Ngông Cuồng (Khinh Cuồng)

Chương 46



Dịch: LTLT

Lúc xe đến, Hoắc Nhiên và Khấu Thầm đang đứng đối mặt nhau thì thầm to nhỏ, Hoắc Nhiên nhắc Khấu Thầm nếu như Từ Tri Phàm không muốn nói chi tiết thì đừng truy hỏi cậu ta quá gắt.

“Tôi biết rồi.” Khấu Thầm nói, hướng của cậu đón gió, bị gió thổi khiến cậu cảm thấy lông mi của mình bị vuốt lên hết, thế là cúi đầu gác lên trên bả vai của Hoắc Nhiên tránh gió, “Cậu yên tâm đi, về loại chuyện này tôi tự có tính toán.”

“Chuyện này chủ yếu có quan hệ với mẹ cậu ta, tình cảm của cậu ta với mẹ mình rất tốt.” Hoắc Nhiên nói.

“Ừ, việc này tôi có kinh nghiệm, tình cảm của tôi với mẹ rất tốt.” Khấu Thầm nói, “Nhưng mà mẹ tôi thỉnh thoảng chê tôi phiền.”

“Tôi lúc nào cũng chê cậu phiền.” Hoắc Nhiên nói.

“Cho nên cậu không phải mẹ tôi.” Khấu Thầm nói.

Nói xong hai người cùng cười khúc khích trong gió, lúc cười được một nửa thì bên cạnh có người gọi: “Này, đừng có ôm một cục nữa, là xe hai đứa đặt phải không?”

Khấu Thầm không đứng thẳng người dậy, đầu vẫn đặt trên vai của Hoắc Nhiên, quay đầu lại nhìn: “Phải không vậy?”

“Phải.” Hoắc Nhiên cầm điện thoại nhìn thử, đẩy Khấu Thầm ra, “Xe màu trắng, 617… Xem bọn nó mua xong rượu chưa.”

Khấu Thầm vào siêu thi hối đám người kia, một chiếc khác cũng đã đến.

Mấy người mua rượu khiêng một thùng rượu từ siêu thị chạy ra, chắc là siêu thị có chương trình khuyến mãi, trên thùng dán áp phích giảm giá. Hoắc Nhiên vừa nhìn thấy đã có hơi lo lắng có khi nào bọn họ bùng học tập thể không.

Cậu mở cửa xe ngồi vào trong, nói với tài xế: “Anh trai chờ một chút, để đồ xong xuôi thì đi.”

Tài xế gật đầu: “Không có gì, chỗ này có thể dừng xe.”

Tài xế sau khi nói xong thì cứ nhìn cậu, mặc dù không có nhìn thẳng, nhưng kiểu người như Hoắc Nhiên rất nhạy cảm với ánh mắt nên có thể cảm nhận được.

Cậu quay đầu nhìn tài xế luôn.

“Học sinh ngày nay.” Tài xế vịn vô lăng, nhìn phía trước cảm thán, “Thật sự là sống rất thoải mái, có dũng cảm, âu pừn (open).”

“Âu gì cơ ạ? Gì…” Hoắc Nhiên nghe không hiểu, khi hỏi được một nửa bỗng nhiên chợt nhận ra, “Không, chưa, không… Không phải…”

“Đi thôi.” Khấu Thầm lên xe, “Anh trai vất vả rồi, phiền chạy nhanh chút, đói rồi nhanh nhanh ăn cơm thôi.”

“Không vất vả, ngồi xong hết chưa.” Tài xế nói.

Từ Tri Phàm lên xe, Hoắc Nhiên cũng từ bỏ tiếp tục giải thích, tôi không có tôi không phải anh đừng nói bậy… Dù sao cũng không ai quen ai.

Tài xế lái xe đi, lại rất chu đáo mở bài hát của Adam Lambert. (*người về nhì của mùa thứ 8 cuộc thi American Idol, và anh là gay)

“À, Adam Lambert, em thích.” Từ Tri Phàm nói.

Tài xế cười vô cùng vui vẻ và ấm áp.

