Hoàng Yến Chi không hỏi nữa: “Ăn cơm trước đã, ăn xong chị đưa em đến một căn nhà khác của chị, ở đó còn có bạn chị đang ở, là một cô gái, em có thể ở cùng cô ấy một thời gian không?”
Mắt Cẩn Mai sáng lên, nhanh chóng gật đầu, “Dạ được.”
“Yển Chi, ăn tối.”
Quân Hạo Kiện từ trong nhà bếp bê ra hai tô mì, là mì trộn tương. Bây giờ đã muộn lắm rồi, trong nhà cũng không còn nhiều nguyên liệu nấu ăn, Quân Hạo Kiện không nấu ăn, mà nấu mì trộn tương cho tiện.
Anh đặt hai tô mì lên bàn, rồi đi vào phòng bếp, lúc đi ra lại bưng một tô mì lớn hơn hai tô kia một chút, đó là phần của anh. Anh đưa đũa cho Cẩn Mai, Cẩn Mai nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”
Cẩn Mai cầm đũa ăn, sau đó hai mắt chợt sáng lên, tốc độ ăn nhanh hơn. Cô ấy vốn không mong đợi gì vào tay nghề của Quân Hạo Kiện, dù sao hai người đàn ông nhà cô ấy đều không biết nấu cơm, cứ tưởng rằng anh cũng vậy, không ngờ anh lại nấu rất ngon.
Cẩn Mai vừa ăn vừa lén nhìn Quân Hạo Kiện,dáng dấp anh đẹp hơn anh trai cô ấy, còn về khí chất, anh trai cô ấy là cậu bé mặt trời, còn anh là ông chú thành thục, chững chạc. Điều này thì không thể so sánh, nhưng anh biết nấu ăn, lại còn nấu rất ngon nữa.
So sánh một lượt, Cẩn Mai lập tức hiểu vì sao Hoàng Yến Chi lại chọn Quân Hạo Kiện mà không phải anh trai mình. Nếu đổi lại là cô ấy thì cũng sẽ chọn người đàn ông trước mắt này.
“Khụ… khụ…” Cẩn Mai bỗng nhiên ho khan kịch liệt, Hoàng Yến Chi bất đắc dĩ nhìn cô ấy, rồi đưa ly nước qua: “Em nghĩ gì thế? Ăn mà cũng không tập trung.”
Cẩn Mai nào ngờ mình chỉ vừa ngẩn người một chút đã bị sặc, cô ấy ho đến mức đỏ bừng cả khuôn mặt, ngay cả mắt cũng đỏ.
“Không sao chứ?” Hoàng Yến Chi lo lắng nhìn sang. Quân Hạo Kiện nheo mắt, hình như Yến Chi đặc biệt quan tâm cô bé này.
Cẩn Mai xua tay, đợi bớt ho lại thì nâng ly nước lên uống: “Chị, em không sao, bị sặc thôi mà.”
Ăn mì xong, Hoàng Yến Chi đứng lên định dọn bát đũa, dù sao thì vẫn có người ngoài ở đây nên cô muốn giữ mặt mũi cho anh. Kết quả, Quân Hạo Kiện lại dọn đi luôn.
“Chị, anh rể đối xử với chị thật tốt.” Cẩn Mai hâm mộ nói, cô ấy chợt nhớ tới ba mẹ mình, trước đây luôn thấy ba mẹ rất ân ái, bây giờ nghĩ lại, thì ra tất cả đều là giả tạo. Cái cách bọn họ ở bên nhau không phải là cách mà vợ chồng yêu nhau thường có.
Cô ấy sa sầm mặt, cảm xúc lại xuống dốc không phanh.
Hoàng Yến Chi biết cô ấy không muốn nói nên cũng không hỏi: “Em ở đây đợi chị một lát, chị dẫn em đến nhà chị.”
Cẩn Mai gật đầu, ngoan ngoãn ngồi trên ghế sô-pha chờ Hoàng Yến Chi
Hoàng Yến Chi vào nhà bếp nói với anh một tiếng. Sau này anh mới biết cô có một căn nhà ở Thượng Nhã Uyển. Biết cô muốn đưa Cẩn Mai tới đó, anh cũng không nói gì nhiều, chỉ dặn dò: “Lái xe cẩn thận, anh chờ em về.” Nói đến câu cuối, ánh mắt sâu thẳm của anh như có như không nhìn bộ phận nào đó trên người cô.
