Ngọt Ngào Trong Hôn Nhân

Chương 194: Nghiêm phạt (2)



Quân Hạo Kiện trở về liền thấy dáng vẻ ngẩn người của Hoàng Yến Chi, anh cười hỏi: “Em ăn sáng chưa?”

Hoàng Yến Chi hoàn hồn, nhìn anh, gật đầu: “Em ăn rồi, là anh mời bác sĩ Mộ về sao?” Đâu có chuyện trùng hợp như thế, Quân Hạo Kiện vừa trở về, là bác sĩ Mộ cũng về nước.

Quân Hạo Kiện mỉm cười, cũng không phủ nhận. Hôm qua, lúc nghe điện thoại của Hoàng Minh Dạ xong, anh đã liên lạc với bác sĩ Mộ. Bác sĩ Mộ từng thiếu anh một món nợ ân tình. Nếu anh lên tiếng, thì dù như thế nào, bác sĩ Mộ cũng sẽ quay về.

“Bác sĩ Mộ nói sức khỏe ông nội không có gì đáng ngại, vài ngày nữa sẽ tỉnh. Em yên tâm chưa?” Quân Hạo Kiện nói.

“Cám ơn anh, Hạo Kiện.”

Quân Hạo Kiện gõ nhẹ lên trán Hoàng Yến Chi một cái: “Nói cám ơn với anh hả?”

Hoàng Yến Chi cong môi: “Vâng, không cần phải nói cám ơn.” . Thách thánh tìm được || Tr𝑼mTruy ện.VN ||

Xế chiều hôm đó, Quân Hạo Kiện trở về quân đội, có thể trở về được một ngày đã là khó lắm rồi, không thể ở lâu hơn nữa.

Buổi tối ngày thứ hai, Hoàng lão gia tỉnh lại, tuy vẫn chưa thể mở miệng nói chuyện, nhưng ít nhất ông còn có thể mở mắt. Hoàng Yến Chi nắm tay ông, không nói lời nào.

Thấy dáng vẻ này của Hoàng Yến Chi, Hoàng lão gia siết chặt tay an ủi cháu gái.

****************

Mỗi ngày, Hely đều cho Lý Hi Lan một tô cháo, miễn cho cô ta chết đói.

“Mấy người trói tôi đã nhiều ngày rồi. Rốt cuộc mấy người muốn làm gì?” Lý Hi Lan hỏi. Đây đã là ngày thứ năm cô ta bị bắt tới đây, Lý Hi Lan đã được cởi trói. Cô ta từng thử chạy trốn, nhưng đúng như Hely dự liệu, cô ta không thể mở được cửa ga-ra. Cô ta lớn tiếng kêu cứu, nhưng có hét tới rát cổ cũng không có ai đáp lại cô ta một tiếng.

Ngoại trừ giờ ăn mỗi ngày, cô ta căn bản là không nhìn thấy người nào khác. Nếu cứ tiếp tục thế này, thì cô ta sẽ phát điên lên mất.

Hely cười híp mắt đặt cháo xuống đất, không nói gì mà xoay người định đi. Lý Hi Lan nắm lấy vạt áo, kéo Hely lại, thấy ánh mắt của cô lướt qua, cô ta vội rụt tay mình lại. Hai ngày trước, lúc vừa được cởi trói, cô ta đã từng muốn đánh Hely. Có điều, cô ta còn chưa chạm vào Hely, thì đã bị Hely đánh cho một trận.

“Chuyện đó, chuyện hôm đó tôi đề nghị, mấy người nghĩ thế nào rồi? Tôi có thể giúp mấy người hẹn Hoàng Yến Chi ra ngoài, mấy người hãy bắt cóc cô ta đi, cô ta có giá trị hơn tôi nhiều.” Lý Hi Lan vẫn không hết hy vọng.

Hely cười híp mắt: “Tốt nhất là cô ngoan ngoãn húp cháo đi.”

“Chờ đã, nếu mấy người muốn tiền thì tôi có thể cho mấy người. Thật đó, đúng năm triệu, một đồng cũng không thiếu. Chỉ cần mấy người chịu thả tôi ra. Thậm chí, tôi có thể giúp mấy người hẹn Hoàng Yến Chi ra. Vậy thì mấy người sẽ kiếm thêm được một khoản. Vụ mua bán này rất có lời, không phải sao?”

