"Nàng chọn hận sao? Cùng bổn vương tới một nơi, nếu sau khi trở về vẫn là lựa chọn đó, bổn vương sẽ cho nàng toại nguyện!"
Hắn cười lạnh, một phen lôi ta dậy, ta đau đớn khắp người, bị bắt đi theo hắn.
Đi qua gian ngoài, thấy Tiểu Y đã tỉnh dậy từ lâu, vẻ mặt tràn ngập nỗi sợ, khiếp đảm nhìn gương mặt tối sầm vì phẫn nộ của Liên Thành Chích.
Ta cố hết sức nở một nụ cười để an ủi nàng, nha đầu kia, nhất định là bị dọa rồi!
"Hừ, đến thân mình còn lo chưa xong còn lo cho ai nữa, tốt nhất là cho bản thân nàng trước đi!"
Liên Thành Chích trào phúng cười bên tai ta, đôi mắt âm tà loé lên những tia sáng kỳ dị. Thừa dịp ta còn ngẩn ngơ, hắn đã lập tức ôm chặt lấy ta, đá văng cánh cửa ra khỏi phòng.
"Thật phiền toái, nàng yếu ớt như vậy, khi nào mới tự đi được!"
Ta có chút mất tự nhiên, muốn giãy dụa xuống dưới, lại bị hắn hung ác trừng mắt, trong lòng chợt lạnh lẽo. Không dám giãy dụa nữa, ta bất lực thở dài, ta cũng chẳng có can đảm để chống lại.
Ra khỏi Thính Thuỷ Các, hắn liền đi tới Tây Uyển của Vương phủ, đó là cấm địa ở Duệ Khâm Vương phủ này.
Cơn gió đêm mùa hạ mang theo hương hoa nồng đậm, cảnh sắc có chút lạnh lùng, nhưng cũng đẹp đến lạ kỳ.
Xuyên qua những hành lang gấp khúc dài dằng dặc, ta đã tới nơi bí ẩn nhất của Vương phủ, trước cửa có vài Hắc y nhân đang canh gác, trong tay bọn họ cầm trường kiếm lạnh lẽo, mặt không chút thay đổi đứng ở hai bên. Nhìn thấy chúng ta, cung kính quỳ xuống.
Liên Thành Chích vẫn âm trầm, khiến ta càng thêm lo lắng bất an, vào sương phòng Tây Uyển, ta khó hiểu nhìn hắn, không biết hắn rốt cục muốn làm gì.
Chỉ thấy hắn đi tới vách tường trống trải trước mặt, gõ nhẹ hai cái, liền nghe thấy một tiếng ầm vang truyền đến, vách tường bắt đầu chuyển động, tạo ra một chỗ hổng đủ để hai người cùng bước vào.
Hắn quay đầu liếc nhìn ta, đôi môi tà ác nhếch lên, làm ta rùng mình.
"Ái phi, hôm nay coi như cho nàng mở rộng tầm mắt, đừng có hối hận vì quyết định của mình đấy!"
Bất đắc dĩ, ta đành phải đi theo hắn vào trong mật thất âm u kia. Chỉ vừa mới tiến vào mật đạo, ta đã bị một mùi ghê tởm làm cho nhíu mày, càng đi sâu vào bên trong, dần dần có thể nghe thấy những tiếng kêu thê lương thảm thiết cùng tiếng rên rỉ thống khổ.
Ta có chút sợ hãi ngừng cước bộ, lông tơ dựng thẳng, hoảng sợ trừng mắt nhìn bóng dáng hắn. Nơi này rốt cục là chỗ nào?!
Hắn chậm rãi quay đầu lại, ánh sáng mờ ảo từ những cây đuốc trong mật đạo phản chiếu nét âm hiểm trên gương mặt hắn, con ngươi đen như mực lóe lên một tia lạnh băng, đôi môi mỏng hé mở:
"Sợ à? Nàng to gan lắm cơ mà! Lúc này ta cho nàng lựa chọn một lần nữa, hai con đường...?"
Ta cúi đầu xuống, cắn nát đôi môi, thậm chí có thể cảm giác được mùi máu tươi.
