Ngược Thiếp

Chương 19: Hãm hãi




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bầu trời vẫn luôn u ám như thể là bị đè ép, toàn bộ đều muốn sụp xuống. Những đám mây đen lơ lửng dày đặc trên không trung, bầu không khí nặng nề khiến cho việc hít thở cũng trở nên khó khăn.
Không biết cơn mưa này đã kéo dài bao lâu, chỉ biết rằng ngày hôm đó trời tối đen như mực, không có một tia sáng nào.
Ở phía tây Viêm Kinh, dọc theo những ao sen là liên tiếp mấy ngôi nhà tranh nhỏ liền kề nhau, vách tường của những ngôi nhà này nghiêng nghiêng ngả ngả như đã bị mưa dột từ lâu, đến nỗi một cây gỗ mục nát chống đỡ ở góc tường cũng bị nứt ra tạo thành khe hở để lộ ánh sáng le lói ở bên trong.
Ánh sáng mờ mịt chiếu rọi qua màn mưa tối tăm, nếu không để ý kỹ thì sẽ không thể nhìn thấy cảnh vật ở dưới ánh đèn. Hai ba người đang quây quần bên một chiếc bàn hỏng, dường như họ đang thảo luận gì đó, những âm thanh xôn xao bị tiếng mưa lớn xua tan.
"Ngày mai, đại quân sẽ xuất phát từ Viêm kinh, rồi đi bộ 20 dặm về phía bắc đến Nham Thạch Cốc. Địa hình ở đây cực kỳ phức tạp. Do mưa lớn, để đảm bảo cho sự an toàn của toàn quân, có lẽ bọn họ sẽ vẽ lại một con đường khác để vòng qua Nham Thạch Cốc. Nhưng sau khi nghiên cứu, phần phía bắc ở bán kính thứ mười, ngoại trừ Nham Thạch Cốc ra thì toàn là rừng cây tươi tốt. Nếu chỉ đi bộ, hành trình của đội quân sẽ bị trì hoãn. Vì vậy, ta chắc chắn rằng Vân Liêm vẫn sẽ chọn Nham Thạch Cốc! "
Một người đàn ông trung niên với khuôn mặt tuấn tú, trong mắt ánh lên vẻ thông tuệ, mặc dù trên người hắn chỉ mặc một bộ y phục cũ kỹ nhưng vẫn không thể che lấp được khí chất đặc biệt của hắn.
Một tay hắn đè lên tấm bản vẽ bí mật, ngón tay không ngừng chỉ ra mấy con đường dẫn trên đó, rồi suy ngẫm nhìn vào hai người ở trước mặt, lẳng lặng chờ bọn họ đáp lại.
Ông lão vuốt vuốt chòm râu, cau mày nhìn chằm chằm vào bản vẽ một hồi lâu rồi mới chậm rãi nói: "Theo lý thuyết thì đúng là như vậy, nhưng đừng quên rằng họ Vân kia không phải là người dễ đối phó. Mặc dù mấy ngày nay chúng ta đã hành động rất cẩn thận, nhưng ít nhiều cũng đã bị hắn tìm thấy dấu vết, trong lòng hẳn là đã nảy sinh tinh thần cảnh giác, đến nước này rồi hắn không thể không lo lắng được. Biên quan dấy lên chiến sự, mặc dù Thiên Thục Quốc đã liên minh với Bắc Nguyên và Bắc Phiên, nhìn qua thì thấy khí thế hùng mạnh nhưng nếu đợi đến khi Vân Liêm tướng quân tới thì e rằng lại là một tình cảnh khác. Ta nghĩ chủ thượng cũng đang lo lắng về điểm này nên mới kêu chúng ta tạo ra một chút phiền toái để trì hoãn đường đi của Vân Liêm. Nhưng cho dù Vân Liêm đến biên quan sớm hay muộn, thì việc nghênh đón hắn vẫn sẽ gây tổn thất cho cả hai bên."
Người đàn ông trung niên gật gật đầu, xem như là đã đồng ý với lời nói của ông lão, rồi cầm bản vẽ lên nhìn kỹ, muốn tìm thêm vài manh mối nữa.
"Các ngươi cũng đừng quên, chúng ta còn có một quân cờ chưa dùng đấy!"
Một bóng lưng đứng ngược với ánh sáng vẫn luôn trầm mặc từ nãy đến giờ đột nhiên lên tiếng phá vỡ sự im lặng của căn phòng, nhưng giọng nói nghe có chút kỳ lạ, vừa lanh lảnh, lại vừa trầm thấp, giống như là một đứa trẻ chưa trưởng thành.
Bóng dáng kia có chút gầy yếu, trên vai hờ hững khoác một cái áo choàng rộng thùng thình, cả người bị bóng tối bao trùm, khiến cho người ta có cảm giác vô cùng ma mị.
Hai người kia nghe hắn nói xong thì đều giật mình, nheo mắt lại chờ đợi câu nói tiếp theo của hắn.
Vốn dĩ hai người này đều có thâm niên và địa vị cao, cho nên mới không thèm để ý đến cậu bé ốm yếu trong tay cầm lệnh bài của chủ thượng đột nhiên xuất hiện ở trước mặt này, cả hai đều cho rằng đây chỉ là một cậu thiếu gia nhà giàu bị chủ thượng gọi tới mà thôi.
Bây giờ lại nghe được những lời này của hắn, mặc dù trong lòng chẳng thèm để ý đến, nhưng trên mặt thì vẫn phải giả bộ nghe hắn nói tiếp.
"Không biết tiểu ca đang nói đến ai?"
Thiếu niên kia nhẹ giọng hừ lạnh, rồi cười một cách quái dị, tuy chỉ là một tiếng cười nhưng lại khiến cho cả hai bất giác rùng mình, đêm mưa cuối hè lại càng thêm lạnh lẽo.
"Hai vị trưởng lão tuy có kiến thức rộng rãi, nhưng luận về chiến thuật thì bản công tử đây vẫn hơn hai vị một bậc. Đây cũng là lí do vì sao chủ thượng lại mời bản công tử đến đây trợ giúp các ngươi một tay."
Nghe được lời nói ngạo mạn của cậu thiếu niên kia, sắc mặt của hai người tái mét, vốn định tức giận bác bỏ, nhưng vì có chuyện đang cần bận tâm, nên mới oán trách ho nhẹ hai tiếng, kìm chế cơn tức giận.
Khuôn mặt của cậu thiếu niên ở trong bóng tối có chút tái nhợt, khóe môi lạnh lùng nhếch lên, từ trong tay áo rút ra một tờ giấy, đưa cho hai người.
"Các ngươi cứ nhìn nữ tử trong bức tranh này, thì sẽ thấy kế hoạch ngăn cản đường đi của đại quân ngu dốt đến nhường nào, chi bằng hãy dùng trí tuệ để giành lấy chiến thắng. Mau truyền lệnh, bảo những kẻ mai phục trên đường không nên hành động hấp tấp. Bản công tử đã có tính toán riêng!"
Cả hai người nhìn chằm chằm vào nữ tử xinh đẹp tựa như tiên nữ ở trên trang giấy một lúc lâu rồi mới giật mình, chính là họ không hiểu nữ tử yếu đuối trong tranh này sẽ có lợi ích gì cho kế hoạch của bọn họ đây, chẳng lẽ nào lại là mỹ nhân kế?
Nhưng tướng quân Vân Liêm kia nổi tiếng tàn nhẫn vô tình, cho dù có là thần tiên giáng trần thì hắn vẫn ung dung bình tĩnh như thường, chỉ sợ rằng cả mỹ nhân kế cũng vô dụng với hắn ta mà thôi.