Hely dừng bước, nhún nhún vai: “Đề nghị này của cô thật sự không tệ. Nhưng chúng tôi đã điều tra nhà họ Hoàng là nhà như thế nào, còn cả chồng của Hoàng Yến Chi nữa, anh ta là cháu trai duy nhất của nhà họ Quân. Nhà họ Quân và nhà họ Hoàng, chúng tôi làm gì có gan đi trêu chọc hai đại thế gia này. Cho nên, tốt nhất là cô ngoan ngoãn đợi ở đây đi. Ah, đúng rồi, hôm qua chúng tôi gọi điện thoại cho nhà cô đòi một triệu, cô biết bọn họ nói như thế nào không?”

“Nói gì?” Lý Hi Lan theo bản năng hỏi.

“Một người tự xưng là cha của cô nói bọn họ không có tiền, bảo chúng tôi muốn làm gì thì làm đi, dù giết con tin cũng không liên quan gì bọn họ.” Hely nói, cười híp mắt nhìn mặt Lý Hi Lan biến sắc.

Khóe môi Lý Hi Lan giật nhẹ: “Quan hệ giữa tôi và cha mẹ tôi không tốt, mấy người tìm nhầm người rồi, tôi có thể cho mấy người tiền, bởi tôi là người giữ tiền, chỉ cần mấy người chịu thả tôi. Sau khi ra ngoài, tôi sẽ xem như chưa từng xảy ra chuyện này, tuyệt đối không vạch trần mấy người.”

Hely chép miệng: “Cô đã thấy mặt của tôi rồi, sao tôi có thể để cô sống sót trở về?”

Sắc mắt Lý Hi Lan thay đổi: “Cô có ý gì? Giết người là phạm pháp.”

“Ha ha, cô thật biết nói đùa. Ai nói với cô là tôi muốn giết cô?” Hely ôm bụng cười, cứ như vừa nghe được chuyện gì đó rất buồn cười.

Cười đã rồi, Hely dừng lại, nói với Lý Hi Lan: “Cô yên tâm, cô sẽ nhanh chóng biết được kết cục của mình thôi.” Dứt lời, Hely xoay người bước đi. Đi được nửa đường, cô dừng lại, nói: “À, đúng rồi, cô có biết không, đàn ông châu Phi rất thích người đẹp châu Á, nhất là những người giống cô?”

Sắc mặt Lý Hi Lan trắng bệch, không còn chút máu. Cô ta hoảng sợ nhìn Hely, nhất là khi thấy ý cười nơi khóe môi của Hely, cô ta liên tục lùi ra sau.

Hely vui vẻ ra khỏi ga-ra.

Hely đi được một lúc rồi, Lý Hi Lan mới hoàn hồn từ trong cơn khiếp sợ. Cô ta ngồi bệt ra đất, dường như không thể nào tiếp nhận kết quả như vậy. Tô cháo trên đất tỏa ra mùi thơm, nhưng Lý Hi Lan không bưng tô lên ăn, mà ném vào góc ga-ra, cháo nóng tràn ra đất, mùi thơm phiêu tán trong khắp ga-ra.

Hely thấy hành động của Lý Hi Lan, thì càng cười tươi hơn: “Đúng lúc thử dược tính một chút.”

Trong ga-ra, sắc mặt Lý Hi Lan nôn nóng không yên, liên tục đi tới đi lui, thỉnh thoảng lại nhìn cháo đổ dưới đất.

Cháo đã lạnh, nhưng trong không khí vẫn còn mùi cháo nhàn nhạt. Mũi hít hít vài cái, ngửi mùi hương còn sót lại trong không khí, bụng kêu ọt ọt.

Hình như cô ta cảm thấy hơi lạnh, nên ôm cánh tay ngồi xuống đất, đầu vùi vào hai đầu gối, toàn thân bắt đầu run rẩy.

