Ngự Phật

Chương 138: Huyết mạch tách rời




Huyết mạch tách rời
Rõ ràng mới chia tay không lâu, nhưng lần gặp lại này lại cảm thấy rất vui mừng. Mỗi lần hắn xuất hiện đều đúng lúc như vậy. Hoa Liên đã dần quen với sự xuất quỷ nhập thần của hắn, đồng thời cũng quen với sự rung động mà ba chữ kia mang lại cho mình trong lúc lơ đãng.
Quả nhiên, sự nhẫn nại của nàng đứng trước Ân Mạc, lúc nào cũng yếu ớt không chịu nổi.
Anh đứng bên cạnh hai người có thể nghe rõ ràng những lời Ân Mạc nói, hơi lúng túng quay đầu, làm bộ như không nghe thấy gì. Nàng biết quan hệ của Sát Sinh Phật và Hoa Liên không cạn, không ngờ lại đến mức độ này.
Quan hệ giữa hai người này, chỉ sợ đã không thể dùng hai chữ quen thuộc để giải thích nữa.
Có điều thời gian xuất hiện của hắn ít nhất cũng kịp thời, nếu không một khi hai người bọn họ xuống núi, bị Long Vương Thái tử đuổi theo, kết cục của Hoa Liên tuyệt đối sẽ không được tốt.
“Bốn vị đây là Trấn thú của Tam giới, biết bọn họ là ai chứ?” Ân Mạc dẫn Hoa Liên đi về phía bốn người đang đứng trước cung điện, bốn người kia đều mỉm cười, xem ra quan hệ với hắn cũng không tệ.
“Bái kiến bốn vị Đại nhân.” Có thể được gọi là Trấn thú, trừ Tứ tượng ra tuyệt đối chẳng thể là ai khác. So với hình dạng con người, nàng lại càng mong được nhìn thấy bản thể của bọn họ hơn.
“Hoa Liên cô nương khách khí rồi, mời vào.”
Sau khi tiến vào Vạn Thú điện, Huyền Vũ có vẻ mặt hàm hậu mở miệng đầu tiên, “Nghe Sát Sinh Phật nói, Hoa Liên cô nương đã thừa kế huyết mạch của Tạc Xỉ, không biết có thể cho chúng ta được thấy qua một chút được không?”
“Kỹ năng huyết mạch ta chỉ biết có Thuấn Ảnh.” Vừa dứt lời, nàng vốn đang đứng ở bên cạnh Ân Mạc loáng cái đã xuất hiện giữa đại điện, chợt lóe lên, sau đó lại quay về chỗ cũ.
Bốn người liếc mắt nhìn nhau, đồng loạt gật đầu.
Thuấn Ảnh và Thuấn Di rất giống nhau, nhưng tu vi đạt tới một trình độ nhất định sẽ có thể phát hiện ra, sau khi thi triển Thuấn Ảnh thì không thể nào dùng thần thức để bắt lấy quỹ đạo chuyển động. Nếu khoảng cách Thuấn Ảnh dài thì rất ít người có thể phát hiện ra tung tích của nàng. Đây là một trong số những kỹ năng của Tạc Xỉ, bọn họ đương nhiên là biết.
“Lấy tu vi hiện giờ của cô nương, hẳn đã có thể mở ra được kỹ năng huyết mạch thứ hai…” Huyền Vũ nói được một nửa thì có chút do dự liếc nhìn Ân Mạc.
Ân Mạc vẫn mỉm cười, ”Lúc trước tu vi của Hoa Liên quá thấp nên mới để cho kỹ năng huyết mạch của Tạc Xỉ được triển khai, hiện giờ, huyết mạch kia đối với nàng đã không có tác dụng gì.”
Huyết mạch cũng phân ra cấp bậc cao thấp, huyết mạch cấp thấp thì không thể dung nhập vào huyết mạch cấp cao, lại càng không thể mở ra kỹ năng huyết mạch. Hoa Liên chưa hề nghĩ đến, nàng không thể nào mở ra huyết mạch của Tạc Xỉ lại là vì nguyên nhân này.
Nàng đến giờ vẫn không cho là huyết mạch của mình trân quý đến đâu. Nhưng Ân Mạc nói vậy, rõ ràng là có ý gì đó. Nam nhân này còn hiểu bản thân nàng hơn chính nàng, cảm giác này thực đúng là quái dị.
“Thì ra là vậy.” Huyền Vũ có chút kinh ngạc liếc nhìn Hoa Liên, ngay cả hắn cũng không nhìn ra Hoa Liên rốt cuộc có gì khác lạ, nếu không phải là Ân Mạc, với thứ huyết mạch của Hung thú mỏng manh trong cơ thể Hoa Liên, căn bản không thể khiến cho bọn họ phải xuất hiện. Vốn chỉ muốn ứng phó với Ân Mạc một chút, giờ mới phát hiện ra chuyện hình như không đơn giản như những gì bọn họ tưởng.
“Hoa Liên cô nương có thể nói cho chúng ta biết, huyết mạch Tạc Xỉ của cô nương là được thừa kế từ đâu không?” Thấy Huyền Vũ trầm mặc, Thanh Long đứng bên cạnh mở miệng.
“Là Tạc Xỉ tự mình truyền thừa.”
“Là như vậy ư.” Thần thái của Thanh Long thoáng biến đổi trong nháy mắt, rất nhiều truyền thừa chỉ cần một giọt máu là đủ, nhưng Hoa Liên vừa nói là Tạc Xỉ tự mình truyền thừa, đương nhiên là truyền thừa tất cả huyết mạch.
