Ngược Thiếp

Quyển 2 - Chương 18: Căm hận



Hoàng đế liếc mắt nhìn ta, rồi nở một nụ cười cợt nhả, động tác tà mị đầy vẻ háo sắc kia, khiến cho cả Thái hậu và Liên Thành Tuyền không khỏi cùng nhíu mày.

"Từ lâu đã nghe nói Vương phi của Liên Thành biểu đệ là một quốc sắc thiên hương, trẫm lại rất thích thưởng thức những mỹ nhân của thiên hạ, há có thể bỏ qua một bông hoa tuyệt sắc như thế này!"

"Hoàng Thượng, người đừng quên, nàng chính là Vương phi của Chích nhi, là người không nên dính vào!"

Thái hậu lạnh lùng quở trách, nhưng hoàng đế lại lắc đầu cười to, trong chớp mắt đã thu hết lại vẻ lỗ mãng, cả người toát lên sự uy nghi, hai tay để ở sau lưng, ánh mắt lạnh lùng quét qua đám người, rồi cười khẩy nói: "Nếu như nhi thần nghe không lầm thì mẫu hẫu đang muốn dùng đại hình với Vương phi của hắn? Sao bây giờ người lại quên mất? Nhưng mẫu hậu tuổi cũng đã cao, trí nhớ không tốt là chuyện bình thương!"

"Ngươi -- Liên Thành Phú, đừng có mà quá đáng! Ai gia có thể cho ngươi tất cả, tất nhiên là cũng có thể thu hồi, tốt nhất là đừng có ép ai gia phải tức giận!"

"Ha ha, mẫu hậu, có người ngoài ở đây, làm gì phải tức giận đến thế, bọn họ không biết, lại tưởng quan hệ mẫu tử của chúng ta còn không bằng người xa lạ! Tất cả những gì người đã đem lại cho trẫm, trẫm đều nhớ hết, nên cảm tạ, nên đáp nghĩa như thế nào, trẫm đã ghi tạc trong lòng, sẽ không bao giờ quên!"

Tình hình căng thẳng khiến ngay cả việc hít thở cũng trở nên khó khăn, ta nhìn vị hoàng đế quyền uy kia, kinh ngạc đến khó hiểu, mặc dù hắn không có dòng máu của hoàng thất nhưng hắn lại mang một khí chất vô cùng độc đoán, đầy vẻ quyền uy!

"Mẫu hậu, trẫm ngay cả quyền lợi mời một vị khách đến cũng không có sao? Người yên tâm, trẫm sẽ không làm càn, cả việc người gọi nàng tới đâu, trẫm cũng sẽ không để ý! Nếu mẫu hậu cùng biểu tỷ đang tán gẫu vui vẻ, nàng ở đây cũng chỉ làm người mất hứng, không bằng để trẫm mang người đi, có được không?"

Thái hậu mấp máy môi một hồi, cả người run run phẫn nộ, nhưng lại giống như dè chừng thứ gì đó, cuối cùng vẫn không nổi giận, hít một hơi thật sâu, rồi lạnh lùng liếc ta một cái, khôi phục lại vẻ đoan trang cao quý, môi cong lên khẽ cười nói: "Hoàng nhi kiên trì như thế, mẫu hậu há có thể cự tuyệt! Ai gia tin tưởng hoàng nhi làm việc đúng mực, mẫu hậu sẽ không ngăn trở nữa! Lúc trước là ai gia lo lắng hoàng nhi bị sắc đẹp dụ dỗ làm ra chuyện sai trái, nhưng nếu hoàng nhi đã hiểu rõ, thì hãy mang người đi đi!"

Ta ở phía sau chậm rãi đi theo hoàng đế, trầm mặc suốt cả đoạn đường, trong lòng tự hỏi rốt cuộc hoàng đế đang có chủ ý gì. Ta có lợi gì cho hắn sao? Vì sao hắn lại triệu kiến ta, rồi còn cứu ta khỏi tay của Thái hậu?

"Ngươi không cám ơn trẫm sao? Nói trắng ra, trẫm cũng đã cứu ngươi hai lần! Ngay cả một câu cảm tạ cũng không có, ngươi thật là lạnh lùng!"

Ta kinh ngạc ngẩng đầu, khó hiểu nhìn hắn, hai lần? Tại sao lại là hai lần? Dường như hắn cũng nhìn ra được vẻ khó hiểu của ta, ánh mắt tà mị đánh giá ta từ trên xuống dưới, rồi mới chậm rãi nói: "Lần trước ngươi vào cung bị thái hậu trách phạt, cuối cùng vẫn là trẫm ra mặt ngăn cản, cứu lại cái mạng nhỏ của ngươi, bằng không, chỉ sợ đóa hoa mỏng manh này đã sớm héo tàn rồi! Ngươi nói, ngươi nên cảm tạ trẫm như thế nào đây? Hay ngươi cứ dứt khoát rời khỏi tên nam nhân lãnh lẽo vô tình kia đi, rồi chuyển đến sống ở hậu cung của trẫm đi?"

Ta cong môi, nhìn hắn cười khẽ, hỏi: "Hoàng Thượng, chẳng lẽ người chưa nghe La công công nói gì sao?"

Ta cứ tưởng rằng hắn sẽ tò mò, ai ngờ hắn lại tự phụ lắc đầu cười khẽ, làm như đã nhìn thấu được ta.

"Mộc Thanh Thương, những thủ đoạn nhỏ này của ngươi, không lừa được trẫm đâu! Mùi hoa ngưng mục lan tỏa ra quá nồng! Đến bây giờ, ngươi vẫn không đoán ra được trẫm là ai sao?"

Ngay từ lúc hắn bước vào, ta đã ngửi thấy mùi hoa ngưng mục lan, loại hoa này là dược thảo không thể thiếu khi dịch dung. Nhưng ta thấy tò mò về thân phận của hắn hơn, đôi mắt kia chắc chắn ta đã từng gặp ở đâu đó!

Ta bất chấp lễ nghi, nheo mắt đánh giá hắn từ trên xuống dưới, thấy hắn không trách cứ, thì cứ bạo gan như vậy.

Dáng vẻ cười như không cười kia mặc dù có chút tà ác, nhưng khi khoác lên mình bộ long bào hắn lại có vẻ tôn quý hơn người. Trên mũ cài đầu khảm hắc bảo thạch, mái tóc đen dài như thác nước đổ xuống bên vai, ngũ quan cực kỳ tuấn tú.