"Yên tâm đi, một khi Vân Liêm nhìn thấy nữ tử trong tranh này, thì hắn sẽ không chỉ rối loạn đâu, hừ, mà e rằng quan hệ giữa hắn với Duệ Khâm Vương gia cũng sẽ trở nên căng thẳng, không thể quay về như lúc trước nữa!"
Ngón tay của cậu thiếu niên nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tuyệt mỹ của nữ tử trong tranh, vốn dĩ động tác của hắn rất dịu dàng nhưng trong chớp mắt lại biến thành thô bạo, mười ngón tay nắm chặt, dường như đang ẩn chứa hận ý, đôi mắt híp lại phóng ra tia sáng lạnh lẽo.
Cả hai người tò mò đánh giá cậu thiếu niên kia, đối với những gì hắn nói vẫn còn bán tín bán nghi. Nữ tử trong tranh này thật sự lợi hại đến vậy sao? Cô ta vừa có thể làm cho vị tướng quân máu lạnh kia rối loạn, lại vừa có thể chia rẽ tình huynh đệ gắn bó giữa hắn và Duệ Khâm Vương gia ư?
Nếu thật sự là như thế, thì so với với phương pháp dã man kia quả thật tốt hơn rất nhiều, vừa không uổng mất người nào, lại vừa hoàn thành yêu cầu của chủ thượng.
Mặc dù có hoài nghi, nhưng hai người họ không hề phản bác, bởi vì cho dù kế hoạch lần này có thất bại, thì chủ thượng cũng không thể trách phạt lên đầu bọn họ.
Cậu thiếu niên lấy lại bức tranh, rồi dùng bút lông viết thêm vài nét chữ lên đó, do sắc trời quá tối nên chưa kịp nhìn thấy rõ đó là chữ gì, thì hắn đã gấp giấy lại.
"Bây giờ các ngươi chỉ cần phái người đem bức họa này giao đến tận tay Vân Liêm tướng quân, rồi ngồi chờ tin tốt đi!"
Giao bức tranh đã được gấp lại cho người đàn ông trung niên, cậu thiếu niên cười lạnh hai tiếng, rồi khoác thêm một chiếc áo rơm* lên người, chỉ nháy mắt đã biến mất trong màn mưa dày đặc.
*Nguyên bản (蓑衣) áo mưa làm từ rơm.

"Lâm trưởng lão, người có nghĩ bức họa này thần kỳ đến thế không?"
Người đàn ông trung niên hỏi nhỏ, rồi đem bức họa thu vào trong ống tay áo.
"Thật ra ta cũng từng nghe đồn vị Vân Liêm tướng quân này là vì nữ nhân nên mới trở nên tàn nhẫn vô tình như vậy, nhưng ta không biết người đó có phải là nữ tử trong tranh này không. Được rồi, mau kêu người đem cái này đi,....khoan đã! E rằng lúc này Vân Liêm tướng quân vẫn còn ở trong Duệ Khâm Vương phủ, gửi đến đó sẽ nhanh hơn!"
Lão già cười thầm, nếu như vừa nãy ông nhìn không lầm nét chữ mà cậu thiếu niên kia đã viết thêm, vậy thì bây giờ cứ ngồi đợi trò hay diễn ra thôi.
"Hôm nay chủ mẫu truyền đến tin tức, nói Thục Trung Dược Vương đã đến Viêm Kinh, bảo chúng ta phải lưu tâm, vị Dược Vương này không phải là một người đơn giản, nếu có thể thu phục hắn về phe của chúng ta, thì tất sẽ có ích rất nhiều cho sự nghiệp sau này của chủ thượng."
Hai người khoác áo rơm, vừa nói vừa đi vào trong màn mưa, âm thanh xôn xao dần bị tiếng mưa che lấp.
................Ngược thiếp................
Tiệc rượu linh đình, cả chủ và khách đều đã có vài phần men say. Phục sức lộng lẫy, châu báu lấp lánh, đoàn tùy tùng đứng ở phía sau, và cả thái độ niềm nở của chủ nhân, tất cả đều đã tôn lên thân phận cao quý của hắn.
Mọi cử chỉ của hắn đều tuân theo lễ tiết, lời nói kính cẩn mà rụt rè, ánh mắt trông vô cùng sắc bén.
Chiếc mặt nạ bạc che đi mọi biểu cảm lại càng làm tăng thêm vẻ lạnh lùng của hắn. Hắn ngồi im ở một chỗ, trông vô cùng xa cách, cao ngạo mà thưởng thức những tên công tử khác ăn chơi đàn đúm.
"Hiên Viên công tử, ngài cảm thấy thế nào? Ở đây rượu ngon món ngon, cộng thêm cả tiểu mỹ nhân nữa, mọi thứ có làm cho ngài vừa lòng không?"
Một gã đàn ông trung niên mập mạp đã ngà ngà say bước tới nở nụ cười, để lộ cả hàm răng dát vàng, mùi rượu tỏa ra nồng đậm, hai mắt mơ hồ.
Hiên Viên Hàn nhếch môi cười lạnh, người này nhất định là ngày ngày uống rượu mua vui, chìm trong nữ sắc, dương khí suy kiệt, xanh xao vàng vọt, tay chân sưng phù, hẳn là cũng sắp mất mạng rồi!
"Hiên Viên Hàn tất nhiên là thụ sủng nhược kinh, vốn dĩ Hiên Viên muốn tới phía tây Viêm Kinh, chỉ là tiện đường đi qua đây, không ngờ Duệ Khâm Vương gia lại nắm được tin tức nhanh đến vậy, được Vương gia tiếp đãi như thế, quả là vinh hạnh của Hiên Viên! Mong Lạc đại nhân có thể thay Hiên Viên nói lời cảm tạ với Vương gia."
"Ai, Hiên Viên công tử lời này thật là khiêm tốn quá đi, người nào mà chẳng biết y thuật của Hiên Viên công tử không ai có thể sánh bằng, Vương gia từ lâu cũng đã ngưỡng mộ y thuật cao siêu của công tử, nhưng ngài lại có nhiều việc phải làm, không thể bỏ qua, cho nên hôm nay khi vừa nghe nói Hiên Viên công tử đến Viêm kinh, Vương gia liền lập tức lệnh cho ta đi tiếp đón công tử. Chỉ là ngày mai Vân đại tướng quân dẫn binh xuất chinh, Vương gia còn có việc quan trọng phải xử lý, nên không thể tự mình đón tiếp, mong Hiên Viên công tử thứ lỗi!"
Lạc đại nhân nói xong liền liếc mắt với người quản gia đang đứng ở bên cạnh, quản gia ngầm hiểu, lập tức lui ra, không bao lâu sau thì có tiếng sáo trúc vang lên, một nữ nhân yểu điệu mang mạng che mặt đi tới.
Nữ nhân kia mặc y phục mỏng manh, trong gian nhà rộng lớn lượn lờ sương khói tựa chốn thần tiên, thoạt nhìn giống như yêu quái hạ giới. Nàng ta nhảy múa, vòng eo mềm mại như một chú cá đang bơi lội, thoắt ẩn thoắt hiện. Đôi mắt thoáng đượm nét buồn, cuốn hút lay động lòng người.
Nữ tử kia chậm rãi tới gần Hiên Viên Hàn, như có như không mà dụ dỗ hắn ta, thế nhưng Hiên Viên Hàn tuy vẫn ngẩng đầu thưởng thức rượu ngon, nhưng ánh mắt lạnh lùng từ đầu đến cuối vẫn không hề dao động.
