Dịch: LTLT
Trong phòng khách yên tĩnh trong chốc lát.
Ngay cả Soái Soái cũng bị câu hỏi chân thành của Khấu Lão Nhị làm cho im bặt.
Cả nhà cùng nhìn cái bình giữ nhiệt trong tay Khấu Lão Nhị.
“Lấy nhầm rồi à?” Khấu Thầm có hơi khó tin, quay đầu nhìn Hoắc Nhiên hỏi.
“Không thể nào.” Hoắc Nhiên nói, “Lúc bỏ vào tôi có nhìn mà.”
Khấu Thầm nhìn Khấu Lão Nhị.
“Con chó này…” Khấu Lão Nhị nhíu mày, tiếp tục nhìn bình giữ nhiệt.
“Cháu xem thử.” Hoắc Nhiên vừa nghe thấy ba chữ này thì biết không cầm lộn bình, sẽ không có tên ngốc thứ hai ôm chó lấy hình của mình in lên bình giữ nhiên, cậu cầm lấy cái bình trong tay Khấu Lão Nhị, “Đây chắc là…”
Trên bình rõ ràng in hình của Khấu Thầm với Soái Soái.
“Tôi xem nào!” Khấu Thầm giật lấy cái bình, chỉ nhìn một cái đã đưa cái bình đến trước mặt Khấu Lão Nhị lại, “Không phải chứ? Ba là ba ruột hả?”
“Ba có phải ba ruột hay không phải hỏi mẹ con.” Khấu Lão Nhị ung dung nói, lại cầm lấy cái bình, tiếp tục nhìn chằm chằm, “Mẹ con đồng ý ba không phải ba ruột thì ba không phải.”
“Khấu Thầm, con có ý gì hả?” Mẹ Khấu lập tức chất vấn với Khấu Thầm.
“… Con có thể có ý gì chứ! Mẹ có thể đừng vì một câu nói mà bị ông ấy dụ đi mất được không?” Khấu Thầm nói, “Động não đi mà!”
“Một câu của mẹ có thể dắt ông ấy đi!” Mẹ Khấu nói xong thì chỉ Khấu Lão Nhị, “Tắt thuốc!”
Khấu Lão Nhị nhìn bà.
Mấy giây sau, ba Khấu thở dài, cầm điếu thuốc bị dụi tắt trong gạt tàn lúc nãy lên dụi nó lại lần nữa.
“Nhìn thấy chưa?” Mẹ Khấu nói.
Khấu Thầm há miệng không lên tiếng, chỉ chắp tay bái phục với bà.
“Đây là con à?” Cuối cùng Khấu Lão Nhị cũng đã nhận ra tấm ảnh trên bình, “Có phải chụp bằng cái máy ảnh làm đẹp của chị con không?”
“Không có.” Khấu Thầm đặt mông ngồi bên cạnh ông, “Rốt cuộc mắt ba bị gì thế?”
“Con xem với!” Khấu Tiêu đi đến, cầm lấy bình nước, cùng lão Dương với mẹ Khấu nhìn thử, sau đó Khấu Tiêu phát ra tiếng cảm thán, “Em trai con không cần dùng chỉnh ảnh, vốn dĩ đã đẹp trai như này rồi.”
Khấu Lão Nhị bày tỏ sự không phục về việc mọi người đều có thể vừa nhìn đã nhận ra đây là con trai ông, cầm cái bình về lại: “Chủ yếu là ba… Mặt của con bỗng nhiên trở nên phồng lên… Con xem, in trên ly ít nhiều cũng có hơi biến hình…”
“Đây là ảnh con tự chụp.” Khấu Thầm nói, “Cài đặt chụp ảnh tự sướng của con là ảnh phản chiếu, có lẽ ba nhìn không quen?”
Khấu Lão Nhị không đáp, vẫn đang nhìn ảnh trên bình.
Có lẽ Khấu Thầm không tự tin lắm, cứ nhìn chằm chằm phản ứng của ông.