Dung mạo tuấn mỹ vô song mà không mất đi khí thế mạnh mẽ, đôi mắt sáng ấm áp như hồ nước mùa thu. Phong thái ung dung tự tại trong nháy mắt đã làm giảm bớt đi vẻ tà khí, khiến cho người ta có cảm giác ngôi cửu ngũ đế vương này quả là thích hợp với hắn!

Mặc dù hắn không phải là huyết mạch của hoàng thất, nhưng khí chất đế vương bẩm sinh đã đủ khiến cho lòng người rung động. Cũng khó trách khi hắn còn nhỏ, Thái Hậu đã vội vàng thu lại quyền lực của hắn. Thái Hậu khi đó ắt hẳn đã nhận ra, sau này hắn sẽ vượt ra ngoài tầm kiểm soát của bà!

Thân thể cao lớn ngồi dựa lên long ỷ, đôi mắt híp lại không còn vẻ lưu manh lỗ mãng như trước mà trầm hẳn xuống, giống như đang muốn che giấu âm mưu cao thâm nào đó.

Ta thu hồi ánh mắt, trầm tư, đôi mắt của hắn thật quen thuộc, nhưng nhất thời ta không nhớ nổi mình đã từng gặp ở đâu.

"Không ngờ trí nhớ của ngươi kém như vậy, mới ngắn ngủn có bốn năm ngày không gặp, đã quên trẫm sạch sành sanh!"

Hắn cười giễu cợt, tay cầm tấu chương, ngạo mạn nhìn ta.

Ta nghe vậy liền ngẩn ra, bắt đầu hồi tưởng lại những người mình đã gặp khoảng 4-5 ngày trước. Hắn sang sảng cười lớn, rồi đột ngột bật dậy đi về phía ta, thân hình cao lớn kia ép ta lui về phía sau, suýt thì té ngã.

Dường như hắn đang nghĩ tới chuyện thú vị nào đó, khóe miệng không kìm được mà nhếch lên, lặng yên cười, đôi mắt cong cong thành hình vòng cung tuyệt đẹp. Đặc biệt trong đôi mắt ấy còn lóe lên tia sáng khiến người ta không khỏi hồn phi phách lạc.

Ta ngây ra nhìn hắn, những hình ảnh mơ hồ hiện lên trong đầu, gương mặt tuấn mỹ ma mị cùng với nụ cười nhàn nhạt câu hồn này, khiến cho ta không tự chủ được mà tới gần, vươn tay ra, muốn chạm vào nụ cười khả ái kia.

Có lẽ do quá kích động, nên chưa kịp định thần thì ngón tay đã chạm vào đôi môi mềm mại ấy. Ta hét lên một tiếng, kinh hoảng lùi về phía sau, trừng mắt nhìn hắn giống như đang gặp ma.

Hắn, hắn chính là......

"Ha ha ha......Rốt cuộc cũng nhớ ra trẫm là ai rồi?! Ngày đó ở ngoại ô trẫm đã bộc bạch hết tâm tư của mình, vậy mà ngươi còn chẳng thèm đáp lại, khiến trẫm ôm một bụng nhung nhớ, chịu không được phải sai người đưa ngươi vào cung, cho thỏa nỗi tương tư!"

Hắn nói những lời trêu ghẹo tự nhiên như cơm bữa, thấy sắc mặt ta thay đổi, cuối cùng nhịn không được mà cười to, khẽ lắc đầu.

Ta hít sâu một hơi, ra lệnh cho bản thân mình phải bình tĩnh, bàn tay run run nắm chặt lại, khó tin nhìn hắn, hắn chính là bạch y nam tử kia?!

"Ngươi nên biết là ngay từ đầu trẫm đã nhìn thấu được lớp ngụy trang của ngươi, bởi vì trẫm biết loại thảo dược ngưng mục lan này. Tuy ngươi đã dùng hương liệu để che giấu đi mùi hương, nhưng trẫm trời sinh có khứu giác nhạy cảm, vừa ngửi qua đã có thể khiến ngươi lộ nguyên hình!"

Hắn thấy ta mím môi nhíu mày, tức đến đỏ mặt, bèn thu lại vẻ kiêu ngạo, ánh mắt đang đắm chìm trong vui thú phút chốc trở nên thâm trầm, tối sầm lại.

"Trẫm nghĩ thông qua chuyến thăm Hoàng Cung lần này, ngươi nên hiểu rõ một chuyện. Khi trẫm 4-5 tuổi, đã từng trốn ra khỏi cung, gặp một vị sư phụ đạo hạnh cao thâm, đi theo ông học được thuật dịch dung cùng với nhiều kĩ xảo kỳ môn độn giáp*. Vốn tưởng rằng từ đó có thể tiêu dao thiên hạ, ai ngờ những kẻ không cam lòng vẫn một mực kéo trẫm về, liên lụy trẫm rơi vào vũng bùn hôi hám này. Hừ, thấy thế nào? Thuật dịch dung của trẫm lợi hại hơn ngươi nhiều phải không?"

*Kỳ môn độn giáp: Độn Giáp là một trong ba môn học xếp vào tam thức (Thái ất, Độn giáp, Lục nhân đại độn). Có sách thêm hai chữ "Kỳ Môn" ở trước và có tên gọi là Kỳ Môn Độn giáp. Độn Giáp là môn tính toán căn cứ vào sự tiêu trưởng của Âm Dương để đặt ra những nguyên tắc và định lý quyết đoán sự diễn tiến cát hung của sự vật.

Hắn đi đến trước giá sách, lấy từ trong hộc tủ ra một chiếc hộp gỗ màu đỏ.

Hắn quay đầu nhìn ta cười khẽ, nhưng nụ cười ấy lại khiến ta không rét mà run. Ta cảm thấy, sau khi hắn mở chiếc hộp đó ra, những lời nói tiếp theo của hắn sẽ khiến ta chìm sâu trong vũng bùn này, không thể chạy thoát.

Ta xoay người định trốn, lại bị lời nói lạnh lùng của hắn làm cho hoảng sợ ngừng bước. Hắn cầm chiếc hộp bước lại gần ta, mỗi bước đi, ánh mắt lại tối thêm một phần, giống như một cơn lốc xoáy cuốn lấy linh hồn ta, khiến ta không thể động đậy!

"Ngươi có thể ra khỏi cung, chẳng qua, ngươi nên hiểu một điều, dù trẫm buông tha cho ngươi, nhưng binh mã của Thái Hậu sẽ bỏ qua cho ngươi sao? Ngươi cho rằng với thân phận Vương phi của Liên Thành Chích thì bọn họ sẽ e dè mà tha mạng cho ngươi sao? Sai rồi, nếu không phải trẫm tới kịp, ngươi đã chẳng còn cái mạng mà đứng ở đây. Mà cho dù ngươi chết, chỉ sợ Liên Thành Chích cũng im lặng thôi, nói xem, vẫn còn muốn trốn ư?"

