Dịch: LTLT
Bữa sáng Khấu Thầm mua có hơi nhiều, không phải không ăn hết mà là ăn có hơi tốn thời gian.
Nhưng cũng tốt là khi hai người các cậu ăn xong thì người ăn sáng xung quanh đã ít đi rồi.
Hai người ngồi yên không nhúc nhích, hôm nay là cuối tuần, ngoại trừ phải mua đề cho Khấu Lão Nhị thì các cậu không có chuyện gì làm cả, có thể ngồi như vậy ở cửa quán để nhìn cảnh đường phố, câu có câu không nói chuyện phiếm.
Hoắc Nhiên rất thích cảm giác này. Bình thường ở trường, bên cạnh luôn có một đám bạn học ầm ĩ, mấy chục người, ngoại trừ lúc ngủ thì ngay cả thời gian vào lớp cũng không đảm bảo yên lặng toàn bộ. Cho nên, mỗi lần cậu đi đạp xe, leo núi cùng với mọi người ở câu lạc bộ thì đều có cảm nhận rõ ràng. ngôn tình tổng tài
Nhưng mà cơ hội ngồi bên đường như thế này lại không nhiều.
Cậu nhìn Khấu Thầm, Khấu Thầm đang chống má nhìn bên kia đường say sưa.
Mí mắt Khấu Thầm không chớp, giống như đang ngủ vậy.
Hoắc Nhiên huýt sáo một tiếng, nói rất nhỏ: “Thầm Thầm nhà chúng ta đẹp trai thật đó.”
Khấu Thầm vẫn không nhúc nhích, nhưng khóe miệng nhếch lên một độ cong rất nhỏ.
“Muốn hôn một cái quá.” Hoắc Nhiên lại nói.
“Không hôn đánh chết cậu.” Mí mắt Khấu Thầm ngước lên, trừng cậu.
“Tôi tưởng cậu đang ngủ chứ.” Hoắc Nhiên cười nói, hôn một cái lên đầu ngón tay trỏ của mình sau đó chọt lên mặt Khấu Thầm, “Chụt.”
Khấu Thầm nhìn cậu.
“Hôn ở đây, ở đây ở đây ở đây ở đây.” Hoắc Nhiên chọt trên mặt Khấu Thầm giống như điểm huyệt, ở mũi, mắt, trán, dưới cằm, khóe miệng, “Chụt chụt chụt chụt!”
Cuối cùng, đầu ngón tay cậu chọt lên môi Khấu Thầm, kéo dài giọng: “Chụttttttttttttttttt!”
Khấu Thầm bỗng nhiên mở miệng với tốc độ nhanh như chớp, cắn ngón tay của cậu lại.
“Đệt!” Hoắc Nhiên giật mình, muốn rút ngón tay ra nhưng không thành công.
Khấu Thầm cười lạnh một tiếng nhìn cậu.
“Nhả ra!” Hoắc Nhiên trừng Khấu Thầm, “Có tin tôi móc rớt răng cậu không!”
“Không tin.” Khấu Thầm ngậm ngón tay Hoắc Nhiên vậy mà nhả chữ vẫn rất rõ ràng.
Hoắc Nhiên nhanh chóng cong ngón tay, đè lên răng cửa của Khấu Thầm kéo ra ngoài một chút.
“Đệt?” Khấu Thầm trừng mắt nhìn cậu.
“Há miệng.” Hoắc Nhiên cũng trừng lại, lấy điện thoại ra, bắt đầu quay video, “Lát nữa nước miếng chảy ra á, tôi sẽ chụp lại đăng lên tường nhà, cậu tin không?”
Khấu Thầm vội nuốt nước miếng, nhướng chân mày bên trái với cậu.
“Chụp rồi đó!” Hoắc Nhiên để điện thoại đối diện với mặt Khấu Thầm.
Không chờ máy ảnh tự động lấy nét, Khấu Thầm bỗng nhiên khẽ liếm lên bụng ngón tay của cậu.