Hoắc Nhiên cũng nhìn chằm chằm, dù sao tính tình của Khấu Lão Nhị là sư phụ của tính tình Khấu Thầm, nếu như không hài lòng, bỗng nhiên cầm lên đập vào đầu Khấu Thầm cũng không phải không có khả năng.
Với lại thẩm mỹ của cái bình này còn sai trái nữa.
“Nói ra thì, ba cũng chưa từng xem ảnh của con.” Khấu Lão Nhị chợt mở miệng, giọng điệu có hơi rầu rĩ, “Hồi nhỏ chụp không ít, lúc đó vừa nhìn đã nhận ra ngay là con trai ba.”
“Nhỏ cỡ nào ạ?” Khấu Thầm hỏi.
“Chắc tiểu học đó.” Mẹ Khấu ở bên cạnh nói, “Sau khi con học cấp hai thì không muốn chụp ảnh nữa, album trong nhà gì đó đều là chụp hồi nhỏ.”
“Không phải không muốn chụp, nó chụp tự sướng cả ngày cũng không ít.” Khấu Tiêu vừa ăn vặt vừa nói, “Chủ yếu là nó không muốn chụp cùng hai người.”
Có lẽ chủ yếu là cậu không muốn chụp cùng Khấu Lão Nhị.
Hoắc Nhiên nhìn vẻ mặt của Khấu Thầm, cảm giác Khấu Thầm bỗng nhiên rơi vào trạng thái buồn rầu, rõ ràng không còn vui vẻ như trước đó nữa.
“Nhiên Nhiên, cậu…” Khấu Thầm bỗng nhìn Hoắc Nhiên.
Không cần đến một giây cậu cũng hiểu ý của Khấu Thầm, lập tức lấy điện thoại của mình ra, mở máy ảnh.
“Cười một cái nào.” Hoắc Nhiên giơ điện thoại lên.
Khấu Lão Nhị nâng cái bình, lại nhìn một cái, xoay cái bình lại, quay mặt của Khấu Thầm ra chính diện.
“Cái này không cần giơ lên đâu, trông ngu quá.” Khấu Thầm nói.
“Con hiểu khỉ gì!” Khấu Lão Nhị trừng cậu.
“Được thôi.” Khấu Thầm gật đầu, nhe răng về phía ống kính.
“Bình thường cậu không có cười như này…” Hoắc Nhiên thở dài.
“Mau lên!” Khấu Thầm nhe răng, “Ba cười cái nào.”
“Có gì đáng cười hả?” Khấu Lão Nhị nâng bình lên, mặt nghiêm lại.
“Cười một cái!” Mẹ Khấu ở bên cạnh nói, “Ông nhận được quà sinh nhật của con trai ông mà mặt đơ thế à?”
“Được, được, được.” Khấu Lão Nhị nhìn Khấu Thầm, lúc xoay mặt qua thì nhe răng hỏi, “Được chưa?”
Khấu Tiêu nằm trên ghế sô pha cười không ngừng: “Hai người là đang bảo người ta chỉa súng vào à?”
“Chụp mau!” Khấu Thầm nhe răng, trừng mắt nói với Hoắc nhiên.
Hoắc Nhiên nhấn mấy cái vào nút chụp: “Được rồi.”
“Gửi cho tôi.” Khấu Thầm lấy điện thoại ra.
“Cháu cũng gửi cho chú nữa đi.” Khấu Lão Nhị nhìn điện thoại của Hoắc Nhiên, “Chú cũng lưu một tấm, đỡ cho sau này không nhận ra.”
Khấu Thầm nhìn ông: “Câu này…”
Sau khi chụp xong tấm ảnh nhe răng cười, Khấu Lão Nhị vui vẻ cầm bình giữ nhiệt đi rửa, sau đó rót trà trong ấm vào bình, uống một ngụm, phát ra tiếng cảm thán rất hưởng thụ: “Khà…”
“Thế nào?” Khấu Thầm hỏi.
