Ngọt Ngào Trong Hôn Nhân

Chương 166



Hơi thở anh ngày càng nặng nề, mà Hoàng Yến Chi vẫn không nhanh không chậm. Đáy mắt cô hiện lên sự gian xảo, môi tiếp tục hôn.

Quân Hạo Kiện lúc này cảm thấy cơ thể mình như muốn nổ tung. Thấy cô không chịu làm bước tiếp theo, rốt cuộc không nhịn được nữa, xoay người đổi vị trí.

“Chơi vui lắm sao?” Giọng Quân Hạo Kiện nặng nề, có cảm giác cắn răng nghiến lợi.

Hoàng Yến Chi cười hài lòng, gật đầu: “Vâng, rất vui.”

Quân Hạo Kiện không tức giận, mà còn cười khẽ. Anh nhìn cô, nói: “Tiếp theo, anh sẽ làm em vui vẻ hơn nữa.”

Cuối cùng cũng giành được quyền chủ động, Quân Hạo Kiện không chút khách khí cởi bộ đồ ngủ làm anh điên cuồng ra rồi vứt xuống đất. Nhìn thân thể trắng nõn cân đối của Hoàng Yến Chi, Quân Hạo Kiện khẽ nuốt "ực" một tiếng.

Tiếp đó, cánh tay lần mò thẳng xuống nơi bí ẩn, ngón tay thon dài vội cấm vào trong.

"Ưmm...ư~...ư.."

Cơ thể Hoàng Yến Chi bị anh dạy dỗ chở nên mẫm cảm, chỉ vài cái ra vào, bên dưới đã ướt thành một mảng.

Khe động kia cực kì nhỏ hẹp, làm anh muốn phát cuồng. Quân Hạo Kiện rút ngón tay mình ra đi kèm theo đó là một tràng **** *** màu trắng của cô.

Quân Hạo Kiện trực tiếp nắm lấy hai cổ chân cô, tách ra hai chân ngọc rồi vùi đầu ngậm lấy cánh hoa.

Từng đợt tê dại như điện giật chạy khắp người Hoàng Yến Chi, vùng bí ẩn lại trào nhiều dòng nước ấm hơn khiến đường đi thêm trơn mượt.

"Ưm..Ư...Hạo.. Kiện... đừng."

Thấy đã đủ ướt, Quân Hạo Kiện cởi quần áo vướng víu trên người, vật hùng vĩ lập tức hiện ra ngoài, dựng đứng còn giật nảy lên vài cái.

Quân Hạo Kiện liền động thân mình trực tiếp đi sâu vào thân cô. Vợ chồng cả tháng mới gặp lại nên khi anh vào trong cô thì Hoàng Yến Chi lắp tức thấy hơi trướng.

"A...ữm..ư... sâu.. quá.."

Quân Hạo Kiện lập tức đưa đẩy, hưởng thụ khoái cảm bên dưới mà cô đem lại cho mình.

Hoàng Yến Chi theo nhịp ra vào của anh, hai chân cô kẹp bên sườn của Quân Hạo Kiện cũng đong đưa theo, hai má đỏ ửng nhiễm sắc tình d*c..

Quân Hạo Kiện nhìn dáng dẻ của cô mê người của cô, Quân Hạo Kiện bỗng nảy ra một ý, rút vật hùng vĩ ra để ở cửa động, còn không đợi Hoàng Yến Chi phản ứng kịp, đột nhiên anh thúc mạnh một cái, vật hùng vĩ lao thẳng vào sâu trong động, đầu nhỏ còn chui vào đầu tử cung.

"Aaaaa...ư.."

Hoàng Yến Chi bị động tác đột ngột như thế của anh, cảm giác vừa đau vừa sướng lan tỏa khắp thân.

Cả người cô cong như con tôm luột, hai chân kẹp bên sườn của anh co chặt lại, Hoàng Yến Chi ôm chầm lấy cổ anh, giọng không ngừng run rẩy nứt nở.

