Ngông Cuồng (Khinh Cuồng)

Chương 45



Dịch: LTLT

Mùi khói thuốc trong phòng nồng nặc, bình thường Từ Tri phàm cũng thỉnh thoảng hút thuốc, nhưng hôm nay thật sự không chịu nổi mùi thuốc.

Cậu muốn đi mở cửa sổ, nhưng bên cạnh cửa và cửa sổ đều có người đang đứng, bất cứ hành động nào của cậu ta ngay lúc này cũng có thể gây nên phản ứng quá mức của đám người đang có tâm trạng xúc động.

Cậu ta chỉ có thể chịu đựng.

Trong phòng ngoại trừ cậu ta và ba mình, còn có năm gã đàn ông, chú Lý – chồng dì Hồ, ba người bạn của chú Lý, với em rể của dì Hồ.

Chủ đề của hôm nay hoàn toàn không khác gì với chủ đề của bốn tháng trước, hướng đi của dì Hồ, giao người, không giao dì Hồ ra, cũng phải giao mẹ cậu ta ra, đều không giao ra được thì trước tiên cũng phải trả lại tiền dì Hồ lấy ở nhà đem đi với tiền mà dì Hồ đã lừa gạt họ hàng trong nhà.

“Bà ấy đi với vợ của ông.” Chú Lý nói, “Nếu như bà ấy không nói đi cùng với Tiểu Lâm thì tôi sẽ không để bà ấy đi!”

“Nhưng mà…” Ba Từ cau mày, cổ họng đã khàn, không nói ra được lời nào có ích.

“Chú Lý, chú cũng nói, nếu như dì Hồ không đi cùng với mẹ cháu thì chú sẽ không đồng ý.” Từ Tri Phàm ngắt lời ba mình, “Cho nên chú cũng biết, mẹ cháu là người đáng tin cậy.”

Chú Lý nhíu mày, dường như không muốn đồng ý với lời của cậu ta, nhưng lại không thể nào phản bác.

“Mẹ cháu sẽ không hại người, càng sẽ không…” Từ Tri Phàm còn chưa nói hết.

“Vậy thì thế nào?” Em rể mở miệng, “Dù mẹ mày đáng tin, nhưng bây giờ không có tin tức là sự thật! Mượn tiền trong nhà với họ hàng rồi không có tin tức cũng là sự thật!”

“Với lại người ta đi cùng với mẹ mày!” Một người bạn của chú Lý chỉ vào cậu ta, giọng nói có hơi lớn, “Bây giờ một câu nói đáng tin của mày thì muốn đùn đẩy trách nhiệm sao!”

“Chú.” Từ Tri Phàm khống chế giọng điệu của mình, “Là dì Hồ đi theo mẹ cháu, hay là mẹ cháu đi theo dì Hồ, bây giờ vẫn chưa có kết luận…”

“Mày có ý gì!” Chú Lý rống lên, “Bây giờ mày nói cái này có ý gì! Ý mày là vợ tao lừa mẹ mày đi sao!”

“Cháu không có ý này.” Từ Tri Phàm nói, “Cháu muốn nói lúc này nói chuyện đó không có ý nghĩa, tìm thấy người mới quan trọng nhất, an toàn của hai người họ mới là vấn đề nên lo lắng nhất.”

“Mày bớt nói mấy điều vô dụng này với tao, ai đi với ai sao lại không có ý nghĩa?” Một người bạn khác nói, “Là vì đi với mẹ mày, tụi tao mới đến đòi người đòi tiền tụi mày!”

“Chúng tôi cũng đang tìm người.” Ba Từ mở miệng, “Tiền cũng đưa cho các người một phần rồi, bây giờ trong tay tôi cũng chẳng có nhiều tiền đến thế…”

“Lần nào cũng nói vậy! Người không có! Tiền cũng không trả!” Chú Lý có hơi kích động, bỗng nhiên vung tay lên, huơ về phía TV ở trên tủ.

TV lập tức bị đẩy xoay nửa vòng, sau khi lung lay thì mặt TV rơi úp xuống mặt đất.

