Ngông Cuồng (Khinh Cuồng)

Chương 47:




Dịch: LTLT
Cả một đêm, Hoắc Nhiên không thể ngủ thẳng giấc được, cả đám đều uống say, ngủ còn ồn ào hơn khi ở ký túc xá.
Trong phòng khách và phòng bên cạnh thỉnh thoảng truyền đến âm thanh lầm bầm nói mớ không biết của ai, với cả không biết là ai một buổi tối thức dậy đi vệ sinh mấy lần, lần nào cũng đụng vào cửa nhà vệ sinh trước rồi mới vào được.
Khấu Thầm thì không phát ra tiếng động cũng không thức dậy, nhưng chăn nhà Hoắc Nhiên hầu như đều lấy ra cho đám người này đắp rồi, cậu với Khấu Thầm dùng cùng một cái chăn. Cả người Khấu Thầm nóng bừng, giống như phát sốt vậy, Hoắc Nhiên sờ trán Khấu Thầm mấy lần, xác định không có phát sốt chỉ là uống say nên nóng thôi.
Nóng một chút thì cũng thôi đi, Khấu Thầm còn phải ôm gì đó mới ngủ, không có gì để ôm thì ôm người cũng được, tên khốn này thấy nóng thì liền vén chăn ra.
Hoắc Nhiên không có uống say cho nên cậu không nóng. Khấu Thầm xoạt một tiếng vén chăn ra, ngay lập tức cậu cảm nhận được một cơn rét run, khó khăn lắm mới đắp chăn lại. Cậu vừa bình thường lại không bao lâu, xoạt, chăn lại bị vén ra.
Tuy là Khấu Thầm vén ở nửa phía cậu ta, nhưng gió cũng sẽ không ngừng thổi vào, Hoắc Nhiên nổi giận nhấc chân đạp Khấu Thầm.
Khấu Thầm lại chẳng hề hấn gì, dù sao đạp cũng không tỉnh.
Trước khi trời sáng khoảng chừng một tiếng, trong nhà cuối cùng cũng yên tĩnh lại, không có người nói chuyện, không có người đi vệ sinh, Khấu Thầm cũng không nóng lên, không vén chăn nữa.
Cuối cùng Hoắc Nhiên cũng ngủ thiếp đi trong nỗi cảm động sống sót sau tai nạn.
Nhưng trong cảm giác của cậu, có lẽ cũng chỉ nửa tiếng đồng hồ, cậu lại cảm nhận được cơn gió.
“Đm.” Cậu nhắm mắt lại, thở dài.
“Nóng quá.” Giọng nói của Khấu Thầm từ sau gáy cậu truyền đến, “Cậu uống chút rượu thôi sao lại nóng đến thế này?”
“… Tôi?” Hoắc Nhiên không để ý đến trải nghiệm mình chỉ ngủ được nửa tiếng đồng hồ, cậu giật mình quay đầu lại, “Cậu nói tôi?”
“Nếu không thì nói ai, tôi sao?” Cánh tay Khấu Thầm chắc hẳn đang ở tư thế chống nạnh, dùng khuỷu tay chống cái chăn trên người của bọn họ lên thành một cái lều, không khí lạnh lẽo không ngừng từ bốn phía tràn vào.
“Con mẹ nó… Cả buổi tối cậu giống như hố lửa thành tinh vậy, một hồi vén chăn một hồi đắp lại.” Hoắc Nhiên trừng Khấu Thầm, “Cậu nói tôi? Tôi bị cậu quậy đến mức cả đêm không ngủ, cậu nói tôi à?”
“Vậy sao?” Trong giọng nói của Khấu Thầm mơ hồ có giọng mũi, sau một hồi im lặng có lẽ cậu đã nhớ ra rồi, thế là nhanh chóng đổi chủ đề, lấy cùi chỏ chống cái chăn lên, “Xem nè, tôi có trâu bò không?”
“Trâu hay không trâu gì?” Hoắc Nhiên nhìn cái chăn được chống lên, cơn buồn ngủ đã hoàn toàn bị Khấu Thầm giày vò mất sạch rồi.
“Cự vật đó.” Khấu Thầm nhìn cái chăn được chống lên, cảm thán.
Hoắc Nhiên nhìn cái chăn, ba giây sau mới nhận ra, nháy mắt gợn sóng trong nội tâm cậu hoàn toàn biến mất luôn.