Quân Hạo Kiện nghe tiếng kêu rên của cô, anh lại càng hưng phấn, ra sức cày cấy, lúc sâu lúc nông, lúc thì hung ác mảnh liệt. Bên dưới lại tiết nhiều dịch hơn.. Hoàng Yến Chi ôm chặt cổ anh, run rẩy nói:

"Ư...ưmm.. chậm.. chậm một chút.. Hạo.. Kiện..."

Đã nhiều lần làm chuyện tình ái, cho nên Quân Hạo Kiện biết rõ sức lực của cô, bên dưới mềm mại ấm nóng lại đàn hồi khít chặt không ngừng co rút làm Quân Hạo Kiện sung sướng đến tê cả da đầu..

"Yến Chi, em muốn cắn 'đứt' của anh à."

Quân Hạo Kiện hổn hển nói.

Nụ hồng bên dưới bị ma sát liên tục không ngừng tiến sâu vào trong, tìm kiếm kích thích từ miệng cung bao bọc.

Kích thích cực hạn làm Hoàng Yến Chi lên đỉnh ba, bốn lần, trên sopha, trong phòng tắm, trên giường, anh không ngừng luân động trong cô, tính đến lần này đã là lần thứ ba rồi.

Rất lâu sau, phòng ngủ mới yên tĩnh trở lại. Ăn uống no đủ rồi, Quân Hạo Kiện nhìn cô đã ngủ thiếp đi, hôn lên trán cô một cái, sau đó ôm cô ngủ. Trước khi ngủ, anh chợt nghĩ nếu sau này có thời gian thì phải dẫn vợ đi tiệm đồ lót mua sắm mới được.

- ---------------

Thứ bảy, sau khi thức dậy, Hoàng Yến Chi đến nhà họ Quân. Chủ nhật là lễ mừng thọ 80 tuổi của Vương Hải Minh, ông bạn già của Hoàng lão gia và Quân lão gia. Nhà họ Vương ở thành phố Lâm, cách Thủ đô bốn, năm tiếng đi xe. Để không đến muộn, cũng như để hai vị lão gia có thời gian nghỉ ngơi, hai nhà quyết định thứ bảy đi thành phố Lâm, nghỉ ngơi một đêm, sau đó mới tham gia tiệc mừng thọ.

Ông Vương Hải Minh, Quân lão gia và Hoàng lão gia đều là anh em sống chết có nhau đi ra từ chiến trường, quan hệ sâu sắc. Nếu không phải như vậy, thì hai lão gia cũng sẽ không đến một nơi xa như thế để dự tiệc mừng thọ của Vương lão gia. Dù sao thì ở tuổi của hai ông mà nói, muốn đi xa là một chuyện không dễ gì.

Hoàng Quang Nghị và Quân Hạo Kiện còn ở trong quân đội. Ngày mai, hai người họ từ quân đội đi thẳng tới thành phố Lâm. Công ty Hoàng Minh Dạ có một cuộc họp rất quan trọng, nên tối mới có thể đi. Hoàng Hi Lan bận rộn chuyện dàn nhạc. Cuối cùng, Hoàng Yến Chi và Vũ Ân Nguyệt dẫn hai lão gia đi trước.

Hoàng Yến Chi lái xe, hai lão gia ngồi ghế sau. Theo sau xe Hoàng Yến Chi còn có một chiếc xe, là vệ sĩ của hai lão gia.

“Yến Chi, để mẹ lái xe cho, con nghỉ một chút đi.” Hai tiếng sau, Vũ Ân Nguyệt nói với Hoàng Yến Chi, bà lo lắng cô lái xe lâu như vậy sẽ mệt.

Hoàng Yến Chi lắc đầu: “Không sao, con lái xe được mà.” Chỉ là lái xe có bốn, năm tiếng đồng hồ, đối với cô là quá bình thường. Chạy thẳng một đường tới thành phố Lâm, Hoàng Minh Dạ đã đặt sẵn khách sạn, nên Hoàng Yến Chi không cần quan tâm mấy chuyện này.

Thu xếp cho hai vị lão gia xong, Hoàng Yến Chi gọi điện thoại cho Hoàng Minh Dạ, gửi tin nhắn cho Quân Hạo Kiện.

