Thay Chị Lấy Chồng

Chương 208: Chúng ta sinh một đứa có được không?




Tất cả mọi người nhìn thấy đều ngây người ra.Một số người lộ ra vẻ mặt kinh hoàng, nhưng đa số thì cười trên nỗi đau của người khác.
Tôi có thể tưởng tượng hình dáng mặt mũi của tôi hiện tại như thế nào, chắc là giống như trong phim kinh dị vậy.Cuối cùng có một người phụ nữ muốn lấy điện thoại chụp lại, tôi liền cúi thấp đầu che kín mặt cầu xin "buông tôi ra".
"Không" La Anh Kiệt cười gằn: " Vừa nãy tôi còn không tin Amada nói cô lớn lên như vậy, không ngờ Tổng giám đốc Lý có niềm đam mê đặc biệt vậy đó"Mọi người xung quanh bắt đầu chụp ảnh.
Vẻ mặt bọn hộ cũng từ ngây người trở nên châm chọc mỉa mai.Còn tôi dốc sức giãy ra!
Mắt thấy người vừa nãy gọi Lý Hào Kiệt bước ra từ căn phòng nọ, ngay sau đó Lý Hào Kiệt cũng đi ra.
Không, tôi không muốn làm mất mặt Lý Hào Kiệt. 
Tôi lúc này hèn mọn chỉ muốn chui xuống đất, trong lòng chỉ có một ý nghĩ như vậy. 
Lý Hào Kiệt anh là người hoàn mỹ như vậy, dáng vẻ luôn “cao cao tại thượng”, không được, tôi không thể khiến anh bị mất mặt được. 
“phải, là tôi lừa anh ta, anh ta không biết bộ dạng tôi như vậy đấy!” nói xong, tôi lên gối đá ngay vào bộ phận “ yếu nhớt” của La Anh Kiệt. 
Quả nhiên bọn đàn ông đều sợ điều này! 
La Anh Kiệt nhanh chóng buông ra tôi, tay vô ý thức di chuyển bảo hộ “ cái đó”, khuôn mặt điển trai nhăn nhúm lại. 
Amanda vội vàng chạy qua nhìn La Anh Kiệt! 
Tôi nhân cơ hội này điên cuồng chạy ra ngoài. 
Người xung quanh thấy tôi, vẻ mặt họ đều thay đổi giống như thấy quỷ vậy. 
Chạy một đường đều nghe được giọng nói từ mọi phía vang lên không dứt. 
“Nhìn kìa, người phụ nữ kia lớn lên giống quỷ vậy á.” 
“Trời ơi, cô ta thật xấu xí!” 
“Sao mà có người lớn lên xấu như vậy!” 
Xấu quá. 
Dường như tất cả mọi người đều đang bình luận về tôi. 
Đường ra sảnh bữa tiệc với đèn đuốc sáng trưng nhưng trong mắt tôi chỉ còn là một mảnh đen tối u ám. 
Cuối cùng cũng chạy từ khỏi sảnh tiệc ra đường lớn. 
Đã vào cuối thu, mặc dù thành phố N ấm áp hơn rất nhiều so với Vĩnh An, nhưng lúc này gió thổi qua vẫn mang theo sự rét lạnh thấu gan. 
Khi tôi kịp nhận thức thì trên chân đã thiếu đi một chiếc giày, tôi cũng đá luôn chiếc còn lại đi. 
Hình như lúc trước cũng từng trải qua chuyện như vậy. Bữa tối ngày ấy tôi gặp Lý Trọng Mạnh. 
Nhưng mà lần này sẽ không gặp được bất cứ ai cả. 
Đêm đã tối khuya, không khí rất thấp, trời như muốn mưa, không có nhiều người đi trên đường. 
Tôi đi về phía trước, thỉnh thoảng nghe thấy có người hét to: “ma, có ma!” 
“Gặp ma rồi!” 
“Ma nữ!” 
Dần dần trời bắt đầu mưa tí tách. 
Tôi không biết mình phải đi đâu, lòng tràn đầy ý nghĩ đó là cách xa Lý Hào Kiệt càng xa càng tốt. 
Ngày hôm nay khiến Lý Hào Kiệt mất mặt, đống hình chụp kia có lẽ sẽ bị phát tán đầy trên mạng vào ngày mai... 
Mưa càng lúc càng trĩu hạt, lòng tôi cũng bị xối ướt mem. 
Tôi cứ vậy mà đi tiếp thì bắt gặp một đứa trẻ. 
Đứa trẻ nhìn tôi nhưng không nói tôi xấu xí, cũng không hét lên có ma, mà kéo tay mẹ nó hỏi: “mẹ ơi, dì đó bị gì vậy?” 
Mẹ đứa bé nhìn lướt qua tôi, hơi ngây người một chốc rồi nói: “Dì bị bệnh rồi.” 
“Ồ.”đứa bé nghe xong, không có sự sợ hãi nào mà đi đến trước mặt tôi nói: “dì ơi, dì bị bệnh thì mau về nhà đi, mẹ con nói, đi đường bằng chân đất sẽ bị lạnh đó.” 
Tôi lúng túng xem đứa bé trước mặt mình, nhất thời không biết phải nói gì. 
