Ngự Phật

Chương 145:




Bách Hoa Viên cuối cùng cũng hiếm khi có được một khắc thanh tịnh, lại ít nhiều khiến cho nàng cảm thấy có chút cô quạnh. Đặc biệt là cả ngày cứ nhìn về phía đóa sen đang dần dần nở rộ kia, tâm trạng tốt được mới là lạ.
Sen không rễ giờ đã mọc rễ, đáng tiếc đến giờ Tử Vi Tiên Đế vẫn chưa thấy xuất hiện. Nếu như có thể nhìn thấy cảnh này, hắn chắc sẽ rất vui vẻ.
Hoa Liên đứng bên cạnh hồ, nhìn từng tầng cánh sen tỏa ra sắc tím thẫm, nếu nàng không đếm nhầm, tổng cộng là chín tầng, cũng chính là sen cửu phẩm.
Giờ đám linh hoa dị thảo ven hồ phần lớn đã chết héo hết, càng muốn nở rộ lại càng cần đến tiên linh khí thuần khiết, nếu bông sen này muốn nở hoàn toàn, e là cả vườn hoa này cũng không đủ dùng.
Hoa Liên bị chặn lại bên ngoài hành cung của Tử Vi Tiên Đế, người bên trong nói Tiên Đế vẫn chưa về, nàng lại không nghĩ như vậy, hoặc có lẽ Tiên Đế đại nhân chẳng qua là không muốn gặp nàng mà thôi.
“Tinh quân, ngài đi thong thả.” Đúng vào lúc Hoa Liên vừa mới đi chưa được mấy bước, một lão già bước ra từ bên trong.
Hoa Liên dừng bước lại, nghiêng đầu nhìn lão, trong ánh mắt mang theo vài phần nghi hoặc. Tiên nhân kia khi đi lướt qua người nàng bỗng dừng bước lại, xoay người mỉm cười với nàng, “Bách Hoa Tiên tử, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.”
“Các hạ là?”
“Tại hạ Thủy Đức Tinh Quân.”
“A, ngưỡng mộ đã lâu.” Nàng biết gương mặt này, hôm đó ở Địa phủ, nếu không phải là Địa Tạng Vương cản lão ta lại, chỉ sợ lão đã tìm nàng liều mạng. Giờ mặc dù có thể bình tĩnh chào hỏi với nàng, trong lòng chắc đã hận không thể xé xác nàng ra. Quay đầu lại nhìn tòa cung điện cao vút đằng sau, Hoa Liên cười lạnh nơi đáy lòng.
Tử Vi Tiên Đế quả nhiên là một kẻ thực tế, còn chưa lợi dụng xong đã muốn hất cẳng nàng ra rồi. Có điều, trên đời này lại có bữa ăn nào miễn phí hay sao?
Máu của nàng, là vô cùng quý giá.
Một mình quay lại Bách Hoa Viên, còn chưa bước vào đã thấy mấy gã Tiên tướng bước ra từ địa bàn của nàng, dẫn đầu vẫn là Yến Cửu Vũ vừa mới gặp cách đây không lâu kia.
Ánh mắt hắn nhìn Hoa Liên rất phức tạp, không ngờ tới nàng lại là đồ đệ của Lạc Lâm Cửu. Nói ra thì, vạn năm trước, hắn và Lạc Lâm Cửu cũng coi như là bạn tốt, chỉ tiếc….
“Mấy vị đây là?” Hoa Liên tiến lên hỏi.
“Phụng lệnh của Tử Vi Tiên Đế, vội tới đưa cho Bách Hoa Tiên tử vài thứ.” Yến Cửu Vũ rũ mắt.
“Tiên Đế đại nhân thật có lòng.” Hoa Liên mỉm cười vòng qua bên cạnh họ đi vào, chưa được mấy bước đột nhiên lại dừng lại, quay đầu quét qua Yến Cửu Vũ, “Xin thay ta cảm tạ Tử Vi Tiên Đế, ngài ấy khách khí quá.”
“Ta sẽ.” Yến Cửu Vũ gật đầu, sau đó mang người rời đi.
Trong Bách Hoa Viên mọi thứ dường như vẫn bình thường, chẳng qua là bên cạnh hồ nước kia đã không còn cấm chế, đóa sen vô căn trong đó cũng đã biến mất. Chỗ ở của nàng thì ngược lại, có rất nhiều thứ, mỗi một món đều là kỳ trân trong thiên địa, lóng lánh đến mức khiến căn phòng lấp lánh ánh sáng.
