Ngọt Ngào Trong Hôn Nhân

Chương 193: Nghiêm phạt (1)




Thấy Hely thật sự có hứng thú, nhất là khi nghe được chữ “chúng tôi”, Lý Hi Lan bỗng nhiên cảm thấy hưng phấn. “Chúng tôi” có nghĩa là nhiều người, vậy thì càng tốt. Chỉ cần Hoàng Yến Chi mà bị bắt cóc, cô ta được thả ra ngoài thì cô ta sẽ tiết lộ cho cả thế giới biết Hoàng Yến Chi bị bắt cóc, còn những chuyện xảy ra sau đó thì người khác đâu biết được. Hơn nữa…
Hoàng Yến Chi xinh đẹp như vậy, mà trong bọn bắt cóc chắc chắn là có đàn ông, đến lúc đó có xảy ra chuyện gì thì cũng là chuyện đương nhiên. Lý Hi Lan càng nghĩ càng cảm thấy mình thông minh, cô ta lại có thể nghĩ ra được kế một mũi tên bắn trúng hai con chim như thế.
“Quả thật thân thủ của Hoàng Yến Chi không tệ, nhưng dù sao cô ta cũng chỉ là một cô gái, lại còn là một thiên kim tiểu thư, thân thủ có giỏi mấy cũng chỉ để phòng thân mà thôi. Tôi tin các cô không chỉ có một người, chỉ cần dẫn theo nhiều người thì muốn bắt cô ta là chuyện dễ như trở bàn tay.” Lý Hi Lan chậm rãi dẫn dắt.
Thấy vẻ mặt Hely còn do dự, cô ta tiếp tục nói: “Tôi có thể dụ cô ta đến một nơi không người, để cho mấy người dễ dàng ra tay, bảo đảm sẽ không có ai phát hiện. Yêu cầu của tôi rất đơn giản, chỉ cần mấy người thả tôi đi.”
Hely giống như bị thuyết phục, hỏi Lý Hi Lan: “Cô và Hoàng Yến Chi có thù sao?”
Vẻ mặt Lý Hi Lan cứng đờ, trong mắt lóe ra hận ý, nào chỉ là có thù, mà còn là thù sâu hận lớn. Nếu không phải do Hoàng Yến Chi thì cô ta sẽ bị bắt cóc sao?
“Tôi hận cô ta, nếu không phải vì cô ta thì tôi vẫn là đại tiểu thư nhà họ Hoàng, đã không bị đuổi ra khỏi nhà họ Hoàng như chó nhà có tang như thế.”
Ồ, hận thế cơ à, Hely thầm nghĩ. Cô nhìn Lý Hi Lan, ánh mắt tò mò: “Cô và Hoàng Yến Chi có thù, cô ta sẽ đi cùng cô sao?”
“Đương nhiên sẽ đi.” Lý Hi Lan vội nói. Sợ Hely không tin, cô ta giải thích: “Tuy quan hệ giữa tôi và Hoàng Yến Chi không tốt, nhưng tôi muốn lừa cô ta đi cùng cũng không khó. Nếu mấy người không tin thì có thể âm thầm theo dõi tôi. Mấy người có thể bắt cóc tôi một lần, thì cũng có thể bắt cóc lần thứ hai. Nếu tôi không thể lừa được Hoàng Yến Chi, thì mấy người cứ bắt tôi lần nữa là được. Đúng không?”
Hely gật đầu: “Cũng đúng, muốn bắt cóc cô cũng không khó. Đề nghị này không tệ, chúng tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ.”
Mắt Lý Hi Lan sáng lên, nhìn Hely với ánh mắt mong chờ: “Vậy cô có thể cởi trói cho tôi trước không? Tôi bảo đảm sẽ không chạy trốn.”
Hely cười khinh bỉ: “Cô trốn được sao?” Đừng thấy ga-ra bình thường mà lầm, với bản lĩnh của Lý Hi Lan, không phải là cô khinh thường cô ta, mà sự thật là ngay cả cửa ga-ra cô ta cũng không mở được.
Khóa cửa là loại khóa mới nhất, bề ngoài nơi này giống như những biệt thự sang trọng bình thường khác, nhưng mà bên trong lại lắp đặt vô vàn thiết bị máy móc phức tạp, người ngoài không dễ vào được, đây là căn cứ do cô tốn biết bao tâm huyết tỉ mỉ thiết kế trong hai tháng..
“Không cởi trói cũng được, nhưng có thể cho tôi ăn chút gì được không, tôi nhịn đói đã hai ngày rồi.” Lý Hi Lan nhìn tô cháo trong tay Hely, không biết vì sao mà cháo đó lại thơm như vậy.