Mà đến giờ nàng cũng mới mở ra kỹ năng huyết mạch cấp thấp nhất, như vậy có thể thấy được, bản thân huyết mạch của Hoa Liên đáng sợ đến thế nào. Ngay cả máu của Hung thú cũng không thể dung hợp.
“Cô nương, tại hạ có một yêu cầu quá đáng, nếu huyết mạch của Tạc Xỉ vô dụng với cô nương, chẳng hay có thể để nó lại ở núi Vĩnh Sinh được không, chờ người thừa kế huyết mạch xuất hiện, chúng ta nguyện ý dùng một cái giá ngang bằng để để trao đổi.” Thái độ của Thanh Long cực kỳ khách khí, đại khái là sợ chọc giận đến Ân Mạc.
Điều kiện này cũng không tính là quá đáng, thứ nhất, huyết mạch của Tạc Xỉ đối với Hoa Liên cơ bản chẳng khác nào gân gà, cũng không thể gọi ra kỹ năng huyết mạch khác nữa. Thứ hai, sau khi tu vi được nâng cao, nàng phát hiện ra thứ huyết mạch này có chút mâu thuẫn với huyết mạch của nàng. Nếu thực sự có thể tách ra, đối với nàng cũng có chỗ tốt, chứ chưa nhắc đến chuyện Thanh Long còn đề cập được trao đổi ngang bằng.
Hoa Liên liếc nhìn Ân Mạc, phát hiện hắn cũng đang nhìn mình, có điều, nụ cười của hắn hơi bị cao thâm khó lường quá, không biết rốt cuộc là có ý gì.
Nàng hơi do dự một chút, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý với đề nghị của Thanh Long.
Việc tách rời huyết mạch cũng không đơn giản như nàng tưởng, đại khái là bởi vì Hoa Liên được nhận đầy đủ huyết mạch truyền thừa cho nên có khó khăn hơn.
Hoa Liên ngồi ở ao Dục Hỏa trong hậu điện của Vạn Thú điện, Tứ Tượng chia ra ngồi bốn phía xung quanh nàng. Bốn người họ cẩn thận từng chút đẩy linh lực của bản thân vào trong cơ thể Hoa Liên, kích thích huyết mạch của Tạc Xỉ bên trong cơ thể nàng.
Ân Mạc đứng bên cạnh ao, đầy hứng thú nhìn động tác của bốn người.
Vốn chuyện này nên để hắn làm, có điều một người vẫn có chút khó khăn, nếu bốn người họ đã đồng ý tự mình động thủ, sao lại không vui lòng thuận theo được chứ.
Hoa Liên có thể cảm nhận được rõ ràng, giống như có thứ gì đó đang tách rời khỏi cơ thể nàng, khiến nàng cảm thấy nhẹ nhõm cả người. Cùng lúc đó, đỉnh đầu nàng dần dần ngưng tụ ra một bóng dáng huyết sắc mông lung.
Vào lúc huyết ảnh kia hoàn toàn tách biệt với Hoa Liên, trên núi Vĩnh Sinh đột nhiên xuất hiện một mảnh mây sét, giống như muốn bổ tung cả ngọn núi ra vậy.
Nơi này đến cùng vẫn không phải là Đại Hoang, thế gian này hiện giờ tuyệt không thể dễ dàng dung thứ cho sự tồn tại của Hung thú, mới vừa xuất thế đã bị trời phạt.
Bốn người mặt đầy kích động phong ấn huyết ảnh kia lại, cuối cùng biến thành một pho tượng đá giống Tạc Xỉ như đúc to bằng bàn tay. Có điều sấm sét bên ngoài vẫn không ngớt, Bạch Hổ hừ lạnh một tiếng, xòe bàn tay, buông pho tượng đá kia ra.
Pho tượng tự mình bay ra ngoài, tiếng sấm bên ngoài lại càng to hơn, sau khi mấy tia sét đánh xuống lại yên bình trở lại. Hoa Liên đi theo Tứ Tượng ra ngoài, phát hiện pho tượng vừa nãy đang lơ lửng giữa không trung, trên núi Vĩnh Sinh vẫn bị bao phủ bởi tầng tầng lớp lớp mây kiếp, hoàn toàn không có dấu hiệu tản đi.
Tiến giới chính là như vậy, không muốn tiếp nhận thì sẽ hủy diệt hoàn toàn. Mới đầu, nàng cũng như vậy, có điều là bên người nàng từ đầu đến cuối vẫn luôn có Ân Mạc, trời phạt cũng không thực sự phạt được đến nàng.
“Hừ, chỉ là Thiên kiếp mà cũng dám ngông cuồng ở núi Vĩnh Sinh của ta.” Bạch Hổ vốn chủ sát, tính khí chẳng tốt lành gì, chưa đợi đám lôi điện trên trời giáng xuống, hắn đã trực tiếp nghênh đón, tung một trảo về phía bầu trời. Truyện Ngôn Tình
Hoa Liên trợn mắt há mồm mà nhìn mấy đám mây kiếp kia phiêu tán mất dạng, bầu trời trong nháy mắt khôi phục lại một màu xanh thăm thẳm.
“Còn có thể như vậy?”
“Chỉ cần pho tượng kia không rời khỏi núi Vĩnh Sinh thì tuyệt đối sẽ không dẫn Thiên kiếp tới, một khi ra khỏi, cũng khó mà nói.” Thiên kiếp e ngại Tứ Tượng nên mới rút đi, một khi không có bọn họ che chở, pho tượng kia sợ là sẽ bị đánh cho một mẩu vụn cũng không còn.
“Hoa Liên cô nương, không bằng ta đưa cho cô nương một bộ thần khí, coi như cái giá để trao đổi lấy huyết mạch này, thế nào?” Thanh Long còn chưa quên việc này.
_________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.