Ta ngơ ngẩn đứng ở đó, cười tự giễu, hắn nói hôm nay Thái Hậu có ý muốn giết ta. Với quan hệ lúc này của ta với Liên Thành Chích, cho dù bà ta có giết, hắn cũng chẳng mảy may quan tâm.

Dù sao ta cũng chỉ là một quận chúa hòa thân, nay Thánh Viêm Hướng khai chiến với Thiên Thục Quốc, một quận chúa hòa thân như ta chẳng qua chỉ có thể rơi vào tình cảnh khốn đốn. Xử tử ta cũng là chuyện bình thường, sẽ chẳng có ai dám trách Thái Hậu cả.

Chạy ra ngoài cũng không thể, bởi vì có hai tên thị vệ đang đứng canh ở trước cửa, thay vì ra ngoài để bị Thái Hậu giết cho thỏa lòng mong mỏi của bà ta, thì chẳng thà ở lại đây nghe hắn nói, biết đâu lại giữ được chút hơi tàn.

Ta chỉ không cam lòng, dựa vào đâu mà luôn ép ta ở thế bị động? Chịu áp chế từ mọi phía, không chút tự do. Tình cảnh của Hoàng đế cũng chẳng khá hơn là bao nhiêu, nhưng thế sự ở bên ngoài hắn vẫn hiểu biết hơn ta rất nhiều.

Tới lúc này ta đã hiểu được lý do hắn hạ cổ với ta, bắt ta giết Lăng ca ca và Liên Thành Chích. Bởi vì đối với hắn, hai người kia đều là chướng ngại vật trên con đường cửu ngũ chí tôn.

Chính lúc này đây ta vẫn chưa biết, ngoại trừ nguyên nhân đó, vẫn còn một lý do khác hợp lý hơn, khó tin hơn! Giống như đời trước tạo nghiệt, nhân quả tuần hoàn, nên đời này phải chịu báo ứng.

Hắn đi đến trước mặt ta, đem chiếc hộp gỗ đặt vào trong tay ta, ánh mắt có ý bảo ta mở ra.

Ta mím môi, trong lòng có ngàn vạn suy nghĩ, mở hộp ra đồng nghĩa với việc ta sẽ bước trên cùng một con đường với hắn, nhưng thật sự có thể sao?

Ta không muốn, không muốn giúp bất cứ kẻ nào, cũng không muốn trở thành vật sở hữu của bất cứ ai, nhưng một nhân vật nhỏ bé như ta có thể phản kháng được sao?

Ngẩng đầu thấy hắn tự tin cười khẽ, giống như biết chắc ta nhất định sẽ khuất phục, ta cực kỳ không cam tâm.

"Ngươi tốt nhất là đừng cự tuyệt, cũng đừng quên rằng ngươi đã bị trẫm dùng phệ hồn thuật khống chế. Dù bây giờ ngươi có cự tuyệt, thì trẫm vẫn sẽ có biện pháp khống chế ngươi, chẳng qua trẫm không muốn làm tiểu nhân, hôm nay gọi ngươi tới, là muốn ngươi cam tâm tình nguyện!"

Hắn nói như thể cho ta rất nhiều sự lựa chọn, nhưng những sự lựa chọn này có cái nào là không ép buộc đây? Cam tâm tình nguyện, làm sao để cam tâm tình nguyện mới là điều đáng nói!

Ta oán hận nhìn nam nhân bá đạo này, lại cảm thấy thương thay cho chính mình, cái cảm giác vùng vẫy trong đám bùn, muốn mạnh mẽ thoát ra, nhưng lại chịu khuất phục trước ma chưởng của quyền lực và dục vọng, thật nực cười.

"Trẫm không tài nào hiểu được, Liên Thành Chích đối xử với ngươi như thế, ngươi còn chần chừ điều gì? Vả lại, ngươi thật sự nghĩ Mộc Thiệu Lăng đối với ngươi là thật lòng sao? Hừ, đừng tự mình đa tình, đối với loại nam nhân này, nữ nhân xinh đẹp đến mấy cũng chỉ là quân cờ để đạt được quyền lực thôi! Trẫm không hoàn toàn hiểu hết mọi chuyện về ngươi, nhưng cũng nắm được đại khái. Trẫm nghĩ trong lòng ngươi chắc cũng hiểu, nam nhân bên cạnh ngươi ai mới là thật tâm!"

Những lời hắn nói đều là sự thật, từng câu từng chữ giống như một cái tát mạnh vào mặt ta, mặc dù rất đau, nhưng ngay cả một câu phản bác cũng không có, bởi vì, hắn nói không hề sai.

Tình yêu của Liên Thành Chích khiến ta sợ hãi, bởi vì tình yêu sinh ra từ lòng thù hận sẽ hủy hoại tất cả, có thể thiêu đốt ta bất cứ lúc nào.

Còn tình cảm của Lăng ca ca lại quá mức hư ảo, giống như chính con người hắn. Quá hoàn mỹ, ngược lại lại làm cho người ta có cảm giác không thật, giống như hoa trong gương, trăng trong nước, đẹp thì có đẹp, nhưng chỉ cần chạm nhẹ là vỡ tan, biến mất không tăm tích. Mà hắn cũng chưa từng nói rõ ràng với ta, tất cả chỉ là cảm giác, cảm giác phai nhạt, cái gì rồi cũng sẽ quên...

"Trẫm biết ngươi cần gì, trẫm có thể đáp ứng ngươi, đợi sau khi mọi chuyện kết thúc, ngươi sẽ nhận được những gì mà mình muốn, tuyệt đối sẽ không có kẻ nào dám ngăn cản ngươi!"

Lời mời gọi của Liên Thành Phú, quả thật đã đánh trúng vào điểm yếu trong lòng ta. Điều ta muốn, ngoài việc rời khỏi nơi đây, thì còn gì đáng để lưu luyến nữa?

Nhưng sự tự do này là lấy chính linh hồn của mình để trao đổi, giao dịch với ác ma, sau này dẫu có được tự do, thì linh hồn của ta còn có thể được cứu chăng?!

"Không, ta không thể......Nếu cái giá để tự do là phải thay ngươi giết người, trở thành con rối của ngươi, vậy thì ta cũng không cần nữa!"

Ta kiên định lắc đầu, nhìn mặt hắn biến sắc. Ta vẫn nở nụ cười, có lẽ ta muốn làm tất cả để được tự do, nhưng hơn cả sự tự do, ta càng muốn giữ lại trái tim nguyên vẹn, một trái tim chỉ thuộc về riêng mình, không bị những đấu đá, tranh giành quyền lực của họ nhiễm bẩn!

