Thay Chị Lấy Chồng

Chương 235: Chú rể, bây giờ con có thể hôn cô dâu của mình




Lâm Tuyền khoác tay Lý Hào Kiệt, trên nền hành khúc đám cười, dưới bầu trời xanh trong như ngọc, bước từng bước về phía cuối của thảm đỏ. 
Váy cưới trắng muốt của người phụ nữ, âu phục đen tuyền của người đàn ông, bãi cát vàng nhạt và thảm đỏ rực rỡ dung hòa với nhau. 
Đẹp đẽ đến thế. 
Nhớ tới hôn lễ của tôi và Lý Hào Kiệt năm ấy, tuy rằng cũng đi theo nghi thức này, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là một hôn lễ thay thế, khi so sánh với hôn lễ của họ lúc này cũng chỉ như một trò hề. 
Tôi đứng ở phía sau cùng, nhìn hai người kia bước tới trước mặt cha xứ. 
Cha xứ hỏi: “Chú rể Lý Hào Kiệt, anh có bằng lòng lấy cô Lâm Tuyền làm vợ của con không?” 
“Con đồng ý.” Lý Hào Kiệt đáp ngay không hề do dự. 
Ngay sau đó, cha xứ hỏi: “Con sẽ đối xử với vợ mình dịu dàng và chu đáo, tôn trọng yêu thương cô ấy và đấng sinh thành; sau này không nảy sinh tình cảm với người nào khác, đảm bảo cả tâm hồn và thể xác đều thuộc về cô ấy, con có thể thề trước mặt mọi người không?” 
Khi nghe cha xứ nói xong, trái tim tôi siết lại. 
Tôi chưa từng nghe lời thề nguyện khi kết hôn nào như vậy cả. Tôi vốn tưởng rằng, lời thề nguyện thường là kiểu, bất kể giàu hay nghèo đều không chia lìa. Lời thề nguyện hôm nay, tôi nghe mà thấy vô cùng chói tai, cứ như – đang nói cho tôi nghe vậy. 
Nghĩ tới chuyện của hai hôm trước, tôi không khỏi thấy mặt mũi nóng bừng. 
truyện được up có bản quyền trên app mê tình truyện 
Sau khi cha xứ hỏi xong, chắc khoảng nửa phút gì đó mà Lý Hào Kiệt không trả lời. 
Tôi nhìn qua đó, thấy biểu cảm của cha xứ có vẻ lúng túng, mà khách khứa xung quanh đã bắt đầu thì thầm to nhỏ. 
Cha xứ muốn hòa hoãn bầu không khí nên hỏi lại lần nữa, “Con có thể thề trước mặt mọi người không?” 
“Con có thể.” Lần này Lý Hào Kiệt mới đồng ý. 
Cho dù là thế, khách khứa cũng có lời phê bình kín lẽ với việc phải hỏi hai lần Lý Hào Kiệt mới đồng ý. Nhất là ba mẹ Lâm Tuyền ngồi ở hàng ghế đầu, sắc mặt hai người không ổn một chút nào. 
Lý Hào Kiệt đồng ý rồi, cha xứ lại hỏi Lâm Tuyền câu hỏi tương tự, Lâm Tuyền nhanh chóng đồng ý. 
Sau khi thề nguyện xong, hai người trao nhẫn cưới. 
Lâm Tuyền đứng bên phải, từ hướng của tôi có thể nhìn thấy gương mặt cô ấy với nụ cười ngập tràn hạnh phúc. 
Khi hai người đeo nhẫn cho đối phương xong, cha xứ lên tiếng: “Chú rể, bây giờ con có thể hôn cô dâu của mình.” 
Đây cũng là thời khắc quan trọng nhất của buổi lễ, tất cả mọi người đều nín thở. 
Tôi thấy Lý Hào Kiệt giữ lấy hai cánh tay Lâm Tuyền, cơ thể từ từ ngả về trước. Khoảnh khắc ấy, trái tim tôi như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt. 