Khấu Lão Nhị nhìn hình trên bình, nhìn đi nhìn lại cái bình giữ nhiệt, cuối cùng thở dài: “Thẩm mỹ của Khấu Thầm rốt cuộc là giống ai vậy? Bình thường mặc đồ chẳng phải rất thời thượng sao? Mà mua cái bình cho ba lại có ảo giác của những năm tám mươi.”
“Ba có hiểu không vậy?” Khấu Thầm nói to, “Cái bình này có ý nghĩa cỡ nào! Vừa thú vị! Lại còn ngầu!”
“Hoắc Nhiên, cháu không kiểm định cho nó à?” Khấu Lão Nhị nhìn Hoắc Nhiên.
“Dạ?” Hoắc Nhiên bỗng nhiên bị điểm danh, ngẩn người một lát mới vội vàng trả lời, “Cháu cảm thấy… cũng rất đẹp, lại có ý nghĩa, vừa thú vị… lại còn ngầu.”
“Dối lòng.” Khấu Lão Nhị nói, “Nó đưa tiền cho cháu rồi, hay là uy hiếp nói sẽ đánh cháu?”
“Không có ạ.” Hoắc Nhiên bật cười.
“Nói thật đi, chú Khấu bảo kê con.” Khấu Lão Nhị nói, “Khấu Thầm không dám làm càn trước mặt chú đâu.”
Hoắc Nhiên nhìn Khấu Thầm: “Cháu nói thật mà.”
Khấu Thầm đắc ý nhướng mày: “Ba nghe thấy chưa?”
“Người bạn này của con không uổng công kết giao.” Khấu Lão Nhị phát biểu lời tổng kết, sau đó oai phong cầm cái bình kia đi lên lầu.
Đi được một nửa thì ngừng lại, chỉ sách trên bàn: “Cầm cái kia lên đây, lát nữa ba xem thử.”
Khấu Thầm lập tức cầm sách đến, cầm bằng hai tay đưa cho ông.
“Con có thể đi làm thêm rồi.” Khấu Lão Nhị cầm sách, “Kiếm tiền học phí cho ba học đại học Bắc Kinh.”
“Không thành vấn đề!” Khấu Thầm búng tay.
Hoắc Nhiên đang định bỏ điện thoại vào túi quần lại thì điện thoại kêu lên, Ngụy Siêu Nhân gửi tin nhắn đến.
– Sao rồi? Khấu Thầm bị thương nặng không? Tao không dám gửi tin nhắn cho nó!”
– Không có vấn đề gì lớn, khâu ba mũi.
Ngụy Siêu Nhân lập tức gọi điện thoại qua: “Khâu ba mũi mà còn nói không có vấn đề gì lớn hả? Đm! Tao qua đó liền, nó có ở nhà không?”
“Mày qua đây làm gì?” Hoắc Nhiên sững sốt, “Thật sự không sao.”
“Tao hỏi thăm đó, chuyện này chẳng phải là vì tao sao?” Ngụy Siêu Nhân nói, “Tao hỏi Chu Ninh rồi, có một thằng học trường nghề hồi bé ở cùng khu với cô ấy, theo đuổi cô ấy mấy năm trời, chắc tưởng tao là bạn trai của cô ấy nên gọi người đến đánh, cuối cùng đánh trúng Khấu Thầm!”
“Bây giờ cậu ấy không sao, nếu mày muốn hỏi thăm thì về trường lại hỏi đi.” Hoắc Nhiên nói.
“Tao…” Ngụy Siêu Nhân còn muốn nói gì đó nhưng lập tức ngừng lại, một lát sau mới kéo dài giọng, “À à à à à! Tao biết rồi, hai đứa mày đang ở cùng nhau chớ gì?”
Hoắc Nhiên không đáp.
“Được được được, tao không làm phiền hai đứa mày.” Ngụy Siêu Nhân nói, “Tao cũng không muốn bị kích thích, hai đứa mày cứ từ từ mà dính nhau đi, về trường rồi tao hỏi thăm Khấu Thầm sau.”
