Thay Chị Lấy Chồng

Chương 209: Hình như tôi chưa bao giờ hiểu rõ anh!




Trong phòng giam có một cây cột dựng ở giữa, có bốn người bị trói vào trong đó, tay bị trói lại bở dây nịt.
"Tiếp tục"
"Lý Hào Kiệt mở miệng.
Anh ấy vừa mở miệng, tôi đã thấy sàn phòng giam đột nhiên mở ra, cả phòng giam trở thành hai chiếc lồng giam được ngăn cách trên dưới.
Phía dưới là một đàn chó, lại giống sói.
Dù tôi không nghe thấy âm thanh, cũng có thể trông thấy người bên trong đang há to miệng, nhất định là đang kêu thảm thiết! 
Bốn người họ ra sức tránh né, chân trước những con sói bên dưới liên tục dùng móng vuốt xuyên qua hàng rào, bắt đầu cào cấu cơ thể bọn họ... 
Lúc này, có một người không đứng vững, không cẩn thận ngã xuống dưới, tôi nhìn thấy những con sói kia tiến đến cùng nhau! 
Trong nháy mắt trên màn hình máu tươi bắn ra khắp nơi! khi người kia bước chân lên, lộ ra một đoạn xương trắng hếu! 
Tôi thấy bốn người trong màn hình hướng về phía màn hình dập đầu! 
Rốt cục Lý Hào Kiệt mở miệng, "Nói hay không nói." 
Tôi không biết người ở bên trong đang nói gì. 
Cũng không biết Anh ấy đang làm gì. 
Nhưng là, tôi đứng ở phía sau, nhìn thảm trạng của bốn người bên trong màn ảnh, thậm chí có thể cảm nhận được sự lạnh lùng đối với mọi thứ của Lý Hào Kiệt. 
Giống như sinh mệnh trong mắt anh trước giờ không đáng một đồng! 
Trong khoảng khắc tôi chợt hoảng sợ, giống như chưa từng hiểu rõ người này! 
Tôi lặng lẽ đi khỏi, nằm lặng trên giường, trong đầu đều là hình ảnh vừa nãy của bốn người trong màn hình. 
Bọn họ là ai? 
Tại sao Lý Hào Kiệt lại làm vậy với bọn họ? 
Đầu tôi loạn cào cào, thậm chí cảm thấy mình đang ở bên cạnh ác ma! 
Qua hơn một giờ, tôi nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ truyền từ hành lang. 
Tra hỏi kết thúc rồi? 
Mấy người kia còn sống không? 
Anh ấy đi vào rồi nằm lên giường, tôi đưa lưng về phía anh, anh ấy ôm eo tôi khiến thân thể tôi không khỏi run một chút! 
"Còn chưa ngủ?" 
Sau lưng, Lý Hào Kiệt hỏi tôi. 
"... Tôi." Tôi nuốt nước bọt, chần chờ một chút mới nói ra, "Ngày mai phải làm phẫu thuật em không ngủ được." 
"Đừng sợ, tôi ở cạnh em." 
Thanh âm của anh hơi khàn khàn. 
Tôi cảm nhận được bàn tay lạnh buốt của anh. 
Tôi không nói gìrồi nhắm mắt lại, trong lòng hơi lo sợ bất an 
Lý Hào Kiệt, đến cùng anh còn có bao nhiêu bộ mặt? 
Ngày thứ hai vốn là ngày bắt đầu điều trị. 
Lúc chúng tôi đến bệnh viện, bác sĩ lại nói, "Tổng giám đốc Lý, cuộc phẫu thuật cần một loại thuốc nhập khẩu từ nước ngoài, mấy ngày gần đây đã hết thuốc, nhanh nhất còn phải chờ hai tuần mới..." 
"Sao các người không sớm mà chuẩn bị trước?!"Lý Hào Kiệt nghe xong, trên mặt liền lộ rõ nét mặt không vui. 
Giờ khắc ấy đầu tôi hiện lên hình ảnh video tối hôm qua, sợ Lý Hào Kiệt nói lời độc ác, tôi nói: "Không sao, không sao, thật ra tôi còn chưa chuẩn bị tâm lí cho tốt, chờ hai tuần cũng được." 
Tôi cười gượng. 
Tôi nói như vậy, Lý Hào Kiệt cũng không nói gì nữa, chỉ là vẻ mặt vô cùng không vui. 
Đêm hôm đó, Lý Hào Kiệt ôm tôi, muốn tôi, nhưng tôi không có một chút hứng thú nào. 
Tôi nhìn khuôn mặt anh, nghĩ đến chuyện tối ngày hôm qua, không kiềm được hỏi, "Lý Hào Kiệt, anh từng giết người chưa?" 
"Tại sao hỏi như vậy?" Lý Hào Kiệt nhìn tôi, vẻ mặt mang vẻ nghi ngờ. 
Tôi lắc đầu, "Chỉ tùy tiện hỏi thôi." 
Anh hôn nhẹ lên trán của tôi: " giết người là phạm pháp, tôi tại sao có thể đi giết người, tôi phải ở cùng em đến thiên trường địa cửu, sẽ không đi làm chuyện như vậy." 
Thật không? 