“À, đúng ha.” Hoắc Nhiên nói, “Lúc cậu tuốt có phải cánh tay cũng gồng lên không? Nếu không thì không nắm được.”
“… Đm.” Khấu Thầm ngẩn người, sau đó bắt đầu cười như điên, “Sao cậu lại không biết xấu hổ đến vậy?”
“Rốt cuộc là ai không biết xấu hổ hả?” Hoắc Nhiên chỉ cái chăn, “Cự vật là của…”
“Chắc của Khấu Thầm.” Ngoài cửa truyền đến giọng nói của Từ Tri Phàm.
“Đù má.” Khấu Thầm rụt cánh tay về, nhìn Từ Tri Phàm dựa ở cạnh cửa, “Mày dậy từ hồi nào vậy?”
“Vốn dĩ tao không muốn dậy.” Từ Tri Phàm nói, “Chỉ là tao nghe thấy mày nói cự vật, tao mới đến tham quan, sợ bỏ lỡ.”
“Vậy sao mày biết là của tao?” Khấu Thầm cười nói, “Có phải mày từng nhìn lén tao không?”
“Không có.” Từ Tri Phàm thở dài, “Hoắc Nhiên không có nghĩ được đến thế đâu.”
“Vậy cũng không chắc…” Khấu Thầm quay đầu lại nhìn Hoắc Nhiên.
“Biến đi.” Hoắc Nhiên ngồi dậy, cảm thấy tự nhiên mình có hơi lúng túng, xoẹt xoẹt nhảy xuống giường, mặc quần vào rồi đi nhanh vào phòng khách, “Sao tụi mày đều dậy sớm như thế?”
“Để giành nhà vệ sinh.” Hứa Xuyên còn nằm sấp trên sô pha, nhưng cũng tỉnh rồi.
“Hai nhà vệ sinh.” Hoắc Nhiên nói, “Chia theo ký túc xá.”
“Được.” Từ Tri Phàm gật đầu.
Phân chia này giống như lúc ở trường, lẽ ra bốn người dùng vẫn sẽ chật một chút, nhưng hôm nay lại vô cùng rộng rãi.
Một nhà vệ sinh hai người, thay phiên nhau tắm rửa xong thì không còn ai.
Trong phòng của khách ba người còn đang trùm kín, ngủ bình thản giống như đã qua đời vậy, đám Hoắc Nhiên đi tới đi lui, nói chuyện lại còn gọi đồ ăn sáng ở trong phòng khách mà vẫn không đánh thức được bọn họ.
Cuối cùng Hoắc Xuyên thật sự không chịu nổi, vào phòng ôm chăn đi, ba người kia mới coi như là giãy dụa thức dậy.
“Đệt.” Giang Lỗi một chân xỏ quần nhảy ra ngoài, “Mấy đứa tụi mày bị gì thế? Tối qua có phải nhân lúc tụi tao ngủ gật đã chơi bài cả đêm không? Mẹ nó mới mấy giờ đã quần áo chỉnh tề chờ xuất phát rồi?”
“Chuyện này cũng bị mày đoán trúng rồi.” Khấu Thầm nói, “Có muốn đoán xem là ai thắng không?”
“Từ Tri Phàm chứ gì, có nó ở đây thì ai thắng được.” Giang Lỗi chạy vào nhà vệ sinh, “Bàn chải đánh răng này của ai vậy, tao dùng cái nào?”
“Mày dùng cái chưa xé đó, bàn chải đánh răng mà mày còn muốn dùng chung với ai à?” Hoắc Nhiên nói.
“Nhà mày có chỗ này tốt, bàn chải đánh răng dùng một lần mua cả thùng đúng không?” Giang Lỗi đang đánh răng thì bước ra, “Lần trước đến nhà mày cũng là một đống mới.”
“Họ hàng nhà tao nhiều mà, cứ đến đây.” Hoắc Nhiên xua tay với cậu ta, “Bọt kem đánh răng mà rớt một chút xuống dưới sàn thì tao đập chết mày.”
Giang Lỗi làm vệ sinh cá nhân xong, Ngụy Siêu Nhân với Hồ Dật mới nửa sống nửa chết thức dậy, một đám người kêu gào ầm ĩ dọn dẹp hết rồi, ăn sáng xong thì gọi xe đi đến trường học luôn, ngồi xe buýt thông thường đã không kịp nữa.
Đón xe cũng không thể đến kịp giờ.
Bọn họ đành phải ngừng xe bên phía quỷ lâu sau đó leo tường.