Hoàng Yến Chi thấy ánh mắt của anh, chợt nhớ tới lời người nào đó nói bên bờ biển lúc chiều. Mặt cô nóng lên, gật đầu, cầm chìa khóa xe ra ngoài.
Quân Hạo Kiện cười cười, tiếp tục rửa bát.
“Chị, thích một người là cảm giác thế nào ạ?” Trên đường đi, Cẩn Mai nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ giọng hỏi.
Hoàng Yến Chi đang lái xe, cũng không nhìn sang cô ấy mà suy đoán: “Em có đối tượng rồi sao? Trong nhà không đồng ý, cho nên em bỏ nhà ra đi?”
“Làm gì có, em sẽ không vì một người đàn ông mà bỏ nhà ra đi.” Cẩn Mai phản bác nguyên nhân, nhưng không phủ nhận là mình bỏ nhà ra đi.
“Vậy thì vì sao?”
Cẩn Mai im lặng, sau đó nói: “Chị, chị còn nhớ em từng nói với chị về con gái riêng của ba em không?”
“Nhớ.” Sao cô có thể quên Diệp Ngân được.
“Mẹ của chị ấy đã trở về, không biết bà ta đã nói gì với ba em mà ba lại muốn ly hôn với mẹ. Hơn nữa… em còn tận mắt thấy ba tát mẹ.” Mắt Cẩn Mai đỏ hoe: “Em lớn thế này rồi, đây là lần đầu tiên thấy ba đánh mẹ. Ba từ Nam Thành tới đây, em tưởng ba đến thăm em và mẹ. Kết quả, ba vừa vào cửa liền đánh mẹ một cái rất mạnh, khóe miệng mẹ còn chảy máu.”
Vẻ mặt Hoàng Yến Chi lạnh lẽo, trong lòng cảm thấy không có thiện cảm với cái người tên Cẩn Giai Thuỵ chưa từng gặp mặt này. Kể từ khi biết ông ta là cha ruột Diệp Ngân, cô đã bắt đầu không thích ông ta rồi, bây giờ lại nghe ông ta đánh phụ nữ thì lại càng không thích.
“Mẹ em còn chưa nói gì, mà ba đã đòi ly hôn. Hơn nữa, thái độ rất kiên quyết.”
“Lý do?” Hoàng Yến Chi hỏi. Nếu đã muốn ly hôn, thì phải có lý do.
Cẩn Mai lắc đầu, sắc mặt đau khổ: “Em không biết, bọn họ ầm ĩ trong phòng sách, em nghe không rõ, chỉ nghe loáng thoáng cái gì mà con gái riêng mất tích. Sau đó ba em đi, trước khi đi còn dặn mẹ em mau trở về Nam Thành làm thủ tục ly hôn. Nếu không ba sẽ đơn phương ly hôn.”
Mắt Hoàng Yến Chi u ám hơn. Có liên quan tới Diệp Ngân, chẳng lẽ là vì nguyên nhân Diệp Ngân mất tích? Cô nhớ cô từng hỏi Diệp Ngân, sao cô ấy lại rơi vào tay bọn buôn người. Lúc đó Diệp Ngân đã trả lời như thế nào?
“Tiểu Thất, trên thế giới này đáng sợ nhất chính là lòng người. Em phải nhớ cho kỹ, không được xem nhẹ mà tin tưởng người khác, lại càng không được ỷ lại vào người khác, dù là chị cũng không được tin.”
Lúc nói những lời này, ánh mắt Diệp Ngân hiện vẻ khổ sở, nhớ lại suy đoán lúc nãy, ánh mắt cô càng lạnh hơn.
Đưa Cẩn Mai đến Thượng Nhã Uyển rồi, trước khi đi, Hoàng Yến Chi còn dặn dò: “Em cứ ở đây vài ngày, đừng có đi lung tung. Em là con gái, không nên hở chút là bỏ nhà đi, chẳng may gặp chuyện gì thì có hối hận cũng không kịp.”
Cẩn Mai luôn luôn nghe lời cô nên ngoan ngoãn gật đầu.