Coi như Tử Vi Tiên Đế cũng trượng nghĩa, giống như nàng đã nói, thật là quá khách khí. Đáng tiếc, nàng chẳng hề có chút hứng thú nào với những thứ này.
Thứ không thích, dù có quý giá hơn nữa, thì cũng chẳng có giá trị gì.

Nàng phát hiện, dạo gần đây rất thường hay tình cờ gặp Yến Cửu Vũ. Mấy lần đầu có thể là trùng hợp, nhưng số lần quá nhiều thì có vẻ như có chút cố ý.
Trên đường trở về từ chỗ Nguyệt Lão, bọn họ lại “vô tình gặp nhau” lần nữa.
“Yến thống lĩnh, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Trong khoảng thời gian này, cuối cùng nàng cũng biết được thân phận nguyên gốc của Yến Cửu Vũ, Đại thống lĩnh của Thiên tướng chấp pháp, địa vị ở Tiên giới phi phàm, có điều là phạm lỗi nên bị cách chức đến Nam Thiên Môn đi giữ cửa. Mặc dù như vậy, Thiên tướng chấp pháp vẫn chỉ nghe theo mệnh lệnh của hắn.
Hơn nữa, hắn còn là đệ đệ ruột thịt của Đông Hải Long Vương. Chẳng trách hôm đó hắn đến Đông Hải quấy rối mà Đông Hải Long Vương lại nhẫn nhịn đủ đường với hắn.
“Thật là đúng dịp quá.” Yến Cửu Vũ dừng bước mỉm cười với nàng, ánh mắt cong cong, một thân chiến giáp màu bạc càng tôn lên vẻ oai hùng của hắn. Mấy tên Thiên tướng chấp pháp mặt không thay đổi đứng đằng sau hắn không kìm được mà liếc nhìn Hoa Liên thêm mấy cái, mấy ngày nay bọn họ gần như đã nhớ kỹ vị Bách Hoa Tiên tử này.
Ở Tiên Giới, nữ tiên có thể khiến cho Yến Cửu Vũ sinh hứng thú thực sự quá ít chứ chẳng phải là do bọn họ hiếu kỳ.
Hoa Liên cũng mỉm cười đáp lại, “Không quấy rầy Yến thống lĩnh nữa, xin cáo từ trước.”
Thấy nàng càng lúc càng xa, Yến Cửu Vũ đột nhiên mở miệng gọi với theo Hoa Liên, “Bách Hoa Tiên tử! Không biết ta có tư cách để đến bái phỏng Bách Hoa Viên không?”
“Đó là vinh hạnh của ta.” Hoa Liên không hề ngừng bước, cho đến khi bóng dáng hoàn toàn biến mất.
Cuộc đối thoại của Hoa Liên và Yến Cửu Vũ nhanh chóng truyền đến Bích Lưu Cung. Giờ phút này, trong Bích Lưu Cung, không chỉ có Bích Lưu Tiên Quân, mà Thanh Lam Tiên Đế cũng đang ở đây.
“Bích Lưu, Tiểu Nhược chẳng qua là còn chưa trưởng thành, khó mà kìm nén được tâm tình thôi, ngươi việc gì phải tức giận như vậy.”
Sắc mặt Bích Lưu Tiên Quân đầy vẻ âm trầm, “Nó cũng nên trưởng thành rồi, chuyện lần này khiến cho Đông Hải Long Vương rất mất hứng.”
“Hôn sự của Đông Hải có mất cũng không sao, theo ta biết thì Yến Cửu Vũ cũng rất thích Tiểu Nhược, chưa đầy trăm năm nữa hắn sẽ phục hồi nguyên chức, đến lúc đó nếu hắn vẫn có ý, gả Tiểu Nhược cho hắn cũng là một lựa chọn không tồi.” Thanh Lam Tiên Đế lạnh nhạt nói.
Bích Lưu Tiên Quân nhíu mày, “Vậy có được không? Yến Cửu Vũ kia… dù sao cũng chỉ là con hoang.” Ở Long Tộc, chú ý nhất chính là vấn đề huyết thống, Yến Cửu Vũ mặc dù là con của Đông Hải lão Long Vương, nhưng mẫu thân của hắn lại không phải người của Long tộc, cho nên hắn không thể ở lại Đông Hải.