Quả thật không ngăn được nỗi sợ từ tận đáy lòng, nhưng dù có sợ, ta cũng không muốn bị hắn coi thường như thế.
Ta dù không quyền vô thế, chỉ là một nữ tử yếu đuối, nhưng ở trước mặt hắn, ta muốn giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng, ít nhất ta cũng phải dũng cảm đối mặt.
Ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt ta hiện lên vẻ kiên định.
Hắn nhẹ giọng cười nhạo, giống như đang cười ta không biết tự lượng sức mình còn cố ra vẻ kiên cường, trên mặt hắn lộ vẻ tàn nhẫn.
"Một khi đã vậy, coi như nàng không còn đường lui. Nói cho nàng biết, nơi này chính là địa ngục trần gian, một địa ngục mà nàng không thể tưởng tượng nổi đâu! Đến đây, Thương Nhi của ta, nhìn xem cái gì mới gọi là sự tra tấn tàn nhẫn nhất!"
Hắn túm lấy cánh tay ta, lôi ta về phía trước, cước bộ cực nhanh, ta càng cự tuyệt, hắn càng phẫn nộ.
Theo không kịp bước chân hắn, mấy lần làm ta suýt té ngã, thế này sao có thể gọi là nam nhân dịu dàng chứ, ta căn bản không thể cam tâm tình nguyện được.
Trong lòng lại tưởng nhớ đến Lăng ca ca ôn nhuận như ngọc, rất muốn, rất muốn gặp mặt người đó, chỉ cần đứng từ xa liếc nhìn người đó cũng đủ rồi......
"Mộc Thanh Thương, bổn vương từng nói, ngoài bổn vương ra mà còn tơ tưởng tới kẻ khác, ta sẽ không để yên cho nàng đâu! Bổn vương là phu quân của nàng, nhớ rõ chưa!"
Hắn dùng sức siết chặt cánh tay của ta, ta thống khổ kêu rên, mồ hôi lạnh ứa ra.
Nhìn sắc mặt tái mét của hắn, ta cười đau đớn, ngẩng đầu lên, cố nén nước mắt:
"Nay, có muốn không nhớ kỹ cũng khó......"
Đúng vậy, ta là Duệ Khâm Vương phi, đã là thê tử của người ta, mặc dù không cam tâm tình nguyện, nhưng đây là sự thật.
Ta và Lăng ca ca, kiếp này định sẵn hữu duyên vô phận, bỏ qua cơ hội, mất đi vĩnh viễn.
Không thể nhớ người đó nữa, khiến lòng ta càng đau xót, nhung nhớ đến phát điên.
Đi đến cuối mật đạo, trước cửa đá có bốn Hắc y thị vệ đứng canh, nhìn thấy Liên Thành Chích thì vội vàng quỳ lạy.
Toàn bộ mật đạo quanh quẩn đều là tiếng kêu la thảm thiết, ta bối rối hoảng hốt, đôi mắt hoảng sợ gắt gao nhìn chằm chằm vào cửa đá kia, không dám tưởng tượng đằng sau đó sẽ là một khung cảnh như thế nào.
"Mở cửa ra!"
Theo lệnh của Liên Thành Chích, Hắc y thị vệ chậm rãi khởi động chốt bí mật mở cửa, tiếng vang ầm ầm chấn động toàn bộ mật thất, khiến ta có cảm giác nơi đây quả thật không phải trần gian...
Một mùi cháy khét quyện với mùi máu nồng nặc bốc lên, không kịp nín thở nên hít phải, từng đợt từng đợt, khiến người ta buồn nôn.
Ta khuỵu xuống góc tường nôn mửa, mặt mũi trắch bệch. Tiếng hét thảm thiết chói tai, cùng với mùi khét và tiếng lửa cháy lách tách, tiếng quất roi thê lương, còn có những tiếng cười điên cuồng.
Ta bất động, rốt cuộc cũng biết, nơi này là đâu......
"Chưa nhìn thấy cảnh kia mà đã biểu hiện như vậy sao, Thương Nhi, chính nàng đã từ bỏ cơ hội của mình, không còn đường lui nữa rồi."