“Yến Chi.” Nghe có người gọi mình, Hoàng Yến Chi ngẩng đầu quay lại nhìn. Đó là một cô gái có mái tóc xoăn dài màu hạt dẻ, đeo kính râm che khuất hơn nửa khuôn mặt, mặc áo gió màu hạnh, quần jean bó sát người, giày cao gót 10 cm.

Ánh mắt Hoàng Yến Chi lóe lên vẻ nghi hoặc. Cô gái gỡ kính ra, cười khẽ: “Mới mấy năm không gặp mà em không còn nhận ra chị nữa sao?”

“Chị Hạ, đã lâu không gặp.” Đáy mắt Hoàng Yến Chi hiện ý cười.

Hạ Yên Nhi đánh giá đàn em của mình, hơn ba năm không gặp, cô hình như còn đẹp hơn cả trước kia.

Hạ Yên Nhi vốn định về phòng, nhưng khi tình cờ gặp lại Hoàng Yến Chi, cô ấy liền đổi ý tìm một quán cà phê ngồi: “Chị Hạ, chị về khi nào vậy?”

“Mới về được vài ngày thôi. Em tốt nghiệp chưa?”

“Tháng sáu mới tốt nghiệp.” Hoàng Yến Chi nói. Hạ Yên Nhi là đàn chị của cô, lớn hơn cô bốn tuổi. Lúc cô vừa vào đại học, Hạ Yên Nhi đang là nghiên cứu sinh, hai người quen nhau trong một dịp tình cờ, không bao lâu sau đó, cô ấy ra nước ngoài. Mấy năm nay, hai người không có liên lạc gì với nhau, không ngờ hôm nay lại gặp nhau ở đây.

Hạ Yên Nhi cũng không ngờ sẽ gặp Hoàng Yến Chi ở đây. Mấy năm nay, cô ấy luôn ở nước ngoài, ít khi về nhà, lại càng ít khi tới Hoa Hạ. Lần này, cô ấy vừa về nước, nên không biết tình hình gần đây của Hoàng Yến Chi.

Thấy Hoàng Yến Chi đeo nhẫn, Hạ Yên Nhi rất kinh ngạc: “Em kết hôn rồi sao?”

Hoàng Yến Chi cười cười: “Vâng, em đã kết hôn được hơn nửa năm rồi.”

“Chị vẫn luôn cho rằng em là người theo chủ nghĩa độc thân, không ngờ em kết hôn sớm như vậy.” Hạ Yên Nhi thở dài, ấn tượng của cô ấy với Hoàng Yến Chi còn dừng lại ở mấy năm trước, Hoàng Yến Chi là một cô gái lạnh lùng, không nói nhiều, cũng không cao ngạo.

Đáy mắt Hoàng Yến Chi hiện lên vẻ dịu dàng: “Gặp người thích hợp nên kết hôn. Còn chị, bây giờ chị lên chức ở đâu rồi?”

“Chị vừa về nước, còn chưa suy nghĩ sẽ làm gì. Lần này đến thành phố Lâm là để dự tiệc mừng thọ, nên ở đây hai ngày.”

Tiệc mừng thọ? Mắt Hoàng Yến Chi lóe lên: “Chị dự tiệc mừng thọ ở khách sạn này hả?”

“Ừ, nhờ vậy mà gặp được em. Chị còn nghĩ một thời gian nữa sẽ tìm em, không ngờ lại gặp ở đây, đúng là duyên phận.” Không phải duyên phận thì là gì? Rõ ràng là hai người không hề hẹn trước vậy mà lại gặp nhau nơi đất khách quê người.

Hai người trò chuyện thêm một lát, sau đó cùng nhau về khách sạn. Bọn Hoàng Yến Chi ở tầng mười tám, Hạ Yên Nhi ở tầng mười bảy.

“Yến Chi, đây là số điện thoại của chị, có thời gian thì chúng ta liên lạc nhiều hơn nhé.” Hạ Yên Nhi đưa một tấm danh thiếp cho Hoàng Yến Chi.

Hoàng Yến Chi nhìn thoáng qua, không có chức vụ, chỉ có một cái tên, một số điện thoại và một địa chỉ mail.

“Ok, hẹn gặp lại!”