Mùi lẩu tỏa khắp nơi trong phòng bảo vệ, vừa thấy Hoắc Nhiên trở về, chú bảo vệ đã sắp khóc: “Cuối cùng cháu cũng về rồi, mau đem đồ của cháu đi đi, cháu không thể về rồi mới đặt đồ ăn sao… Sao mà giờ ngay cả lẩu cũng đặt về được vậy…”

“Chú lấy tô đến đây đi.” Hoắc Nhiên nói, “Cháu để cho chú một chút nước lẩu với rau.”

“Không cần không cần, chú ăn cơm rồi, lát nữa đội trưởng đến kiểm tra, cũng không cho mấy chú ở đây nấu lẩu đâu, với lại chú thấy mấy đứa cháu mà nhiêu đây rau cũng không đủ.” Chú bảo vệ nói, “Cháu mau cầm đi là được, mắt không thấy miệng không thèm…”

Mọi người cầm lẩu vào trong thang máy.

“Lát nữa có thể uống một chén nước trước không?” Giang Lỗi hỏi, “Ngửi mùi thấy rất thơm, là nước lẩu gì vậy?”

“Một phần xương lớn, một phần malang*.” Hoắc Nhiên trả lời. (*là món bình dân đặc sắc truyền thống bắt nguồn ở trấn Ngưu Hoa, địa cấp thị Lạc Sơn, tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc)

“Tao húp một chén nước xương trước đi.” Giang Lỗi nuốt nước miếng.

“Không nghe nói, lên rồi húp một chén nước lẩu trước.” Khấu Thầm nói.

“Mày đói thành thế này rồi à?” Ngụy Siêu Nhân nói, “Vừa rồi trong siêu thị chẳng phải mày bám khu ăn thử không chịu rời đi sao?”

“Ăn thử thì ăn được bao nhiêu chứ, cỡ một nắp sữa chua chứ nhiêu.” Giang Lỗi rất không hài lòng, “Tăm ghim trên một miếng thịt nhỏ, người ta cũng sẽ không cho tao hoài.”

“Mày phải giả vờ.” Ngụy Siêu Nhân nói, “Mày gọi dì ơi, người ta cho mày liền.”

“Dẹp đi, tao không gọi nổi.” Giang Lỗi nói, “Tao không làm được chuyện bán nhan sắc như Khấu Thầm đâu, với lại, dáng vẻ xã hội đen biết làm nũng như Khấu Thầm, ai học được chứ.”

“Vậy mày học Hoắc Nhiên.” Hứa Xuyên cười, “Vịn cửa sổ, chị ơi, cho em hai miếng khâu nhục.”

“Đúng.” Mọi người đều gật đầu.

“Biến.” Hoắc Nhiên chậc một tiếng.

“Nếu như tao đứng ở đó.” Khấu Thầm nói, “Đừng nói hai miếng thịt, một tô thịt đều cho cậu ấy hết.”

Phòng khách nhà Hoắc Nhiên rất rộng, bày bàn lớn ra, hai cái lò hai cái nồi vừa đặt xuống, rau còn chưa lấy dĩa đựng thì đã mở hộp thức ăn trực tiếp đổ vào.

Sau khi ăn một lượt, Hứa Xuyên mới mở rượu ra, mỗi người rót một ly.

“Chuyện hôm nay.” Từ Tri Phàm cầm ly lên, “Tao không nói cảm ơn nữa, chỉ nói một câu, mấy anh em đủ nghĩa khí.”

Cậu ta ngửa đầu uống rượu.

“Mày không trách tụi tao chạy đến nhà mày như thế là được rồi.” Hứa Xuyên nói, “Tụi tao cũng không giúp được chuyện gì to tát, góp sức giải vây mà thôi, không có ý kiến gì.”

Mọi người cùng nhau cụng ly, sau khi uống hết một ly lại rót thêm một lượt.

Rượu không thể uống nhiều, nhưng rượu là mở đầu rất tốt.

Chảy xuống cổ họng, hừng hực, nóng đến mức người ta thả lỏng, thiêu cháy chút khoảng cách cuối cùng.

Chuyện trong nhà Từ Tri Phàm đã rất lâu rồi, ngoại trừ Hoắc Nhiên, cậu ta cũng không nói cho bất cứ ai, thỉnh thoảng có hơi khác thường, cũng đều bị cậu ta giấu đi.

