Edit:Yann
Beta: Đậu Xanh
7 giờ sáng, Tưởng Uyển đang mê man ngủ thì bị Văn Tẫn đánh thức.
Anh chỉ vào đồng hồ nói với Tưởng Uyển, "Bảy giờ rồi, dậy chạy bộ."
Tưởng Uyển: "..."
Cô còn đang ngây ngốc, thân thể đã bị Văn Tẫn kéo lên, nửa ôm đi tới nhà vệ sinh.
"Văn Tẫn, em rất mệt..." Giọng cô nhỏ nhẹ như đang nói mớ, ngón tay không có sức lực đặt trên cánh tay anh.
"Chạy xong sẽ không mệt nữa." Văn Tẫn nghiêm túc nói.
Tưởng Uyển: "..."
Ở trong nhà vệ sinh rửa mặt đánh răng, cô như người mộng du cử động cổ tay run rẩy, sau khi thay quần áo xong thì đi ra ngoài, đầu óc cô bị gió lạnh thổi vào, lúc này cuối cùng cũng thanh tỉnh hơn.
Trong tiểu khu có không ít người đang chạy bộ, họ đều chạy từ chỗ này đến công viên bên ngoài, chạy đi chạy lại vừa vặn nửa giờ.
Tưởng Uyển chạy theo sau Văn Tẫn, cố gắng kéo lê đôi chân run rẩy đuổi kịp bước chân của anh.
Văn Tẫn mặc một bộ đồ thể thao màu trắng, trên đầu đội mũ, lỗ tai đeo tai nghe, giày dưới chân mới tinh như thể vừa lấy từ cửa hàng về.
Tưởng Uyển cúi đầu nhìn giày của anh, lo lắng anh sẽ dẫm vào đồ vật dơ bẩn.
Đã rất lâu rồi cô chưa chạy bộ, trong trí nhớ dừng lại ở những năm học cấp ba, ngày ngày phải chạy bộ rèn luyện buổi sáng, hô khẩu hiệu, bước đều theo một nhịp độ nhất định.
Khi đó mỗi ngày cô đều tràn đầy nhiệt huyết, luôn nghĩ rằng chỉ cần đỗ đại học nhất định sẽ có một tương lai tươi sáng.
Sau này ảo tưởng tan biến, cô cứ ngỡ mình đang nằm mơ.
Đúng vậy, không phải mơ, sao cô có thể vào một nơi khủng bố như vậy.
Bước chân đang chạy không ngừng, đầu óc thiếu oxy thoáng hiện lên tất cả những hình ảnh ở trường học.
Tuổi trẻ đầy ý chí của cô, khát khao được vào đại học.
Giống như dây đàn bị đứt, đột nhiên im bặt.
Vừa chạy đến công viên, Tưởng Uyển mệt mỏi chậm rãi quỳ chân xuống đất, cô há miệng thở phì phò, trên mặt chảy đầy mồ hôi, hốc mắt ươn ướt.
Thật ra cô vẫn luôn muốn hỏi ba mẹ, tại sao lại nhẫn tâm như vậy.
Tại sao lại dễ dàng hủy hoại cô như vậy.
Cô che mặt, hốc mắt chua xót nóng bỏng, nước mắt theo khe hở ngón tay tràn ra bên ngoài.
Cô muốn trở về.
Tìm một chỗ trốn đi, từ từ bình phục.
Nhưng chân mềm không còn sức lực, trước mắt có tiếng hít thở rơi xuống, lỗ tai bị người ta nhét tai nghe vào, không phải bài hát đang lưu hành, là một khúc dương cầm.
Hình như cô chưa từng nghe qua khúc đàn này, trong nhất thời có chút ngơ ngẩn.
Cánh tay bị người đàn ông kéo lên, chờ Tưởng Uyển phản ứng lại, cô đã nằm trên lưng Văn Tẫn.
Anh cõng cô tiếp tục chạy về phía trước, chạy vào công viên.
Trên người anh đổ ít mồ hôi, nhưng lại không có mùi mồ hôi.
Tưởng Uyển cúi đầu hít lấy hương gỗ tùng mê người, mang theo hơi thở an thần, khiến nội tâm cô bình tĩnh trở lại.
Văn Tẫn chạy không nhanh, nhưng Tưởng Uyển vẫn bị xóc đau ngực, cô lau nước mắt, nhẹ nhàng ôm cổ Văn Tẫn, ngẩng đầu nhìn.
Cô thoáng giật mình.
Dưới mái dài, tốp năm tốp ba người đang tụ tập nói chuyện phiếm, trên cây cầu nhỏ người già dắt cháu tới tản bộ, trong sân nở đầy những bông hoa màu xanh dương, có một người phụ nữ trung niên ở bên cạnh chụp ảnh, tiếng cười vang lên không ngừng.
Tán cây màu xanh lục trên đỉnh đầu, xuyên qua khe hở, có thể nhìn thấy nắng sớm lập lòe.
Ngọn gió thổi lướt qua mặt, mềm nhẹ, giống như nụ hôn áp lên mặt, mang đến một trận tê dại.
Trong không khí có hương hoa và mùi bùn đất.
Tiếng dương cầm vẫn du dương bên tai.
Lúc này nội tâm Tưởng Uyển được an ủi, trong lòng có chút cảm động.
Cô nhẹ giọng gọi, "Văn Tẫn."
Người đàn ông dừng lại, hơi thở dồn dập, quay đầu nhìn về phía cô.
Đường cong góc cạnh mượt mà, mồ hôi mỏng từ trên trán chảy xuống, rơi xuống chiếc cằm kiên nghị.
Yết hầu của anh lăn lên lộn xuống, hormone nam tính tỏa ra, gợi cảm mê người.
Tưởng Uyển duỗi tay lau mồ hôi trên mặt anh, đỏ mặt cúi đầu muốn hôn mặt anh, ai ngờ không với tới, hôn nhầm vào lỗ tai anh.
Văn Tẫn cúi đầu, lại nghiêng đầu nhìn qua, đáy mắt đen nhánh, giọng nói cực kỳ khàn.
"Tưởng Uyển."
"Anh cứng rồi."
Tưởng Uyển: "..."