Hely cười tủm tỉm, dễ dàng gật đầu: “Đương nhiên là được, cháo này được chuẩn bị cho cô mà.” Nói rồi, cô ngồi xổm người xuống. Lý Hi Lan tưởng Hely muốn đút mình, nên vội há miệng ra.
Ha ha, nghĩ hay quá nhỉ! Muốn bà hầu hạ mày ăn? Nghĩ hay lắm!
Sau đó, Lý Hi Lan trơ mắt nhìn Hely đặt tô cháo cách mình ba thước. Nếu cô ta muốn ăn cháo thì phải quỳ rạp dưới đất để bò tới đó.
“Cô để cháo quá xa, tôi không ăn được.” Lý Hi Lan bối rối nói.
Sắc mặt Hely thay đổi: “Không ăn được thì phải tự mình nghĩ cách.” Cô hừ lạnh một tiếng rồi đi ra khỏi ga-ra.
Sắc mặt Lý Hi Lan tái xanh, bởi vì Hely đột nhiên trở mặt, rõ ràng là vừa rồi bọn họ còn trò chuyện rất vui vẻ mà.
“Người phụ nữ này thật lắm trò, tới tận lúc này mà còn không quên kéo Tris xuống nước.” Về đến phòng, Hely than phiền với Irene, sắc mặt bất mãn.
“Cô đã biết cô ta lắm trò, mà còn nói nhảm với cô ta lâu như vậy. Tôi còn tưởng rằng hai người trò chuyện rất vui vẻ nữa đấy.” Irene đang xem báo cáo y học, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên.
“Vì tôi tò mò thôi mà, kết quả là người phụ nữ này chẳng có ý gì mới mẻ cả. Hay là xử cô ta luôn đi, nhìn cứ thấy chướng mắt.”
“Tris sẽ không đồng ý đâu, trông chừng cô ta vài ngày đi, cứ mặc kệ cô ta, không chết là được rồi.” Irene trả lời.
“Irene, anh đang xem gì vậy?” Thấy mình nói chuyện với cả buổi, mà Irene chẳng ngẩng đầu lên, Hely tò mò nhìn thoáng qua mấy dòng chữ phía trên, nhưng không thấy rõ là gì.
“Bệnh án của ông nội Tris, ông ấy vẫn chưa tỉnh, tôi muốn xem thử vấn đề là gì.”
Thì ra là chuyện của Tris, khó trách Irene để ý như vậy.
Hely nhìn video theo dõi, thấy Lý Hi Lan vẫn còn giữ nguyên tư thế lúc cô đi. Cô bĩu môi, bây giờ không ăn xem chừng là do chưa đói đến mức không chịu nổi. Để xem cô ta còn có thể chống cự được bao lâu.
Mùi hương của cháo vấn vít quanh mũi, bụng kêu ọt ọt, trước mắt chốc chốc lại tối sầm. Cô ta nhịn, rồi lại nhịn, sau đó nhìn tô cháo đang tỏa mùi thơm khắp nơi, nhịn không được nữa, nhích nhích cái mông.
“Còn tưởng cô có khí phách lắm cơ.” Hely cười khinh thường nhìn Lý Hi Lan đang di chuyển cái mông.
Khó lắm mới di chuyển được tới gần tô cháo, Lý Hi Lan khom lưng xuống ăn, nhưng lại ăn không tới, cô ta muốn gỡ dây trói, nhưng càng giãy giụa thì sợi dây siết càng chặt.
Cô ta nhíu mày, cái bụng tiếp tục kêu ọt ọt. Lý Hi Lan quyết tâm quỳ xuống, rồi nằm ra, như một con chó liếm láp cháo trong tô.
Cháo nấu lâu, giữ lửa tốt, mềm nhuyễn, ăn ngon hơn trong tưởng tượng của Lý Hi Lan nhiều. Không biết trong cháo có gì mà rất thơm, càng ăn càng thơm.
Cô ta nhanh chóng ăn hết tô cháo, thậm chí liếm sạch sẽ cái tô, khóe môi còn dính một ít cháo, cô ta cố gắng lè lưỡi liếm sạch. Nhìn cái tô không với ánh mắt bất mãn, cái tô này quá nhỏ, ăn một chút cháo thế này không thể no được.
“Ha ha ha ha.” Hely thấy bộ dạng ăn cháo của Lý Hi Lan thì cười rất vui vẻ: “Irene, cậu xem dáng vẻ vừa rồi của cô ta kìa, thật sự là rất buồn cười.” Cô xoa xoa cái bụng mình: “Tớ muốn gửi video này cho Tris xem, ha ha ha ha.”