Đầu ngón tay truyền đến cảm giác ngưa ngứa ướt át, tay Hoắc Nhiên đang cầm điện thoại chợt run lên.
Khóe miệng của Khấu Thầm trong ống kính dần dần hiện ra ý cười, nói không rõ ràng: “Không trị được cậu sao?”
“Cút.” Hoắc Nhiên nói, “Có nhả hay không?”
Khấu Thầm lại cắn đầu ngón tay của cậu một lát lúc này mới nhả ra, cầm khăn giấy lau miệng: “Ăn no chưa?”
“No rồi.” Hoắc Nhiên bấm điện thoại, lưu video đã quay lại, “Bây giờ đi mua đề cho ba cậu ha?”
“Cậu chụp ảnh à?” Khấu Thầm nhìn cậu.
“Quay video.” Hoắc Nhiên lắc lắc điện thoại, “Chó ngậm đĩa ném.”
“Được thôi.” Khấu Thầm không thèm quan tâm, “Cậu là đĩa ném, bay đến đâu tôi cũng ngậm cậu về lại.”
Hoắc Nhiên tặc lưỡi, đứng dậy.
Cậu bỗng nhiên cảm thấy may mắn vì hôm đó đã nói ra, nếu như không nói thì chuyện cậu buồn nhất không phải là cậu với Khấu Thầm đã bỏ lỡ nhau, mà sợ rằng là bây giờ vừa nghĩ đến không biết Khấu Thầm sẽ nói với ai mấy lời khiến lòng người mềm nhũn đó, không thể chịu đựng nổi.
Không chịu đựng nổi.
Đúng là chỉ nghĩ thôi cũng đã ghen thành Hoạn Thư rồi.
Cuối tuần, nhà sách có rất nhiều người, hai người các cậu vừa vặn đến lúc mới mở cửa, lúc dừng xe đi vào trong thì đã đông nghịt rồi.
Toàn bộ tầng ba đều là sách tham khảo, bên trong học sinh đông nghịt từ tiểu học đến đại học, còn có người trông giống phụ huynh.
“Nói thật nhé.” Khấu Thầm đứng yên ở chỗ cửa ra vào xoay một vòng, “Tôi lớn như thế này mà đây là lần đầu tiên đến nhà sách…”
“Vậy sao?” Hoắc Nhiên có hơi ngạc nhiên, “Tôi đi được mấy lần, giáo viên không bảo mấy cậu mua tài liệu gì đó sao?”
“Bảo mua chứ.” Khấu Thầm nói, “Nhưng cũng phải là tôi muốn mua, nghe giảng tôi còn chẳng thích, ai mà mua mấy thứ đó.”
“Hay là…” Hoắc Nhiên nghĩ một chút, “Hôm nay cậu mua đề cho ba cậu, sau đó tôi mua cho cậu.”
“Làm gì?” Khấu Thầm nhìn cậu.
“Chẳng phải cũng sắp sinh nhật cậu sao?” Hoắc Nhiên nói.
“Sinh nhật cậu con mẹ nó tôi bận đến mức tay bị đập dập!” Khấu Thầm trừng mắt nhìn Hoắc Nhiên, “Sinh nhật tôi cậu tặng tôi một bộ đề à? Cậu đối xử với tôi như thế…”
“Một trong những, một trong những.” Hoắc Nhiên nắm cằm của Khấu Thầm đẩy lên, “Im miệng, cậu còn hét nữa đi?”
“Dỗi.” Khấu Thầm nói.
“Không dỗi, không dỗi, Thầm Thầm ngoan.” Hoắc Nhiên nói, “Tôi chắc chắn chuẩn bị quà sinh nhật cho cậu đàng hoàng, chỉ là tiện tay bổ sung một bộ đề. Hay là cậu nói thẳng cậu muốn gì đi, tôi sợ đến lúc đó quà tôi chuẩn bị cậu không hài lòng lại gào lên.”
“Cậu.” Khấu Thầm nói.
“Gì cơ?” Hoắc Nhiên không nghe rõ, “Muốn cái gì?”
