Ngự Phật

Chương 124: Đông Lâm tiên quân




Đông Lâm tiên quân
Hoa Liên bình tĩnh bước đến trước thảm cỏ Lưu Ly Diễm đã bị hủy diệt, vận dụng tiên thuật khôi phục nguyên trạng cho mảnh đất đã đen sì kia, sau đó lặng lẽ xoay người, định quay lại Bách Hoa Viên trồng lại một mảnh cỏ Lưu Ly Diễm khác.
Chưa đợi nàng bỏ đi, nam tử kia đột nhiên nhoáng cái túm lấy cổ tay nàng. Hoa Liên quay người, thấy hắn mang vẻ áy náy, “Vô cùng xin lỗi, phá hỏng mất tiên thảo của ngươi, không biết có việc gì ta có thể giúp đỡ ngươi được chăng?”
“Không phải phiền toái như vậy.” Cúi đầu liếc nhìn cổ tay bị hắn nắm, người nọ vội vàng buông tay, nét mặt có chút lúng túng.
Cho đến khi bóng dáng Hoa Liên biến mất hoàn toàn, nam tử kia mới thu hồi tầm mắt, quay đầu quét một vòng, tất cả tiên nhân đều cúi đầu, run rẩy căng thẳng chờ hắn mở miệng.
“Nữ tiên khi nãy….”
“Đông Lâm Tiên quân, nàng là do Chân Vũ Đại Đế phái tới, nghe nói là nữ tiên quản lý Bách Hoa Viên.” Không đợi nam tử nói hết lời, lập tức đã có người đáp lại.
“A, người của Chân Vũ à.” Đông Lâm Tiên quân hiểu ra gật đầu, mặt chứa ý cười rời đi.
Đuổi nhanh đuổi chậm, Hoa Liên cuối cùng cũng hoàn thành tất cả công việc trồng hoa trồng cỏ đã được giao trước khi Lăng Tiêu Yến bắt đầu một ngày.
Vừa mới xong việc, vốn định quay về nghỉ ngơi tử tế, ai ngờ còn chưa ra khỏi tầng trời thứ sáu mươi tư đã có người chặn đường nàng. Người cản đường là một nữ tiên, mặc váy lụa màu xanh nhạt, cầm trên tay một chiếc quạt tròn cùng màu.
Chỉ mới nhìn một đám tiên nhân đằng sau nàng ta thôi Hoa Liên đã biết, nhất định chẳng phải nhân vật dễ chọc gì.
“Ngươi chính là Hoa Liên?” Trên gương mặt của nữ tử mang theo vài phần ý cười, nhìn qua rất ôn hòa.
“Đúng vậy.”
“Ta nghe nói, Anh đại nhân giờ đang ở Bách Hoa Viên, nàng khỏe chứ?”
“Nàng rất ổn.” Ăn của nàng ở của nàng, không vui thì chà đạp hoa của nàng, vui thì nhất quyết bắt nàng kể chuyện, không ổn mới là lạ.
May mà Anh không hề ở không, thường đột nhiên đưa cho Hoa Liên một đống hạt giống linh dược không rõ lai lịch. Những thứ linh dược kia, cho dù là ở Tiên giới cũng vô cùng hiếm thấy, dù không dễ trồng nhưng vô cùng trân quý. truyện tiên hiệp hay
Bởi vì bản thân Hoa Liên gần với thực vật cho nên lúc trồng hoa, tỷ số sống sót so với tiên nhân bình thường cũng cao hơn, có không ít hạt giống được nàng nuôi sống.
“Không biết có thể dẫn ta đi gặp Anh đại nhân được chăng?”
“Giờ có chút bất tiện.” Mấy ngày trước Anh có ra ngoài một lần, sau khi về, thần thái có chút uể oải. Từ hôm đó cho đến khi nàng đến chỗ này, Anh vẫn chưa hề tỉnh lại.
Hoa Liên muốn xem cho nàng ta một chút, nhưng trên người nàng không có lấy một vết thương, tiên khí trong cơ thể lưu chuyển bình thường, cũng không biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
“Đã vậy, xin cáo từ.” Nữ tiên kia yêu kiều cúi đầu với Hoa Liên, dẫn theo đám người sau lưng đi về phía trước.
Hoa Liên quay người nhìn nàng ta, chân mày nhíu chặt. Cứ cảm thấy, nàng ta hỏi vậy còn có thâm ý khác, nhưng lại không chạm được tới manh mối.
Lúc nàng quay về, Anh vẫn vùi trên giường ngủ li bì. Sau khi dạo một vòng quanh Bách Hoa Viên, Hoa Liên tìm một góc, an tâm ngồi xuống tu luyện.
Dưới tình huống nàng không hề hay biết, Lăng Tiêu Yến rốt cục cũng cử hành.
Hoa Liên vẫn ở trong Bách Hoa Viên trồng hoa trồng cỏ, chuyện bên ngoài dường như hoàn toàn không liên quan đến nàng.
Nàng không gây chuyện, không có nghĩa là chuyện sẽ không tìm đến nàng. Vào ngày thứ năm Anh vẫn ngủ say, mấy trăm tiên binh đã bao vây Bách Hoa Viên từng tầng. Lần này người dẫn binh đến vẫn là kẻ lần trước, bên cạnh hắn là nữ tiên mà Hoa Liên đã gặp ở tầng trời thứ sáu mươi tư hôm đó. Hắn nhìn thấy Hoa Liên, không nói hai lời, trực tiếp phất tay, lập tức có người đi lên bảo gắn gông xiềng vào tay chân Hoa Liên.