Kéo lấy cơ thể mềm nhũn yếu ớt của ta, không để ý vẻ mặt kinh sợ ngập tràn nước mắt của ta, mặt hắn vẫn không biến sắc, ôm ta đi đến luyện ngục trần gian đen tối, kinh khủng, tàn nhẫn ấy!
Bốn phía nóng như thiêu đốt, trong lò than lớn, ngọn lửa đỏ rực cháy giống như luyện xà, cuồng loạn bay lượn, khiến địa lao giam cầm rực sáng như ban ngày.
Ta thà rằng chịu cảnh tối đen như mực, còn hơn là, phải nhìn thấy cảnh tượng tàn nhẫn ghê tởm đáng sợ kia.
Một thiếu niên mặc tù phục bị buộc chặt trên giàn sắt, người đầy vết roi, quần áo rách nát, máu loang ra như nước.
Đầu vô lực buông xuống, trên gương mặt ngây thơ nhuốm đầy bụi than, nhắm nghiền hai mắt như muốn khí tuyệt.
Nhưng tiếng roi vẫn không ngừng quất xuống, tựa như tiếng sấm sét trong đêm mưa, xé rách đầu óc ta.
"Mang nước tới đây."
"Dùng nước lạnh đổ lên xem hắn còn mạnh miệng được nữa không! Hoà thêm muối vào, hôm nay nhất định phải bắt hắn nói ra kẻ nào là chủ mưu!"
Hai Hắc y nhân cầm roi mặt không chút thay đổi nói xong, không hề để ý tới sinh mệnh kia, nhất quyết bỏ thêm muối vào nước lạnh, dùng sức hắt lên người thiếu niên đang bất tỉnh.
Ta sống chết bịt tai lại, nhưng tiếng kêu đau đớn thảm thiết vẫn chui vào nhiễu loạn đầu óc.
Nơi nơi đều là tù phạm máu chảy đầm đìa, kêu rên thảm thiết không ngừng.
Trên chiếc ván gỗ, một nam tử bị huỷ nửa gương mặt đang bị trói chặt, tứ chi tách ra bị những cây đinh sắt to lớn cắm chặt xuống.
Máu tươi không ngừng từ miệng vết thương trào ra, ướt sũng chiếc ván gỗ, trên gương mặt bẩn thỉu ấy, máu tuôn như suối.
Nam nhân vẫn nằm yên không nhúc nhích, sắc mặt xanh trắng, lồng ngực phập phồng yếu ớt như chứng minh, hắn, sắp trút hơi thở cuối cùng!
"Không, ta không muốn nhìn, cũng không muốn nghe...... Liên Thành Chích, về đi, ta muốn trở về......"
Ta ngã sấp xuống, cầu xin, nhưng vẫn không thể thoát khỏi sự trói buộc của hắn, lệ rơi đầy mặt. Khuôn mặt trắng bệch bị hắn lấy tay giữ chặt, ánh mắt lạnh lùng nhìn ta chằm chằm, có một chút thương tiếc loé lên rồi tan nhanh như khói....
Hắn dùng sức bắt ta ngẩng đầu, nhìn những cảnh tượng tàn nhẫn ấy.
"Đây là lựa chọn của nàng, bây giờ đã biết, những tra tấn bổn vương dùng trên người nàng nhỏ bé đến mức nào chưa? Nàng hận sao? Oán sao? Nàng có biết, năm đó ta và Mẫu phi bị phụ vương nhốt tại nơi này, ngày ngày đêm đêm đối diện với nỗi sợ hãi này không? Nàng có biết bổn vương đau đớn thế nào không?! Nàng...không hiểu gì cả...."
Hắn ôm lấy cơ thể mềm nhũn của ta, tiếp tục đi về phía trước, cứ cách vài bước lại thấy một người bị tra tấn thê thảm, ngất đi lại bị ép tỉnh dậy, tỉnh dậy lại tiếp tục màn tra tấn vô tận khác.