Nữ tử kia bị ánh mắt lạnh lùng đó dọa cho cứng đờ người, không còn linh hoạt như trước nữa, thấy Lạc đại nhân lớn tiếng quát mình, bèn vội vàng lui xuống.
"Hiên Viên công tử có phải người không thích những thứ dong chi tục phấn này?"
*Dung(dong) chi tục phấn – 庸脂俗粉 – yōng zhī sú fěn (dung/dong: bình thường; tục: thường tục, đại chúng, phổ thông; chi, phấn: phấn sáp, hương phấn; phấn sáp thường tục, hương phấn phổ thông, nói chung dùng để chỉ người con gái bình thường/tầm thường, thấy hay dùng trong bối cảnh mang ý nghĩa tiêu cực, đại loại là chỉ người con gái trang điểm ăn mặc hoặc là thần thái lòe loẹt, thiếu tinh tế, kém văn hóa).
Khuôn mặt mập mạp của Lạc đại nhân khẽ giật một cái, rõ ràng là đang bất mãn với việc Hiên Viên Hàn không để lại mặt mũi cho mình, nhưng ông vẫn phải kiêng dè vì đây là vị khách mà Vương gia mời tới nên chỉ có thể miễn cưỡng kiềm chế cơn tức giận rồi nở nụ cười.
"Lạc đại nhân, mấy cái này vẫn là nên miễn đi, dạo gần đây Hiên Viên tu thân dưỡng tính, dính vào mấy thứ này, sẽ gây đoản mệnh đó."
Hắn cười khẽ, dù đang nói về mình, nhưng lại ám chỉ Lạc đại nhân. Hắn chẳng cần cố kỵ, những tên quan lại này chỉ làm hắn thấy vô cùng phiền chán, chính là hôm nay không hiểu vì sao vị Duệ Khâm Vương gia kia lại biết được tung tích của hắn, chẳng lẽ muốn tìm hắn có chuyện gì sao?
Nếu là như vậy, thì hắn nhất quyết sẽ không dây dưa với mấy người này, làm một đại phu thong dong nhàn hạ so với việc phải cùng mấy người này a dua nịnh hót thật sự thoải mái hơn rất nhiều.
Hắn ngửa đầu uống cạn chén rượu, rồi đứng dậy, lạnh lùng nói: "Lạc đại nhân, trời cũng muộn rồi, Hiên Viên còn có việc phải xử lý, rượu ngon với tiểu mỹ nhân, vẫn là nên để đại nhân tự một mình hưởng thụ đi! Hiên Viên chỉ ở lại Viêm Kinh ba ngày, nếu ba ngày sau Vương gia vẫn không có thời gian, thì Hiên Viên sẽ cáo từ, không chờ ngài ấy nữa!"
Hắn nói xong, liền xoay người rời đi, không để ý đến Lạc đại nhân đang phẫn nộ quát lớn.
"Hiên Viên Hàn, ngươi đừng ỷ vào thân phận Dược vương của mình mà kiêu ngạo như vậy, nếu không phải Vương gia muốn ngươi giải phệ hồn thuật cho Vương phi, thì chắc ngươi cũng chẳng nhận được đãi ngộ như thế đâu. Hừ, không biết tốt xấu!"
Hiên Viên Hàn dừng lại một chút, đôi lông mày dưới lớp mặt nạ khẽ nhíu lại, nhưng chỉ trong nháy mắt, liền khôi phục như cũ, tiếp tục đi về căn phòng mà mình đang ở.
Phệ hồn thuật?! Hắn cười khẽ, xem ra, chuyến đi đến Viêm Kinh lần này của hắn quả thật là đúng lúc quá đi!
................Ngược thiếp................
Trong đêm khuya, Duệ Khâm vương phủ vẫn không hề yên tĩnh, đám hạ nhân tấp nập qua lại, bận rộn không thôi. Cảnh Minh Các đèn đuốc sáng trưng, bên ngoài là tầng tầng lớp lớp thị vệ canh gác, toàn bộ vương phủ đều chìm trong bầu không khí nặng nề.
Một vài thị thiếp muốn xum xoe, nịnh bợ đều bị khung cảnh này dọa cho choáng váng, chỉ đành quay trở về, trong lòng tràn đầy buồn bực, bọn họ mãi mới đợi được đến khi Vương gia trở về. Việc ngài ấy không đến chỗ của Vương phi khiến cho ai nấy cũng thấp thỏm chờ mong Vương gia sẽ tới chỗ mình.
Nhưng ai ngờ biên quan lại dấy lên chiến sự, Vương gia đã cùng Vân đại tướng quân thảo luận quân tình suốt hai ngày liền, khiến đám thị thiếp ngay cả cơ hội gặp mặt cũng không có.
Cơn mưa dường như cũng biết lòng người sầu bi, không ngừng rơi xuống, trận mưa to lần này đã giúp cho các con sông khô cạn ở Viêm Kinh được lấp đầy. Chiến tranh liên miên, thiên tai bão lũ cùng đồng thời xảy ra như thể muốn cắt đứt con đường sống của dân chúng.
Liên Thành Chích lẳng lặng đứng ở trước cửa sổ, nhìn vào màn mưa dày đặc, những hạt mưa nặng trĩu đã che khuất tầm nhìn của hắn, vào lúc căng thẳng như thế này, đáng lẽ ra hắn nên trầm tĩnh quyết đoán mà nghĩ về quốc gia đại sự, nhưng trong đầu hắn lúc này lại cứ hiện lên thân hình mảnh khảnh cùng với khuôn mặt giàn dụa nước mắt của nàng.
Nàng đã phải chịu quá nhiều uất ức cùng đau khổ, nàng nói, nàng không cần một người trượng phu như hắn, hắn không thể cho nàng những thứ mà nàng muốn, nàng hận hắn......
Trái tim khẽ nhói đau, hắn không ngờ rằng mọi chuyện lại thành ra như vậy, có lẽ nếu như lúc trước hắn chịu buông bỏ tất cả những thù hận, thì mọi chuyện đã tốt rồi, hắn và nàng sẽ có thể trở thành một đôi phu thê bình thường.
Tất cả đang diễn ra theo cách mà hắn không ngờ tới, liên tiếp mấy sự việc xảy ra cùng một lúc khiến cho mọi thứ rối tung hết cả lên.
Hắn đã gây ra quá nhiều tổn thương cho nàng, nghĩ đến ánh mắt tuyệt vọng của nàng khi nhìn hắn, hắn bỗng cảm thấy rất sợ hãi, sợ rằng hắn và nàng sẽ không thể quay lại được nữa.
Có đôi khi chỉ cần nghĩ đến chuyện giữa bọn họ, hắn sẽ không thể khống chế được tâm trí của mình, nhìn nàng nghĩ về Mộc Thiệu Lăng, nhìn nàng không thèm để ý đến hắn, trong lòng không có hắn, khiến hắn cảm thấy vô cùng phẫn nộ.
Ngày ấy đưa nàng tới căn nhà hoang, vốn là muốn nói với nàng, hãy quên đi mọi chuyện trước đây, quên luôn cả tên Mộc Thiệu Lăng kia, nam nhân ấy không xứng với sự kì vọng của nàng, nhưng lời nói ra lại bị hiểu theo ý khác.
Thực ra hắn chỉ muốn nàng thấy con người thật của Mộc Thiệu Lăng, nhưng hắn lại quên mất, những gì hắn nói với nàng lại chính là nỗi đau xót mà cả đời này nàng không thể quên.