Lúc mọi người vừa đến nơi, chuẩn bị chạy lấy đà leo tường thì gương mặt của chủ nhiệm ló ra từ sau bức tường, bọn họ lập tức giật mình đứng yên tại chỗ, tự giác đứng thành một hàng.
Chủ Nhiệm lần lượt nhìn gương mặt của bọn họ: “Tôi biết ngay là đứng ở đây sẽ bắt được mấy đứa mà.”
“Thầy…” Khấu Thầm nghiên cứu, “Đang bắt thang sao ạ?”
“Không.” Chủ nhiệm nhìn dưới chân của mình, “Có một cái bàn bóng bàn hư để ở đây.”
“Em nói chứ.” Khấu Thầm cười cười, “Giống như luyện khinh công vậy.”
“Ai cười với cậu, đi cổng chính!” Chủ nhiệm chỉ cậu, “Đừng tưởng rằng nhận được thư tuyên dương của cảnh sát thì em có thể đi học trễ còn leo tường!”
“Thư tuyên dương gì ạ?” Hoắc Nhiên ngơ ngác.
“Cảm ơn hai bạn học sinh Khấu Thầm và Hoắc Nhiên phối hợp với phía cảnh sát, cung cấp manh mối, thành công giải cứu phụ nữ bị lừa gạt.” Chủ nhiệm nói, không nhịn được mỉm cười, “Hai em rất lợi hại, tiết một đến văn phòng thầy Viên một chuyến đi, tôi ở đó chờ mấy em.”
“Đù má!” Khấu Thầm vừa nghe xong đã kích động, “Thật sao ạ? Cứu được rồi?”
Không chờ chủ nhiệm trả lời, cậu lại lùi mấy bước chạy lấy đà, vọt một cái leo lên đến đầu tường, tiến đến trước mặt của chủ nhiệm: “Thư tuyên dương cũng đến rồi ạ?”
“Đi xuống!” Chủ nhiệm nói.
“Lên cũng đã lên rồi mà.” Khấu Thầm nắm chặt đầu tường không chịu nhúc nhích.
“Đi xuống.” Chủ nhiệm đẩy cậu.
“Té thì làm sao, để em vào đi, em không muốn vòng một vòng đâu.” Khấu Thầm chống lên đầu tường.
“Tôi nhảy xuống cũng không ngã được thì em ngã được à?” Chủ nhiệm thu nụ cười trên mặt lại, “Đi xuống! Mấy em còn đang chịu xử phạt đó!”
“Xuống đây.” Hoắc Nhiên đi đến vỗ chân Khấu Thầm.
“Vâng, vâng, vâng.” Khấu Thầm nhảy ra ngoài.
Lúc vòng được nửa vòng về cổng chính, Khấu Thầm có hơi phấn khích, không giả ngầu nữa, lần thứ tám trăm ba mươi chín nói cho những người còn lại cuộc phiêu lưu của cậu và Hoắc Nhiên.
Hoắc Nhiên vừa nghe vừa cười, nhưng mà tin tức này đối với cậu mà nói vẫn có hơi bùi ngùi.
Cậu vẫn luôn rất mâu thuẫn. Cậu không hy vọng chị gái cao lớn là bị lừa bán, như vậy sẽ chịu rất nhiều khổ cực, nghĩ cũng không dám nghĩ. Nhưng cậu cũng hy vọng chị gái cao lớn bị lừa bán, như vậy sẽ có cơ hội được giải cứu, dù sao nếu thật sự bị người nhà gả đi… Vậy có thể cả đời này cứ như thế, cũng không chừng sống không trọn một đời.
“Hôm đó cảnh sát lưu số điện thoại của ba tôi, hai ngày trước đã phản hồi lại cho ba tôi rồi.” Khấu Thầm dựa lên trên vai Hoắc Nhiên, cúi đầu nhìn điện thoại, nhanh chóng gõ chữ, “Không cho chị tôi nói cho tôi biết, nói là cảnh sát sẽ gửi thư tuyên dương, để chúng ta có một bất ngờ… Đệt.”
“Rất bất ngờ…” Hoắc Nhiên cười nói.
“Đm, tôi có hơi hưng phấn.” Khấu Thầm nhỏ giọng nói.
Hoắc Nhiên liếc nhìn mấy người đang cảm thán chuyện này ở bên cạnh, cũng nhỏ giọng nói: “Phấn khích bình thường mà, dù sao đã làm một chuyện rất tốt, cứu người đó.”