Mẹ cậu ta và dì Hồ hàng xóm cùng đến một thành phố khác, ngay từ đầu nói là đi du lịch, chơi một hai tháng cũng chưa trở về. Sau đó dì Hồ nới với người trong nhà là tìm được một mối làm ăn ở chỗ đó, mấy lần mượn tiền trong nhà, sau đó nữa thì không có tin tức.

Mà mẹ Từ Tri Phàm chỉ nói với gia đình là phải chơi thêm một chút thời gian rồi không liên lạc được nữa.

“Tao vẫn luôn không dám nói rõ ràng với ba tao, ba tao cũng không dám nhắc đến.” Từ Tri Phàm uống một hớp rượu, “Mẹ nó là gặp phải bán hàng đa cấp rồi, không cần nghĩ nữa.”

“Đúng.” Khấu Thầm gật đầu.

“Dì Hồ nói là mẹ tao bảo dì ấy cùng đi du lịch.” Từ Tri Phàm nói, “Nếu như là thật, vậy thì mẹ tao kéo dì ấy đi bán đa cấp, chuyện này, không nhà nào mà không hận chết đúng không?”

“Mẹ mày kéo dì ấy đi thật sao?” Giang Lỗi hỏi.

“Tao không biết.” Từ Tri Phàm vuốt cái ly, “Tao không biết, nhưng hai người họ chơi với nhau nhiều năm rồi, rất nhiều chuyện đều là mẹ tao đưa ra quyết định, dì Hồ không có chủ kiến, làm chuyện gì cũng thích hỏi mẹ tao trước… Tao chỉ là rất… Sợ.”

Khấu Thầm không nói gì, đưa tay vỗ vỗ trên vai cậu ta, cầm ly rượu cụng vào ly rượu của cậu ta: “Chuyện này, không chính tai nghe thấy cũng không thể xác định được, với lại, đây cũng không phải trọng điểm, trọng điểm là bây giờ hai người họ đang ở đâu, tình huống thế nào rồi.”

“Đúng vậy.” Hứa Xuyên nói, “Muốn tranh cãi thì chờ có tin tức rồi tranh cãi cũng không muộn, tiền cũng không cần quan tâm, tìm thấy người về mới quan trọng nhất.”

“Tao cũng nói như vậy với chú Lý.” Từ Tri Phàm châm điếu thuốc, “Mở cửa sổ đi, tao hút thuốc.”

“Không sao.” Khấu Thầm nói, “Cái tính này của mày phiền thật đó, đừng lo nhiều như thế, muốn hút thì hút đi, nếu tụi tao thấy ngộp thì tự mình mở cửa sổ.”

“Hoặc là mắng mày, mẹ nó cứ hút thuốc trong phòng kín.” Hứa Xuyên nói.

Từ Tri Phàm cười với bọn họ một hồi, sau khi phun ra một hơi thuốc cậu ta lại thở dài: “Tao nói như vậy với chú Lý, nhưng mà nói thật, tao kẹt ở chỗ này không qua được… Nếu như thật sự là mẹ tao kéo người ta đi… Nhưng mà vì sao mẹ tao lại…”

Hoắc Nhiên xoa xoa trên lưng cậu ta, cậu biết cảm nhận của Từ Tri Phàm. Hôm nay ở cửa, trong sự thất vọng của con gái dì Hồ còn mang theo thù hận nhàn nhạt, cậu chỉ là bạn học của Từ Tri Phàm mà còn có thể cảm nhận được huống hồ Từ Tri Phàm. Nếu như thật sự là ý của mẹ cậu ta, vậy thì có thể cả đời này cũng không thể nào đối diện với nhà hàng xóm.

“Điện thoại có tắt máy gì không?” Ngụy Siêu Nhân hỏi.

“Ừm, tao vẫn có thể gửi tin nhắn wechat, cũng không biết mẹ tao có thể đọc được không.” Từ Tri Phàm nói, “Tao vẫn luôn gửi tin nhắn, cũng không dám nói gì quá nặng, chỉ là luôn bảo mẹ tao về, chuyện gì cũng có tao với ba tao giúp bà ấy gánh, mà bà ấy vẫn không về.”