Đứa bé thấy tôi tuy hơi sợ sệt nhưng không có bất cứ cảm xúc chống cự lại. 
Tôi ngây người nửa ngày mới nói: “Cảm ơn.” 
“Không có gì, tạm biệt dì ạ.” 
Nhìn bóng lưng đứa trẻ lòng tôi bất chợt ấm áp lại. 
Tôi muốn có một đứa con. 
Tôi muốn có một đứa con. 
Lúc này trong thâm tâm tôi chỉ có một suy nghĩ, tôi muốn một đứa con, muốn trở thành một người mẹ, nuôi dạy con mình thành một người thông mình hiểu lí lẽ. 
Dạy nó không được cười nhạo trên nỗi đau khuyến điểm của người khác. 
.... 
Tôi đứng đấy, đứng rất lâu, rất lâu. 
Đến khi nước mưa trên đầu không rơi vào người nữa. 
Tôi ngẩng đầu lên, thấy trên đỉnh đầu là một chiếc dù màu đen, mà người cầm dù, là Lý Hào Kiệt. 
Trời quá tối tôi không thấy được biểu cảm của anh, chỉ nghe thấy anh nói: “Tìm em cả nửa ngày rồi, theo anh về thôi.” 
“Lý...” tôi nhìn anh, trong lòng đủ thứ cảm xúc tuôn trào, vươn người ôm lấy cổ anh ấy, nói: “ chúng ta sinh một đứa con được không?” 
Sinh một đứa thôi! 
Tay anh ấy dừng trên lưng tôi, cánh môi dán sát vành tai tôi: “được, đêm nay làm.” 
Nói xong liền xoay lưng, một tay nâng lưng tôi, một tay thì luồn xuống đầu gối tôi bế tôi lên. 
Tôi giúp anh cầm dù. 
Bởi vì hiện trạng khuôn mặt như vậy, tôi chôn mặt sâu trong lồng ngực anh: “Quay về em liền làm phẫu thuật.” 
“Được.” 
Anh ấy đáp lời. 
“xin lỗi anh, em làm anh mất thể diện, bị người ta chụp lại bộ dạng này.” 
“không sao, anh không để ý, anh nói rồi, người phụ nữ của anh dù thế nào cũng không sao cả.” 
“Lý Hào Kiệt..” 
Mặt tôi chôn sâu trong ngực anh. 
Trừ tiếng mưa rơi tí tách thì chỉ còn tiếng tim đập của anh thình thịch mạnh mẽ vang lên bên tai. 
Còn có nhịp đập tim tôi. 
Tối đó khi về phòng, tôi và Lý Hào Kiệt trải nghiệm việc ấy không kiêng kị gì cả. 
Ngày thứ hai chúng tôi trở về thành phố Vĩnh An. 
Tôi đến bệnh viện khám, bác sĩ tiến hành kiểm tra khuôn mặt của tôi, sau một tuần, bác sĩ đã đưa ra phương án điều trị hoàn chỉnh cho tôi rồi. 
Đồng thời đưa quá trình khôi phục thế nào cũng nói ra. 
Dựa theo phương án điều trị của bệnh viện thì tôi phải trị liệu trong một năm và quá trịnh hồi phục cỡ nửa năm, như vậy khuôn mặt mới hồi phục đến bộ dạng ban đầu. Nhưng ít nhiều cũng khác biệt so với trước kia. 
Tôi đều chấp nhận. 
Hôm ấy, tôi và Lý Hào Kiệt đến bệnh viện kí thỏa thuận, dự định tiến hành trị liệu vào tuần sau. 
Tôi mua rất nhiều đồ dùng vẽ nên việc không ra khỏi nhà đối với tôi không còn là vấn đề nữa. 
Mỗi ngày đều ở trong cái tổ ấm áp của mình, cho dù chỉ phát thảo vẽ trái cây cũng khiến tôi vui vẻ 
Thời gian từng ngày lại ngày trôi qua. 
Mắt thấy đến ngày điều trị, lòng tôi bỗng khẩn trương đến lạ, sợ khi điều trị gặp phải nguy hiểm, sợ hồi phục không như ý... 
Trước ngày trị liệu một ngày. Tôi mất ngủ. 
Mỗi tối tôi đều ngủ cùng Lý Hào Kiệt, nhưng mất ngủ đêm hôm đó, vì không làm phiền đến anh tôi chỉ nhắm mắt giả vờ ngủ cả đêm. 
Không biết qua bao lâu liền nghe thấy âm thanh rời giường của anh phát ra từ sau lưng. 
Lúc đầu tôi tưởng là anh đi tiểu đêm. 
Nhưng qua hơn một tiếng anh ấy còn chưa quay lại. 
Anh ấy đi đâu? 
Lòng tôi chợt thấy bất an. 
Tôi rón ra rón rén rời giường, ra phòng thì thấy cửa phòng sách đang khép hờ, 
Lén đi lại gần thì thấy anh ấy đang lưng quay về phía tôi, anh đeo tai nghe ngồi trước laptop, từ tầm nhìn của tôi nhìn qua, vừa lúc thấy được màn hình laptop. 
Trên màn hình đang hiển thị một căn phòng nhỏ. 
Nhìn sơ giống như nhà tù vậy...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.