Thay Chị Lấy Chồng

Chương 207: Silicon mà tiêm nhiều quá, sẽ ảnh hưởng đến đầu óc!




Tôi vô thức che khuôn mặt mình, giả bộ bình tĩnh nói: "Amada, mặt của tôi bị thương một chút bởi vì trước đây xảy ra chút chuyện, vậy là như thế nào?"
"Bị thương một chút? Hay là bị rất nhiều?"
Amada nói như vậy.
Việc hôm qua cộng thêm việc hôm nay khiến tôi nắm rõ được con người của Amada và Tổng giám đốc La.
Cố gắng để mình bình tĩnh lại, tôi cười nhạt nói: "Cô để ý như vậy có phải do thân hình đẹp hơn tôi, mặt cũng đẹp hơn tôi mà rốt cuộc Tổng giám đốc Lý lại không nhìn trúng cô mà lại yêu tôi, không cam lòng phải không?"
Cô ta không nói gì, tôi liền tiếp tục nói "Người đàn ông thông minh chọn phụ nữ, đương nhiên phải xét xem đầu óc cô ta nhéc bao nhiêu silicon, nếu mà thêm nhiều quá sẽ ảnh hưởng đến đầu óc lắm."
"Cô" Amada nghe tôi nói xong, khuôn mặt trắng bệch lại, ôm lấy cánh tay tổng giám đốc La, làm bộ bình tĩnh nói: "Cô nói bậy bạ gì vậy, Anh Kiệt nhà tôi cao hơn so với Tổng giám đốc Lý, đẹp trai hơn Tổng giám đốc Lý, quan trong nhất đó là trẻ hơn so với Tổng giám đốc Lý, tại sao tôi lại đi thích Tổng giám đốc Lý chứ?
Chẳng biết vì sao, tôi hơi không vui khi nghe Amanda nói vậy.
Tôi đồng ý là Tổng giám đốc La này dù sao cũng cao hơn so với Lý Hào Kiệt, cũng đồng ý là trẻ hơn so với Lý Hào Kiệt. 
Nhưng mà đẹp trai hơn Lý Hào Kiệt thì...... 
Tôi cũng không dám ừ bừa đồng ý đâu. 
Đàn ông mà đánh phụ nữ thì đẹp trai chỗ nào chứ? 
Chỉ có điều tôi cũng không nói ra câu này, mà khẽ sờ cằm: “ồ, lần trước gặp mặt, cô nói tôi sẽ ngồi ở vị trí phu nhân Tổng giám đốc không lâu nữa đâu, tôi tưởng là cô định dành chỗ tôi, hình như do tôi hiểu lầm thì phải.” 
“Ồ?” 
Tôi vừa nói xong, tổng giám đốc La liền thốt ra một tiếng rất khẽ. 
Biểu cảm hơi hứng thú, nhìn không ra vui hay buồn. 
Nhưng Amanda bị hù dọa chết người, tranh thủ ngẩng đầu giải thích với tổng giám đốc La: “Em không có nói qua những câu này.” Sau đó vươn tay muốn đánh tôi! 
Tôi đang định tránh, một cánh tay từ bên cạnh vươn ra chặn lại tay của cô ta. 
Ngay sau đó, nghe thấy giọng Lý Hào Kiệt không vui thốt lên, "Tổng giám đốc La đến người đàn bà của mình cũng dạy dỗ không xong? có ý định muốn để tôi dạy thay đúng không?" 
Từng chữ từng lời đều lạnh như băng. 
"Chuyện nhỏ như vậy, không dám làm phiền đến Tổng giám đốc Lý." Vẻ mặt của Tổng giám đốc La lúc này cũng viết lên hai chữ không vui, ôm eo Amanda liền quay đầu đi thẳng ra ngoài. 
Nhìn bóng lưng hai người dễ nhận thấy vẫn là một đôi trai tài gái sắc ôm nhau thân mật rời khỏi bữa tiệc, nhưng nhìn kĩ sẽ thấy tay Tổng giám đốc La lại bóp chặt eo Amanda. 