Lúc Từ Tri Phàm nói lời này trong mắt có chút ánh sáng nhỏ lóe lên, cậu ta nhắm mắt lại, ngửa đầu uống hết nửa ly rượu.

Khi mở mắt lại đã khôi phục bình thường.

Khấu Thầm nhìn cậu ta, cảm thấy con người Từ Tri Phàm thật sự không hệ giống bọn cậu, chắc là sau này còn có chuyện gì, cậu ta vẫn sẽ tự mình chống đỡ trước, sẽ không liên lụy đến bạn bè.

Cậu lại nhìn Hoắc Nhiên, may mà về chuyện này, Hoắc Nhiên giống như hầu hết bọn cậu, có chuyện gì đều viết lên trên mặt, như ba mẹ Hồ Dật ầm ĩ ly hôn, mấy tháng này cậu ta cứ buồn bã không vui.

Kỹ năng diễn xuất của bọn họ đều không giỏi bằng Từ Tri Phàm.

Từ Tri Phàm phải là tiến sĩ khoa biểu diễn.

“Bằng không…” Hồ Dật cầm ly rượu khẽ gõ lên trên bàn, “Có thể đi tìm dì ấy, có manh mối gì không, ngoại trừ biết dì ấy đang ở thành phố nào, còn có thông tin cụ thể gì đó không?”

“Tao từng hỏi con gái của dì Hồ.” Từ Tri Phàm nói, “Cậu ấy nói lần cuối cùng dì Hồ có tin tức là đăng một tấm ảnh ở trên vòng bạn bè, nói là đang du lịch, ở một công viên, có định vị.”

“Vậy có thể đi tìm.” Hồ Dật nói.

“Thật sự có thể.” Hứa Xuyên nói, “Nếu như là bán đa cấp thật phải có chỗ tẩy não, hội họp gì đó, có thể chính là công viên đó, đi tìm thử không chừng có thể có chút manh mối.”

“Tao… Định đi trong kỳ nghỉ.” Từ Tri Phàm nói.

“Đm.” Giang Lỗi chỉ cậu ta, “Tao bảo mày nghỉ đông đi đánh phó bản với tao, mày mẹ nó nói với tao là mày muốn đi nhà bà ngoại, sao mày không tham gia ‘Sự ra đời của diễn viên*’ luôn đi.” (*một chương trình giải trí của TQ)

Từ Tri Phàm cười: “Chẳng phải bây giờ đã nói với mày rồi sao.”

“Nếu Khấu Thầm không chạy đến nhà mày thì mày nói cho tụi tao sao?” Giang Lỗi có hơi bất mãn, “Chẳng phải là mày đi đến nhà bà ngoại sao!”

“Hay là đến lúc đó tao đi với mày đi.” Khấu Thầm nói, “Dù sao thì mừng năm mới chỉ cần có cớ tao đều ra ngoài, năm mới là mùa tao bị đánh.”

“Sao thế?” Từ Tri Phàm thân là người trong cuộc, vậy mà vào lúc quan trọng lại lái qua chuyện khác, “Ba mày đánh mày à? Sao tao thấy không thể nào.”

“Đó là mày không hiểu, lúc năm mới người đáng sợ không phải là ba mẹ ruột của mày, mà mẹ nó là họ hàng nhà mày thấy mày bất tài.” Khấu Thầm làm mặt khó chịu, châm điếu thuốc, “Họ hàng nhà tao, ngoại trừ ba tao thì hai người chú của tao đều là du học sinh về, con cái của bọn họ đều ra nước ngoài hoặc là chuẩn bị ra nước ngoài, chỉ có tao, học cấp 3 còn bị… Chuyển trường mà còn phải đóng phí xây dựng…”

“So sánh như này thì có nghĩa mày hơi tệ à?” Giang Lỗi nhìn Khấu Thầm.

“Lỗi Lỗi, tao nhắc nhở mày.” Khấu Thầm kẹp cho cậu ta một miếng thịt dê, “Hai đứa mình thân thì thân nhưng nếu mày không cho tao mặt mũi thì tao vẫn sẽ đánh mày đó.”

“Không phải.” Giang Lỗi nói, “Bản thân mày cũng không cho mày mặt mũi mà.”