“Ừ.” Hoắc Nhiên chỉ có thể đáp một tiếng.
“Cúp đây.” Ngụy Siêu Nhân nói, “Thanh niên phải tiết chế, chú ý sức khỏe đó.”
“Biến!” Hoắc Nhiên nói.
“Biến đây.” Ngụy Siêu Nhân cúp điện thoại.
Khấu Thầm bước từ trên lầu xuống, bước ngang qua người Soái Soái, xoay người đến trước mặt Hoắc Nhiên: “Ai vậy?”
“Siêu Nhân.” Hoắc Nhiên nói, “Hỏi tình hình cậu.”
“Nói với nó là tôi không sao, không cần hoảng sợ đâu.” Khấu Thầm nói.
“Chủ yếu là hôm nay cậu bị động chịu đánh quá kỳ lạ.” Hoắc Nhiên nhỏ giọng nói, “Chắc cậu ta giật mình, vốn dĩ muốn qua đây mà tôi bảo cậu ta về trường rồi tìm cậu.”
“Ừ.” Khấu Thầm nhìn Hoắc Nhiên chợt bật cười, “Đi, lên lầu.”
“Gì cơ?” Hoắc Nhiên nhìn Khấu Thầm, chợt có cảm giác có tật giật mình.
“Lên lầu đi!” Khấu Thầm hét lên, bước ngang qua Soái Soái, xoay người lên lầu, “Soái Soái thật lợi hại, cõng anh lên lầu nào…”
Hoắc Nhiên bị tiếng hét của Khấu Thầm làm cho nhịp tim đập không đủ nhịp, cứ cảm thấy giống như làm chuyện gì đó đáng xấu hổ ở ngay trước mặt mẹ Khấu, Khấu Tiêu với lão Dương vậy.
“Lát nữa ăn cơm đó.” Khấu Tiêu nói, “Hôm nay không nấu ăn, món ăn đưa đến đây, hai đứa còn lên lầu làm gì?”
“Học bài.” Khấu Thầm nói, “Chị không thấy ba em chuẩn bị thi đại học Bắc Kinh rồi sao?”
Tìm cái lý do này cũng giả quá rồi đó.
Hoắc Nhiên có hơi cạn lời.
Lão Dương cười vỗ tay: “Cố lên!”
Hoắc Nhiên đi theo sau Khấu Thầm lên lầu, lúc đi ngang qua phòng sách của Khấu Lão Nhị, Khấu Thầm hất cằm về phía đó: “Ba tôi học thật kìa.”
Cửa phòng không có đóng, Hoắc Nhiên nhìn thấy Khấu Lão Nhị đang ngồi trước bàn, bên tay đặt bình giữ nhiệt, trước mặt là một quyển sách không biết của môn nào.
Nghe thấy hai người các cậu lên, Khấu Lão Nhị nhìn về phía bên đó: “Trẻ không cô gắng, về già sẽ ân hận.”
“Đúng.” Khấu Thầm gật đầu, “Ba chính là về già đó.”
“Ba là thứ hai.” Khấu Lão Nhị nói, “Bác con mới là anh cả*.” (*câu gốc là 少壮不努力, 老大徒伤悲, trong đó thì 老大 có nghĩa là về già và có một nghĩa khác là anh cả)
Hoắc Nhiên có hơi phản ứng không kịp với kiểu giao lưu chẳng biết đang nói gì này, đi theo sau Khấu Thầm.
Bước vào phòng, Khấu Thầm thả Soái Soái ra, Soái Soái vèo một cái nhảy lên giường.
“Đóng cửa lại.” Khấu Thầm nói.
“Ờ.” Hoắc Nhiên cảm thấy máu từ gót chân vọt lên đỉnh đầu không cần đến một giây.
Cậu cố gắng bình tĩnh, trở tay đóng cửa lại, chần chừ một lúc, khóa cửa lại từ bên trong.
