Hoàng Yến Chi nhún vai, không thèm nhìn cô ta mà đi thẳng vào phòng bệnh, liền bắt gặp đôi mắt như cười như không.
“Xem kịch đủ rồi?”
Hoàng Yến Chi gật đầu: “Đủ rồi, cũng không tệ lắm, còn hay hơn tin tức máu chó lúc tám giờ.”
Quân Hạo Kiện chịu thua nhìn cô, lại thấy cô cầm hộp đồ ăn: “Mua cho anh ư? Sao còn chưa đưa anh?”
Hoàng Yến Chi liếc anh một cái: “Anh đã có người đẹp tự mình mang đồ ăn tới rồi mà còn chưa no sao?”
“Anh có thể lý giải là em đang ghen không?” Quân Hạo Kiện hỏi, mắt hiện ý cười.
Hoàng Yến Chi nghẹn họng: “Em thích ăn cay, không thích ăn chua.” Cô đưa hộp thức ăn trong tay cho Quân Hạo Kiện.
“Em mua cho anh ở trên đường về.”
Quân Hạo Kiện cầm lấy, nhưng không mở ra mà hỏi: “Em ăn chưa?”
Mắt Hoàng Yến Chi hơi chớp. Đây không phải là lần đầu tiên Quân Hạo Kiện hỏi cô như vậy. Mỗi lần đưa cơm cho anh, câu đầu tiên anh hỏi đều là cô ăn chưa.
"Em ăn với Tiểu Linh rồi." Đây là mua riêng cho anh.
Lúc này Quân Hạo Kiện mới hộp thức cơm ra ăn.
Hoàng Yến Chi ngồi bên cạnh, lẳng lặng nhìn anh. Tốc độ ăn cơm của anh rất nhanh, nhưng lại rất lịch thiệp.
“Uống thêm canh nhé?” Hoàng Yến Chi nhìn về phía hộp giữ nhiệt của Hoàng Hi Lan.
Quân Hạo Kiện thong thả xếp hộp cơm lại, ném vào thùng rác: “Anh sợ ăn không tiêu.”
Hoàng Yến Chi:...
Cô không ngại mà anh lại còn già mồm.
“Bỏ thì phí, em cho mấy cô y tá điều dưỡng uống.” Hoàng Yến Chi nói xong, liền đứng lên đưa canh tẩm bổ do Hoàng Hi Lan tự mình xuống bếp hầm mấy tiếng đến chỗ y tá đứng thật.
“Phu nhân, hôm nay anh biểu hiện tốt như vậy, có được thưởng không?” Quân Hạo Kiện lẳng lặng nhìn Hoàng Yến Chi đã trở lại, dịu dàng hỏi.
Hoàng Yến Chi hơi khựng lại, nhìn về phía anh: “Muốn được thưởng?”
Quân Hạo Kiện gật đầu.
Hoàng Yến Chi không trả lời, từ từ lại gần anh, ngồi xuống thành giường, sau đó từ từ tới gần anh. Hương thơm thiếu nữ vương quanh chóp mũi, mắt Quân Hạo Kiện dần tối đi.
Mặt hai người càng lúc càng sát. Ngay khi Quân Hạo Kiện đưa tay ôm hông cô Hoàng Yến Chi, cô bỗng nhiên thì thầm một câu vào tai anh, sau đó lui ra rất nhanh.
“Biểu hiện không tệ, thưởng cho anh.”
Người đẹp vốn đã đến miệng còn hụt, Quân Hạo Kiện dở khóc dở cười nhìn cô. Ngay lúc này, khuôn mặt cô hiện vẻ đắc ý hiếm thấy, hệt như một đứa trẻ thực hiện được trò đùa. Anh lập tức cảm thấy mềm nhũn, nhìn cô bằng ánh mắt cưng chiều.
Hoàng Yến Chi bị anh nhìn liền hơi mất tự nhiên. Mỗi khi anh nhìn cô bằng ánh mắt như vậy, cô lại không nhịn được mà muốn xô cửa chạy trốn.
“Người bạn nhỏ của em có ổn không?” Để tránh làm Hoàng Yến Chi xấu hổ, anh nói lảng sang chuyện khác.
“Không sao, cô ấy là người thoải mái, chỉ cần có ăn là dễ dỗ.”
“Anh nghĩ, nếu em gọi điện thoại cho Vệ Huy nhờ anh ta mở cửa sau thì có ổn không?” Hoàng Yến Chi hỏi.