Hely cười đã rồi, mới nhìn sang Irene, hỏi: “Irene, cái đó thật sự có tác dụng sao? Chỉ có một ít như vậy, có đủ tác dụng với cô ta không?”
Irene gật đầu: “Chắc chắn là cai không được, chỉ với một chút cô vừa bỏ vào đó, nhưng mức độ nghiện có thể so với ma túy có tính nghiện mạnh nhất. Trừ phi cô ta có sự tự chủ hơn người, nếu không... thì không có khả năng cai nghiện được.”
Hely nghe vậy liền yên tâm. Tự chủ của Lý Hi Lan. Ha ha, cả đời này của cô ta chỉ có thể làm con nghiện rồi.
Lý Hi Lan tuyệt đối không ngờ được trong tô cháo cô ta vừa ăn lại có thứ chết người như vậy.
................
Điện thoại của Hoàng Yến Chi đột nhiên reo lên một tiếng. Cô mở ra xem, là tin nhắn của Hely. Cô ấy gửi video cảnh Lý Hi Lan ăn cháo. Nhìn Lý Hi Lan, trên mặt Hoàng Yến Chi vẫn không có cảm xúc gì. Sau khi xem xong, cô xóa video.
“Yến Chi, em đi nghỉ trước đi.” Thấy vành mắt đen thui của Hoàng Yến Chi, Hạ Yên Nhi rất đau lòng. Đã ba ngày Hoàng Yến Chi không ngủ rồi, cô biết cô ấy đang tự trách mình, rằng cô ấy không chăm sóc tốt cho Hoàng lão gia, nên mới để cho Lý Hi Lan có cơ hội lợi dụng.
Hoàng Yến Chi lắc đầu: “Không cần đâu, em không mệt.”
“Em còn nói không mệt, nhìn dáng vẻ bây giờ của em đi. Hoàng Yến Chi em lập tức đi về ngủ cho anh. Nếu không... anh sẽ gọi điện thoại cho Quân Hạo Kiện. Nếu không phải cậu ta, thì em cũng sẽ không ra ngoài.” Hoàng Minh Dạ vừa ra khỏi phòng làm việc của bác sĩ trưởng, nghe Hoàng Yến Chi nói thế, thì tức giận quát lên.
Đối diện với khuôn mặt lạnh nhạt của cô, Hoàng Minh Dạ liền không còn nóng giận nổi nữa: “Chi Chi, em về ngủ một giấc đi, được không? Có anh ở đây với ông nội rồi, anh bảo đảm sẽ không cách xa ông nội một tấc nào cả, sẽ không để ông nội xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. “
“Yến Chi, anh em nói rất đúng, em về nghỉ trước đi, em cứ chịu đựng như vậy, thì còn chưa đợi tới lúc ông tỉnh lại, là em đã ngã bệnh mất rồi. Đến khi ông tỉnh lại, thấy dáng vẻ này của em, ông sẽ rất đau lòng.”
Lúc này đây, Hoàng Yến Chi không phản đối nữa. Cô thuận theo tay Hạ Yên Nhi đứng lên, rời khỏi bệnh viện. Hoàng Minh Dạ thở dài một hơi.
Anh vừa phải chăm sóc bệnh tình của Hoàng lão gia, vừa phải chú ý tới tâm trạng của em gái, lại còn phải gạt Quân lão gia và mẹ của mình. Bên ngoài, anh còn đang tìm tung tích của Lý Hi Lan. Cô ta dám làm chuyện tày trời thế này, dù thế nào thì Hoàng Minh Dạ cũng sẽ không bỏ qua cho Lý Hi Lan.
Hạ Yên Nhi đưa Hoàng Yến Chi về Giang Tâm Nhã Uyển, đợi Hoàng Yến Chi ngủ rồi, cô mới lái xe trở về công ty. Mấy ngày nay, vì chuyện của nhà họ Hoàng, mà cô dồn công việc chất thành đống rồi, còn chưa xử lý. Nhất là hạng mục hợp tác với tập đoàn Minh Chi, trước đây nó vẫn do Hoàng Minh Dạ phụ trách, nhưng bây giờ anh không có cách nào chú ý tới nó nữa, nên cô phải tự mình xem xét kỹ lưỡng.
Hoàng Yến Chi ngủ một giấc đến 3 giờ mới thức. Sau đó, cô đến bệnh viện. Có điều, vừa tới cổng bệnh viện, liền thấy Quân Hạo Kiện bước từ trên xe xuống.