Khoảnh khắc rơi xuống, Từ Tri Phàm duỗi chân ra, đệm ở giữa TV và sàn nhà, TV không có rơi vỡ.

Khi cậu ta rút chân ra, dựng TV lên, chú Lý chắc là không có xả giận thành công, lại tức giận cầm lấy một cái bình gốm trên bàn hung hăng ném.

“Tôi muốn một lời giải thích! Chú Lý gào lên, “Tôi mặc kệ nhà mấy người thế nào! Tôi chỉ biết là nhà tôi sắp nát rồi!”

Mấy gã đàn ông trong nhà lập tức cất cao giọng, mắng chửi om sòm.

Chuông cửa đàm thoại cạnh cửa bỗng nhiên vang lên, cùng lúc đó có người đang ở bên ngoài đập cửa.

Từ Tri Phàm cảm thấy tê cả da đầu, chú Lý đến nhà cậu ta mấy lần, nhưng hôm nay là kích động nhất, có lẽ cũng sắp không nhịn nổi nữa, mặc dù rõ ràng biết không ai có cách giải quyết, nhưng vẫn muốn ép bọn cậu đòi một lời giải thích.

Coi như là một cách xả giận đi.

Từ Tri Phàm chỉ là hơi lo lắng, bên ngoài cửa còn có điều gì đang chờ cậu ta.

Bà nội đang ở lầu một, bị dọa thì phải làm sao.

Sức khỏe của ba mình thì không tốt lắm, bình thường không có cảm giác gì, vừa gấp lên thì dễ dàng bị mệt.

Lúc Từ Tri Phàm đi về phía cửa thì cảm thấy bước chân của mình nặng nề đến mức sắp không kéo nổi nữa rồi.

“Từ Tri Phàm!” Sau khi đến gần cửa, cậu ta nghe được tiếng gọi ở bên ngoài.

Giọng nói này khiến cậu ta giật mình, vội vàng nhìn lên màn hình chuông cửa.

Một đống người đứng ở bên ngoài cửa, gần nhất là mặt của Hoắc Nhiên và Khấu Thầm, đằng sau là Giang Lỗi, Hứa Xuyên, Hồ Dật và Ngụy Siêu Nhân, một đám người đều đến đầy đủ.

Hai bên mặt của Hoắc Nhiên với Khấu Thầm một trái một phải ở trong ống kính mắt cá bị kéo dài cong lên, giống như một cặp dấu ngoặc, nhưng mà trước đây mẹ mình có nói, trong đám bạn học của con, mặt của Hoắc Nhiên là ăn ảnh nhất, chụp thế nào cũng rất đẹp trai, bây giờ xem ra đúng là vậy thật.

Nếu như mẹ về, cậu ta có thể cho mẹ xem lại video, mặt Khấu Thầm cũng có thể duy trì giá trị nhan sắc trong trạng thái dấu ngoặc.

Khoảnh khắc Từ Tri Phàm nhìn thấy hình ảnh thế này, bỗng nhiên cảm thấy trong mắt của mình giống như có đặt miếng dán nóng, cả đầu đều nóng lên, mũi thì bị nóng đến mức cay cay.

Cậu ta mở cửa.

Tay Hoắc Nhiên gõ cửa vẫn còn giơ lên trên không, lúc cửa mở ra cậu cũng chưa kịp nhìn thấy tình hình rõ ràng trong đó, nắm lấy cánh tay Từ Tri Phàm kéo cậu ta ra ngoài cửa.

Sau đó Khấu Thầm liền vào nhà, chính xác tìm thấy ba Từ, lên tiếng chào ba Từ: “Chào chú Từ ạ.”

“À, ừ.” Ba Từ nhìn một đám người nối đuôi nhau vào, có hơi ngơ ra lên tiếng.

“Không khí không tốt lắm thì phải, mở cửa sổ ra đi, không tốt cho sức khỏe đâu.” Hứa Xuyên chen qua chính giữa hai tên đàn ông, đến trước cửa sổ, đẩy cửa ra.