Khấu Thầm hắng giọng nhưng lại không nói tiếp, xoay người đi về phía mấy quầy chất đầy sách ở bên kia.
“Cậu đừng ra vẻ nữa được không?” Hoắc Nhiên đi theo sau, “Muốn cái gì thì nói thẳng, mở miệng lại không nói rõ ràng…”
“Cậu!” Khấu Thầm quay đầu lại, nói lớn tiếng, “Cậu!”
“Tôi? Tôi thì sao?” Hoắc Nhiên ngẩn người.
“Muốn cậu!” Giọng nói của Khấu Thầm vẫn rất lớn.
Thực ra, trong 0.1 giây sau khi mở miệng hỏi thì Hoắc Nhiên đã hiểu rồi, lập tức có cảm giác không nói nên lời là phấn khích hay là đờ mờ hay là gì khác. Sau khi Khấu Thầm trả lời xong thì cậu không ngừng lại một phần vạn giây gì cả, vọt thẳng đến một chồng sách trước mặt, nhanh chóng ôm lên mấy cuốn.
“Cậu xem mấy quyển này, cuốn này, với cả cuốn này.” Hoắc Nhiên khom mình, cúi đầu, đến mấy quầy trước mặt, lại bày mấy quyển sách ôm lên ra lại, “Cậu thấy thế nào? Sách của Hoàng Cương? Đề tham khảo? Sách của Thiên Lợi? Văn mẫu điểm tối đa? Quyển các câu sai?”
“Sinh nhật của tôi.” Khấu Thầm chống lên một chồng sách, cúi người tiến lại gần tai Hoắc Nhiên, “Quà tôi muốn là Hoắc Nhiên.”
“Còn có quyển này.” Hoắc Nhiên lại cầm hai quyển sách đến, “Mẹ nó cậu im miệng đi, người đông thế này, đã có người nghe thấy rồi! Cậu muốn bị vây xem hả?”
“Cậu sợ cái gì?” Khấu Thầm tiếp tục nói bên tai Hoắc Nhiên.
“Tiếng Anh của ba cậu lợi hại không?” Hoắc Nhiên lật sách ào ào, “Cậu cảm thấy có cần làm một bộ đề tiếng Anh không?”
“Ai nghe thấy chứ?” Trong giọng nói của Khấu Thầm mang theo chút khiêu khích, “Cậu cũng không được nha, cái gan này, cậu sợ cái gì?”
“Khích tướng hả?” Hoắc Nhiên bỗng cảm thấy rất mất mặt, quăng sách qua một bên, đứng thẳng dậy.
“Không thì sao?” Khấu Thầm cũng đứng thẳng, mặt đối mặt với Hoắc Nhiên.
“Tôi sợ cái gì?” Hoắc Nhiên cảm thấy mình đã nắm bắt thuần thục nụ cười khẩy của Khấu Thầm rồi, cậu cười khẩy một tiếng, “Tôi sợ tôi làm chết cậu.”
“Cậu làm chết tôi à?” Khấu Thầm nhìn Hoắc Nhiên, mấy giây sau cậu bỗng nhiên bật cười.
“Sao hả?” Hoắc Nhiên nhướng mày, “Cậu có thắc mắc gì về chuyện này sao?”
“Không có thắc mắc gì.” Khấu Thầm nói, “Chỉ là tôi muốn nhắc nhở cậu, có phải cậu hiểu ngược không?”
“Hiểu ngược cái gì?” Hoắc Nhiên nhìn Khấu Thầm.
“Là tôi.” Khấu Thầm chỉ mình, lại chọt chọt trên ngực cậu mấy cái, “Làm chết cậu. Khấu Thầm Thầm làm chết Hoắc Nhiên Nhiên, hiểu chưa?”
Hoắc Nhiên không biết vì sao bỗng nhiên ở trong vòng vây của các loại sách tham khảo ở nhà sách cùng với Khấu Thầm, trong bầu không khí tiến bộ, bầu không khí học hành chăm chỉ, bầu không khí nghiêm túc sinh động lại cùng Khấu Thầm thảo luận vấn đề này.