“Cậu cũng phấn khích sao? Tôi tưởng chỉ có tôi phấn khích.” Khấu Thầm cười, “Lần đầu tiên tôi được tuyên dương, còn là cảnh sát tuyên dương tôi nữa.”
“Không phải chứ, từ nhỏ đến lớn, giáo viên họ hàng gì đó, nói khách sáo cũng phải khen mấy câu chứ?” Hoắc Nhiên nói.
“Không có.” Khấu Thầm nói, “Một lần cũng không, tôi nhớ rõ ràng mà… Có điều tôi cũng không thèm.”
“Ồ.” Hoắc Nhiên nhìn Khấu Thầm.
Tiết đầu còn chưa vào, dưới sự cố gắng của Ngụy Siêu Nhân và Giang Lỗi, từ một câu chuyện đi phượt trong núi bình thường gặp phải tình huống nguy hiểm báo cảnh sát, giải cứu một phụ nữ bị lừa bán đã trở thành hai người các cậu thâm tàng bất lộ, mượn danh đi phượt thực chất là nghiên cứu địa hình canh chừng thông báo tình hình vụ án cho cảnh sát, cuối cùng dưới sự chỉ dẫn của hai người các cậu, cảnh sát đã giải cứu được một nhóm phụ nữ.
Suýt nữa là nói thật ra hai người là nhân vật truyền kỳ được cảnh sát cào vào trong quần chúng nhân dân làm gián điệp đã mười năm.
Hiệu quả này ngay cả vua giả ngầu thâm niên Khấu Thầm cũng phải chịu thua ca ngợi một trận: “Đù má, mày chém gió cũng mẹ nó quá giả rồi đó.”
“Mày phải cho mọi người một khoảng trống để không khỏi vì ghen tị mà ngăn cản sự thật.” Giang Lỗi nói, “Nếu như mày nói sự thật ra thì phần ngăn cản cuối cùng sẽ trở thành hai đứa mày đúng lúc đi ngang qua, đứng xem cảnh sát bắt người.”
“Cút.” Khấu Thầm nói, “Mày còn nói kinh nghiệm với tao à.”
“Đúng đó.” Hoắc Nhiên thấp giọng nói, “Ai dám tổng kết làm thế nào giả ngầu ở trước mặt Khấu Thầm chứ.”
“Cậu cũng cút.” Khấu Thầm quay đầu trừng Hoắc Nhiên.
“Nếu như cậu không về chỗ ngồi của mình.” Hoắc Nhiên nói, “Thì Từ Tri Phàm bị cậu cho đi đày được một tháng rồi đó.”
“Không.” Khấu Thầm nằm sấp trên bàn.
Hoắc Nhiên ngoại trừ sẵn lòng chơi trội trên sân bóng rổ ra thì ở những trường hợp khác cậu không quen bị người ta nhìn chằm chằm lắm. Nhưng từ sau khi trường học nhận được thư tuyên dương, còn dán trên bảng vàng ở bảng thông báo thì cậu đi đâu cũng sẽ bị người ta nhìn mấy lần.
Cảm giác này thật sự có áp lực quá lớn.
Khấu Thầm thì không giống vậy, cậu vẫn rất hưởng thụ ánh mắt kiểu đó, càng có người nhìn qua đây, Hoắc Nhiên càng có thể cảm nhận được trái tim của Khấu Thầm căng lên như trái bóng.
Rất muốn cầm kim cho Khấu Thầm xả khí ra.
Nhưng mà Khấu Thầm hình cầu chỉ duy trì được ba ngày, sau khi bắt đầu kỳ thi giữa kỳ cậu tự động thả khí, sau khi thi xong thì hoàn toàn xẹp lép.
“Chẳng phải cậu nói ba cậu không quan tâm thành tích thi giữa kỳ sao?” Hoắc Nhiên hỏi.
“Ý của mặc kệ là không đánh không mắng.” Khấu Thầm nói, “Sau khi nghe được thành tích, cười lạnh một tiếng, nói một câu, khi nào mày có thể để cho tao bất ngờ một lần.”
Hoắc Nhiên thở dài: “Lời nói như này cũng rất khó chịu.”
“Nói nhảm, kỹ thuật đánh người của ba tôi xếp hạng hai, cà khịa mới là nghề chính.” Khấu Thầm chống má, “Với điểm số này, cộng lại cũng không bằng điểm ba môn của Từ Tri Phàm…”
Hoắc Nhiên nhìn về phía Từ Tri Phàm, thật ra lần thi giữa kỳ này thành tích của cậu ta không bằng bình thường, chắc là vẫn bị chuyện của mẹ cậu ta làm ảnh hưởng trạng thái.