“Làm gì thế?” Khấu Thầm nhìn cậu.
“Cái… cái gì?” Hoắc Nhiên cảm thấy lúng túng, lúc này lấy kim châm lên mặt cậu không chừng máu có thể văng ra ba mét hai.
“Đóng cửa là được, không cần khóa.” Khấu Thầm nói, “Ổ khóa trái có đôi khi không mở được, tốn sức lắm.”
“Ờ.” Hoắc Nhiên bị máu xông lên có hơi mơ hồ, xoay người lại chuẩn bị mở khóa ra.
“Khóa đi.” Khấu Thầm duỗi người, cởi áo của mình ra, “Tôi phải thay đồ, cái áo này vừa rồi không có lựa kỹ, mặc không thoải mái.”
“Ờ.” Hoắc Nhiên nhìn Khấu Thầm.
Khấu Thầm mở tủ quần áo, lấy một cái áo thun ra mặc vào.
Hoắc Nhiên nhìn cái eo thoáng qua rồi biến mất của Khấu Thầm nuốt nước miếng.
Thanh niên phải tiết chế.
Cậu nhắc nhở bản thân.
Khấu Thầm đi đến trước bàn học, cúi đầu lấy một xấp đề từ trong balo ra.
…
Hoắc Nhiên cảm thấy mình chợt mù mịt.
Hình như có gì đó sai sai về phán đoán chuyện nào đấy lúc nãy. Ngôn Tình Nữ Phụ
Cậu nhìn chằm chằm tay Khấu Thầm, lúc Khấu Thầm mở đề ra, cậu không kìm được hỏi: “Cậu gọi tôi lên đây… là muốn làm gì?”
Khấu Thầm quay đầu lại nhìn cậu, một lát sau mới nói ra ba chữ: “Làm bài đó.”
???!!!
Hoắc Nhiên giật mình, một lúc lâu vẫn không tỉnh táo lại.
“Làm bài á?” Cậu hỏi.
“Bài tập tiếng Anh nhiều quá.” Khấu Thầm nói, “Mấy bài trước đó phát còn chưa làm, đúng lúc cậu đến đây, có mấy chỗ tôi không hiểu…”
“Khấu Thầm?” Hoắc Nhiên nhìn chằm chằm bóng lưng giống như học sinh xuất sắc của Khấu Thầm, “Cậu nói cái gì?”
“Tôi nói làm bài tiếng Anh trước.” Khấu Thầm trả lời.
Vào lúc này, Hoắc Nhiên cảm thấy bản thân là thanh niên, còn là thanh niên phải tiết chế, thật sự là chịu một sự sỉ nhục lớn mà.
Cậu sải bước vọt đến bên cạnh Khấu Thầm, nắm lấy cánh tay Khấu Thầm kéo ra sau, xoay Khấu Thầm đối diện với mình, trừng Khấu Thầm: “Mẹ nó, vừa rồi cậu cười thành như thế, gọi tôi lên là vì làm bài tập tiếng Anh à?”
“Ờ.” Khấu Thầm cong khóe miệng.
“Cậu ờ cái con khỉ!” Hoắc Nhiên kéo cổ áo Khấu Thầm ra sau.
“Làm gì đó, làm gì đó? Nè nè nè! Tôi cảnh cáo cậu nha!” Khấu Thầm bị Hoắc Nhiên kéo hơi lảo đảo.
“Tôi lên đây không phải để làm bài!” Hoắc Nhiên ném Khấu Thầm lên giường.
Soái Soái nằm trên giường gặm chân bị giật mình nhảy qua một bên.
Khấu Thầm vừa mới trở mình, Hoắc Nhiên đã nhào lên trên người cậu, vén áo của cậu lên.
“Hoắc Nhiên Nhiên.” Khấu Thầm bật cười, “Cậu sắp bị nghẹn chết à?”
“Cậu tiêu rồi!” Hoắc Nhiên chỉ Khấu Thầm, lại túm lấy lưng quần của Khấu Thầm kéo xuống.