Nàng phẫn nộ chạy đi, vốn dĩ hắn định đuổi theo ngăn nàng lại, nhưng bỗng nhiên hắn phát hiện mình đã sai rồi, không nên ích kỷ tàn nhẫn như vậy. Hắn muốn cho nàng thêm thời gian, nhưng vẫn không yên tâm để nàng một mình rời đi như vậy, nên đành đuổi theo, nhưng không ngờ khi đến đó hắn lại bắt gặp cảnh nàng đang ôm ấp một nam nhân khác, chủ động yêu thương nhung nhớ!
Lúc ấy trong đầu như có một sợi dây cung bị cắt đứt, hắn không hề suy nghĩ, trong lòng chỉ còn nỗi căm phẫn cùng sự đố kỵ, hắn đã dùng những lời lẽ gây tổn thương cho nàng, cũng đã tự tay phá bỏ đi sự tín nhiệm cuối cùng mà nàng dành cho hắn.
Nhìn ánh mắt tuyệt vọng của nàng, hắn mới phát hiện, những bình yên mà hắn vất vả dành lại đều đã bị hắn tự tay phá hủy hết.
Nàng là loại nữ nhân gì, đáng lẽ ra hắn nên hiểu rõ mới đúng. Có đôi khi nàng rất yếu đuối, muốn có một bờ vai để dựa dẫm, nàng cũng muốn được người khác che chở, bảo vệ, không cần phải tự tay làm bất kì điều gì, có lẽ từ khi còn nhỏ nàng đã phải chịu rất nhiều tổn thương.
Có đôi khi nàng cũng rất quật cường, sẽ không bao giờ thừa nhận chuyện mà mình không làm, nhưng nàng lại quá thiện lương, đối với nỗi hận vô cớ của hắn, nàng cũng không hề phản bác, tùy ý để hắn gây ra tổn thương cho nàng.
Làm sao nàng lại có thể chủ động quyến rũ những nam nhân khác được, đợi đến khi hắn nhớ tới việc nàng đang bị Phệ hồn thuật khống chế thì tất cả đều đã quá muộn rồi.
Ngày ấy trở lại vương phủ, không phải bởi vì hắn bận đến nỗi không có thời gian, mà là vì hắn không biết phải đối mặt với nàng như thế nào, nhìn những món đồ mà nàng đã phái người trả lại cho hắn, trong lòng hắn lại càng thêm sợ hãi, rốt cuộc vẫn không thể thốt ra những lời muốn nói.
Vì muốn được nàng tha thứ, cho nên hắn đã giao hết quân vụ cho một mình Vân Liêm xử lý, còn mình thì chạy tới Hoài Âm sơn, để hỏi Chung sư về Phệ hồn thuật, muốn giúp nàng giảm bớt đi nỗi thống khổ cùng sợ hãi.
Nhưng không ngờ khi vừa trở về hắn mới biết được tin nàng đã vào cung, chính là bị cái tên hoàng đế bên ngoài thì tỏ ra ngu ngốc nhưng bên trong thì thâm sâu khó lường ấy triệu vào cung.
Đợi mãi vẫn chưa thấy nàng trở về, nàng sẽ không biết lúc ấy trong lòng hắn đã bất an đến cỡ nào đâu, nghĩ cái tên hoàng đế kia có ham mê với sắc đẹp của nàng hay không, tuy hắn biết tên hoàng đế ấy ham mê nữ sắc chỉ là để cho thiên hạ nhìn, nhưng nàng lại có khuôn mặt vừa nhìn đã khiến nam nhân động tâm, mặc dù sau này dung mạo của nàng có bị tổn hại, thì vẻ đẹp ấy vẫn không thể che lấp được.
Hắn vốn định chờ nàng trở về rồi sẽ dịu dàng an ủi với nàng, hắn biết nàng có nỗi sợ với hoàng cung, nhưng đợi mãi, hắn dần mất kiên nhẫn, liên tục nổi giận với hạ nhân nhưng vẫn không thể xua tan đi sự bất lực ở trong lòng.
Cho nên cuối cùng đến khi nàng trở về, hắn vẫn nhịn không được mà nổi giận với nàng, nhưng nàng không biết, thực ra điều hắn muốn làm nhất là ôm chặt lấy nàng để nàng không bao giờ biến mất khỏi tầm mắt của hắn nữa, nhưng sự kiêu ngạo của nam nhân lại không cho phép hắn làm như vậy, hắn không muốn nàng xem nhẹ mình.
Nhưng cũng chính vì sự chần chừ cùng kiêu ngạo của hắn, đã khiến nàng hận hắn, trong lòng tràn đầy ai oán, nàng không cần một người trượng phu như vậy......
Đúng, nàng nói rất đúng, từ khi thành hôn tới nay, hắn chưa từng đem lại cảm giác thoải mái cho nàng, lần nào cũng là đau đớn cùng thống khổ, bởi vì chiếu cố đến thân phận của Liên Thành Tuyền, cho nên mặc dù hắn biết người bắt cóc nàng là nha hoàn của nàng ta, nhưng cuối cùng hắn vẫn không gọi Liên Thành Tuyền tới đến để chất vấn mọi chuyện, giúp nàng đòi lại công đạo.
Hắn vẫn luôn tự cho rằng so với cái tên Mộc Thiệu Lăng kia, hắn mới là người có thể đem lại hạnh phúc cho nàng, nhưng ít nhất thì lúc trước khi ở bên cạnh Mộc Thiệu Lăng, nàng chưa bao giờ phải chịu nhiều ủy khuất như thế, vậy mà tuy nàng mới gả cho hắn được mấy tháng ngắn ngủi nhưng cả tâm hồn và thể xác của nàng đều bị tổn thương!
Hắn thở dài một tiếng, rồi cúi đầu cười nhạo, chính hắn cũng không biết rốt cuộc vì sao mình lại đánh mất trái tim, có lẽ là từ khi nhận được bức họa mà Mộc Thiệu Lăng phái người đem tới, trái tim lạnh giá của hắn đã được hồi sinh.
Lúc trước hắn chỉ nghĩ đó là hận, mà không phải là yêu, vẫn luôn cho rằng mình hận nàng, nhưng thực ra hắn đã sớm yêu nàng mất rồi.
Mặc dù hắn biết sau khi cưới nàng về, những chuyện phiền toái sẽ liên tục kéo đến, nhưng hắn vẫn không muốn bỏ qua, luôn lấy nỗi hận của mình làm cái cớ, bởi vì hắn muốn có lý do để giữ nàng ở bên cạnh, một mình độc chiếm.
"Vương gia?"
Vân Liêm vừa ngẩng đầu lên khỏi bản vẽ thì đã thấy Liên Thành Chích đang đứng ngây ngốc ở trước cửa sổ thở dài, lông mày hắn nhíu lại rồi nhẹ giọng gọi.
Chắc hắn lại đang nhớ đến nữ tử kia rồi, hờ hững như hoa, xinh đẹp như tuyết, hơi thở mềm mại giống như đã từng quen biết nhưng thật ra lại vô cùng xa xăm, tựa như cái người đã mãi mãi rời xa trong trí nhớ ấy.
Lần đầu tiên gặp mặt, khoảnh khắc nàng mặc hỷ phục đỏ tươi nhẹ nhàng vén rèm lên, đôi mắt ngấn nước pha chút u buồn khiến cho người ta bất giác đắm mình vào trong đó.
Trong trí nhớ, nàng rất giống một người mà luôn nũng nịu gọi hắn là Bạch Tuộc ca ca, khuôn mặt nhỏ nhắn ai oán trừng mắt, nói với hắn đừng có giống bạch tuộc lúc nào cũng bám lấy nàng như vậy!