“Mày chẳng phải nói nhảm sao!” Khấu Thầm vỗ bàn, “Mặt mũi là phải người khác cho, mày cho, nó cho mọi người cho! Có phải không Nhiên Nhiên!”

Hoắc Nhiên đang pha nước chấm cho mình, bỗng nhiên bị gọi tên, suýt nữa không phản ứng kịp.

“Phải.” Cậu gật đầu, “Nếu như là tao, tao sẽ nói, đi nước ngoài là cái thá gì, con người sống thì phải vừa đẹp trai vừa ngầu lòi, giống như Khấu Thầm đây, tiêu sái.”

Từ Tri Phàm đang uống rượu, không nhịn cười được, bị sặc một cái.

“Này!” Khấu Thầm giơ ngón cái với Hoắc Nhiên, “Có thấy không, Nhiên của tao hiểu chuyện như thế, nếu không thì sao tao lại thích cậu ấy như này chứ, tao cũng không có bạn gái, nếu như tao có bạn gái thì cũng phải xếp sau Nhiên của tao.”

“Hai đứa mày kề sát như vậy, có bạn gái hay không thì chẳng phải Hoắc Nhiên vẫn ở trước sao.” Hứa Xuyên nói.

“Tao cường điệu như thế thôi, có thể ăn ý chút không anh Xuyên.” Khấu Thầm thở dài.

“Kỳ nghỉ mày đi tìm mẹ mày là đi một mình sao?” Hứa Xuyên mọi người đều say mình tôi tỉnh hỏi Từ Tri Phàm, ngăn cản chủ đề một đi không trở lại, “Hay là đi cùng với ba mày?”

“Mình tao đi.” Từ Tri Phàm nói, “Ba tao phải chăm bà nội, bà nội tao chỉ có hai đứa con là ba tao với cô tao, cô tao vừa phẫu thuật, không chăm sóc được.”

“Vậy mày đi một mình không an toàn lắm.” Hứa Xuyên nhìn Khấu Thầm, “Khấu Thầm có thể đi, tao cũng có thời gian…”

“Tao cũng đi.” Giang Lỗi nói, “Tao rảnh.”

“Hay là cũng dẫn tao đi đi.” Ngụy Siêu Nhân nói, “Tao vẫn chưa qua bên đó nữa.”

“Mày tưởng đi du lịch à?” Hồ Dật cười nói, “Tao cũng đi, nhà tao bây giờ ăn tết cũng không ý nghĩa, ở nhà khó chịu.”

Từ Tri Phàm ôm quyền với bọn họ, không nói gì, cầm ly rượu lên ngửa đầu lại uống một ly.

“Đến lúc đó xem đi, còn có hai tháng.” Hoắc Nhiên nói, “Có lẽ chưa đến kỳ nghỉ, dì đã về rồi.”

“Đúng!” Khấu Thầm gõ ly.

“Đúng đúng đúng, không chừng sắp về rồi.” Một đám người đều cầm ly gõ lên trên bàn.

Lượng rau của hai phần sáu người ăn rất đầy đủ, giữa chừng bọn họ còn thêm rau, không nghĩ rằng nhóm bảy người bọn họ không chỉ rất có sức khi đánh nhau mà ăn lẩu cũng có sức y như vậy, cho phần bún cuối cùng vào trong nồi, ngay cả nước lẩu cũng không còn.

Rượu cũng uống hết mấy chai.

Hoắc Nhiên coi như tửu lượng tốt mà ngồi trên ghế cũng suýt nữa trượt chân xuống, tửu lượng đám Giang Lỗi còn tệ hơn cả thành tích thi cử, đã nằm gục hết rồi.

Giang Lỗi ngồi trên thảm, ôm chân Từ Tri Phàm: “Tri Phàm, mày phải coi tụi tao là bạn bè, có chuyện phải nói… Mày biết không, nếu như mày không nói, tụi tao sẽ bị tổn thương…”

“Vì sao mỗi lần nó uống say đều níu tao không buông?” Từ Tri Phàm bất đắc dĩ, túm cánh tay Giang Lỗi quăng cậu ta lên bên cạnh ghế.

“Anh Xuyên.” Giang Lỗi xoay người lại ôm Hứa Xuyên, “Mày nói có phải không?”