Trong một chiếc cũi sắt lớn, con hổ hung mãnh bị nhốt cùng với một nam tử đeo mặt nạ mặc y phục tím, đánh liên tục, điên cuồng gào thét, người bị thương, hổ chảy máu, sức lực cạn kiệt nhưng vẫn không ngừng nghỉ.
Ta tuyệt vọng, sợ hãi, hối hận, liều mạng giãy ra khỏi hắn, nhưng nam nhân tàn nhẫn này, lại lạnh lùng nâng cằm ta lên, ép ta phải đối diện tất cả.
Trên chiếc cọc sắt cao vút, một thân thể hấp hối bị xích sắt giữ chặt, trên người đầy dấu vết bị nung chín, khuôn mặt tái nhợt không ngừng vặn vẹo.
Hắc y nhân đem chiếc kẹp kim loại được hơ nóng từ lò than ra, chậm rãi đi về phía tù nhân.
Ta hoảng sợ nhìn nam nhân kia, kêu lên thảm thiết khi bị thiêu cháy da thịt bằng thứ đó, hắn rên rỉ, vặn vẹo.
Làn da vốn trơn nhẵn, khi bị kẹp sắt nung áp lên, phát ra những tiếng "xèo,xèo", làn da trở nên khô vàng, nổi lên bọt nước.
Những bọt nước đó, cứ nổi lên lại bị đập vỡ, vỡ ra chảy máu, rồi lại tiếp tục bị áp lên những vết thương mới.
Vết thương chồng chất lên nhau, miệng vết thương bốc lên khói nhẹ.
Hết lần này tới lần khác, không còn thấy máu, cũng không còn thấy da, chỉ nhìn thấy thịt, thịt cháy như tro tàn......
Tràn ngập ngục giam, là một mùi cháy khét khiến người ta ghê tởm đến tuyệt vọng.
Ta giống không có xương chống đỡ, hoàn toàn xụi lơ trong lòng hắn, không hề giãy dụa, cũng không hề khóc.
Ta không biết mình đang nghĩ gì, không biết mình còn có thể làm gì, ta cũng không ngất đi, đầu óc tỉnh táo, nhưng trống rỗng.
Ta nghĩ mình đã chết, vậy mà ta vẫn sống, không biết từ khi nào đã rời khỏi địa lao, về tới Thính Thuỷ Các, nhưng bên tai vẫn quanh quẩn những âm thanh thê lương kia, nhìn đâu cũng thấy những hình ảnh tàn nhẫn kia.
"Mộc Thanh Thương, sợ sao? Trước đây ta cũng giống nàng, rất sợ, rất sợ, nhưng vẫn trốn không thoát, không thoát được, mãi cho đến khi tù phạm chết rồi, ta mới có thể bình tĩnh. Phụ vương ta là kẻ tàn nhẫn nhất trên đời này, ông ta yêu mẹ nàng, tất cả đều vì một bức hoạ, ta, sao có thể không hận nàng? Mộc Thanh Thương...... Ta giãy dụa, bất lực, ta không muốn hận nàng, nhưng ta làm sao có thể quên đây? Ta phải làm gì mới có thể hạnh phúc?"
Hắn ôm ta tựa vào thành giường, nhẹ giọng thở dài.
Ta hận hắn, oán hắn đã để ta chứng kiến những cảnh tượng man rợ ấy. Nhưng vì sao khi nghe thấy nỗi khổ trong lòng hắn, mắt ta lại nhoè lệ?
Chúng ta đều là những kẻ bất hạnh, đều là những kẻ bị tình yêu bỏ quên.
Hồi 6 tuổi ta thực sự là một đứa trẻ hạnh phúc, còn sau đó, tuy là hạnh phúc giả dối, nhưng cũng chưa từng chịu cảnh bi thương. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
Còn hắn, luôn phải sống trong bóng tối, giãy dụa, trầm luân, hắn muốn tất cả phải nếm trải nỗi đau ấy, ta không hiểu hắn, không hiểu được linh hồn chạy trốn trong bóng đêm của hắn. Đúng như hắn nói, ta không hiểu, không hiểu bất cứ điều gì cả......
Edit & Beta: Trangleo68, Otakunhini1310
Nhớ ủng hộ cho mình nha!!!!!!