Tôi cụp mắt, lòng nặng trĩu vô cùng. 
Chỉ nói, "Tôi mệt rồi." Xoay người đi ngủ. 
Ngày thứ hai, kỳ kinh nguyệt của tôi đến, tôi cùng anh ngủ cùng giường nhưng là mỗi lần nhắm mắt đều cảnh tượng trên màn hình ngày đó. 
Ban đêm tôi sẽ mơ thấy cảnh tượng trên màn hình, thậm chí có thể nghe thấy trong màn hình những người kia kêu khóc thảm thiết, cầu xin tha thứ! 
Ba ngày trôi qua, tôi rốt cục chịu không được nữa. 
Khi Lý Hào Kiệt mở cửa vào, tôi ôm lấy anh ấy: "Lý Hào Kiệt,xin lỗi anh, ngày ấy, ở phòng đọc sách tôi nhìn thấy anh đang nhốt mấy người nọ!" 
Tôi nhất định phải nói, nếu không nói ra tôi sợ tự mình bức điên chính mình mất. 
Anh ấy hình như không kinh ngạc tí nào, một tay ôm tôi, bình thản nói, "Tôi biết, hôm ấy em hỏi tôi từng giết người hay chưa, tôi liền biết, em khẳng định đã nhìn thấy." 
Thì ra Anh ấy đã biết, tại sao không hỏi tôi? 
Chẳng lẽ anh đợi đến tôi mở miệng hỏi? 
Giờ này khắc này, tôi thà rằng Lý Hào Kiệt lừa gạt tôi, làm bộ kinh ngạc, giải thích cho tôi nghe. 
Anh ấy bây giờ càng khiến tôi thêm phần sợ hãi. 
Tôi không biết nói cái gì, anh ôm tôi, mở miệng: "Những người kia, chính bọn họ động vào xe vũ Lương Khanh Vũ." 
"Cái gì?" 
Tôi ngẩng đầu, khó có thể tin nhìn Lý Hào Kiệt. 
"Bọn họ là một tổ chức ngầm, bình thường chuyên làm loại việc này." Lý Hào Kiệt nói. 
"làm sao mà anh biết được?" 
Nếu là tổ chức ngầm... 
"Việc bọn họ làm sẽ không dễ để người khác dò đến và không để lại dấu vết thuộc về bọn họ ở hiện trường vụ án, mục đích đúng là vì cảnh cáo người thuê, nếu như người thuê bị phát hiện muốn nói ra bọn họ, bọn họ sẽ dùng điều này kiềm chế lại người thuê." Lý Hào Kiệt giải thích cho tôi nghe: “Tôi vì rà soát việc này mới biết được." 
"vậy... người thuê là ai, bọn họ nói ra sao?" 
"Tạm thời không tra được." Lý Hào Kiệt trầm lặng, "Nhưng mà em hãy yên tâm, tôi đã đáp ứng điều tra, sẽ..." 
"Được rồi." Tôi ngẩng đầu nhìn Lý Hào Kiệt, "Đừng tra nữa, tôi không muốn biết nữa, chuyện đã qua coi như thôi." 
Vừa nghe thấy Lý Hào Kiệt nói những câu kia, tôi thấy hơi bất an. 
Tôi nhớ được lúc anh ấy gặp mặt La Anh Kiệt có nói, "Trắng đen hai đường, màu sắc rõ ràng." 
Lý Hào Kiệt nhất định là bên trắng, mà những người này cùng Lý Hào Kiệt nhất định không cùng một đường. 
"Sao? Lo lắng cho tôi rồi?" Lý Hào Kiệt đã sớm đoán được tâm tư của tôi, áp tôi lên tường. 
Anh nhìn tôi, đôi ngươi trong đôi mắt màu đen như có sức quyến rũ câu hồn người vậy. 
"Lo chứ." Tôi biết, là tôi hiểu lầm Lý Hào Kiệt, "xin lỗi, là em hại anh vượt ranh giới." 
Anh ấy phải làm những chuyện này, thì ra là bởi vì đã đáp ứng tôi tra rõ việc của Lương Khanh Vũ. 
Đối mặt những người nọ thì chỉ có thể dùng cách như vậy. 
Lý Hào Kiệt nhếch môi, cúi người, nhẹ nhàng nhấp nháp môi tôi, "Yên tâm, tôi có chừng mực, chỉ có lần này, sẽ không có lần sau." 
Tôi ở lì trong nhà thấy khó chịu, ngẫu nhiên ở trên mạng tra ra có một buổi triển lãm, liền định vào ban ngày đi qua xem một chút. 
Lần này, tôi trang điểm đậm, che hết vết sẹo trên sống mũi, sau đó đeo khẩu trang ra cửa rồi đến nơi. 
Xem qua một vòng, vừa chuẩn bị đi, đã nhìn thấy một người đàn ông bước vào. 
Ông ấy mặc bộ đồ vest, dưới chân lại mang một đôi giày thể thao. 
Mới đầu, tôi chỉ là bị cách ăn mặt của ông hấp dẫn lực chú ý. 
Nhưng lúc tôi nhìn thấy mặt ông, lập tức hiểu ra, đang muốn gọi ông, phía sau liền vang lên tiếng gọi, "Ngài Mưu!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.