“Phải.” Tửu lượng Hứa Xuyên tốt hơn Giang Lỗi một chút, nhưng lúc này cũng mạnh mồm, “Tri Phàm, mày nói không đúng, nó chắc chắn vẫn chưa say, nó còn có thể nhận biết được người này.”

“Lát nữa sắp xếp thế nào?” Từ Tri Phàm nhìn người trong phòng.

“Phòng khách ba mẹ tao mới đổi ga giường, giường lớn, quăng ba đứa lên.” Hoắc Nhiên nói, “Trên sô pha có thể ngủ hai…”

“Phòng mày lại thêm hai.” Từ Tri Phàm kéo Giang Lỗi dậy đi đến phòng khách, “Vừa đủ.”

Giang Lỗi, Ngụy Siêu Nhân và Hồ Dật được kéo vào Phòng Khách, một người một cái chăn nhỏ bọc kỹ càng, nằm song song ngủ.

“Ngày mai chắc sáu giờ không dậy nổi.” Khấu Thầm nhìn bọn họ, “Điệu bộ này tao thấy phải ngủ đến chiều.”

“Có đánh cũng phải đánh cho dậy.” Hứa Xuyên về lại phòng khách, nằm trên sô pha, cùng Từ Tri Phàm ngủ thành hình chữ L, “Hoắc Nhiên còn chăn đắp không?”

“Còn, tao lấy cho tụi mày.” Hoắc Nhiên vào phòng ba mẹ ôm hai cái thảm lông dày ra, đắp lên cho hai người họ.

Từ Tri Phàm với Hứa Xuyên cũng không ổn lắm, lúc Hoắc Nhiên đắp chăn cho hai người họ, phát hiện bọn họ đã bắt đầu ngáy rồi.

“Xong rồi.” Hoắc Nhiên vỗ tay, chống nạnh đứng chính giữa phòng khách, “Đều sắp xếp xong rồi.”

“Tôi thì sao?” Một tay Khấu Thầm chống bàn, một tay chỉ bản thân.

Hoắc Nhiên chỉ nhìn cái dáng vẻ này của Khấu Thầm cũng biết người này uống cũng kha khá rồi, không vịn bàn chắc chắn không ngồi được. Cậu chỉ phòng của mình: “Cậu ngủ phòng tôi.”

“Được thôi.” Lúc Hoắc Nhiên xoay người, Khấu Thầm liền nhào lên trên lưng cậu, đu lên trên người cậu, “Kéo trẫm đi rửa mặt.”

Hoắc Nhiên thở dài, thấy mình cũng có hơi choáng, cậu cũng lười nói, nửa kéo Khấu Thầm vào trong phòng tắm: “Hoàng thượng ngài rửa mặt trước hay là đi tiểu trước.”

“Rửa mặt trước đi.” Khấu Thầm nói, “Đi tiểu trước mặt ái phi thật không lịch sự, vẫn phải tránh một chút.”

Hoắc Nhiên lấy kem đánh răng cho Khấu Thầm, đưa bàn chải đánh răng cho cậu: “Đứng vững rồi đánh răng, cậu dám quẹt bọt kem đánh răng lên người tôi, một giây sau tôi đánh chết cậu.”

Khấu Thầm cười dựa vào tường, chậm rãi đánh răng, mơ hồ không rõ nói: “Ái phi…”

“Phi ông nội cậu.” Hoắc Nhiên trét kem đánh răng cho mình.

“Phi ông nội.” Khấu Thầm nói.

Hoắc Nhiên ngừng tay, nhịn một hồi vẫn không nhịn được, chống trên bồn rửa tay cười không ngừng được.

Khấu Thầm cũng cười theo, sau đó bỗng nhiên ngừng lại: “Mẹ nó có phải tôi nuốt bọt kem đánh răng rồi không?”

Hoắc Nhiên cười đến mức chân đứng không vững, ngồi lên trên nắp bồn cầu, một lúc lâu sau cậu mới lau nước mắt do cười nhiều mà chảy ra: “Quen biết cậu, mẹ nó tốt thật.”

“Đúng không.” Khấu Thầm tiếp tục đánh răng, “Cuối cùng cũng phát hiện à.”