Nghĩ đến chuyện trước đây, gương mặt lãnh đạm của hắn rốt cuộc cũng giãn ra một chút, thêm một nụ cười nhàn nhạt. Tất nhiên, sau nụ cười ấy là sự cay đắng cùng tuyệt vọng.
'Vù!' một tiếng, một mũi tên xuyên qua màn mưa nhắm thẳng tới chỗ cửa sổ, nguy hiểm lướt qua gò má của Liên Thành Chích. Nếu hắn không phản ứng nhanh, thì e là cái mũi tên ấy đã bắn trúng đầu hắn rồi!
Thị vệ bên ngoài lập tức vội vàng đuổi theo, nhưng trời mưa như trút nước, khiến họ không thể tìm thấy bóng người đã khuất kia.
Liên Thành Chích nhíu mày nhìn chằm chằm vào chiếc mũi tên đang cắm ở cây cột, trên đó được buộc một tấm vải có viết hai chữ rất to "Vân Liêm"!
Hắn liếc nhìn Vân Liêm, ánh mắt âm trầm. Vân Liêm buông bản vẽ, một tay nhổ chiếc mũi tên kia xuống, rồi tháo cái ống tre buộc trên đó ra.
"Trên đó viết cái gì vậy?"
Nhìn Vân Liêm đứng bất động như hóa đá, Liên Thành Chích có chút khó hiểu, không biết rốt cuộc trên tờ giấy đó viết tin tức chấn động gì, mà lại khiến một người luôn thờ ơ như Vân Liêm biến thành như vậy!
Hắn đang muốn bước tới thì lại thấy Vân Liêm giật mình rồi vội vàng vo tờ giấy lại, nắm chặt trong lòng bàn tay. Khuôn mặt hắn run rẩy, đôi mắt trong veo mà lạnh lùng không biết từ khi nào đã nhiễm đầy tơ máu, cả người run run.
"Vân Liêm, có chuyện gì vậy? Có điều gì kỳ lạ sao?!"
"Không có gì...... Chỉ là một người bạn cũ gửi thư tới, nói là đã ở phủ tướng quân chờ ta nên muốn ta trở về sớm thôi!"
Đút tờ giấy kia vào trong lồng ngực, Vân Liêm vội vã thu dọn bản vẽ, giọng nói đanh lại: "Về bố trí quân vụ chúng ta cứ tiến hành theo kế hoạch đã bàn trước. Nếu cần thay đổi, Vân Liêm sẽ phái người tới thông báo cho Vương gia biết, Vân Liêm xin cáo từ! "
Hắn vội vã đi vào màn mưa, quên luôn cả việc phải khoác thêm áo rơm, chỉ có vài tên thị vệ đang cầm ô cuống quít đuổi theo.
Nhìn bộ dáng khác thường của Vân Liêm, Liên Thành Chích bỗng thấy tim mình đập mạnh, trong lòng bất an, rốt cuộc trên tờ giấy đó đã viết cái gì?!
Thấy thời gian vẫn còn sớm, Liên Thành Chích bèn dọn dẹp mọi thứ rồi đi tới Thính Thủy Các.
Hắn muốn gặp nàng, bất kể thế nào thì cũng không thể để cho mối quan hệ giữa hai người cứ tiếp tục đi xuống như thế này, nếu cứ kéo dài thì quả thật không thể cứu vãn được nữa.
Hắn muốn nói cho nàng biết, hắn đã tìm được Thục Trung Dược Vương, hắn ta tinh thông cổ thuật cùng y lý, nhất định có thể giải trừ được Phệ hồn thuật trên người nàng, hơn nữa có lẽ hắn cũng có thể xóa đi vết sẹo kia, trả lại cho nàng dung mạo ban đầu.
Nhưng khi đó Liên Thành Chích còn chưa biết, có một số việc đã một khi đã thay đổi, thì sẽ chẳng thể nào cứu vãn được nữa.
.....................Ngược thiếp...............
"Vương phi, cơn mưa này kéo dài đã lâu như vậy đến bao giờ mới ngớt đây? Tiểu Y thấy mình sắp bị bệnh rồi!"
Trong căn phòng nhỏ ấm áp, dưới ánh nến le lói, ta với Tiểu Y đang ngồi ở trên giường học thêu thùa.
Mấy ngày hôm nay trời cứ mưa suốt, do ngủ nhiều quá cho nên lúc nào đầu ta cũng cảm thấy choáng váng, cả người khó chịu, cuối cùng đành lôi mấy miếng vải ra ngồi học thêu thùa.
Trước kia ở Mộc Dương Vương phủ ta cũng từng học qua cách thêu thùa, nhưng lại chỉ như cưỡi ngựa xem hoa, học không được bao lâu thì lại bỏ.
"Vương phi, người lại thêu nhầm đường chỉ rồi, đường này phải thêu ngược lại, như vậy hoa văn mới ngay ngắn được!"
Tiểu Y bất lực nhìn tấm vải đã bị ta thêu hỏng bét mà không ngừng thở dài, bộ dáng đáng yêu kia giống như một bà lão, còn ta lại là một đứa nhỏ không biết nghe lời.
Ta không khỏi bật cười, trong lòng cảm tạ, ít nhất thì ta vẫn còn có một tiểu nha hoàn thông minh hoạt bát ở bên cạnh như thế này, nếu không thì ta thật sự không biết mình sẽ phải trải qua những chuỗi ngày u ám này bằng cách nào đây.
Gian ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, ta và Tiểu Y cùng ngẩn ra, không biết ai lại tới vào đêm mưa như thế này, Tiểu Y vội vàng thu dọn kim chỉ, rồi đi ra mở cửa.
Nhưng không ngờ người đang đứng ngoài của lại là Liên Thành Giác đang mang vẻ mặt u ám, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào ta, khiến ta bất giác rùng mình!
"Làm sao? Không ngờ ta lại xuất hiện ư? Chẳng lẽ không định mời ta vào trong ngồi?"
Nàng cong môi cười khẽ, cả người run lên nhè nhẹ, bây giờ ta mới phát hiện cả người nàng đang ướt sũng, đôi môi tái nhợt đã chuyển sang màu tím ngắt.
Tiểu Y kinh ngạc nhìn nàng, hiển nhiên là đã bị dọa sợ trước bộ dáng của nàng ta, nàng ló đầu nhìn ra bên ngoài, nhưng lại không thấy một nha hoàn nào cả, hóa ra trong đêm tối chỉ có một mình nàng ta tới đây.
Một phen đẩy Tiểu Y ra, nàng thản nhiên bước vào phòng, ánh mắt lạnh lẽo từ đầu đến cuối vẫn không rời khỏi người ta, cái loại phẫn nộ này khiến ta vô cùng khó hiểu.
Kinh ngạc nhìn nàng, rất lâu sau ta mới lên tiếng, cẩn thận hỏi: "Không biết đã tối như vậy tỷ tỷ đến đây còn có chuyện gì? Y phục của tỷ đã bị ướt hết rồi, trước hết tỷ vẫn nên thay một bộ đồ khác đi, không thì sẽ sinh bệnh mất."
Ta nháy mắt với Tiểu Y, nhưng Liên Thành Giác lại cười lạnh, hừ nhẹ nói:
"Quên đi, ngươi không cần giả nhân giả nghĩa đâu, Mộc Thanh Thương, ngươi thật biết giả bộ đấy! Không biết lúc trước ngươi đã nói gì với Hoàng Thượng, mà khiến hắn thiên vị ngươi như vậy? Cũng khó trách, ngươi với mẫu thân ngươi giống nhau như đúc, đều có dung mạo xinh đẹp. Chích bị ngươi mê hoặc, Hoàng Thượng cũng bị ngươi mê hoặc, không nghĩ tới ngay cả Vân Liêm ngươi cũng không buông tha, rốt cuộc là vì cái gì?!"