“Muốn giúp cô bạn kia?”
“Vâng.”
“Không có gì là không ổn cả. Hôm nay Vệ Huy đến đây. Cậu ta có nói cô bạn nhỏ của em bị người khác hãm hại. Tuy người đó rất cẩn thận, nhưng vẫn bị một cameras quay lại.” Quân Hạo Kiện trả lời lại.
Hoàng Yến Chi hơi giật mình. Cô vốn định hỏi Vệ Huy xem hậu trường có camera, quay lại được bằng chứng xác thực về việc Đường Tán Cẩm chơi xấu không. Không ngờ là có thật, hơn nữa Vệ Huy cũng đã biết rồi.
“Vệ Huy định xử lý chuyện này thế nào?” Nếu Vệ Huy đã biết thì chắc sẽ không mặc kệ.
Quân Hạo Kiện dịch người sang, vỗ xuống giường. Hoàng Yến Chi tự nhiên bước đến, cởi giày, lên giường nằm nép vào lòng anh.
“Chuyện này Vệ Huy sẽ xử lý, em không cần lo lắng.”
Hoàng Yến Chi gật đầu. Nếu Quân Hạo Kiện đã nói vậy thì cô tất nhiên sẽ không nhúng tay vào.
Quả nhiên, chưa đến hai ngày sau, Hoàng Yến Chi đã nhận được điện thoại của Trương Linh.
“Yến Chi, Yến Chi, tớ muốn nói cho cậu nghe một tin tốt.” Dù là qua điện thoại, Hoàng Yến Chi vẫn có thể cảm nhận được sự vui mừng của Trương Linh vào lúc này.
Mặc dù đã đoán được là có chuyện gì, nhưng Hoàng Yến Chi vẫn phối hợp, hỏi: “Chuyện gì mà cậu vui thế?”
Trương Linh thở phì phò vì chạy thẳng lên phòng ngủ trên tầng năm. Cô ấy từ từ nói: “Tớ vừa nhận được thông báo ngày mai đến Thánh Huyên thử vai. Yến Chi. Tớ không bị loại! Đúng là bỗng nhiên thay đổi thật! Cậu nói chuẩn quá! Yến, cậu chính là nữ thần may mắn của tớ.”
Mặc dù vẻ mặt Hoàng Yến Chi không có cảm xúc gì, nhưng ý cười trong đáy mắt vẫn tiết lộ tâm trạng tốt của cô vào lúc này: “Chúc mừng cậu, Tiểu Linh.”
“Yến Chi, nữ thần may mắn của tớ, tớ yêu cậu.” Trương Linh thét lên ở đầu dây bên kia.
“Nếu ngày mai thử vai, thì bây giờ cậu mau chuẩn bị đi.” Hoàng Yến Chi cắt ngang sự hưng phấn của cô ấy, nói vào chuyện quan trọng nhất.
“Ừ ừ ừ.” Trương Linh gật đầu lia lịa: “Tớ sẽ đi chuẩn bị ngay! Yến Chi, tớ cúp máy đây. Tút… tút…”
Hoàng Yến Chi buồn cười lắc đầu.
“Giải quyết xong việc rồi?” Quân Hạo Kiện cười hỏi.
Hoàng Yến Chi gật đầu: “Vâng, xong rồi ạ.” Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì ngày mai Trương Linh có thể qua thử vai.
Chiều hôm đó, Hoàng Yến Chi gặp phải Vệ Huy trong phòng bệnh, còn có một người đàn ông xa lạ mặc âu phục, cầm một chiếc cặp đựng công văn đi cùng anh ta.
“Em dâu, em cũng ở đây sao? Vậy thì tốt quá, tôi vốn đang nghĩ có nên gọi cho em không.” Cặp mắt đào hoa của Vệ Huy hơi híp lại. Anh ta cười như yêu tinh.
“Tìm tôi?” Hoàng Yến Chi nói mà không nhìn anh ta. . Ngôn Tình Cổ Đại
Vệ Huy hơi khựng lại, vẻ mặt thất bại, cô lại không quan tâm diện mạo điển trai của anh ta một lần nữa. Cảm thấy ánh mắt lạnh lẽo của Quân Hạo Kiện nhìn về phía mình, Vệ Huy hốt hoảng, vẻ mặt nghiêm chỉnh.
“Em dâu, lần này tôi tìm em là có việc nghiêm túc.”