Hơi lạnh lập tức tràn vào trong nhà, giống như cái bình bí hơi được mở nắp ra, hơi nóng và khói thuốc nhanh chóng bay ra ngoài cửa sổ và cửa nhà.

Người bên trong giống như bị không khí chợt lạnh xuống quét cho tỉnh táo, không có lên tiếng.

“Chuyện gì thế này?” Chú Lý sau một hồi đơ ra bỗng nhiên đi đến cửa, “Con gái tôi đâu!”

“Cậu ấy ở lầu dưới.” Khấu Thầm nói, “Nói chuyện với bà nội Từ.”

Chú Lý ngừng lại, quay đầu nhìn cậu: “Mấy người là bạn của Từ Tri Phàm à, sao nào? Muốn làm to chuyện sao? Mày cho rằng đám người lớn tụi tao sẽ sợ đám nhóc con tụi mày à!”

“Không, chú đừng hiểu lầm.” Khấu Thầm mỉm cười, “Chúng cháu đến đây tìm Từ Tri Phàm đi ăn cơm.”

Hoắc Nhiên cảm thấy Khấu Thầm không nên cười, với cái loại khí chất chuẩn bị làm đại ca xã hội đen của cậu, nụ cười này nhìn kiểu nào cũng giống như có một hàm nghĩa khác, mặc dù Hoắc Nhiên biết cậu chỉ là cười thân thiện mà thôi.

Với lại câu nói tìm Từ Tri Phàm ăn cơm, nghe như mang theo sắc thái thần bí vậy.

Nếu như đặt trong bộ phim nào đó, câu này gần như có thể hiểu thành, chúng ta muốn giết chết tên phản bội Từ Tri Phàm, thằng đó trộm hàng của đại ca.

Cũng may lúc này điện thoại của Hoắc Nhiên vang lên, phá vỡ bầu không khí cẩn thận.

Hoắc Nhiên lấy điện thoại ra nhìn thử, số lạ, bình thường cậu chắc chắn không nghe máy, nhưng lúc này vì để hòa hoãn không khí lại, cậu không chút nghĩ ngợi nghe máy.

“Alo, xin chào.” Cậu nói.

“Xin chào, tôi là lái xe.” Người trong điện thoại nói, “Bây giờ tôi đã đến dưới nhà của anh rồi.”

“Gì cơ?” Trong đầu Hoắc Nhiên đã bị không khí căng thẳng chiếm lấy, “Hôm nay câu lạc bộ đạp xe chúng ta không có hoạt động mà nhỉ?”

“Anh đặt lẩu ạ, lẩu đến rồi.” Trong điện thoại nói, “Hai túi thật lớn, là anh đặt đúng không?”

“À! Lẩu!” Hoắc Nhiên chợt nhận ra, “Phải phải phải, em đặt ạ, nhưng mà bây giờ em… Phiền anh để ở trong phòng bảo vệ dưới lầu giùm em nhé, bây giờ em đang ở bên ngoài.”

“Được, trên đơn hàng là hai phần sáu người ăn, có hai lẩu, đồ ăn kèm cũng có hai túi đặt chung với nhau.” Lái xe nói, “Đúng không ạ?”

“Đúng rồi, đúng rồi ạ.” Hoắc Nhiên nói, “Cảm ơn ạ.”

Sau khi cúp điện thoại, bầu không khí của mọi người trong nhà dường như cũng thả lỏng một chút, dù sao cuộc điện thoại này đã chứng minh chuyện ăn cơm là thật, cơm đã được đưa đến rồi.

Nhưng mà chú Lý rõ ràng không muốn chuyến đi hôm nay kết thúc như vậy, chú ta chỉ Từ Tri Phàm: “Mày nói cho tao chuyện này nhà mày tính giải quyết thế nào.”

“Đã báo cảnh sát rồi…” Từ Tri Phàm nói.