Nàng phẫn nộ hét lên, hai tay nắm chặt lại, nhưng ta lại không hiểu cái gì cả.
Hoàng Thượng đã thiên vị ta lúc nào, nếu đúng là như vậy thì cũng chỉ vì ta với hắn đang đi chung một con đường, còn về phần Vân Liêm thì càng khó nói hơn, ngoài ba lần gặp mặt ra, nói với nhau cũng chẳng được mấy câu, thì ta với hắn chẳng còn có tiếp xúc gì nữa.
Xem ra Liên Thành Giác khá là nóng nảy, vẻ mặt kích động khi nhắc tới Vân Liêm khiến ta chợt hiểu ra, hay là nàng thích Vân Liêm?!
Nhưng người mà nàng thích không phải là vị tướng quân đã chết ở trên chiến trường kia sao? Rốt cuộc có chuyện gì vậy?
"Tỷ tỷ, Thương Nhi vẫn không hiểu rõ được ý của tỷ, đã có chuyện gì xảy ra vậy? Ít nhất thì trước khi định tội Thương Nhi, hãy cho Thương Nhi biết rốt cuộc mình đã phạm phải sai lầm gì."
Ta nói bằng giọng chua xót, chỉ không ngờ dù ta đã tránh ở trong phòng không ra ngoài thì tai họa vẫn từ trên trời rơi xuống, không có lúc nào là được yên bình cả.
Liên Thành Giác bỗng nhiên cười to, khuôn mặt đẫm nước mắt, lắc đầu bi thương lẩm bẩm:
"Ta cũng không biết rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì, rõ ràng là hắn không biết thân phận thật của ngươi, nhưng vì sao hôm nay lại như biến thành một người khác vậy? Thà rằng hắn cứ lạnh nhạt thờ ơ như trước đây, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, nhưng vì sao lại để hắn biết ngươi còn sống?! Ngươi đã chết, thì ít nhất ta còn có hy vọng, ta có thể chờ, bất kể là bao lâu để hắn hiểu ra, ta đã chờ hắn tám năm, vì hắn mà uổng phí thanh xuân, nhưng ta chờ được cái gì? Hắn nói ta đã lừa hắn......"
Nàng khóc không ngừng, giọng nói có chút không rõ ràng, cùng với tiếng mưa bên ngoài, nghe càng thêm thê lương cùng tuyệt vọng.
Ý của nàng là Vân Liêm biết ta ư? Nhưng hắn lại cho rằng ta đã chết? Rốt cuộc là đang có chuyện gì vậy, trước kia quả thật hắn đã cho ta một cảm giác vô cùng quen thuộc, nhưng ta có biết hắn sao?
Vân Liêm, Vân Liêm, cái tên này chưa từng tồn tại trong trí nhớ của ta!
"Ta đã lừa hắn, bởi vì ta biết rõ ngươi còn sống, nhưng lại không nói cho hắn biết, nhưng ta phải làm gì đây? Nói cho hắn biết ngươi còn sống, sau đó ta nên làm gì bây giờ? Tiết Tử Nhứ, vì sao ngươi lại xuất hiện chứ?!"
Ta giật mình lui về phía sau, cái tên đã bị chôn sâu trong trí nhớ nay lại được người khác gọi lên, trái tim tựa như bị xé rách, những ký ức xưa ùa về như thủy triều.
Tiết Tử Nhứ......
"Nhứ nhi, mau tới đây, mẫu thân hôm nay dậy con vẽ tranh, đừng lúc nào cũng hấp tấp như vậy."
"Nhứ nhi, chạy mau...... Phải kiên cường sống sót......"
"Ta không phải là Thương Nhi, ta có tên của chính mình, tên của ta là Tiết Tử Nhứ!"
"Về sau, hãy quên cái tên này đi, tên của ngươi là Mộc Thanh Thương, nếu không thể quên được, thì cứ chôn sâu cái tên ấy vào trong đáy lòng, chỉ có ngươi nhớ rõ về nó là được!"
Đau quá, ta kinh ngạc nhìn vào Liên Thành Giác cả người ướt sũng, nàng ta biết được tên thật của ta thì cũng có nghĩa là biết được thân phận thật của ta.
Nhưng Vân Liêm là ai? Nam tử có mái tóc bạc kia, rốt cuộc là ai?
Cửa bỗng bị đạp mạnh, ta kinh ngạc nhìn vào khuôn mặt lộ vẻ khó tin của Liên Thành Chích, nhìn hắn túm lấy Liên Thành Giác, dùng sức lắc mạnh, giọng nói run run hỏi:
"Ngươi vừa nói cái gì? Ngươi nói, Vân Liêm đã biết? Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Không phải ta đã nhắc ngươi là không được nói sao?!"
Ánh mắt lạnh lẽo của nàng ta nhìn chằm chằm vào gương mặt của Liên Thành Chích, nàng hất tay hắn ra, rồi vừa cười vừa nói: "Chích, hắn đã biết rồi, ta phải làm gì bây giờ? Hắn luôn coi ngươi là huynh đệ tốt, phải làm gì bây giờ đây? Hơn mười vạn binh quyền đều do hắn nắm giữ, đáng lẽ ra ngươi phải sợ chứ?"
Nhìn cặp tỷ đệ khác thường kia, ta dần hiểu được, thì ra là thế.
Tuy ta không biết rõ rốt cuộc Vân Liêm là ai, nhưng ta có thể khẳng định, giữa hai tỷ đệ này có một bí mật giấu không để cho Vân Liêm biết, mà bí mật đó lại là ta!
Ta mới gặp Vân Liêm có ba lần, hai lần trước ta đều mang khăn che mặt, chỉ có một lần là vào buổi tối hôm đó ta không mang khăn.
Hắn chưa nhìn thấy mặt ta bao giờ, tuy hắn từng nói ta rất giống với một người mà hắn quen, nhưng chúng ta đều không hề nghĩ đến việc liên hệ hai người này lại với nhau.
"Nói cho ta biết, rốt cuộc Vân Liêm là ai?!"
Ta run rẩy cất giọng chất vấn, nhìn Liên Thành Chích bối rối, còn Liên Thành Giác lại bi phẫn tuyệt vọng.
Liên Thành Chích mấp máy môi, rồi chậm rãi nhắm mắt lại, dùng sức đấm vào mặt bàn khiến cái bàn gãy đôi.
Liên Thành Giác mỉm cười, sau đó lau đi nước mắt trên mặt, rồi quật cường đứng dậy, lạnh lùng nhìn ta nói:
"Nói cho ngươi biết, ta sẽ không từ bỏ đâu! Hiện tại ngươi đã không còn tư cách để ở cùng với hắn nữa, tại sao vừa nãy ta không nghĩ ra ngươi đã lập gia đình, mặc dù ngươi là vị hôn thê trên danh nghĩa của hắn nhưng đó là chuyện của tám năm trước, còn bây giờ mọi chuyện đã khác rồi, vậy nên ta vẫn còn cơ hội! Một ngày nào đó, ta sẽ đợi được hạnh phúc của mình!"
Nàng oán hận nói xong, cũng không để ý đến cơn mưa nặng hạt mà lập tức chạy vào màn mưa, để lại một tin tức khiến ta bàng hoàng.
Ý của nàng là, Vân Liêm là......
"Bạch Tuộc ca ca, huynh thật phiền phức quá đi, đừng lúc nào cũng bám lấy người như vậy, về sau muội sẽ gọi huynh là Đại Bạch Tuộc!"