Tuy cậu không hiểu, nhưng vẫn không ngừng lại mà còn không muốn nhận thua.
“Chuyện này không nghe theo cậu được.” Hoắc Nhiên chồng từng quyển từng quyển sách tham khảo vừa mới bày ra lại.
“Có chơi có chịu.” Khấu Thầm nói.
“Tôi cá với cậu cái gì?” Hoắc Nhiên thắc mắc nhìn Khấu Thầm, “Cậu cá với ba cậu một bữa cơm, cậu đừng có tính tôi vào đó.”
“Lúc đó có phải cậu rất ghét tôi không?” Khấu Thầm nói, “Lần đầu tiên chúng ta đến quỷ lâu ấy.”
“Chắc vậy.” Hoắc Nhiên nghĩ một chút, “Lúc đó ngày nào tôi cũng muốn đánh cậu.”
“Nhưng mà cậu không mất trí nhớ đúng không?” Khấu Thầm nói, “Khi hai chúng ta đi quỷ lâu, có cá cược.”
Hoắc Nhiên nhìn Khấu Thầm, ôm chồng sách lên.
“Nhớ ra rồi đúng không?” Khấu Thầm bắt đầu lộ ra nụ cười vừa nham hiểm vừa đắc ý, “Nếu thua phải đồng ý một chuyện với người thắng, lúc đó tôi để đấy vẫn chưa dùng.”
“Cầm lấy.” Hoắc Nhiên đặt sách vào trong lòng Khấu Thầm, “Theo chồng này lấy thêm một phần, là của cậu.”
“Nhớ ra rồi đúng không?” Khấu Thầm nhận sách, vui vẻ nhìn Hoắc Nhiên.
Hoắc Nhiên không để ý đến cậu, lại vội vàng lựa một chồng, ôm lên bước nhanh về phía quầy thu ngân: “Đi thôi, đi thôi, lát nữa nhiều người phải xếp hàng nữa.”
“Tôi xem lịch đã.” Khấu Thầm lấy điện thoại, “Nhà tôi á, sinh nhật đều ăn mừng qua loa… Hôm đó là thứ sáu, vậy thì rất tốt, chúng ta ăn một bữa với mọi người trước, quậy một đêm, sau đó cậu đừng về nhà, ở nhà tôi…”
“Đưa tiền.” Hoắc Nhiên quay đầu lại nhìn Khấu Thầm.
“Cậu mua quà sinh nhật cho tôi cũng bắt tôi đưa tiền à?” Khấu Thầm trừng mắt nhìn cậu.
“Tôi đã trả tiền xong rồi.” Hoắc Nhiên nói, “Phần của ba cậu chẳng phải cậu tặng sao?”
“Lát nữa lại đi dạo loanh quanh chỗ khác thử.” Khấu Thầm vừa quét mã vừa nhíu mày, “Chỉ tặng một món quà này thật, cậu có tin là ông ấy có thể dùng tay đánh tôi liền luôn không?”
“Trước đây cậu tặng chú ấy cái gì?” Hoắc Nhiên hỏi.
Khấu Thầm chần chừ một lát, nhỏ giọng nói: “Năm nay tôi mới biết sinh nhật của ông ấy, đó giờ chưa tặng thứ gì.”
“Người nhà cậu cũng không tổ chức sinh nhật cho chú ấy sao?” Hoắc Nhiên hỏi.
“Ba tôi không mừng sinh nhật, ông ấy nhớ sinh nhật của mẹ tôi, của chị tôi với cả tôi nữa, mua quà cho tụi tôi.” Khấu Thầm nói, “Bản thân ông ấy lại không mừng sinh nhật, nói là không có ý nghĩa.”
“… Sao nghe có vẻ đáng thương vậy?” Hoắc Nhiên xách chồng sách đã đựng trong bọc, đi về phía cửa, “Sau đó chú ấy nói không mừng thì nhà cậu không tổ chức cho chú ấy luôn à?”