Ta cũng chẳng có gì nhiều, dung mạo bị lợi dụng, đôi cánh thì bị bẻ gãy, tự do là góc sâu trong đình viện, chỉ có trái tim là của riêng mình.

Nếu ngay cả trái tim và linh hồn cũng giao ra, thì ta thật sự sẽ vạn kiếp bất phục!

"Hoàng Thượng, thật ra ngươi không cần phải tranh giành gì đâu, những thứ thuộc về ngươi sớm muộn gì cũng sẽ là của ngươi, mặc dù ngươi không phải là...... nhưng ngôi vị hoàng đế cũng chỉ có ngươi mới có thể danh chính ngôn thuận ngồi lên đó mà thôi. Thái Hậu sẽ không đoạt được những thứ thuộc về ngươi đâu!"

Ta có ý khuyên nhủ hắn, nhưng lại rước lấy một tràng cười nhạo, coi lời vừa nãy như là trò cười, hắn lắc đầu bất đắc dĩ nhìn ta.

"Mộc Thanh Thương, ngươi thì biết gì?! Ngươi cho là trẫm muốn ngôi vị hoàng đế này ư? Ha, mụ già chết tiệt kia quả thật sẽ không cướp ngôi của trẫm, nhưng bà ta lại không cho trẫm quyền lực của đế vương. Tất nhiên với thế lực hiện tại của trẫm, bà ta muốn tiêu diêu tự tại như trước là chuyện không thể nào. Nhưng thứ trẫm muốn không chỉ là ngôi vị hoàng đế hay là hoàng quyền, mà trẫm còn muốn mạng của mụ ta và cả nhà Mộc Dương vương gia nữa!"

Ta bị lời nói tràn ngập hận ý của hắn làm cho chấn động. Hắn muốn lấy mạng của Thái Hậu, ta có thể hiểu, nhưng có liên quan gì đến cả nhà Mộc Dương Vương gia?!

Hận thù của hắn xem ra không hề đơn giản, Mộc Dương Vương gia cùng lắm chỉ là kẻ địch trên chiến trường, đánh bại ông ta là có thể giải mối hận, đâu đến nỗi phải nghiến răng nghiến lợi, dùng âm mưu quỷ kế như thế này?!

Hắn đưa lưng về phía ta, trầm mặc một lúc lâu, ta không thấy rõ biểu tình trên mặt hắn, nhưng nhìn tấm lưng bị bóng tối bao phủ kia, cái hận ý hủy thiên diệt địa sâu đậm ấy khiến ta kinh hãi.

Vì sao hắn lại hận Mộc Dương Vương gia đến vậy?!

"Mộc Thanh Thương, ngươi từng sống ở Mộc Dương vương phủ 8 năm, ngươi nói cho trẫm biết, Mộc Dương Vương gia và Mộc Dương Vương phi là người như thế nào?"

Hắn mở miệng hỏi, giọng nói có chút bi thương. Ta bị cảm xúc kỳ quái của hắn làm cho mơ hồ, kinh ngạc tò mò, sao hắn cứ cố chấp hận thù cả nhà Mộc Dương Vương như thế?

"Nói đi, nếu lời nói ra khiến trẫm vừa lòng, thì trẫm sẽ tha cho ngươi, không kéo ngươi xuống vũng bùn này."

Ánh mắt tà mị nhìn thẳng vào ta, tầm mắt khóa chặt khiến ta có chút bối rối, ở cạnh Liên Thành Phú còn áp lực hơn gấp bội so với lúc ở cùng Thái Hậu.

Ta cúi đầu nghĩ lại, 8 năm ở Mộc Dương Vương phủ, từ khi ngây thơ chẳng thấu sự đời, cho đến lúc trưởng thành hiểu rõ được mọi thứ, đó là quá trình hạnh phúc từng chút từng chút một bị hủy diệt.

Mộc Dương Vương gia và Vương phi đối xử rất tốt với ta, tất cả đều coi ta là Quận chúa thực sự, không hề bạc đãi. Ngoại trừ việc, bọn họ vẫn che giấu mục đích, nuôi dưỡng ta chỉ để lợi dụng.

"Bọn họ là một đôi phu thê tương kính như tân, là những người cha người mẹ yêu thương con cái......"

"Ha, thật không? Phu thê tương kính như tân? Cha mẹ yêu thương con cái? Là vậy sao?"

Ta kinh ngạc nhìn Liên Thành Phú, không hiểu sao ngữ khí hắn lại có vẻ trào phúng và phẫn nộ, ta đã nói gì động chạm tới hắn sao? Hình như hắn có thành kiến sâu sắc với Mộc Dương Vương gia và Vương phi, cái loại hận ý này không chỉ đơn giản là sự đối lập giữa hai người đứng đầu của hai nước!

"Hừ, chắc ngươi đang rất tò mò vì sao trẫm cứ nhằm vào Mộc Dương vương phủ, trẫm có thể nói cho ngươi biết, nhưng sau khi nghe xong, cho dù ngươi có muốn cự tuyệt không tham gia vào phe cánh của trẫm, thì cũng không thể nữa rồi, ngươi còn muốn nghe không?"

Ta vội vàng lắc đầu, không dám tò mò thêm nữa, dù sao việc này cũng chẳng liên quan gì tới ta.

Hắn thấy dáng vẻ vội vàng cự tuyệt của ta thì bèn lắc đầu cười khẽ, nụ cười kia giống như tia nắng làm giảm bớt đi sự u ám trong đáy mắt, khiến cả người hắn trông thoải mái hơn rất nhiều.

Dịch dung thực sự có thể làm hoàn toàn thay đổi một con người, khi mang mặt nạ giả hắn mờ ảo lạnh nhạt tựa tiên nhân, chỉ thỉnh thoảng mới lộ ra vẻ tà ác, dáng vẻ lãnh đạm ấy khiến người khác không thể coi hắn và đế vương tôn quý kia là cùng một người. Đây cũng là lý do, khiến ta dù cảm thấy đôi mắt này thật quen thuộc, nhưng cũng không nghĩ tới hắn chính là bạch y nam tử kia.

Khí phách hơn người, mưu lược cao thâm, tàn nhẫn độc ác mới là con người thật sự của Liên Thành Phú.

Thế nhân đều cho rằng hắn là một quân vương bất tài ngu xuẩn, nhưng không ngờ tất cả đều đã bị vỏ bọc của hắn che mắt. Nếu biết được con người thật của hắn, chỉ sợ đến lúc đó thiên hạ đã biến thành một cảnh tượng khác.