"Bạch Tuộc ca ca, huynh đừng khóc, cha mẹ của huynh không cần huynh, nhưng Nhứ nhi cần huynh, về sau huynh cứ ở lại Tiệm Tần Các, nhà của muội cũng chính là nhà của huynh!"
"Bạch Tuộc ca ca, huynh gạt muội, không phải huynh nói sẽ mãi mãi không rời đi sao? Huynh đừng đi có được không?"
"......"
Vật đổi sao dời, sau cơn mưa, hoa cũng phải tàn, vốn dĩ mọi thứ trên thế gian này đều phải đổi thay, trong tám năm qua, vạn vật diệt vong rồi lại tái sinh, mọi thứ đều đã khác xưa.
Hóa ra tên của hắn là Vân Liêm, hắn nói không được bỏ đi cái tên mà cha mẹ đã đặt cho, vì vậy ta gọi hắn là Bạch Tuộc ca ca, bởi vì khi còn nhỏ hắn đã rất giống một con bạch tuộc, lúc nào cũng bám theo ta rồi nói muốn bảo vệ ta.
Khi ấy hắn thực sự rất ấm áp, luôn tươi cười, không phải là cái dáng vẻ lạnh lùng như bây giờ, cho dù có gặp lại thì ta vẫn không nhận ra, hắn đã mang khuôn mặt khác, mái tóc đen cũng biến thành màu trắng muốt, ai còn nhớ rõ cậu thiếu niên đã cùng mình chơi đùa dưới cây mơ......
"Thương Nhi......"
"Liên Thành Chích, ngươi nên tới chỗ Vân tướng quân đi, có lẽ mọi chuyện vẫn có thể vãn hồi, hắn không phải là người không có chừng mực."
Khẽ cười với Liên Thành Chích, suốt mấy ngày nay, ta đã bị những người này làm phiền rất nhiều rồi.
Hắn thở dài, ánh mắt mệt mỏi nhìn ra bên ngoài cửa sổ, đợi đến khi bình minh, đại quân sẽ xuất phát, không thể để cho chuyện ngoài ý muốn xảy ra được.
Nhìn bóng dáng của Liên Thành Chích biến mất ở trong màn mưa, đáy lòng ta bỗng dâng lên nhiều cảm xúc lẫn lộn.
Vì sao hắn lại giấu không cho Vân Liêm biết về thân phận của ta? Là vì sợ Vân Liêm sẽ ngăn cản việc hắn trả thù, hay là bởi vì hắn lo lắng nếu Vân Liêm biết được thân phận thật của ta, thì ta sẽ không thể ở bên cạnh hắn nữa?
Hiện giờ với tình hình này, mọi chuyện phải xử lý như thế nào, đại quân sắp xuất phát rồi, nếu quan hệ với tướng quân mà chuyển biến xấu, thì e là sẽ gây bất lợi cho Thánh Viêm Hướng.
Ta khẽ thở dài, chẳng lẽ đây lại là âm mưu quỷ kế của tên hoàng đế kia? Liên Thành Phú, rốt cuộc hắn muốn thứ gì?
Đế vị, thiên hạ, hay chỉ là hận thù?!
Bên ngoài Thính Thủy Các, trong màn mưa tối tăm, còn có một chiếc ô giấy đang ẩn trong góc tối, tiếng mưa rơi tí tách, nữ tử đứng dưới ô chớp chớp mắt, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào khung cửa đang mở.
"Mộc Thanh Thương, trò vui sắp bắt đầu rồi......"
Bóng dáng yểu điểu nhanh chóng rời đi, dấu chân in trên mặt đất cũng dần bị nước mưa rửa trôi cho đến khi không còn một chút dấu vết nào nữa.
Không biết rốt cuộc sau đó đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết rạng sáng ngày thứ hai, cơn mưa đã chẳng biết đã ngừng lại từ khi nào, ở phía Đông rốt cuộc mặt trời cũng ló rạng, mười vạn đại quân đúng như kế hoạch xuất phát đi về phương Bắc, tất cả giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Nhưng ta biết, có một số việc đã thay đổi, tựa như quan hệ giữa Liên Thành Chích và Vân Liêm, mặc dù bây giờ không có chuyện gì, nhưng bọn họ đã chẳng thể quay lại như trước nữa.
Đây là cái giá mà Liên Thành Chích phải trả, cho dù sau này Vân Liêm có quyết định như thế nào, thì hắn cũng không có tư cách để trách tội, bởi vì dù sao đây cũng là quả đắng mà do hắn tự gieo lấy.
Về phần ta với Vân Liêm, sau trận chiến năm đó, ta vẫn chưa từng gặp lại hắn lần nào, mặc dù bây giờ ta đã gặp được hắn, nhưng Bạch Tuộc ca ca trong trí nhớ của ta với vị tướng quân hiên ngang oai hùng trên chiến trường ấy không phải là cùng một người.
Phệ hồn thuật gần đây liên tục phát tác khiến ta không thể nhớ được thứ gì. Trong lòng ta rất sợ, không biết rốt cuộc mình đã làm gì trong đoạn trí nhớ bị mất nữa.
Dạo này Liên Thành Chích luôn nhìn ta bằng ánh mắt tội lỗi, như thể hắn đã biết được trong lòng ta đang nghĩ gì, khiến ta càng muốn né tránh hắn hơn.
Ánh mắt hoài nghi ấy khiến ta nghĩ đến những việc mà mình đã làm trong đoạn trí nhớ bị mất, chẳng lẽ hắn đã biết hết mọi chuyện rồi sao.
Cả một ngày ngồi vẽ tranh, mãi cho đến đêm khuya ta mới ngừng tay. Đến khi thả lỏng xương cốt, thì ta mới thấy thắt lưng đau dữ dội.
Nhìn vào màn đêm đen kịt ngoài cửa sổ, vầng trăng khuyết không biết từ khi nào đã leo lên trên ngọn cây, ánh trăng mơ hồ cùng với làn gió nhẹ mang theo hương hoa thoang thoảng qua cánh cửa rộng mở ùa vào trong căn phòng, ánh sáng lung linh dịu dàng chiếu vào mắt, khung cảnh vô cùng tĩnh lặng.
Ta thở dài, thu dọn bút nghiên, sau đó tự rửa mặt chải đầu rồi đi ngủ.
Mỗi ngày trôi qua trong vương phủ này thật là mệt mỏi, ta tự giễu, sau khi trải qua nhiều chuyện đến vậy, mà ta vẫn còn sống, không ngờ sinh mệnh của ta lại ngoan cường đến thế!
Ta vẫn mặc nguyên y phục rồi đi ngủ, đầu óc thư giãn không nghĩ về một điều gì nữa, thật là mệt mỏi...
Nửa mê nửa tỉnh, ta mơ hồ ngửi được một mùi hương kỳ dị, muốn mở mắt ra, nhưng lại chỉ thấy đầu choáng mắt hoa, rồi dần dần mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Buổi sáng cuối hè hơi se se lạnh, khiến ta đang ngủ say cũng phải rùng mình, bất giác nghiêng người lui tới chỗ có hơi ấm.
Nhưng thứ ta đụng vào lại là một lồng ngực ấm áp, cái cảm giác này khiến ta chợt bừng tỉnh, hoảng hốt bật ra khỏi giường, mắt mở to không thể tin được nhìn vào chiếc giường bỗng có thêm một người đang trần truồng kia!
Do đứng dậy quá nhanh, nên chiếc chăn bông mỏng manh trên người ta cũng bị tuột xuống, bỗng thấy cả người lành lạnh, ta cúi đầu nhìn xuống, sau đó là một tiếng thét chói tai!