Gân xanh trên bàn tay hiện lên rõ ràng. 
Amanda mang giày cao gót bước đi cong cong vẹo vẹo, chân không cẩn thận vấp một cái. 
Chuyện xảy ra kế tiếp dù tôi không nhìn cũng có thể đoán ra được. 
"Rất tốt." Hai người kia vừa đi khỏi, Lý Hào Kiệt liền ôm tôi vào lòng, "Càng ngày càng có bộ dáng người phụ nữ của anh." 
Ánh mắt tôi liếc xéo Lý Hào Kiệt, khóe miệng anh ấy hơi nhếch qua một bên, nhìn ra được tâm tình cực vui.. 
Nhưng tôi biết, hôm nay tôi làm như vậy lí do hơn hết là vì gương mặt này. 
Gương mặt hoàn hảo được Amy cẩn thận đắp nặn mà ra. 
Nếu như không có nó thì hôm nay gặp Amanda tôi cũng chỉ muốn trốn tránh mà thôi. 
Vở kịch vừa rồi vừa bắt đầu thì những người xung quanh tuy không ai lại gần nhưng cũng đều nhìn sang hóng hớt, bây giờ Tổng giám đốc La vừa đi khỏi, bọn họ cũng ồn ào đi qua chào hỏi Lý Hào Kiệt. 
Còn không quên khen tôi xinh đẹp, thông minh. 
Qua một lượt chào hỏi, không dễ gì được nghỉ ngơi một chút, Tôi mới hỏi Lý Hào Kiệt, "Người đàn ông vừa nãy là ai vậy?" 
"La Anh Kiệt, một người mới ngoi đầu lên trong hai năm này." Lý Hào Kiệt nói đến đây liền dừng lại. 
Nhưng từ ánh mắt mọi người xung quanh nhìn hắn ta khi hắn bước vào, rồi bộ dạng ngang ngược vừa nãy thì tôi đoán người này không chỉ có như vậy mà thôi. 
Bữa tiệc gần kết thúc. 
Một người đàn ông trung niên xuất hiện ngay cửa hướng về phía Lý Hào Kiệt vẫy tay. 
Anh ấy thấy vậy liền nói với tôi: “Anh qua đó một lát liền quay lại.” 
“Được.”Tôi gật đầu đáp lại. 
Thấy Lý Hào Kiệt bị gọi đi, Amanda bọn họ cũng đã rời đi bữa tiệc khiến tôi đỡ căng thẳng, tôi đứng ở một góc sảnh bữa tiệc, tự mình thảnh thơi uống nước trái cây. 
Có lẽ chưa đến năm phút, đột nhiên—— 
Đèn chợt phụt tắt khiến cả căn phòng tối đen như mực. 
Lòng tôi chợt hoang mang, toàn thân lạc vào sự sợ hãi giống như cảm giác khi vào tù trước kia vậy, sự sợ hãi cũng xuất hiện trong khoảng khắc này. 
Lý Hào Kiệt không ở bên cạnh tôi, hai tay tôi vội vội vàng vàng không biết đặt ở đâu cho phải. 
Lúc này, có người lấy điện thoại bật đèn lên, nhịp tim của tôi dường như đang đập chậm lại vậy, cũng muốn lấy điện thoại từ trong túi xách ra. 
Vội vội vàng vàng vừa lấy điện thoại ra liền không cẩn thận làm rớt xuống sàn. 
Tôi muốn cúi xuống tìm liền nghe thấy một âm thanh cười mỉn vang lên trên đầu. 
truyện được cập nhập trên app mê tình truyện! 
Trong chớp mắt, liền thấy mình bị giội nước nóng lên đầu! 
Tôi rên một tiếng, muốn kêu lên cũng không kịp nữa. 
Nước rất nóng nhưng không đến mức có thể làm phỏng người khác. 
Trong một giây tôi liền ý thức được chuyện gì sẽ xảy ra ngay sau đó! 