“Báo cảnh sát có tác dụng gì!” Một gã đàn ông khác rất lỗ mang ngắt lời của cậu ta, “Đều là người lớn, lại không có bất cứ tin tức gì, cũng không có gì chứng minh có nguy hiểm hay không, mày bảo cảnh sát đi đâu tìm người? Nhiều người mất tích đến vậy, bọn họ tìm được sao? Tụi mày cứ vậy chờ ở nhà à!”

“Vậy chú nói đi.” Từ Tri Phàm thở dài, “Chú thấy nhà cháu phải làm thế nào?”

“Tao mặc kệ nhà mày làm thế nào!” Gã đó nói, “Bây giờ là tụi mày phải nói cho lão Lý, tụi mày muốn làm thế nào!”

“Cách làm nhà cháu rõ ràng khiến chú Lý không hài lòng.” Từ Tri Phàm nói.

Tên đó còn muốn gào lên, Khấu Thầm mặt lạnh tanh đi đến trước mặt ông ta nửa bước nhỏ, mấy người trong phòng ngay lập tức cùng nhúc nhích, tên đó ngừng lại.

Chú Lý xua tay, bảo tên đó đừng nói nữa, chú ta nhìn chằm chằm Từ Tri Phàm một khoảng thời gian dài, lại quay đầu nhìn ba Từ: “Nếu như không phải là hàng xóm bao nhiêu năm nay, tôi đã sớm ra tay rồi, gia đình đang yên ổn của tôi, cứ như vậy mà lộn xộn lên, mấy người nhanh chóng tìm người đi, con trai tôi trước Tết sẽ về nhà, đến lúc đó nó sẽ làm gì tôi không dám đảm bảo.”

Sau khi chú Lý dẫn người đi, trong phòng lập tức trống trải hơn rất nhiều, ba Từ chầm chậm ngồi xuống sô pha, ôm đầu thở dài.

“Tụi mày…” Từ Tri Phàm nhìn bọn họ, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói gì.

“Tao lôi kéo tụi nó đến cùng với tao.” Khấu Thầm nói, “Lúc tao với Hoắc Nhiên thấy mày đi rất gấp gáp, tao thật sự không yên lòng, sợ lỡ như có chuyện gì mày không ứng phó được, nên…”

“Cảm ơn.” Từ Tri Phàm nói.

“Hả?” Khấu Thầm ngẩn người, “Đù má, đừng có bất chợt nói cái câu này, tao không quen.”

“Cảm ơn.” Từ Tri Phàm nói, “Cảm ơn tụi mày, thật đó.”

“Không nói chuyện này nữa.” Hoắc Nhiên khẽ vỗ lên sau lưng cậu ta, lại nhìn ba Từ bên cạnh, thấp giọng nói, “Mẹ nó chuyện lớn như vậy mà dám gạt tao…”

“Chờ tao dưới lầu.” Từ Tri Phàm nói, “Lát nữa tao xuống dưới.”

“Ừ.” Hoắc Nhiên đáp.

Mấy người bọn họ xuống lầu, đứng ở phía sau bồn hoa chỗ rẽ dưới tòa nhà Từ Tri Phàm tránh gió.

“Lẩu đưa đến rồi à?” Ngụy Siêu Nhân hỏi.

“Phải, tao bảo đặt ở phòng bảo vệ.” Hoắc Nhiên nói, “Lát nữa về hâm nóng lại thì ăn được rồi, nếu muốn uống rượu thì trên đường mua, nhà tao hết rồi.”

“Bảo vệ không ăn vụng chứ?” Giang Lỗi hỏi.

“Không có thèm đến đó đâu.” Hồ Dật nói, “Bảo vệ cũng chẳng phải họ Giang.”

“Củ cải mày như này thì sai quá đó.” Giang Lỗi nhìn cậu ta, “Có phải cùng một bọn không vậy?”

“Nhà Từ Tri Phàm xảy ra chuyện gì vậy?” Hứa Xuyên chắc là không nhịn nổi nữa, “Có thể nói không? Chuyện này thấy không nhỏ tí nào.”