“Phải.” Khấu Thầm xách một chồng khác đi theo sau Hoắc Nhiên, giọng nói bỗng nhiên hơi trầm, “Có phải tôi bất hiếu không? Sinh nhật tôi trước đây, ba tôi nói với tôi đây là ngày mẹ tôi chịu khổ, phải mua quà cho mẹ tôi, cho nên tôi nhớ rõ sinh nhật của mẹ, nhưng mà tôi chưa bao giờ hỏi sinh nhật của ba tôi, lần này là lúc chị tôi làm giấy tờ gì đó giùm cho ông ấy thì tôi mới nhìn thấy.”
“Cũng không phải bất hiếu.” Hoắc Nhiên nói, “Có lẽ chú ấy cảm thấy đàn ông mà, sinh nhật chẳng có gì đáng mừng, vợ con mới quan trọng, đúng không? Nhưng mà nếu cậu nhớ sinh nhật của chú ấy, tổ chức sinh nhật cho chú ấy thì chắc chắn chú ấy rất vui.”
“Không chừng thấy vui…” Khấu Thầm ngừng bước, “Thì tôi khi 0 điểm ông ấy cũng sẽ không bắt tôi đi nước ngoài!”
“… Cậu có thể có tiền đồ chút không?” Hoắc Nhiên trừng mắt nhìn Khấu Thầm.
“Đi.” Khấu Thầm nghiêng đầu, “Đi cất sách đi, chúng ta đi lựa quà cho ba tôi trước. Tôi phải làm ông ấy bất ngờ. Cậu có ý kiến gì không? Cậu tặng ba cậu cái gì?”
“Trang bị.” Hoắc Nhiên nói, “Ba tôi cũng thích đi phượt, nên tôi đều tặng ông ấy mấy món trang bị nhỏ khá thú vị.”
“Ba tôi thích tập gym.” Khấu Thầm nói, “Tôi mua bình nước cho ông ấy à? Không được, không thú vị gì hết, giống như…”
“Thực ra gì cũng được.” Hoắc Nhiên nói, “Cậu tặng chú ấy tấm thiệp thì chú ấy cũng sẽ vui vẻ, ý nghĩa khác biệt.”
“Cũng phải.” Khấu Thầm gật đầu, “Cậu tặng thiệp cho tôi, tôi cũng sẽ rất vui.”
Hoắc Nhiên cười, bỗng nhiên nhớ đến tấm thiệp của Khấu Thầm, cảm giác nếu như hôm đó Khấu Thầm chỉ tặng cậu một tấm thiệp thì cậu cũng sẽ vui vẻ giống vậy thật, với lại sẽ cất tấm thiệp vào trong hộp kho báu nhỏ của mình.
“Nhưng mà cậu không thể chỉ tặng thiệp.” Khấu Thầm tiến lại gần tai cậu, “Tôi-muốn-người. Tôi muốn Hoắc Nhiên.”
Hô hấp Hoắc Nhiên thoáng ngừng mấy giây.
Khi thiếu không khí thì dễ bị nghẹn IQ cao, đặc biệt là IQ trong chuyện này.
“Được.” Hoắc Nhiên gật đầu.
“Đồng ý rồi à?” Khấu Thầm hơi không dám tin mà nhìn cậu, “Vừa rồi còn kiên trinh bất khuất thế kia mà?”
“Đồng ý rồi.” Hoắc Nhiên nói, “Sinh nhật cậu thì theo ý cậu, có chơi có chịu, cậu nói thế nào thì làm thế ấy.”
“Đệt.” Khấu Thầm nhướng mày, “Như này tốt quá!”
“Ngoài sinh nhật…” Hoắc Nhiên quay đầu nhìn cậu, “Thì không nghe theo cậu nữa.”
“Hả?” Khấu Thầm sửng sốt.
__________________
Lảm nhảm: Thầm Thầm giỏi lắm, nhịn đến bây giờ mới đòi nợ:)))))))