“Thế thì có sao, hắn có thực lực như thế, sống ở Tiên Giới địa vị cũng chẳng thua Long Vương.” Thanh Lam Tiên Đế vốn trông coi Thiên Lao, là người có tiếp xúc gần gũi nhất với Thiên tướng chấp pháp. Đội ngũ chấp pháp này của Tiên giới, ngay cả nàng ta cũng cực kỳ kiêng kỵ.
“Nói thì nói vậy, nhưng Tiểu Nhược nó…” Nhớ tới con gái ruột thịt của mình, Bích Lưu Tiên Quân cũng thật nhức đầu. Đứa con gái bình thường vẫn nghe lời hiểu biết, sao dạo này càng ngày lại càng phải lo lắng như vậy.
“Yên tâm, nha đầu kia sớm muộn cũng trưởng thành. Trong lòng nàng chẳng phải là vẫn khắc khoải mãi về Lạc Lâm Cửu hay sao, chuyện này cứ để ta xử lý là được.” Thanh Lam Tiên Đế đứng dậy, phủi đám bụi bặm vô hình trên váy.
“Nhưng Lạc Lâm Cửu giờ không rõ tung tích, ngay cả Thiên tướng chấp pháp cũng chẳng moi ra được gì hữu dụng từ miệng Hoa Liên. Hơn nữa Yến Cửu Vũ chưa chắc đã chịu đồng ý, ngài cũng biết năm đó quan hệ của hắn và Lạc Lâm Cửu cũng rất tốt mà.”
Thanh Lam Tiên Đế cười lạnh, “Chuyện Lạc Lâm Cửu ngươi không phải lo, ta biết hắn ở chỗ nào. Về phần Yến Cửu Vũ, ta tự có cách để đối phó với hắn, không sợ hắn không đồng ý.”
“Nếu bắt Lạc Lâm Cửu, Hoa Liên kia có…”
“Bích Lưu, gan của ngươi bé như vậy từ bao giờ hả?! Năm đó lúc đối phó với đồ đệ của ngươi, sao ngươi không nhìn trước ngó sau như vậy đi.” Thanh Lam hừ một tiếng.
Bích Lưu Tiên Quân đầy mặt quẫn bách, không dám mở miệng nữa.
Về chuyện của Hoa Liên, Thanh Lam đương nhiên đã nghĩ tới. Giờ Tử Vi không còn che chở nàng ta nữa, mà Chân Vũ với Sát Sinh Phật vốn không hợp, chỉ cần nàng không giết Hoa Liên, tất cả đều dễ dàng.
Trong lòng Hoa Liên cũng vô cùng rõ ràng, mất đi chỗ dựa như Tử Vi Tiên Đế, cuộc sống trong thời gian tới của nàng sẽ không được yên bình. Chỉ sợ cho dù có ở trong nhà ngẩn người thì cũng có bánh sắt từ trên trời rơi xuống đè chết mình.
Có điều bây giờ không phải lúc để phản kích, nàng còn chưa có sức mạnh tuyệt đối đó, chỉ có thể ngoan ngoãn ngẩn người.
Yến Cửu Vũ mặc dù nói muốn tới bái phỏng, nhưng một quãng thời gian dài vẫn không thấy hắn xuất hiện lại. Tiên Giới vẫn yên bình như trước, Hoa Liên hàng ngày trừ tu luyện ra thì cũng là hái hoa trồng cỏ. Cuộc sống nhìn có vẻ nhàn nhã, nhưng cũng có thể coi là sự yên bình trước cơn giông bão.
Chờ nửa năm, cái bánh sắt mà Hoa Liên dự tính lại không hề xuất hiện. Tiên Giới lại truyền ra một tin tức, phản đồ của Tiên Giới – Lạc Lâm Cửu bị Thiên tướng chấp pháp bắt lại, hơn nữa còn là Yến Cửu Vũ tự mình bắt được.
Mới đầu Hoa Liên cũng không mấy tin tưởng, nhưng sau đó lại truyền ra một tin. Lạc Lâm Cửu vẫn ẩn thân ở Địa phủ, Thiên tướng chấp pháp đã bắt được ông ở ngay trong mười tám tầng Địa ngục.