“Nếu có chuyện gì thì gọi điện thoại cho chị. Không tìm được chị thì tìm Hely, cô ấy sẽ giúp em.” Hoàng Yến Chi nhìn thoáng qua Hely, thấy cô ấy cho cô một ánh mắt tỏ ý đã biết.
Cẩn Mai gật đầu, nhìn Hoàng Yến Chi đi, sau đó quan sát Hely. Thật ra Hely đã sớm biết Cẩn Mai, dù sao cô ấy cũng đang điều tra chuyện Diệp Ngân mất tích năm đó, biết Hoàng Yến Chi đang nghi ngờ cái gì. Nhưng cô ấy đã điều tra theo hướng đó mà đến nay vẫn chưa có bất cứ manh mối nào.
“Chị Hely, em ngủ trước đây.” Hai người không quen nhau, Cẩn Mai không biết trò chuyện với Hely như thế nào nên chọn đi ngủ. Hely cười tủm tỉm, vẫy tay: “Đi đi, con gái ngủ sớm đẹp da.”
Hoàng Yến Chi mới vừa đi xuống lầu liền nhận được điện thoại của Cẩn Tử Văn “Bạn học Hoàng, em gái anh có đến tìm em không?” Điện thoại vừa kết nối, Cẩn Tử Văn đã hỏi với giọng sốt ruột không hề che giấu.
“Em ấy ở nhà tôi.” Hoàng Yến Chi lạnh nhạt nói: “Tôi thấy tâm trạng em ấy không tốt nên để em ấy ở chỗ tôi vài ngày. Nếu anh lo lắng thì có thể đến đón.”
Thật ra, dù Cẩn Tử Văn không gọi điện thoại cho cô thì cô cũng sẽ gọi báo cho anh ta một tiếng.
“Không cần đâu, để con bé ở nhà em đi. Hai ngày nữa anh tới đón, làm phiền em rồi.” Cẩn Tử Văn thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần người không sao là tốt rồi.
Cúp điện thoại, Hoàng Yến Chi lên tầng rồi đi vào phòng ngủ. Quân Hạo Kiện đang nằm tựa người ở đầu giường xem tranh của cô vẽ.
Thấy Hoàng Yến Chi về, anh đặt tranh lên tủ đầu giường, sau đó nhìn cô không chớp mắt, dù là người mù cũng hiểu ánh mắt nóng bỏng đó là có ý gì.
Gò má Hoàng Yến Chi nóng lên, cô chỉ nói một câu “Em đi tắm trước” liền vào phòng tắm. Quân Hạo Kiện cười cười, ngồi chờ cô gọi anh.
Quả nhiên chỉ vài phút sau, Hoàng Yến Chi đã gọi anh: “Hạo Kiện, lấy giúp em mộ bộ đồ ngủ.” Vừa rồi cô quên lấy đồ ngủ, mãi cho đến khi cả người đầy bọt mới nhớ ra.
“Được, chờ anh một chút.” Quân Hạo Kiện đi về phía tủ quần áo, mở ngăn kéo dưới cùng ra, lấy một bộ đồ ngủ màu đen. Anh cười cười nhìn đống vải mỏng trên tay, rồi đi đến trước cửa phòng tắm: “Mở cửa ra.”
Hoàng Yến Chi hé cửa, giơ tay ra ngoài, Quân Hạo Kiện đưa đồ ngủ cho cô rồi quay về giường, khóe môi cong lên, rõ ràng là tâm trạng rất tốt.
Trong phòng tắm, lau sạch nước trên người xong, Hoàng Yến Chi rầu rĩ nhìn bộ đồ ngủ. Bộ đồ ngủ này ít vải đến đáng thương, nó là quà tặng năm mới của Trương Linh. Lúc đưa nó cho cô, cô ấy còn cười gian xảo nói Quân Hạo Kiện nhất định sẽ thích.
Rõ ràng là cô đã giấu kỹ nó rồi, không biết sao Quân Hạo Kiện lại tìm được.
Lúc thấy bộ đồ ngủ này, Hoàng Yến Chi liền biết Quân Hạo Kiện cố ý lấy nó cho cô.
“Yến Chi, tắm xong chưa?” Quân Hạo Kiện hỏi cô.
