỏ xước, trong y học còn gọi là ngưu tam thất. Loại cỏ này mọc ở vùng hoang vu khô cằn, cộng thêm cát vàng trên giày và hương chua thanh thuộc về cây lê gai* trên y phục, tất cả những thứ này đều là đặc trưng của Tây hoang."

* Lê gai:



Bát Nguyệt: "Lợi hại nha! Nhưng tỷ tỷ biết hình như ngươi chưa đến Tây hoang lần nào...?"

"Chưa đến, nhưng trong sách có ghi lại." Thân là tiểu quận chúa Tây Phương thánh địa, phong thổ điển tịch Tây Phương tự nhiên nàng đều nắm rõ. "Đại ca không cho phép mọi người trong Tây Phương cung đến thăm nhị ca, cảm ơn tỷ đã quan tâm huynh ấy!"

Bát Nguyệt lừ mặt: "Đến nói mát cho hắn nghe có tính không?!"

Vân Đàm chỉ đưa mắt nhìn cổ tay có mấy chỗ xây xát và y phục có phần chật vật của Bát Nguyệt, hiển nhiên không lâu trước đó đã lao động chân tay. Phủ Ti Mệnh chẳng có cơ hội cần dùng đến sức, chỉ có những nơi như Tây hoang tiên thuật mới bị giới hạn.

Bát Nguyệt ho khan một tiếng giấu tay vào áo.

*** 7 ***