Đau quá. 
Đau quá. 
Nhất thời, tôi thấy vô cùng hối hận khi tới tham dự hôn lễ này. 
Tôi đúng là tự mình hành hạ mình, hành hạ mãi không thôi. 
Tôi nhìn thấy, khi đôi môi mỏng của Lý Hào Kiệt sắp chạm vào gò má của Lâm Tuyền... 
Người đàn ông kia đột ngột lảo đảo, không hề báo trước mà ngã xuống đất! 
“Hào Kiệt!” Lâm Tuyền nhanh chóng ngồi thụp xuống sờ gương mặt của anh ta rồi hô lên: “Anh ấy sốt rồi!” 
“Bác sĩ! Bác sĩ đâu rồi!” Lưu Thục Huệ gào ầm lên. 
Khi tất cả khách khứa đều đổ dồn về đó, chỉ có tôi đứng yên tại chỗ, trong đầu tràn ngập bóng người bên ngoài cửa sổ tối qua. 
Lẽ nào Lý Hào Kiệt đứng ở đó cả đêm? 
Rốt cuộc anh ta muốn làm gì? Thực sự muốn đứng núi này mà trông núi nọ à? Dùng cách thức cực đoan ấy để khiến tôi cảm động à? 
“Tôi sẽ không cảm động đâu.” Tôi tự lầm bầm như thế. 
Bây giờ, vì Lý Hào Kiệt ngất xỉu mà tất cả mọi người đều rối bời. 
Có nhân viên phục vụ mang cáng tới, nâng Lý Hào Kiệt đi. Tôi đứng một bên, khi người được khiêng ngang qua người tôi, tôi cảm nhận được có sức lực rất nhẹ nắm lấy góc áo tôi. 
Tôi sững sờ. 
Lẽ nào anh ta... 
Tôi nhìn về phía Lý Hào Kiệt, hai mắt anh ta nhắm nghiền, mặt mũi trắng bệch, vừa nhìn đã biết tình trạng sức khỏe rất tệ. 
Nhưng khi tôi quay đầu lại, nhìn thấy Lâm Tuyền đang đứng cách đó không xa, cô ấy nhìn tôi, hoàn toàn không còn vẻ ôn hòa như trước, cũng không hoang mang, ngược lại, ánh mắt cô ấy lạnh lẽo, thậm chí còn có phần thù hẳn! 
Tôi sững sờ. 
Khi quay đầu lần nữa, cô ấy đã khôi phục trạng thái lúc trước, nhíu mày tỏ vẻ căng thẳng chạy tới bên cạnh Lý Hào Kiệt, nắm lấy tay người đàn ông kia. 
Đến mức tôi phải nghi ngờ có phải ban nãy mình nhìn nhầm không. 
“Em có dự định gì không?” Lý Trọng Mạnh bước tới bên cạnh tôi và hỏi. 
“Lát nữa tôi sẽ đi.” Hôm nay thời tiết rất đẹp, tôi phải nhanh chóng đi thôi. 
Sức khỏe của Lý Hào Kiệt đã có Lâm Tuyền quan tâm, với thân phận của tôi, cứ ở lại thêm cũng chẳng có gì. 
“Tôi sẽ đi cùng em.” Lý Trọng Mạnh nói. 
“Được.” Tôi cũng không từ chối. 
Hôn lễ đến bây giờ chắc cũng coi như kết thúc rồi. 
“Trọng Mạnh.” Khi Lý Trọng Mạnh đang định đi cùng tôi thì giọng nói của Lý Trọng Khánh vang lên sau lưng. 
Chúng tôi cùng quay đầu lại. 
“Anh cả.” Thái độ của Lý Trọng Mạnh với Lý Trọng Khánh vô cùng cung kính. 
Lý Trọng Khánh vỗ vỗ vai anh: “Trọng Mạnh à, mấy hôm nay bận chuyện hôn lễ cũng không nói chuyện hẳn hoi được với chú, tối nay chú đến phòng anh, hai anh em ta nói chuyện cho đàng hoàng. 