Cũng biết được mục đích của người làm việc này là gì rồi! 
Không quan tâm đến chiếc điện thoại ra sao nữa, tôi đưa tay sờ mặt mình, thấy mặt nạ bên trái bị nước nóng giội lên đã bị mềm ra, ngón tay chạm đến chỗ nào chỗ ấy liền lõm vào. 
Tiêu đời! 
Tôi vội vã xông ra bên ngoài! 
Mới đi được vài bước, đèn cả căn phòng chợt bật sáng trở lại 
Tôi vừa đi đến vị trí trung tâm của đại sảnh, xung quanh có rất nhiều người. 
“A!” cô gái đứng bên cạnh tôi đột nhiên chỉ vào tôi kêu lên: “Trời ơi, mặt của cô...” 
Chỉ một câu làm tất cả mọi người đều nhìn sang tôi. 
Tiếng xì xào bàn tán vang lên, 
Dù một giây tôi cũng không dám dừng lại mà điên cuồng chạy ra ngoài. 
Đến trước cửa liền đụng vào một người. 
Tôi đang cúi đầu chỉ thấy đôi giày cao gót màu đỏ chói liền biết được người đó là ai rồi. 
“Ồ, là cô Tống, phu nhân tổng giám đốc, chuyện gì xảy ra vậy? Cô chạy gì mà chạy?” 
Giọng Amanda đầy khiêu khích nói. 
Ban nãy tôi có thể dũng cảm cùng cô ta đối mặt đáp trả, nhưng bây giờ khi không còn lớp mặt nạ che đậy, tôi liền không còn lại gì nữa 
Chỉ còn lại sự tự ti, không chấp nhận cả chính bản thân mình. 
Tôi che mặt, cúi đầu: “Tránh ra.” 
“Không tránh đó, cô có thể làm gì tôi?” Amanda cười gằn: “Ôi chao, Tổng giám đốc Lý tại sao không có ở đây? Chẳng lẽ đoán trước được sẽ bị mất mặt nên đi trước rồi chứ gì?” 
Lúc này, tiếng nghị luận của mọi người tham gia bữa tiệc cũng vang lên sau lưng tôi. 
“Trời đất, mặt của cô ta bị gì vậy.” 
“Tôi chỉ nghe nói có phẩu thuật thẩm mỹ, chứ đây là đắp nặn da mặt đó!” 
“Vừa nãy tôi còn thấy cô ta lớn lên xinh đẹp, không ngờ mọi thứ đều là giả.” 
“Đúng á, thất sự là xấu xí ma lem.” 
Ma lem!. 
Tôi chỉ muốn biến mất khỏi đây, nhưng Amanda cứ cản lại không cho tôi đi. 
Tôi bước sang trái thì Amanda cũng bước sang trái, bước qua phải cô ta lại chặn bên phải. 
Lúc này, có người phía sau kêu to: “mau nhìn, vừa rớt xuống thứ gì đó?” 
“Má ơi, đó là da mặt đó! Cả khuôn mặt đều là đồ giả?” 
“cũng không biết Tổng giám đốc Lý có biết được cô ta lớn lên xấu xí vậy không nữa.” 
“Nhất định là không biết rồi!” 
Tôi cúi đầu thấy sáp dính trên mặt đã bị nung chảy xuống khá nhiều, còn có một chút thì thông qua khe hở bàn tay nhỏ xuống dưới sàn. 
“Mau, mau cho mọi người nhìn thấy cô lớn lên trông như thế nào nào? Tôi thấy vị trí Lý phu nhân của cô sắp ngồi không được bao lâu nữa đâu, không phải cô không tin sao?” Amanda quả nhiên quay lại báo thù! 
“Tôi cũng muốn nhìn thấy.” 
Lúc này, La Anh Kiệt không biết xuất hiện từ đâu, không nói câu thứ hai liền trực tiếp giật tay tôi đang che mặt ra. 
Túm tóc của tôi, nắm mặt tôi xoay lại 
Tất cả mọi người nhìn thấy đều ngây người ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.