Ta mơ hồ cảm thấy, sự yên bình duy trì bấy lâu nay ở Thánh Viêm Hướng sắp bị phá vỡ, thế lực của Liên Thành Phú thập phần hùng mạnh, ta không dám khẳng định thế lực của hắn mạnh hơn của Liên Thành Chích, nhưng ít nhất thì hai người cũng đang ở thế cân bằng, Liên Thành Phú tuyệt đối sẽ không có chuyện thảm bại.

Ngày đại hôn ấy khi hắn ngăn đoàn đón dâu, chỉ riêng thân thủ của bốn gã hộ vệ kia đã đủ khiến cho mọi người phải dè chừng, càng không nói đến hắn, được thế lực thần bí kia gọi là chủ thượng, ai cũng đều coi mệnh lệnh của hắn là tuyệt đối, những người đó chắc chắn còn lợi hại hơn cả thị vệ trong cung.

Có điều, lúc trước hắn không quyền không thế tại sao lại có thể xây dựng được một thế lực khổng lồ đến vậy, đây không phải việc một sớm một chiều là có thể đạt được.

Đối với người như hắn, ai dám xem thường hắn thì chắn chắn sẽ phải chịu cảnh diệt vong. Có lẽ khi Thái Hậu hiểu ra thì đã quá muộn, vì vậy cho dù có khống chế được binh quyền, thì bà cũng không thể khống chế được một con chim hung mãnh chuẩn bị bay lên, khi nó dang rộng sải cánh, còn gì ngăn cản được đây?

Tên quân vương không ngại hủy hoại thanh danh bản thân này, thật ra vẫn luôn che giấu bộ mặt thật của mình. Thời điểm mà vầng hào quang của hắn dần mất đi, thế lực bóng tối kia sẽ âm thầm lớn mạnh, cho đến khi không còn e ngại với binh lực của hoàng gia nữa!

"Mộc Thanh Thương, vì sao không mở chiếc hộp này ra? Sau khi thấy những thứ trong hộp mà ngươi vẫn không thay đổi quyết định, thì trẫm tuyệt đối sẽ không ngăn cản ngươi nữa!"

Ngón tay hắn nhẹ nhàng miết lên khóa hộp, khéo léo đung đưa chiếc chìa khóa trước mắt ta, chiếc chìa khóa kia không ngừng lay động giống như bùa chú trói chặt mọi suy nghĩ của ta.

"Mau mở ra đi, nhìn rồi mà ngươi vẫn muốn đi, thì trẫm sẽ không cản nữa! Nếu muốn ở lại, trẫm sẽ nói cho ngươi biết tất cả bí mật, chúng ta sẽ trở thành người cùng hội cùng thuyền! Những chuyện liên quan đến thân thế của ngươi, thậm chí là chân tướng của vụ thảm sát ở Tiệm Tần Các năm đó, vì ngươi, trẫm đã cố ý phái người đi điều tra, ha ha, kết quả này cũng thật là không uổng phí khổ tâm của trẫm!"

Hắn cười nham hiểm khiến cả người ta phát run, hắn hận cả nhà Mộc Dương Vương, chẳng lẽ thật sự là Lăng ca ca sao? Hắn thực sự đã phái người hủy diệt Tiệm Tần Các, giết người thân của ta sao?

Một trận đại hỏa thiêu suốt đêm thâu, khắp Tân Châu đều chấn động, ánh lửa nhuộm đỏ cả bầu trời, phụ thân dùng hết sức lực che chở ta và mẫu thân chạy ra khỏi Tiệm Tần Các, nhưng vẫn không thể thoát khỏi đám người đang bám theo đuổi giết. Năm đó ta mới 6 tuổi, trông thấy gương mặt dữ tợn của kẻ kia cầm trường kiếm đâm thẳng vào lưng phụ thân, máu bắn tung tóe lên cây trụ trước cửa ở Tiệm Tần Các

Mẫu thân đau đớn khóc thét, nhưng chỉ có thể tiếp tục ôm ta chạy trốn, những tên hắc y nhân kia đã phá hỏng tất cả các lối thoát, ta chỉ có thể trơ mắt nhìn mẫu thân vì cứu ta, đã dùng thân thể của mình ôm lấy ta, lao ra khỏi biển lửa!

Mẫu thân bị ngọn lửa thiêu đốt, dùng chút sức lực cuối cùng giao ta cho Lâm thúc thúc, cười nói với ta, phải kiên cường sống sót......

Phải sống! Móng tay ta bấm mạnh lên nắp hộp, như muốn bóp nát nó.

Phải sống....

Cho dù có khổ cực đến mấy, có đau đớn đến mấy, thì ta vẫn phải gượng dậy! Tiếp tục chịu đựng nỗi cay đắng trong lòng, tương lai sau này không biết sẽ phải rơi bao nhiêu nước mắt nữa, sống như vậy thật quá mệt mỏi!

Chiếc hộp này có giữ bí mật về Tiệm Tần Các năm xưa, chỉ cần mở ra, có thể ta sẽ biết được ai là kẻ đã giết gia đình ta, đã bóp nát hạnh phúc của ta!

Đôi tay của ta không ngừng run rẩy, nỗi căm hận dâng lên, trái tim đau đớn kịch liệt! Cha mẹ, con phải làm gì bây giờ? Giờ phút này, ta mới nhận ra mình căn bản không có dũng khí để đối mặt với đáp án!

"Chẳng lẽ ngươi không muốn báo thù cho cha mẹ ư? Ngươi muốn cha mẹ của mình ở dưới cửu tuyền chết không nhắm mắt sao? Rõ ràng là ngươi có thể báo thù cho họ, chỉ cần mở chiếc hộp này ra, chỉ cần nghe theo mệnh lệnh của trẫm!"

Tên đế vương kia, sau khi lạnh nhạt nói xong liền cương quyết cầm lấy tay ta, bắt ta tra chìa khóa vào ổ.

'Cạch' một tiếng, khóa bật ra, tiếng lòng sâu kín rốt cuộc cũng phơi bày. Ta không thể để cha mẹ chết oan, tuyệt đối không thể tha cho tên hung thủ đã giết cả trăm mạng người của Tiềm Tần Các!

Những yếu ớt bất lực dần biến mất, dung nhan dưới lớp khăn che mặt dần dần bị sự lạnh lùng u ám bao phủ. Cứ yếu đuối thì sao có thể báo thù, thì sao có thể thoát khỏi gông xiềng của kẻ khác?!

Nhìn tấm vải màu vàng trong hộp, lòng ta chấn động!