Y phục của ta......
Rõ ràng là ta mặc y phục khi đi ngủ mà, vì sao lúc này chỉ còn lại cái yếm?! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?!
Nam tử trần truồng đang ngủ say trước mắt là ai vậy?!
Ta kéo chăn che lại cơ thể của mình, cả người run run, liều mạng lui vào góc giường, trong đầu là một mảnh hỗn loạn.
Nam tử kia bị tiếng kêu sợ hãi của ta làm cho bừng tỉnh, chậm rãi mở mắt, rồi nhìn về phía góc giường nơi ta đang ngồi, trong mắt hiện lên vẻ chật vật, khuôn mặt đờ đẫn.
Ta cố trấn tĩnh lại, thử nghĩ về mọi việc, nhưng ta chỉ nhớ đêm qua trong lúc ngủ ta đã ngửi thấy một mùi hương kỳ dị, còn những chuyện về sau đó ta căn bản không biết gì hết!
Ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng bước chân hỗn độn, ngay sau đó cửa phòng bị dùng sức đá văng, phá vỡ sự yên tĩnh của buổi sáng sớm.
Đám thị thiếp kia tuy kinh ngạc nhưng sau đó lại sung sướng, hả hê khi thấy người gặp họa là ta với tên nam tử đang trần truồng vừa mới bị đánh thức kia. Hắn thu lại vẻ mặt đờ đẫn, rồi nhìn về phía ta, sau đó lại nhìn đám người đứng ở trước cửa, rồi chợt bật cười thích thú.
Bọn thị vệ đưa mắt đi chỗ khác, trong mắt ai cũng hiện lên sự kinh ngạc cùng khinh bỉ, còn có cả khuôn mặt hung ác nham hiểm của Liên Thành Chích, ánh mắt sâu thăm thẳm như đầm băng từ đầu đến cuối vẫn chăm chú nhìn vào mặt ta.
Tâm trí đang hoảng loạn, bỗng bình tĩnh trở lại, từ từ nhắm mắt lại, ta nở nụ cười trào phúng.
Hiển nhiên, đây lại là một kế hoạch hãm hại mà ta không ngờ tới, là thị thiếp của hắn sao? Hay là hắn......
Ta nghĩ mọi việc đều đã trôi qua rồi, sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, ta tưởng rằng mình sẽ có được bình yên nhưng trong vương phủ thâm sâu này, bình yên lại là thứ khó có nhất.
Mím chặt môi, ta cười lạnh, rồi nhìn thẳng vào Liên Thành Chính đang nổi giận, muốn tìm ra một tia tín nhiệm từ vẻ mặt của hắn, tin tưởng ta không phải là một nữ tử lẳng lơ như vậy!
Nhưng ta lại phải thất vọng rồi, chậm rãi hạ mắt xuống, yếu ớt lắc đầu thở dài.
Lúc trước ta luôn nghĩ mình cứ đối đãi thật lòng với hắn thì sẽ giữ được hạnh phúc mong manh này, nhưng cuối cùng nó vẫn bị những nghi ngờ, hiểu lầm của hắn phá hủy!
Hắn bước từng bước về phía ta, mỗi bước đi đều nặng nề đánh thẳng vào trái tim khiến ta khó khăn thở dốc.
Đôi mắt đầy hận ý của Liên Thành Chích chĩa thẳng vào tên nam nhân đang cười quỷ dị kia, lạnh lùng ra lệnh: "Người đâu, đưa hắn vào địa lao!"
Giọng của hắn run run có chút không rõ ràng, như đang kìm nén cơn tức giận.
Nam tử kia cười lớn, sau đó cầm bộ y phục đã được đặt ở bên cạnh rồi mặc vào, động tác thong dong mà lưu loát, lộ ra khí chất đặc biệt. Chắc hẳn là có võ công rất cao cường nhưng hắn lại không hề phản kháng, tùy ý để cho thị vệ áp giải đưa ra khỏi phòng.
Nhưng khi vừa bước ra khỏi phòng, hắn lại quay đầu liếc mắt nhìn ta đầy ẩn ý, không biết là đang nghĩ cái gì.
"Các ngươi cút hết ra ngoài đi!"
Hắn cầm lấy cánh tay của ta như thể muốn bóp nát nó, sau đó nổi giận quát những người ở phía sau, nhìn mọi người chạy trối chết, bỗng ta cười to, cười mà nước mắt tuôn rơi.
"Bốp!"
Một cái tát hung hăng, dùng hết khí lực toàn thân của hắn, ta bị hắn đánh bay, giống như phá bố*, ngã văng ra ngoài.
* phá bố: giẻ rách
"Mộc Thanh Thương...... Hết lần này đến lần khác ta đã luôn tự nhủ với chính mình phải tin tưởng ngươi, nhưng hiện tại ngươi muốn ta phải tin tưởng như thế nào đây? Bản vẽ quân sự đó ngươi đã từng động qua, lúc đó ta còn tự thuyết phục không thể là ngươi được...... Ngươi cứ chán ghét bổn vương như vậy? Đem tất cả những gì tốt đẹp mà bổn vương dành cho ngươi dẫm nát trong lòng bàn chân ư?! Ngươi muốn thấp hèn như vậy sao? Ngươi nói đi?"
Hắn nắm lấy mái tóc dài rối tung của ta, rồi lôi ta tới trước mặt hắn, ép ta phải nhìn vào đôi mắt ấy. Da đầu ta tê rần, đau quá, đau quá......
"Mộc Thanh Thương, bổn vương rất muốn tin tưởng ngươi, còn tự thuyết phục chính mình, nhưng...... Ha ha......Chẳng qua cái sự tin tưởng này lại cười nhạo ta!"
Hai tay hắn run run chậm rãi nắm lấy cổ ta, rồi từ từ dùng sức.
Hô hấp trở nên khó khăn, nhưng ta vẫn cười, cười nhạo hắn, cũng cười nhạo chính mình!
Ai nói sẽ không còn tổn thương? Ai nói muốn chung sống hòa hợp? Ai nói......
"Nói cho ngươi biết, ngươi là Vương phi của bổn vương! Mặc kệ ngươi muốn cái gì, thì cũng không thực hiện được đâu! Bổn vương không chiếm được thì người khác cũng đừng hòng mà có được! Thà rằng bổn vương hủy hoại ngươi, cũng sẽ không để cho ngươi rời khỏi vương phủ một bước!"
Phẫn nộ ném ta xuống, hắn đứng bật dậy, đưa lưng về phía ta, nặng nề thở dốc như muốn đè nén lửa giận đang bùng cháy.
Ta cố hết sức cử động thân thể mềm yếu, máu tươi từ trong miệng tràn ra, cúi đầu cười thán, hai mắt mơ hồ.
"Hà cớ gì...... ngươi không tin ta, thì sao không giết ta đi? Ta là nữ nhân lẳng lơ, ta dâm đãng, tại sao không giết ta đi?! Ta rất hi vọng, mình cứ chết như vậy đi......"
Mặc dù có một số việc quả thật nằm ngoài tầm kiểm soát của ta, nhưng đối với chuyện này ta thật sự không phục, ta đâu có ngốc đến mức tự đào mồ chôn mình, hắn là Duệ Khâm Vương gia, đâu phải là một tên ngốc, vì sao chứ..........
Quên đi, quên đi, dù sao ta cũng sắp được rời đi rồi. Ta đã đồng ý giúp Liên Thành Phú, hắn cũng hứa sẽ thay ta báo thù, ta sắp được rời đi, rời đi rồi........
Edit & Beta: Trangleo68
Nhớ ủng hộ cho mình nha!!!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.