“Lát nữa nó xuống.” Hoắc Nhiên nói.

“Mặc kệ ba nó sao? Tao thấy tâm trạng ba nó không tốt lắm.” Hứa Xuyên hỏi.

“Lát nữa ba nó chắc sẽ ngủ thôi.” Hoắc Nhiên nói, “Bình thường cũng rất ổn, chỉ là dễ bị mệt.”

Khấu Thầm thở dài, không nói gì, từ trong túi lấy ra điếu thuốc ngậm lên miệng.

“Cho tao một điếu.” Hứa Xuyên nói.

Khấu Thầm lấy hộp thuốc quăng cho cậu ta, ngoại trừ Hồ Dật không hút thuốc ra, những người khác đều ngậm một điếu.

“Cầm.” Khấu Thầm đưa điếu thuốc mình đã châm xong cho Hoắc Nhiên.

“Bình thường không thấy ai hút.” Hoắc Nhiên cầm lấy, “Lúc này sao lại giống như bị nghiện vậy.”

“Cái này cậu không hiểu rồi.” Khấu Thầm lại cầm một điếu thuốc, tách tách ấn bật lửa, “Đây gọi là thủ tục, hút không phải vì muốn hút, mà hút vì bầu không khí.”

Mọi người nhao nhao gật đầu.

“Ồ.” Hoắc Nhiên nhìn Khấu thầm.

Gió quá lớn, bật lửa đánh hơn tám mười lần, thuốc vẫn không châm được.

“Trả tôi.” Khấu Thầm lấy mất điếu thuốc trên tay Hoắc Nhiên mà cậu mới đưa cho.

Hoắc Nhiên dựa vào tường cười một hồi.

“Cầm.” Khấu Thầm rít một hơi lại đưa đến bên miệng Hoắc Nhiên.

“Tôi không cần nữa.” Hoắc Nhiên cười nói, “Đừng làm giống…”

“Giống như ngược cẩu.” Hồ Dật nhanh chóng nói tiếp lời.

Hoắc Nhiên và Khấu Thầm đều ngẩn người, Khấu Thầm quay đầu nhìn cậu ta: “Nhìn không ra đó, bé củ cải cũng có thể nói ra được lời nói như này nha.”

“Nhìn coi, đây chính là nỗi xót xa của đám cẩu độc thân tụi mình.” Giang Lỗi nói, “Hai thằng con trai cũng có thể ngược cẩu.”

Cả đám cười một hồi lâu.

Khấu Thầm cũng không tiếp tục đưa thuốc lá cho Hoắc Nhiên nữa, mấy hơi hút xong điếu thuốc: “Ba tao biết biết trên người tao có thuốc, có thể đánh tao chết tươi luôn.”

“Ba Từ Tri Phàm nếu giống như ba mày thì tốt rồi.” Giang Lỗi nói, “Ba nó thành thật, cũng không biết tranh cãi với người ta lắm, cãi nhau cũng không cãi ra tiếng.”

Mọi người đều im lặng.

Khoảng chừng mười phút, Từ Tri Phàm từ chỗ ngoặt bước đến.

Một đám người có dựa có ngồi lập tức đứng thẳng lên.

“Ba mày sao rồi?” Hoắc Nhiên hỏi, “Bà nội thì sao?”

“Ba tao có hơi đau đầu, uống thuốc ngủ rồi.” Từ Tri Phàm nói, “Bà nội tao thì ở lầu một chơi đánh bài, đánh xong người ta đưa bà về.”

“Vậy bây giờ…” Khấu Thầm nhìn cậu ta, “Giữ nguyên kế hoạch? Đi ăn lẩu?”

“Ừ.” Từ Tri Phàm gật đầu, “Đến cổng mua mấy chai rượu đi, tối đừng về.”

“Được thôi.” Ngụy Siêu Nhân lập tức đồng ý, “Ngày mai cùng nhau đến trường, đúng lúc.”

“Đủ chỗ ngủ không?” Hứa Xuyên hỏi Hoắc Nhiên, “Ba mẹ mày không có ý kiến chứ?”