Ta khó tin ngước lên nhìn Liên Thành Phú, chỉ thấy hắn cười nhẹ, mọi thứ đều tiến hành theo đúng kế hoạch của hắn.

'Thái Hậu có lệnh, Tiệm Tần Các ở Tân Châu, toàn tộc Tiết thị, cả nhà Tuyết Thường quận chúa, toàn bộ đều giết sạch!'

Nhìn ấn ký trên tấm vải, ta nhất thời không thể phản ứng, là Thái Hậu......

Đúng là Thái Hậu......

Không phải Lăng ca ca......

Sao ta lại không sớm nghĩ ra, Lương Tuyết Tuệ gặp phải chuyện bất hạnh khiến Thái Hậu đau đớn, bà ta sẽ thập phần thống hận mẫu thân, sao ta lại không nghĩ ra, bà ta mới là người muốn hủy hoại Tiệm Tần Các nhất!

Khó trách Liên Thành Phú cố ý để cho ta biết chân tướng, ta cười khổ, chân tướng này, khiến ta không thể không bán mình cho hắn, bởi vì chỉ có cách đó, ta mới có thể thay cha mẹ báo thù, thay những oan hồn già trẻ lớn bé của Tiệm Tần Các báo thù!

Vị Thái Hậu máu lạnh kia, quả là hiểm độc, biết bao nhiêu người vô tội, tất cả đều bị thiêu rụi trong biển lửa, chỉ vì muội muội của bà ta không được hạnh phúc!

"Thế nào? Bây giờ, ngươi còn muốn cự tuyệt trẫm nữa không?"

Hắn tới gần ta, đôi môi ái muội thổi nhẹ bên tai ta, nhưng ta chỉ cảm thấy rét lạnh, toàn bộ thế giới đều lạnh như băng!

Quyền lợi, thù hận, dục vọng, những thứ này đều có thể hủy hoại con người, không thể vùng vẫy.

Ta ngẩng đầu, ép nước mắt chảy ngược vào trong, chậm rãi nhắm mắt, lắng đọng lại mọi suy nghĩ.

Sau một lúc lâu ta mới mở mắt ra, thế giới này giống như nhuộm trong một màu xám xịt, là bầu trời đang ngả xám sao?!

"Ta có một yêu cầu duy nhất, sau khi tất cả mọi chuyện kết thúc, hãy khiến Mộc Thanh Thương biến mất trong trí nhớ của người khác, sống hay chết đều được!"

Sống mà mất đi niềm vui, thì cần gì phải sợ chết! Cái thế giới dơ bẩn này, chỉ có chết mới không cần trầm luân theo nó!

Nhìn ý cười trên môi Liên Thành Phú, bỗng nhiên ta phát hiện, tất cả những người trên đời này đều thật đáng thương.

Thái Hậu thật đáng thương, cả đời tranh đấu chỉ vì quyền lực, cuối cùng lại tự đào hố chôn chính mình. Liên Thành Chích thật đáng thương, hắn vĩnh viễn cũng không thể hiểu được đâu là yêu đâu là hận, không hiểu rõ lòng mình. Lăng ca ca cũng thế, vĩnh viễn hoàn mỹ đến hư ảo, trong lòng người khác hắn luôn là kẻ cô độc không thể chạm tới.

Còn Liên Thành Phú, ta chẳng biết phải nói gì về cuộc đời hắn, nam nhân này quá phức tạp, ta đã không còn sức để nhìn thấu hắn, sự thâm trầm đó, liệu mấy ai có thể nhìn thấu đây?

Ngồi trên xe ngựa rời cung, ta siết chặt tấm thánh chỉ đã hủy diệt cả gia tộc mình, tuy đã đáp ứng Liên Thành Phú, cam nguyện trở thành con rối để mặc cho hắn thao túng, nhưng ta sẽ không thay hắn giết người, mà là giúp hắn đạt được thứ hắn muốn, về phần thứ này rốt cuộc là gì, ta cũng không rõ. Thiết nghĩ, đến lúc ta cần phải biết, phệ hồn thuật kia sẽ để cho ta biết.

Ta nở nụ cười tự giễu, cười cuộc đời này sao lại nhiều việc bất đắc dĩ đến vậy.

Vừa trở lại Duệ Khâm vương phủ, ta liền cảm thấy bầu không khí căng thẳng lan tràn, hạ nhân trong phủ vừa trông thấy ta đã né tránh, vội vã chạy đi.

Ta khó hiểu nhìn Vương phủ im ắng đến lạ thường, nhún vai đi về phía Thính Thủy Các.

Tới lúc này rồi, còn gì đáng để để tâm nữa, đợi sau khi báo thù cho cha mẹ xong ta sẽ rời khỏi đây, tiếp tục sống trên đời hay xuống địa ngục gặp Diêm La cũng chẳng sao cả. Khổ sở kiếm tìm suốt bấy lâu vẫn không thấy phương hướng, cuộc đời này, ngoại trừ đau đớn ra, thì chẳng có lấy một chút ánh sáng.

Vừa bước vào sân của Thính Thủy Các, ta liền bị đám thị vệ đứng đầy trong sân làm cho giật mình, cứ tưởng Thính Thủy Các đang xảy ra chuyện gì lớn, ta bèn vội vàng đẩy cửa phòng ra, liền trông thấy Tiểu Y nước mắt giàn rụa quỳ trên mặt đất, kinh hãi run rẩy.

Liên Thành Chích lạnh lùng nghiêm mặt ngồi trên ghế, ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn ta chằm chằm, đôi môi mím chặt như đang kìm nén tức giận.

Ta chớp mắt cười khẽ, lạnh nhạt nhìn về phía hắn, rốt cuộc cũng tới rồi? Nên đến thì sẽ đến, chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

Tiểu Y thấy ta xuất hiện thì càng khóc dữ hơn, muốn tiến đến chỗ ta nhưng lại sợ Liên Thành Chích, nên vội vàng ngồi yên, ngoan ngoãn quỳ trên mặt đất, không dám cử động.

Nam nhân này ngày thường tàn khốc đến mức nào, mà khiến cho hạ nhân sợ hãi đến vậy. Ta thầm than, chẳng phải ta cũng tự lĩnh hội được sự tàn ác đấy sao!

"Nàng vào cung?! Bị Hoàng Thượng triệu vào cung?! Vì sao hắn lại triệu nàng tới?! Các ngươi đã làm những gì?!"

Hắn nghiến răng nghiến lợi hỏi, sắc mặt xanh mét giống như đang đi bắt gian, khiến ta cảm thấy thật nực cười. Thật ra ta cũng muốn hỏi hắn một câu, hắn dựa vào đâu mà laị chất vấn ta một cách ngang nhiên như thế?! Lấy danh nghĩa phu quân ư?