“Chậc chậc, dược tính không tệ, chỉ mới thế mà đã phản ứng kịch liệt như vậy rồi. Irene, bây giờ tôi đã hiểu vì sao bọn KING lại trăm phương nghìn kế muốn có được thứ này rồi. Có hiệu quả mạnh thế này, nếu như nó được đem ra thị trường, thì có rất nhiều người cả đời này đừng nghĩ cai nghiện được nó.”

Hely nhìn phản ứng của Lý Hi Lan, bỗng nhiên cảm thấy may mắn vì thứ này không bị người của BK lấy được.

Đây cũng là lần đầu tiên Irene thấy được tác dụng của loại thuốc này trên con người. Lúc Hely đề nghị lấy chiết xuất thực vật này cho Lý Hi Lan thử, Irene chỉ cho một ít. Nếu đổi lại là ma túy bình thường, với số lượng ít ỏi này, căn bản là không thể thành nghiện trong thời gian ngắn như thế. Nhưng nhìn biểu hiện lúc này của Lý Hi Lan, rõ ràng là một kẻ nghiện có thời gian hút rất lâu.

“Đây mới chỉ là bắt đầu, đến sau này, phản ứng của cô ta sẽ càng rõ ràng hơn.” Irene nói.

“Irene, không thể để thứ này tồn tại. Chẳng may có một ngày bị kẻ có dã tâm lấy được, thì hậu quả khó mà lường được.” Hely trầm giọng nói, khuôn mặt trẻ con đầy nghiêm túc.

Irene gật đầu, tính gây nghiện của chiết xuất thực vật này cao hơn dự đoán của anh rất nhiều.

“Bây giờ tôi sẽ đi hủy nó.” Irene xoay người bước đi.

“Chờ đã.” Hely gọi Irene lại: “Để lại cho tôi một ít, chỉ cần số lượng đủ khống chế Lý Hi Lan là được rồi.”

Irene gật đầu: “Ừ.”

Hely quay đầu, tiếp tục nhìn biểu hiện của Lý Hi Lan.

Lý Hi Lan lau nước mắt, ngáp một cái, rồi nhìn chằm chằm vào vũng cháo chảy loang khắp mặt đất. Dù cô ta có ngu đi nữa thì cũng đã nhận ra sự khác lạ của cơ thể mình. Mà mấy ngày nay, cô ta không hề ăn gì khác ngoại trừ tô cháo kia.

Ánh mắt của cô ta tràn đầy thù hận, dù lúc này đầu óc của cô ta rất hỗn loạn, nhưng cô ta cũng hiểu được đám người này bắt cóc cô ta không phải là vì tiền, mà là vì trả thù.

“Này, cảm thấy thế nào?” Hely lại bưng một tô cháo đi vào. Vào khoảnh khắc thấy Hely, Lý Hi Lan hận không thể nhào tới cắn chết cô. Nhưng lúc này, toàn thân cô ta không hề có sức lực, là vì đói, cũng là vì bị cơn nghiện hành hạ, cô ta chỉ có thể nhìn chằm chằm Hely. Nếu ánh mắt có thể giết người, thì e rằng Hely đã bị băm thành trăm mảnh rồi.

Hely cười tủm tỉm, ngồi xổm xuống nhìn Lý Hi Lan, dáng vẻ vô cùng thân thiết: “Món quà tôi chuẩn bị cho cô vừa miệng chứ? Tôi nói cho cô biết, đây là thứ tốt nhất trên đời, có một không hai, có rất nhiều người muốn có mà còn không được đấy. Cô nên cảm thấy vinh hạnh, vì cô là người đầu tiên được thử nó.”

“Hoàng Yến Chi cho mấy người bao nhiêu tiền?” Lý Hi Lan nghiến răng nghiến lợi nói.

Hely nhướng mày, không ngờ đến lúc lên cơn nghiện ma túy, thì người phụ nữ này lại trở nên thông minh hơn. Lẽ nào cái món đồ chơi này có thể khiến người ta mở mang đầu óc? Cô không trả lời Lý Hi Lan, mà đặt cháo lên mặt đất: “Đây là chuẩn bị cho cô.”

Thấy Lý Hi Lan lại muốn đạp tô cháo, Hely từ từ nói: “Cô có thể đạp đổ nó lần nữa. Nhưng lần này, nếu cô lại ném nó xuống đất, thì cô phải giống như con chó mà liếm sạch cháo trên đất.”