“Em định rời đảo cùng Duyên Khanh, lần này anh về là về nước hẳn đúng không? Chi bằng ở lại Vĩnh An một đợt, em sẵn sàng phụng bồi.” 
Lý Trọng Mạnh lập tức từ chối Lý Trọng Khánh. 
Điều này khiến tôi thấy ngượng ngùng nên lúng túng nói: “Không cần đâu không cần đâu, tôi tự về là được rồi, anh với chú lâu rồi không gặp, ôn lại chuyện cũ là điều đương nhiên.” 
“Ừ, cô gái này rất hiểu chuyện.” Lý Trọng Khánh cười: “Nhưng cô cũng đừng vội rời đảo, ở lại chơi thêm vài ngày, người khác đều ở lại mà cô muốn đi, cô làm gì mà đi vội thế.” 
Thái độ của Lý Trọng Khánh và Lưu Thục Huệ với tôi hoàn toàn khác biệt. Dường như ông coi tôi là một nửa của Lý Trọng Mạnh nên thái độ rất tốt, hơn nữa trông qua thì tính tình ông cũng không tệ. 
“Tôi quay về còn có việc.” Tôi liếc nhìn Lý Trọng Mạnh: “Anh mau đi với anh cả đi, chúng ta có chuyện gì đợi về rồi hẵng nói.” 
Ánh mắt Lý Trọng Mạnh có phần băn khoăn, tôi biết anh vẫn muốn từ chối anh cả của mình. 
Nhớ tới địa vị của Lý Trọng Mạnh trong nhà hộ Lý, hiếm khi Lý Trọng Khánh đối xử tốt với anh, tôi không muốn vì mình mà làm hỏng ấn tượng về anh trong mắt Lý Trọng Khánh nên nói tiếp: “Được rồi, tôi không phải trẻ con nữa, tôi đi một mình không vấn đề gì đâu.” 
Nói xong, tôi vội vàng chạy về. 
Về đến phòng, tôi lấy đồ đạc đã thu dọn xong, chuẩn bị đi về phía bến tàu. 
Vừa ra đến cửa, một nhân viên phục vụ đã tới hỏi tôi: “Xin hỏi cô là cô Tống Duyên Khanh đúng không?” 
“Đúng vậy.” 
“Tổng giám đốc Lý bảo tôi chịu trách nhiệm đón cô rời đảo.” 
Thấy tôi đồng ý, nhân viên phục vụ nhanh chóng xách hành lý giúp tôi rồi làm động tác mời. 
Tôi nhìn nhân viên phục này, cảm thấy anh ta khá lạ nên chần chừ trong chốc lát rồi hỏi: “Tổng giám đốc Lý? Không phải anh ấy ngất xỉu rồi à?” 
“Tối qua tổng giám đốc Lý đã dặn tôi, khi nào hôn lễ kết thúc chắc chắn cô Tống sẽ rời đảo, bảo tôi tới xách đồ giúp cô.” 
Nhân viên phục vụ nói năng rất điềm tĩnh. Giọng điệu này như thể đã biết tôi sẽ hỏi như vậy. 
“Không hổ là Lý Hào Kiệt.” Anh ta quá hiểu tôi rồi. 
Đến bến tàu, nơi đó đỗ một hàng du thuyền gần như nhau, nhân viên phục vụ dẫn tôi tới thẳng một trong số đó, đặt hành lý xuống, chỉ nói một câu “chúc cô sống vui vẻ” rồi bước xuống. 
Tôi vừa đặt hành lý xuống boong tàu, chiếc du thuyền đã khởi động, dần dần rời khỏi hòn đảo nhỏ. 
Tôi quay đầu, phát hiện trên du thuyền này chẳng có ai khác ngoài tôi, bỗng chốc một dự cảm không lành nổi lên. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.