Ở trong mắt hắn, ta chính là một nữ nhân lẳng lơ, luôn vụng trộm với nam nhân khác sao? Hắn thật sự cho rằng hoàng đế kia là kẻ vô dụng ham mê nữ sắc, hay đây chỉ là cái cớ để trừng phạt ta vì đã tìm hiểu quá nhiều?!

Trái tim vẫn có chút đau, vậy mà ta cứ ngỡ mình sẽ không còn đau nữa.

"Vương gia một ngày đi ngàn dặm, hôm nay lại có thời gian tới Thính Thủy Các, Thương Nhi thật sự là thụ sủng nhược kinh*."

*Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ

Lạnh lùng nói xong, ta cười nhạt một tiếng, nhìn mặt hắn biến sắc, cuối cùng cũng lấy lại được một chút tâm trạng.

Hắn nắm chặt bàn tay rồi lại buông ra, buông ra rồi lại nắm chặt, khó khăn lắm mới miễn cưỡng kiềm chế bản thân bình tĩnh trở lại. Hắn bước từng bước nặng nề về phía ta, mỗi bước đều tựa như đang dẫm nát trái tim ta.

"Cút, tất cả đều cút hết cho bổn vương!!!"

Hắn nổi giận gào thét, tất cả mọi người đều hốt hoảng chạy khỏi Thính Thủy Các, ta nhếch môi, làm bộ xoay người rời đi, cánh tay liền bị hắn dùng sức lôi lại.

"Mộc Thanh Thương, bổn vương cho phép nàng đi sao?!"

"Thanh Thương không dám, tất nhiên là nghe xong lệnh của Vương gia nên mới đi, Vương gia không phải nói cút hết đi sao? Thanh Thương còn tưởng rằng, chính mình cũng nên rời đi, ha ha, Vương gia à, lần sau muốn hét, nhớ nói cho rõ ràng, bằng không người khác sẽ hiểu lầm đấy!"

Ta che miệng cười khẽ, ta biết dáng vẻ này sẽ khiến hắn tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng thế thì đã sao?

Ta không còn kiên nhẫn để chờ hắn quan tâm tới mối ân oán tình thù này đâu!

Tay ta bị hắn siết chặt, xương cốt tựa như vỡ vụn, rất đau! Nhưng ta vẫn nhìn hắn cười, dù nước mắt đã ứa ra, nhưng ta vẫn muốn cười nhạo hắn.

Nam nhân đáng giận lúc nào cũng tự cho mình là đúng này, rất nhanh, rất nhanh thôi ta sẽ không còn bị hắn khống chế, ức hiếp nữa. Ta sẽ rời đi, có lẽ sẽ chết, sẽ không bao giờ bị hắn hành hạ nữa!

"Thế nào? Ngươi lại muốn trừng phạt ta sao? Lần này là gì đây? Dùng roi đánh? Hay là đưa ta đi thăm những người ở trong ngục kia? Nếu không thì chắc là đem ta vứt vào trong mật thất, nơi đó có phệ nhân cổ, còn có sâu bọ bám đầy tường, tốt nhất là có cả nhện nữa, a, đúng rồi, đừng quên, còn có thêm một nữ nhân đứng cạnh không ngừng cầm roi đánh ta! Ha ha, có phải như vậy không?"

Hắn nhíu mày nhìn ta, sắc mặt cực kỳ khó coi, định nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn trầm mặc.

Ta dùng sức giằng tay ra, oán hận trừng mắt, nam nhân này, ta thật sự chịu đủ rồi!

"Liên Thành Chích, ngươi dựa vào đâu mà chất vấn ta?! Dựa vào quan hệ giữa chúng ta?! Ngươi là trượng phu của ta ư? Ha ha, đừng kể chuyện cười chứ, ta không muốn có một trượng phu như ngươi, ta chỉ cần một người khi thấy ta bị ức hiếp thì sẽ không trầm mặc bỏ qua, khi thấy ta đau đớn giữa ranh giới của sự sống và cái chết thì sẽ không để cho kẻ gian được tiêu diêu tự tại, thấy ta mình đầy thương tích sẽ không che chở cho kẻ đầu sỏ đã gây ra mọi chuyện! Cho nên, đừng nói những câu nực cười như vậy nữa Liên Thành Chích, ngươi căn bản không xứng, trượng phu mà Mộc Thanh Thương ta cần không phải là người như vậy......"

"Nàng...... Mộc Thanh Thương, rốt cuộc nàng bị làm sao vậy?!"

Hắn phẫn nộ gầm lên, hai tay dùng sức ghì chặt bả vai ta. Ta vẫn cười, hai tay chậm rãi nhẹ nhàng chạm lên mặt hắn.

"Liên Thành Chích, ta mệt rồi, cũng đau lắm rồi, ta cũng cần được an ủi, cũng cần được che chở, ta vẫn thường nghĩ, nếu mình được gả cho một người bình thường thì tốt biết bao, hắn sẽ không có nhiều điều cần che giấu, không bị trói buộc bởi nhiều thứ. Khi ta vui, hắn có thể cười cùng ta, khi ta đau khổ, hắn sẽ thay ta lau khô nước mắt, dịu dàng nói với ta, đừng khóc, như thế sẽ khiến hắn đau lòng. Hắn sẽ bảo vệ ta chu đáo, không để cho kẻ khác hết lần này đến lần khác tổn thương ta, hắn sẽ không....."

Ta buông tay, chậm rãi lui về phía sau, nhìn dáng vẻ bàng hoàng của hắn, ta chỉ biết cười mà nước mắt giàn giụa, trượng phu như hắn, ta không cần!

"Liên Thành Chích, ngươi có biết hay không, hôm nay ta suýt chút nữa thì đã không về được đây? Ngươi nhất định là không biết đâu, ha ha, cũng phải, ngươi thì biết cái gì chứ? Ngoại trừ hận ta, tổn thương ta hết lần này đến lần khác, ngươi còn biết làm điều gì khác? Liên Thành Chích à, ngươi không thấy mệt sao? Cứ sống với nhau kiểu này, ngươi không thấy mệt sao? Ngươi có một 'tỷ tỷ' yêu ngươi đến mê muội, so với một vị quận chúa giá, nàng cao quý hơn ta rất nhiều, cưới nàng, ngươi sẽ có thêm rất nhiều thứ, cần gì phải ôm mãi mối hận với ta như vậy?"

"Nàng, nàng nói cái gì?! Nàng đã biết được những gì?! Mộc Thanh Thương, rốt cuộc nàng làm sao vậy?!"