Chân Lý Hi Lan hơi khựng lại, nhưng vẫn kiên quyết đá tô cháo trước mặt.

Hely cũng chẳng thèm quan tâm. Cô đứng lên, cười nói: “Ôi, nếu cô đã thích làm chó, vậy thì tùy cô thôi.”

“Lũ khốn nạn chúng mày, mau thả tao ra!” Lý Hi Lan hét lên sau lưng Hely. Hely đi thẳng một mạch, không hề dừng bước.

Cơn ngứa ngáy khó chịu lan ra khắp người Lý Hi Lan, phảng phất như có hàng nghìn hàng vạn con kiến đang bò, cô ta muốn bắt nó, nhưng lại không tài nào bắt được, trên trán đổ đầy mồ hôi lạnh do cơn ngứa ngáy và đau đớn hành hạ, loại đau đớn này giống như lan ra từ trong xương tủy.

Đáy lòng sinh ra một loại khát khao vô tận, ánh mắt cô ta bắt đầu mơ màng, nhìn cháo dưới đất, cuối cùng cũng không chống cự nổi sự giày vò trong người, nằm xuống, lè lưỡi ra liếm.

“Chậc chậc, người phụ nữ này chẳng có lòng tự trọng gì cả. Lúc cho ăn đàng hoàng thì không ăn, cứ thích ăn như vậy. Anh nói xem, nếu tôi post video này lên mạng thì sẽ thế nào nhỉ?” Hely sờ cằm, hứng thú nhìn qua màn hình giám sát.

Irene chỉ nhìn thoáng qua rồi thu lại ánh mắt của mình, Hely lại bắt đầu xấu tính rồi, chỉ có thể trách Lý Hi Lan xui xẻo thôi.

Trong mấy người bọn họ, không nói tới anh và Helen, thì Hoàng Yến Chi là dạng người quyết đoán, không thích giày vò người khác, bình thường đều là một kích trí mạng. Wenny là phần tử bạo lực, thích dùng nắm đấm xử lý mọi chuyện. Chỉ có Hely là thích giày vò người khác, đã thế thủ đoạn không bao giờ thiếu. Lần trước, Y Trân Hoàng giả là may mắn thoát được, nếu không… đợi đến khi Hely thật sự nghiêm hình, thì rất khó nói cô ta liệu có chịu nổi thủ đoạn của Hely hay không.

Lý Hi Lan nằm dưới đất, há to miệng thở hổn hển, cháo dưới đất đã hết sạch, đau đớn và ngứa ngáy trên người đã không còn, nhưng nhục nhã vừa rồi lại khắc sâu trong xương Lý Hi Lan. Cô ta thề, đợi tới lúc ra khỏi đây, cô ta chắc chắn sẽ không tha cho Hoàng Yến Chi, còn có đám khốn kiếp kia nữa.

Một tuần sau, Hoàng Yến Chi mới xuất hiện ở đây. Lúc đó, Hoàng lão gia đã hoàn toàn khôi phục ý thức, cũng có thể mở miệng nói chuyện rồi, bác sĩ nói may là cơ thể ông khỏe mạnh, nên cơn tai biến không ảnh hưởng nhiều tới ông lắm, còn có thể khôi phục được. Nhưng rốt cuộc vẫn là già rồi, sau lần nằm bệnh viện này, cơ thể yếu hơn rất nhiều, sau này phải chăm sóc cẩn thận hơn.

Cửa ga-ra lần nữa mở ra, Lý Hi Lan tưởng là Hely đến nên không thèm ngẩng đầu lên nhìn, chỉ ngồi dưới đất, vùi đầu vào hai đầu gối, thái độ không thèm quan tâm.

Tiếng bước chân dần tới gần, cho đến khi tới trước mặt cô ta thì dừng lại, “Lý Hi Lan.” Hoàng Yến Chi lên tiếng.

Lý Hi Lan ngẩng phắt đầu lên, liền thấy khuôn mặt ngoài dự đoán đó: “Hoàng Yến Chi.” Cô ta nghiến răng nghiến lợi nói, giọng điệu tràn đầy hận thù khắc cốt ghi xương.