Nói xong, anh ta đưa mắt ra hiệu cho người đàn ông sau lưng. Người kia lấy một tập văn kiện từ trong túi công văn ra, đưa cho Hoàng Yến Chi.
Hoàng Yến Chi thắc mắc cầm lấy. Vừa mới mở ra, cô đã nhìn thấy mấy từ chuyển nhượng cổ phần ngay trên trang đầu tiên.
“Đây là…?”
Vệ Huy bĩu môi: “Em dâu xem tiếp đã.”
Hoàng Yến Chi lật văn kiện, thỉnh thoảng lại nhìn Quân Hạo Kiện Xem xong, cô khép văn kiện lại, nhìn về phía Quân Hạo Kiện.
“Tại sao anh phải chuyển cổ phần công ty sang cho em?”
Cô không hỏi sao một quân nhân như Quân Hạo Kiện lại có cổ phần công ty của Vệ Huy, mà lại hỏi sao anh lại phải chuyển cổ phần công ty sang cho cô.
“Em là vợ anh. Kết hôn rồi, giao tiền cho vợ giữ chẳng phải là chuyện bình thường sao?” Quân Hạo Kiện nói đương nhiên
Vệ Huy đen mặt, khó tin nhìn anh. Đây là Quân Hạo Kiện mà anh ta biết sao? Đúng là cái tên sợ vợ.
Khuôn mặt Hoàng Yến Chi hơi hiện vẻ mất tự nhiên. Cô nhìn sang chỗ khác, chợt nhớ đến tấm thẻ anh đưa cô lúc phải về quân đội, nói là dùng để tiêu xài trong nhà. Cô vốn tưởng đó là thẻ lương của anh, bây giờ xem ra là không phải.
Hoàng Yến Chi không vội ký ngay mà hỏi Vệ Huy: “Ký cái này rồi có phải tham gia quản lý công ty không?”
Đôi mắt đào hoa của Vệ Huy lóe lên, cười nói: “Nếu em dâu bằng lòng đến công ty giúp một tay, thì đó là vinh hạnh của tôi.”
Hoàng Yến Chi lắc đầu: “Không, nếu phải tham gia quản lý thì tôi sẽ không ký văn kiện này.”
Vệ Huy:...
Lại là một bà chủ muốn phất tay mặc kệ.
“Cần phải tham gia sao?” Hoàng Yến Chi lại hỏi.
Vệ Huy nghiêm mặt, lắc đầu.
Hoàng Yến Chi thấy thế, bèn dứt khoát ký tên của mình vào cuối văn kiện, rồi đưa lại cho luật sư của Vệ Huy.
Vệ Huy làm xong việc liền trở về. Trong công ty còn có một đống công chuyện đang chờ anh ta xử lý.
Vệ Huy đi rồi, cô như cười như không, nhìn Quân Hạo Kiện: “Không ngờ em lại lấy một anh thổ hào.”
Mặc dù chỉ có 20% cổ phần công ty ở Thánh Huyên và Mị Sắc chứ không phải toàn bộ tập đoàn Vệ thị, nhưng chỉ thế thôi đã có quyền lợi khá cao rồi.
Mặt Quân Hạo Kiện không biến sắc: “Phu nhân, bây giờ anh là một kẻ nghèo rớt mồng tơi, chuyện kiếm tiền nuôi gia đình sau này còn phải nhờ phu nhân.”
Hoàng Yến Chi hơi khựng lại, nhìn anh: “Nhà người ta đều là chồng lo kiếm tiền nuôi gia đình, vợ lo việc xinh đẹp như hoa. Anh không cảm thấy chúng ta đang bị ngược sao?”
Quân Hạo Kiện nghiêm trang lắc đầu, “Phu nhân biết lắm khổ nhiều. Còn anh, miễn cưỡng lo xinh đẹp như hoa được rồi.”
Rõ ràng là khuôn mặt nghiêm túc, lại nói ra những lời không đứng đắn như thế. Hoàng Yến Chi có trái tim mạnh mẽ cách mấy cũng bị Quân Hạo Kiện khiến cho nghẹn lời.
Cẩn thận đánh giá khuôn mặt anh một lát sau, cô gật đầu, “Với khuôn mặt này của anh, nói xinh đẹp như hoa vẫn chưa đủ. Vậy em phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình cũng được.”
Nói xong còn gật đầu chắc nịch.
Lần này, đến phiên Quân Hạo Kiện nói không nên lời.