“Xong ngay đây. Bộ đồ ngủ này không vừa với em, anh lấy cho em bộ khác đi.” Hoàng Yến Chi giãy chết.
Hoàng Yến Chi nhìn bộ đồ ngủ, rồi lại nhìn khăn tắm, cân nhắc mặc cái nào sẽ tốt hơn, cuối cùng cô kết luận là… như nhau.
Ngẫm lại, cô và Quân Hạo Kiện đã tiếp xúc thân mật nhiều lần rồi, nên xem không nên xem đều thấy hết, còn xấu hổ gì nữa, không phải chỉ là một bộ đồ ngủ thiếu chút vải thôi sao. Cô mặc đồ ngủ, mở cửa đi ra ngoài.
Quân Hạo Kiện nằm nghiêng trên giường, khuỷu tay chống đầu, thấy Hoàng Yến Chi đi ra, nhất là khi thấy cô mặc bộ đồ ngủ đó, mắt anh sáng rực lên.
Anh ngồi dậy, nhìn chằm chằm cô. Cô có làn da trắng nõn, đối lập với bộ đồ ngủ màu đen, kích thích thị giác Quân Hạo Kiện một cách mãnh liệt.
Hoàng Yến Chi vốn đã chuẩn bị tốt tâm lý, nhưng khi đối diện với ánh mắt như sói đói của anh, cô lại thấy không được tự nhiên, đi đến bên giường còn lại rồi nằm xuống.
Có điều, cô còn chưa kịp đắp chăn, Quân Hạo Kiện đã xoay người nằm lên người cô rồi. Anh cúi đầu, yên lặng nhìn cô, dịu dàng nói: “Vợ à, đêm nay em đẹp quá.”
Đôi mắt của Hoàng Yến Chi chợt lóe lên. Cô chủ động ôm cổ anh, hơi ngửa đầu, thổi bên tai anh: “Lẽ nào trước đây em không đẹp?” Hơi thở quyến rũ mang theo sự táo bạo, hoàn toàn khác với sự xấu hổ vừa rồi.
Bên tai Quân Hạo Kiện vừa nóng vừa ngứa, ánh mắt anh càng sâu hơn.
“Đẹp, lúc nào cũng đẹp.” Quân Hạo Kiện cảm giác được sự biến hóa rõ ràng của cơ thể mình.
Quân Hạo Kiện cúi đầu, Hoàng Yến Chi nghiêng đầu tránh nụ hôn của anh, Quân Hạo Kiện nhìn cô bằng ánh mắt nghi hoặc.
“Đêm nay, đến lượt em ở phía trên.” Hoàng Yến Chi nói xong, không đợi Quân Hạo Kiện trả lời, liền xoay người một cái, hai người đổi vị trí cho nhau. Anh nằm bên dưới nhìn hai màu trắng đen đối lập, tỏ vẻ “Tới chà đạp anh đi!”
Hoàng Yến Chi gỡ dây cột tóc, mái tóc xõa tung xuống lưng, xuống trước ngực, làm nổi bật lên làn da trắng nõn của cô.
Hơi thở của anh bắt đầu trở nên nặng nề. Hoàng Yến Chi từ từ cúi người xuống, sợi tóc thuận thế rơi trên mặt anh, làm anh ngưa ngứa.
Nhiệt độ trên người anh bắt đầu tăng lên. Anh nhìn Hoàng Yến Chi, ánh mắt không chút che giấu ý muốn cô. Cô mỉm cười, hôn lên đôi môi mỏng của anh.
Nụ hôn nhẹ như lông vũ phớt qua trái tim Quân Hạo Kiện, trêu chọc anh, khiến cả người anh ngứa ngáy khó nhịn. Anh muốn xoay người giữ quyền chủ động, nhưng cô lại dùng sức giữ chặt anh. Anh tuy có thể thoát khỏi tay cô, nhưng lại không muốn làm như vậy. Anh có chút mong đợi hành động tiếp theo của cô.
Hoàng Yến Chi học theo anh cạy khớp hàm anh ra. Thật ra, không cần cô khiêu khích, anh đã tự giác há ra rồi.
Một nụ hôn, kéo dài miên man đầy nồng nàn.
Hoàng Yến Chi hôn mặt anh. Sau đó, anh cảm giác vành tai ươn ướt, âm ấm.