“Thành tích của chị mày tốt không?” Hồ Dật quay đầu lại hỏi Khấu Thầm.
“Đây mới là điều đáng sợ nhất. Vốn dĩ chị ấy đã được chiều đến như thế, ba tao cũng chẳng có yêu cầu khỉ gì với chị ấy, chị ấy chỉ cần ăn uống vui chơi là được rồi.” Khấu Thầm vô cùng xót xa gõ bàn, “Vậy mà thành tích của chị ấy cứ rất tốt.”
Giang Lỗi lập tức cười không ngừng: “Đối lập quá dữ dội rồi, ba mày nhìn mày thuận mắt mới lạ đó.”
“Thôi bỏ đi.” Khấu Thầm xua tay, “Tao cũng không tính toán, dù sao khi ba tao quên mất tao bất tài thì đối xử với tao vẫn tốt.”
“Thường xuyên quên không?” Hoắc Nhiên hỏi.
“… Không thường xuyên.” Khấu Thầm lại nằm sấp lên bàn, ” Hoắc Nhiên mẹ nó cậu thật sự thiếu đánh mà.”
Hoắc Nhiên đưa tay ra sờ lên đầu Khấu Thầm.
Sau khi kỳ thi giữa kỳ kết thúc, mọi người hầu như đều có thể mong ngóng năm mới rồi, với lại hoạt động cũng nhiều, giáng sinh mặc dù trường không có hoạt động, nhưng bầu không khí trên đường cũng đủ rồi, giống như dự báo sắp năm mới, bắt đầu từ bây giờ trên đường đã đỏ rực.
Sau Tết Tây còn có kỳ nghỉ, mặc dù sau khi nghỉ xong Tết Tây thì đến lúc thi cuối kỳ, nhưng đa số mọi người đều mong muốn nghỉ đông, bước này sẽ tự động vượt rào cản.
Lúc nhóm bảy người ăn cơm, chủ đề thỉnh thoảng sẽ nói đến Hồ Dật và Từ Tri Phàm. Nhà Hồ Dật bây giờ đã là trạng thái hủy đi một nửa, vẫn chưa ly hôn, nhưng năm mới sẽ không ở cùng nhau, rốt cuộc Hồ Dật đến nhà bà ngoại ăn Tết hay đến nhà bà nội ăn Tết, vẫn là một câu hỏi lựa chọn dù thế nào cũng không chọn được.
Còn phía Từ Tri Phàm thì chính là một câu hỏi chết.
Sắp đón năm mới rồi, mẹ cậu ta vẫn chưa có bất cứ tin tức gì.
Nhưng mà giống như Khấu Thầm dự đoán, ngoại trừ không có tin tức gì, những chuyện khác cậu ta đều không nói đến. Có lẽ là thấy đám người này đều đang đắm chìm trong nỗi hưng phấn cuối cùng sắp vượt qua học kỳ này rồi, cậu ta không muốn làm mất hứng.
Không muốn làm mất hứng là thật, không biết nói thế nào cũng là thật.
Buổi sáng, khi Từ Tri Phàm ra ngoài, đụng phải Lý Linh.
Lý Linh che bên trong khăn choàng cổ, giọng nói rất lạnh lùng nói: “Sắp về trường đúng không? Anh tôi về rồi, mấy ngày nay cậu ở trường đừng ra ngoài, tôi sợ anh ấy có hành vi gì đó quá khích.”
“Mẹ cậu có tin tức không?” Từ tri Phàm hỏi.
“Không có.” Lý Linh nhìn cậu ta, “Cậu hỏi câu nhảm nhí này thì có ý nghĩa gì chứ?”
Từ Tri Phàm không nói gì.
“Cậu sợ không?” Lý Linh hỏi.
“Sợ.” Từ Tri Phàm nói.
“Tôi cũng sợ.” Lý Linh nhíu mày, “Tôi thật sự sợ mẹ tôi gặp chuyện, tôi cũng sợ nếu như bà ấy xảy ra chuyện gì, tôi sẽ hận cả nhà các cậu nhưng lại không có cách nào.”
Từ Tri Phàm im lặng không lên tiếng.
Sau khi Lý Linh trừng cậu thì xoay người đi mất.