Tạm biệt Hạ Yên Nhi, Hoàng Yến Chi bỏ danh thiếp vào túi xách, rồi đi về phòng.

Quân Hạo Kiện tới khách sạn lúc nửa đêm, vừa kết thúc huấn luyện là anh chạy tới ngay, Hoàng Yến Chi vẫn chưa ngủ: “Anh đi tắm trước đi, em để đồ của anh trong nhà tắm rồi đấy.”

Trên người Quân Hạo Kiện đều là mồ hôi, nên anh không tiến lại ôm cô, mà chỉ cúi người chạm môi cô một cái: “Cảm ơn vợ!”

Hoàng Yến Chi cười cười đóng cửa phòng, bên trong nhanh chóng vang lên tiếng nước chảy.

Hoàng Yến Chi gọi điện thoại nội bộ, bảo nhân viên khách sạn lấy quần áo bẩn của anh đi giặt.

Tốc độ tắm của Quân Hạo Kiện rất nhanh, Hoàng Yến Chi vừa mới gọi xong là anh đã bước ra rồi. Thấy tóc anh còn nhỏ nước, cô đi lấy một cái khăn lông.

Bởi vì hôm sau phải dự tiệc mừng thọ, nên cả đêm này Quân Hạo Kiện không làm gì cả, mà chỉ ôm cô ngủ.

Ngày hôm sau, ăn sáng xong, Hoàng Yến Chi bị Vũ Ân Nguyệt kéo đi trang điểm. Khi Hoàng Yến Chi trở về thì mấy người Hoàng Hi Lan đã tới.

Từ giây phút Hoàng Yến Chi xuất hiện, ánh mắt Quân Hạo Kiện chưa từng rời khỏi cô. Hoàng Yến Chi mặc một cái váy dài màu xanh nhạt, tóc búi lên, lộ ra cần cổ trắng nõn và xương quai xanh mê người, trên cổ không đeo gì, chỉ đeo một đôi bông tai màu xanh đậm, rất hợp với chiếc váy trên người cô. Trang sức tinh xảo làm mờ đi sự lạnh nhạt vốn có của cô, cả người tỏa ra sự dịu dàng mềm mại.

Nhìn một Hoàng Yến Chi như vậy, đáy mắt Quân Hạo Kiện tràn đầy vẻ kinh diễm. Anh chưa từng thấy cô trong dáng vẻ lộng lẫy thế này, cô vốn dĩ rất đẹp rồi, anh dù đã nhìn quen dung mạo của cô, nhưng lần này vẫn thấy ngạc nhiên.

Trong mắt Hoàng Hi Lan tràn đầy ghen tị. Cô ta biết Hoàng Yến Chi xinh đẹp, nhưng Hoàng Yến Chi của bây giờ… Thấy Quân Hạo Kiện nhìn chằm chằm Hoàng Yến Chi, cô ta cắn môi.

“Yến Chi, chúng ta chỉ tham gia tiệc mừng thọ thôi mà, em ăn mặc như vậy…” Cô ta muốn nói lại thôi.

Hoàng Yến Chi nhìn sang Hoàng Hi Lan, đáy mắt có thâm ý.

Thật ra thì hôm nay Hoàng Hi Lan mặc còn long trọng hơn Hoàng Yến Chi. Người không biết còn tưởng rằng cô ta phải tham dự buổi lễ gì đó rất quan trọng mà cô ta là nhân vật chính đấy. Thế nhưng, chỉ vì sự xuất hiện của Hoàng Yến Chi, nên cô ta mới không nổi bật như như vậy nữa.

Hoàng Hi Lan vốn định bày mặt tốt nhất của mình ra trước mặt Quân Hạo Kiện, nhưng bây giờ lại bị Hoàng Yến Chi đoạt mất sự nổi bật, trong lòng càng thêm hận Hoàng Yến Chi.

“Tôi thấy Chi Chi mặc như thế này chẳng có gì không ổn cả.” Hoàng Minh Dạ lạnh nhạt nói. Sau đó nhìn Hoàng Yến Chi, trong mắt đầy ý cười: "Chi Chi, hôm nay em rất đẹp.”