Hắn kinh ngạc giật mình nhìn ta, như thể không dám tin ta đã biết được bí mật của hoàng cung!

Ta đờ đẫn lắc đầu, nhẹ giọng thở dài, nhìn bầu trời âm u, giống như mây đen đang nức nở gọi mưa...

"Những gì ta biết đã đủ để khiến cho những kẻ đó muốn giết ta, đương nhiên, ngươi cũng có thể giết ta, ngươi cũng đã sớm biết rồi phải không? Thì ra trong vương phủ này lại che giấu một bí mật như thế, khó trách......"

Hắn che miệng ta lại, ngăn cản ta nói tiếp, nhìn sắc mặt hắn trầm xuống, ta khinh miệt cười nhạo.

"Đừng nói nữa! Mộc Thanh Thương, nàng điên rồi sao?! Muốn chết đến vậy sao?!"

Hắn phẫn nộ gầm nhẹ, đem ta vây chặt vào lòng, rồi lặng lẽ thở dài.

"Thương Nhi, nàng đang trách ta ư? Trách ta đã không đòi lại công bằng cho nàng ư? Nhưng ta cũng có điều bất đắc dĩ, thân phận của người đó, ta không thể động vào. Thương Nhi, thực xin lỗi, muốn trách thì cứ trách ta đi, thực xin lỗi......"

Ta dùng sức đánh hắn, dùng hết sức lực toàn thân, ta hận hắn, ta hận hắn, rất hận.....

"Liên Thành Chích, ta hận ngươi...... Vì sao lại đối xử với ta như vậy?" Ta hét tới khản giọng, đáy lòng ngập tràn đau đớn.

"Xin lỗi nàng...... Thật sự rất xin lỗi......"

Hắn nhẹ giọng thì thầm, ta lại càng cười lớn hơn, lại là một câu xin lỗi...... Điều ta muốn không phải là lời xin lỗi của hắn, nhưng hắn vĩnh viễn cũng không biết được thứ ta muốn là gì.

"Mưa gió thay hoa sầu, mưa gió lặng, hoa cũng úa tàn, những gì ta nợ ngươi, còn chưa đủ sao?"

Dường như hắn biết ta sắp nói gì, càng dùng sức ôm chặt ta hơn, khiến ta không thể hô hấp.

"Không được nói nữa, ta sẽ không đồng ý, chuyện hôm nay xem như chưa từng xảy ra, quên đi được không?"

Hắn nói nghe thật dễ dàng, phải biết đây là món nợ máu, đau thương cùng cực, làm sao mà quên được đây?!

"Ta không quên được, có những việc, có những vết thương một khi đã trải qua, thì không thể giả vờ làm ngơ. Liên Thành Chích, sao ngươi cứ khổ sở ép ta ở lại đây? Từ nay về sau, những gì ta đem lại cho ngươi sẽ chỉ có bất hạnh, nếu hiện tại để ta rời khỏi, có lẽ vẫn còn kịp......"

Ta đã đáp ứng với Liên Thành Phú, nên sau này ắt sẽ gây ra một số chuyện bất lợi cho Liên Thành Chích, nếu hắn thả ta đi thì sẽ có thể ngăn được những chuyện này, nhưng giờ thì đã quá muộn rồi...

Ta không cam lòng trở thành con rối, nhưng ta lấy gì để báo thù cho cha mẹ đây?

Bóng đêm mịt mờ, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng mưa rơi tí tách, mưa dần nặng hạt, ta và hắn cứ lặng yên ngồi cách nhau rất xa, nhìn màn mưa ngoài cửa sổ, ánh mắt càng thêm đau nhức.

"Liên Thành Chích, vì sao cứ cố chấp giữ ta lại? Hận sao?"

Ta khẽ hỏi, thanh âm có chút khàn khàn, vươn tay ra ngoài cửa sổ, tùy ý để cho nước mưa rơi vào trong lòng bàn tay, cảm giác thật dịu dàng.

"Không phải, không phải bởi vì hận......"

Hắn nhẹ nhàng đứng dậy, muốn đi về phía ta, lại vì động tác tránh né của ta mà kinh ngạc chùn bước, ánh mắt hiện lên vẻ bi thương.

"Ha ha, lẽ nào là vì yêu?"

Ta cười trào phúng, cười đến không thể kiềm chế, làm gì có ai yêu như hắn......

Hắn nhíu chặt mày thành hình chữ xuyên (川).

Ta thu tay lại, ngoái đầu nhìn hắn, lấy tay chọc nhẹ lên mặt mình, khẽ hỏi: "Hay là, vì khuôn mặt này?!"

Vốn muốn để cho hắn nhìn thấy kiệt tác mà ta đã tạo ra trong ngày hôm nay, không biết khi đem gương mặt kinh khủng này lộ ra thì hắn sẽ có biểu tình gì đây. Nhưng ta không thể hại Tiểu Y, càng không thể để cho hắn phát hiện ra mình đang dịch dung, nên đành từ bỏ ý định.

"Không phải, không phải hận, cũng không phải vì sắc đẹp của nàng, cho dù nàng có tin hay không, ta cũng..."

"Khởi bẩm Vương gia, Vân Liêm tướng quân cầu kiến, hiện đang đợi ở Cảnh Minh Các!"

Hắn đang nói thì bị Thính Phong cắt ngang, sắc mặt ngày càng kém đi, trầm mặc một lúc lâu rồi mới nói: "Vân Liêm mấy ngày nữa phải thống lĩnh đại quân đi biên quan chinh chiến, có một số việc cần thảo luận, chờ ta xong việc rồi sẽ đến thăm nàng, nàng nghỉ ngơi trước đi."

Ta nhếch môi cười giễu, không thèm nhìn hắn, cũng không có phản ứng gì với câu nói vừa rồi. Vốn tưởng hắn sẽ đi ngay, nhưng ai ngờ một lúc sau lại nghe thấy giọng hắn truyền tới.

"Mấy ngày trước ta đã tới Hoài Âm Sơn, hỏi thăm sư cổ ở đó về tình trạng của nàng, hắn nói nàng đã trúng phải phệ hồn thuật. Nhưng nàng yên tâm, nhất định ta sẽ tra đến cùng, sẽ không để nàng bị thương nữa!"

Sẽ không để ta bị thương nữa......

Ta lắc đầu cười nhạt, khẽ chạm vào vệt đỏ nổi lên trên cánh tay trái...tất cả đều đã quá muộn rồi!

Edit & Beta: Trangleo68, Otakunhini1310

Nhớ ủng hộ cho mình nha!!!!!!