Sau khi nghe tin đó, Hoa Liên ngoài mặt vẫn không có gì thay đổi nhưng trong lòng lại ngổn ngang trăm mối. Hiện giờ, nàng khẳng định là không thể đến Địa phủ tìm Diêm Vương được rồi. Người duy nhất có thể lấy được chút tin tức, e cũng chỉ có Yến Cửu Vũ.
“Yến thống lĩnh?” Người đột nhiên xuất hiện trước mặt khiến cho Hoa Liên ít nhiều có chút kinh ngạc. Yến Cửu Vũ mặc dù bên ngoài không có mấy thay đổi nhưng trên người lại mang theo mùi máu tươi, nhìn dáng vẻ thì hẳn là bị thương.
“Bách Hoa Tiên tử, không biết có thể cho ta vài cọng cỏ cố hồn được không?’ Yến Cửu Vũ cũng chẳng khách khí, vừa đến đã đi thẳng vào vấn đề.
Hoa Liên như suy ngẫm gì đó nhìn hắn một cái, chỉ có người thần hồn bị tổn thương mới phải cần đến thứ đó. Quan trọng nhất là, cả Tiên giới, chắc chỉ có trong tay nàng mới có.
“Cỏ cố hồn đương nhiên là có, có điều thứ này có độc, không biết Yến thống lĩnh cần nó để làm gì?”
“Có độc?” Yến Cửu Vũ sửng sốt.
Hoa Liên cười khẽ, “Nói vậy là người bảo Yến thống lĩnh đến chỗ ta lấy thảo dược chưa nói qua rồi, cỏ cố hồn này ăn vào sẽ sinh ra ảo giác. Nếu các hạ cho là thần hồn của mình mạnh hơn so với Thần thú thì có thể nếm thử. Thời Thái cổ, vật này là thứ Vu tộc dùng để thuần phục Vu thú.”
Yến Cửu Vũ lập tức biến sắc, có điều cũng nhanh chóng khôi phục lại bình thường, “Đa tạ đã nhắc nhỏ, ta nghĩ chắc sẽ không xảy ra vấn đề gì.”
“Yến thống lĩnh, ngươi có thể nói cho ta biết, sư phụ ta và Bích Lưu Tiên Quân rốt cục có quan hệ thế nào không?” Nếu hắn đã chắc chắn như vậy, Hoa Liên cũng không tiện hỏi tiếp mà quay sang hỏi chuyện liên quan đến Lạc Lâm Cửu.
“Hai người đó là thầy trò.” Yến Cửu Vũ liếc nhìn Hoa Liên, tiếp tục nói, “Lạc Lâm Cửu là thiên tài hiếm thấy, đặc biệt là ở phương diện luyện đan, cho nên hắn mới phi thăng không lâu đã được Bích Lưu Tiên Quân thu làm đồ đệ. Nhưng sau đó Bích Lưu Tiên Quân đột nhiên nói Lạc Lâm Cửu trộm thứ gì đó của lão ta, Lạc Lâm Cửu không thừa nhận, lại còn dùng đan độc đả thương Bích Lưu Tiên Quân, kết quả bị trục xuất ra khỏi sư môn, còn bị Tiên giới truy nã. Nhưng Thiên tướng chấp pháp cũng không bắt được hắn, sau đó thì hắn mất tích.”
“Vậy… Yến thống lĩnh và sư phụ ta có quan hệ gì đây?” Lúc ở Long Cung, Hoa Liên đã nhìn ra, Yến Cửu Vũ này thích Bạch Nhược, mà Bạch Nhược lại nhớ mãi không quên sư phụ mình, quan hệ của ba người bọn họ chỉ e cũng không phải tầm thường.
“Bằng hữu bình thường thôi.”
“À, thì ra là như vậy. Xin ngài chờ một chút, ta đi lấy thảo dược.”
Yến Cửu Vũ đi rồi, Hoa Liên đứng ở cửa Bách Hoa Viên mỉm cười. Diêm Vương đã nói, thần niệm của Hồn Tu có ngàn vạn, chỉ cần có một luồng thần niệm chưa bị hủy diệt, không kẻ nào có thể tổn thương đến họ mảy may.
Nàng không thích nợ nhân tình, nếu Yến Cửu Vũ đã làm đến tận bước này, nàng đương nhiên sẽ không để hắn chịu thiệt. Tốt nhất là những người đó không có ý đồ gì với hắn, nếu không tiếp đây, Tiên Giới nhất định sẽ có trò hay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.