“Không biết tiểu tiên đã phạm phải lỗi gì?” Hoa Liên không phản kháng, chỉ nhìn người nọ.
“Mưu hại thần thú của Tiên giới.” Nữ tử áo lục cười đáp.
“Có chứng cứ gì không?”
“Anh đại nhân bị thương nặng, ngươi không báo lên trên, lại để mặc cho thương thế của nàng tăng thêm, như vậy, chưa đủ để tính là mưu hại hay sao?”
Một câu của nữ tử áo lục kia, nhoáng cái đã đẩy Hoa Liên vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Không phải là nói không ra đạo lý, mà bọn họ căn bản không định phân rõ phải trái với Hoa Liên. Nàng chỉ là một tiểu tiên trông coi Bách Hoa Viên, muốn đối phó với nàng thì quá dễ dàng, tùy tiện tìm cớ nào cũng được.
Xem ra, vị Thanh Lam Tiên Đế kia thực sự hẹp hòi như lời Anh đã nói.
Hoa Liên bị giải ra khỏi Bách Hoa Viên, nghe ý của nữ tiên áo lục kia, hình như là định để cho Thanh Lam Tiên Đế tự mình xử lý nàng.
Nàng đã chuẩn bị tinh thần bị người ta rút tiên cốt, ai ngờ nửa đường lại nhảy ra một Trình Giảo Kim. Nhìn nụ cười ngại ngùng của nam tử đang chặn trước mấy trăm tiên binh kia, Hoa Liên có chút kinh ngạc.
Là người đã phá hủy một mảnh cỏ Lưu Ly Diễm của nàng hôm đó, hắn chặn ở đây là định làm gì?
“Chúng ta phụng mệnh Thanh Lam Tiên đế bắt giữ tội tiên, vị đại nhân này, xin hãy tránh ra.” Trong giọng nói của nữ tử áo lục mang theo ý cảnh cáo, trong Tiên giới, lệnh của Tiên giới không ai dám cãi.
Nhưng nam tử đối diện dường như chẳng đặt trong lòng, hắn cười cười với Hoa Liên: “Có cần ta giúp một tay không?”
Hoa Liên thoáng suy nghĩ một chút, mở miệng hỏi, “Có thể bảo bọn họ thả ta ra được không?”
“Các ngươi muốn chết hay muốn sống?” Đông Lâm quét mắt nhìn chúng tiên, nhẹ giọng hỏi.
“Khẩu khí của các hạ quá lớn rồi.”
“Vậy là muốn chết.” Đông Lâm duỗi tay phải, một thanh trường kiếm màu lam ánh lên điện quang xuất hiện trong tay hắn. Vào lúc Hoa Liên còn chưa kịp phản ứng, kiếm đã bổ xuống từ trên trời, không có lấy một tia công kích thừa thãi, dưới kiếm, ít nhất hơn ba mươi tiên binh đã bỏ mạng.
Nữ tử áo lục kia và đám tiên binh còn lại bị dọa cho không dám thốt lên dù chỉ thêm một câu, dám động thủ giết người trong thời gian diễn ra Lăng Tiêu Yến, hơn nữa còn ngoan độc như vậy, thân phận của người này, tất không tầm thường.
Đông Lâm bước đến trước mặt Hoa Liên, ngón tay gõ lên gông xiềng một cái, gông xiềng nặng trịch kia liền rớt xuống, “Được rồi, chúng ta đi thôi.”
“Đa tạ đã giúp đỡ.”
Hoa Liên còn chưa nói hết mấy câu khách sáo đã bị Đông Lâm nắm cổ tay đi về phía trước. Trước khi đi, hắn xoay người cười với nữ tử áo lục kia, “Quay về nói cho Thanh Lam, người đã bị Đông Lâm đưa đi rồi, không muốn chết thì biết điều một chút.”
“Hắn, hắn đây là đang uy hiếp Tiên đế sao?” Tiên binh bên cạnh nữ tử áo lục bị câu này làm cho giận đến cả người phát run, nhưng lại không có dũng khí xông lên.
“Đông Lâm, hắn chính là Đông Lâm Tiên quân.” Nữ tử áo xanh hiển nhiên đã từng nghe qua cái tên này, thân thể của nàng cũng đang run rẩy, khác ở chỗ, nàng bị cái tên này làm cho sợ hãi.
Đông Lâm kéo Hoa Liên đi thẳng một đường, trước kia khi lên đường Thăng Tiên, đều là Hoa Liên phải nhường đường cho người khác, nhưng giờ, Đông Lâm vừa mới xuất hiện, tất cả mọi người đều dạt sang hai bên, cho đến khi bọn họ đi qua rồi mới dám đi tiếp.
Xem ra lai lịch của vị này không nhỏ, không biết là họa hay phúc đây. Hoa Liên không kìm được mà nghĩ thầm trong lòng.
“Hoa Liên, ta vì giúp ngươi mà đắc tội cả Thanh Lam Tiên Đế đấy.”
“Đông Lâm Tiên quân có gì cứ nói thẳng.” Nghe người khác cung kính gọi hắn Tiên quân, Hoa Liên cũng biết điều.
“Đi dự Lăng Tiêu Yến lần này với ta, sau khi kết thúc thì đi theo ta.”
“Nếu ngài có thể thuyết phục Chân Vũ Đại Đế, Hoa Liên không có ý kiến.”
“Cứ quyết định vậy nhé, đi thôi, chúng ta dạo qua Lăng Tiêu Yến một chút.” Trong mắt Đông Lâm lóe lên một tia quỷ dị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.