Phía sau có người bóp còi, Từ Tri Phàm mới hoàn hồn, nhường qua một bên, chờ sau khi xe qua, cậu ta mới kéo mũ, cúi đầu đi bộ đến trạm xe.
Lúc này còn cách Tết Tây ba ngày, cảm thấy người xung quanh đã bắt đầu sốt ruột nói tạm biệt với năm nay rồi.
Từ Tri Phàm không muốn nói tạm biệt với năm nay, cậu ta hy vọng năm nay dài thêm một chút, có lẽ mẹ vẫn có thể xuất hiện trong “năm nay”.
Ra khỏi trạm xe, cách trường học còn một đoạn đường, buổi chiều người về lại trường không nhiều, bình thường đều là tối mới về ký túc xá. Cậu ta ở trong nhà thấy ngột ngạt, ba cậu ta đưa bà nội về quê ở mấy ngày, trong nhà chỉ còn một mình cậu ta, còn không bằng về ký túc xá, hơi người nhiều hơn, không lạnh lẽo như thế.
Xách ba lô đi chưa được bao nhiêu, cậu ta nghe thấy đằng sau có tiếng bước chân, chạy rất vang, không chút kiêng dè xông về phía cậu ta.
Từ Tri Phàm cảm thấy cả người có hơi nặng nề.
Khi Lý Linh nhắc nhở cậu ta đã nghĩ đến rồi, anh của Lý Linh nếu như quay về, muốn gây sự với mình thì ngày về trường là cơ hội tốt nhất, bỏ lỡ thì ít nhất phải chờ một tuần nữa.
“Từ Tri Phàm.” Trong tiếng bước chân đằng sau có người gọi tên cậu ta.
Khi Từ Tri Phàm quay lại thì nghiêng người qua bên cạnh, còn đưa tay lên che đầu, nhưng cũng không có ích gì, loại tình huống này có thể bảo vệ cũng chỉ có đầu thôi.
Trên bụng bị người ta lấy đầu gối húc mạnh vào, nháy mắt cậu ta cảm thấy dạ dày sắp lột lên lồng ngực, muốn nôn, không hô hấp được.
Người này lại kéo áo cậu về trước, trước khi bị tóm Từ Tri Phàm khom người, như vậy ít ra còn có thể bảo vệ phía trước, nếu như bị tóm lại, vậy thì hậu quả không thể dự đoán được.
Có vài người cậu ta không nhận ra được, tóm lại nếu như đánh trả chắc chắn không có hiệu quả.
Cậu ta cũng không muốn đánh trả.
Cậu ta chỉ cảm thấy rất mệt, có hơi mê mang.
“Hỏi tụi nó đến đâu rồi.” Hứa Xuyên ngồi bên giường, nhìn Khấu Thầm với Hoắc Nhiên, “Chỉ ba chúng ta, chơi bài cái gì.”
“Chơi game đi.” Hoắc Nhiên nói.
“Chơi game đi.” Khấu Thầm nói.
“Có thể không làm người khác tức được không?” Hứa Xuyên nhìn hai người họ, lấy điện thoại ra.
Điện thoại đang rung lên, tên người gọi đến là Ngụy Siêu Nhân.
“Sao thế?” Hứa Xuyên nghe máy, “Tụi tao đang hỏi nè, đến trường chưa?”
“Đến rồi, Khấu Thầm có đó không?” Ngụy Siêu Nhân nói.
“Có.” Hứa Xuyên bật loa ngoài, “Nói đi, tao mở loa rồi.”
“Tao vừa đi ngang qua phòng y tế.” Ngụy Siêu Nhân nói, “Nhìn thấy Từ Tri Phàm ở bên trong…”
“Đm.” Hứa Xuyên giật mình, “Nó đến lúc nào? Còn chưa đến ký túc xá nữa đã đến phòng y tế trước?”
“Có phải bị thương rồi không?” Hoắc Nhiên hỏi.
“Tao thấy giống như bị thương.” Ngụy Siêu Nhân nói, “Mắt bầm một miếng lớn, Đào Nhụy đang xử lý cho nó nè, tao sợ nó không muốn cho tụi mình biết, cho nên không có vào, tụi mày biết xảy ra chuyện gì không?”
“Không biết.” Hứa Xuyên nhíu mày, “Mày về ký túc xá trước đi.”
Sau khi cúp điện thoại, mọi người đều không nói gì, một lúc lâu sau Khấu Thầm mới mở miệng: “Năm nay Từ Tri Phàm thật sự không có cách nào ăn Tết à?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.