“Hai người họ không lo mấy cái này đâu, tụi mày yên tâm ngủ, ngủ đâu cũng được.” Hoắc Nhiên nói.

“Tao muốn ngủ giường Hoắc Nhiên.” Ngụy Siêu Nhân nói.

“Vậy thì mày phải đánh một trận với Khấu đại ca của tụi mày trước đã.” Từ Tri Phàm nói.

Cả đám bật cười.

“… Thôi.” Ngụy Siêu Nhân lập tức hãi, “Đánh không lại.”

Lúc đi đến bên đường chờ xe qua, bọn Từ Tri Phàm vào một siêu thị mini bên cạnh mua rượu, Hoắc Nhiên và Khấu Thầm đứng ở bên cạnh.

Khấu Thầm vẫn luôn không nói nhiều, chắc là trải qua chuyện như thế, trong đầu có hơi loạn, dù sao vẫn chưa hiểu rõ nhà hàng xóm kia rốt cuộc bị nhà Từ Tri Phàm làm cái gì.

“Tôi có chuyện này muốn nhắc cậu một chút.” Khấu Thầm im lặng một hồi bỗng nhiên nói.

“Nhắc đi.” Hoắc Nhiên nhìn cậu.

“Tôi nói trước, tôi chắc chắn không hy vọng cậu có chuyện gì.” Khấu Thầm nói, “Nhưng nếu như cậu gặp phải chuyện gì, cậu đừng có giấu giống như Từ Tri Phàm, cũng đừng nghĩ chuyện gì cũng đều gánh một mình, cậu còn có bạn bè đó.”

“Ừm.” Hoắc Nhiên gật đầu.

“Cậu không nói cho tụi nó cũng phải nói cho tôi biết.” Khấu Thầm bổ sung.

“Được, biết rồi.” Hoắc Nhiên cười, “Vậy…”

“Tôi có chuyện gì cũng chắc chắn sẽ nói cho cậu… Nhưng mà chắc tôi cũng không có chuyện gì lớn đâu.” Khấu Thầm nghĩ một chút, “Ba tôi mấy năm nay không đánh tôi nữa rồi, nếu như ông ấy đánh tôi, tôi nhất định sẽ gọi cho cậu bảo cậu đến cứu mạng ngay lập tức.”

“… Tôi có thể không đi không?” Hoắc Nhiên nói, “Tôi sợ tôi không đánh lại ba cậu, chú ấy nhìn giống như người luyện võ.”

Khấu Thầm bật cười: “Đúng đó, ông ấy với đám anh em của mình hễ rảnh rỗi liền đến câu lạc bộ boxing, sống vô cùng lành mạnh.”

“Ba cậu thật là có… Sức sống.” Hoắc Nhiên nói.

“Tôi cũng rất có sức sống mà.” Khấu Thầm giơ cánh tay lên, “Muốn bóp thử không?”

“… Cậu tìm đứa con gái nào hỏi đi.” Hoắc Nhiên ấn cánh tay Khấu Thầm xuống, “Cậu ở chỗ tôi đã sắp không còn hình tượng gì để nói rồi, bên đám con gái vẫn có thể thu hoạch được rất nhiều tiếng reo hò.”

“Không thèm.” Khấu Thầm làm mặt khinh thường.

“Vậy cậu thèm cái gì?” Hoắc Nhiên nói.

“Thèm cậu coi tôi là bạn bè.” Khấu Thầm nói, “Có chuyện thì đừng giấu tôi, giống Từ Tri Phàm hôm nay, tôi có thể nhìn ra được, nếu như không nhìn ra được thì sao? Kết thúc thế nào.”

“Biết rồi.” Hoắc Nhiên vỗ lưng Khấu Thầm.

Khấu Thầm thuận thế quay người ôm Hoắc Nhiên, thỏa lòng thỏa dạ, giống như bé chó trong nhà trẻ vừa nhận được lời khen ngợi cũng vỗ vỗ sau lưng cậu: “Lúc này mới đúng.”