Bốn mắt nhìn nhau, Hoàng Yến Chi ngẩn người, cô không ngờ lại gặp Quân Hạo Kiện ở đây.
Quân Hạo Kiện chủ động đi tới chỗ cô: “Sao thế? Thấy anh là ngây ra vậy?”
“Sao anh lại ở đây?” Hoàng Yến Chi hỏi.
“Nếu Minh Dạ không gọi điện thoại báo với anh thì em vẫn cứ định giấu anh rồi tự gánh một mình sao?” Hôm qua, hai người bọn họ nói chuyện điện thoại, vậy mà cô không nhắc một câu nào về chuyện này với anh.
“Em có thể tự lo liệu tốt mà.” Hoàng Yến Chi giải thích, quan trọng nhất là cô không muốn Quân Hạo Kiện cảm thấy áy náy với cô.
“Yến Chi, anh là chồng của em, dù có chuyện gì thì anh cũng sẽ gánh thay em. Cho nên, em không cần phải tỏ ra kiên cường đến như vậy.” Quân Hạo Kiện dịu dàng nói.
Hoàng Yến Chi hơi cúi đầu, trong mắt lóe ra ý cười: “Là do em nghĩ không chu toàn. Sau này sẽ không vậy nữa.”
Trong phòng bệnh chỉ có một mình Hoàng Minh Dạ. Thấy Hoàng Minh Dạ, Hoàng Yến Chi trừng anh.
Hoàng Minh Dạ sờ mũi một cái, không dám nhìn thẳng vào mắt của em gái. Mấy ngày nay, anh thật sự cảm thấy rất lo lắng về tình trạng của Hoàng Yến Chi. Anh không muốn đến lúc ông nội tỉnh lại, thì em gái mình lại gục xuống. Anh còn nhớ rất rõ dáng vẻ bị sốc nặng của Hoàng Yến Chi lúc bà nội qua đời.
Nhìn Quân Hạo Kiện một cái, Hoàng Minh Dạ nói: “À Chi Chi, anh còn có việc, anh ra ngoài một lát, ở đây giao lại cho em và Hạo Kiện.”
Đến buổi tối, bởi vì Quân Hạo Kiện kiên quyết, nên cô theo Quân Hạo Kiện về nhà nghỉ ngơi, Hoàng lão gia giao lại cho Hoàng Minh Dạ và Hoàng Quang Nghị.
Vũ Ân Nguyệt còn ở nước ngoài chưa trở về, người nhà cũng không nói tình hình ở đây cho bà biết.
Bởi vì Quân lão gia không biết tin tức Hoàng lão gia bị bệnh, cho nên Quân Hạo Kiện không về Đại Viện, mà dẫn Hoàng Yến Chi về nhà của bọn họ.
“Yến Chi, em cố gắng ngủ một giấc đi. Ngày mai ông nội sẽ tỉnh thôi.” Quân Hạo Kiện ôm cô vào trong lòng, Hoàng Yến Chi vùi mình vào trong lồng ngực quen thuộc, hai mắt từ từ nhắm lại.
Thấy Hoàng Yến Chi đã ngủ say, anh đau lòng vuốt khuôn mặt đã gầy đi của cô, sau đó đắp kín chăn cho cô, rồi lặng lẽ đến thư phòng.
Sáng sớm hôm sau, lúc Hoàng Yến Chi thức dậy, thì không thấy Quân Hạo Kiện ở trong nhà, cô cho rằng anh đã trở về quân đội, nên cũng không nghĩ gì nhiều, cô ăn sáng rồi đến bệnh viện.
“Cám ơn bác sĩ Mộ, ông nội tôi phải nhờ anh rồi.” Vừa đi tới cửa phòng bệnh, Hoàng Yến Chi liền nghe được giọng nói cảm kích của Hoàng Minh Dạ. Bước vào phòng, bên trong có thêm mấy người lạ, còn có Quân Hạo Kiện mà cô tưởng đã về quân đội rồi.
Quân Hạo Kiện không ra đón cô mà đưa mấy người lạ đó ra ngoài.
“Anh, mấy người đó là ai vậy?” Hoàng Yến Chi hỏi.
Hoàng Minh Dạ nở nụ cười thản nhiên: “Đó là Mộ Tích, chuyên gia khoa não nổi tiếng, anh ta đến xem bệnh cho ông nội. Trước đó, anh có mời anh ta mấy lần nhưng đều không đúng dịp, anh ta đều ở nước ngoài trao đổi học thuật. Hôm nay, anh ta vừa về nước, là Hạo Kiện đi đón.”
Hoàng Yến Chi hơi ngẩn người, Quân Hạo Kiện đi đón?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.