Ngươi Ta Yêu Nhau, Vì Dân Trừ Hại

Chương 38:




Ngày nay, đêm Bình An và lễ Giáng Sinh bị nghiễm nhiên coi thành Lễ Tình Nhân. Quán bar cũng có không ít các cặp đôi, vì để hùa theo bầu không khí, tiết mục còn cố ý chuẩn bị một số bản tình ca song ca nam nữ, rất hợp tình hình.
Người song ca không phải ai khác, vừa lúc chính là Trì Gia và Tần Đông. Tần Đông theo đuổi Trì Gia không bỏ, đương nhiên sẽ không vắng mặt trong các tiết mục của Trì Gia, vừa lên sân khấu, tuấn nam mỹ nữ kết hợp, luôn dễ khiến cho đám đông náo loạn.
Bản tình ca ngọt ngào, khi song ca lại càng có vẻ ái muội không thôi.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
Cảnh Nhuế ở dưới sân khấu im lặng nhìn chằm chằm, bất tri bất giác tốc độ uống rượu cũng nhanh hơn. Hai người trên sân khấu, ánh mắt như dính lại với nhau, chưa từng rời đi, Trì tiểu thư cười đến ngọt ngào, ai không biết còn tưởng rằng bọn họ là một cặp thật sự.
Ninh Thiển nhận ra, người đàn ông đó là giám đốc hạng mục của công ty- Tần Đông, lúc này quay đầu lại nhìn Cảnh Nhuế, thứ mà cô ấy uống đâu phải là rượu, rõ ràng chính là hũ giấm chua.
"Bọn họ chỉ là hát mà thôi, diễn thôi mà, cậu có cần phải "chua" như thế sao?" Ninh Thiển là người sáng suốt, vừa uống rượu vừa chế diễu Cảnh Nhuế.
"Cậu uống rượu của cậu đi." Cảnh Nhuế liếc mắt nhìn Ninh Thiển, rồi lại tiếp tục nhìn chằm chằm vào trung tâm của ánh đèn.
Sau khi kết thúc bài hát, Tần Đông không xuống sân khấu, mà đến bên dàn nhạc bên cạnh mượn đàn ghi-ta, nói là muốn tặng bài hát cho cộng sự đêm nay.
Trì Gia không nghĩ tới lại có chuyện này, nhưng hơi suy nghĩ lại chút, cũng biết Tần Đông muốn hát thể loại gì.
Tiếp đó, một giai điệu ballad nhẹ nhàng vang lên trong quán bar:
......
Anh ấy thật sự rất thích em, giống như mặt trời vẫn quay không kể sớm tối
Anh ấy thật sự rất thích em, thiên ngôn vạn ngữ kể không hết
......
Đến tên ngốc cũng có thể nghe ra đây là đang tỏ tình, cho nên lúc còn chưa hát xong, dưới sân khấu đã vang lên "Ở bên nhau đi".
Ninh Thiển sửng sốt, biết việc này không xong rồi, cô quay đầu lại nhìn Cảnh Nhuế, vừa rồi trên mặt Cảnh Nhuế còn mang theo chút ý cười, bây giờ thì lạnh xuống âm độ rồi.
Có lẽ người ngoài thấy Cảnh Nhuế chỉ là mặt lạnh không chút biểu cảm, có việc không hoảng, nhưng Ninh Thiển hiểu Cảnh Nhuế, biết bây giờ Cảnh tiểu thư đang ở trong trạng thái cực kỳ không dễ dây vào.
Trì Gia có hơi xấu hổ, ánh mắt trốn tránh, vừa hay lại nhìn về phía Cảnh Nhuế đang ngồi cùng Ninh Thiển ở dưới sân khấu.
Đám đông ồn ào, mọi người cũng chỉ cho rằng Trì Gia đang thẹn thùng, Cảnh Nhuế biết, nàng cũng đang nhìn mình.
Trì Gia hẳn phải cảm thấy may mắn vì Tần Đông không có hỏi nàng có muốn làm bạn gái của mình hay không ở trước mặt mọi người, nếu thật như vậy, thì thật sự rất khó lòng chịu đựng nổi. Bây giờ trong lòng nàng rất rối, rối đến mức khó đưa ra được lựa chọn.
Sau khi Tần Đông mượn ca "tỏ tình" xong, Trì Gia chỉ cười rồi nói tiếng "cảm ơn", sau đó mới xuống sân khấu.
Ninh Thiển vừa định nói gì với Cảnh Nhuế, thì lại thấy Cảnh Nhuế vẫn mang vẻ mặt gặp chuyện không hoảng đó rồi bình tĩnh đứng dậy, đi về phía Trì Gia.
Cuối cùng đã không thể ngồi yên rồi.
Lại thêm một người khẩu thị tâm phi, ngoài miệng thì nói không sao cả, trong lòng lại để ý muốn chết. Ninh Thiển nói xấu sau lưng thế thôi nhưng nhìn vào bóng lưng Cảnh Nhuế, cô vẫn thật hâm mộ, dù có mạnh miệng nhưng trong lòng vẫn cứ để ý đến nhau. Đương khi cô thích tôi mà tôi cũng thích cô, dù có là ngồi đối diện nhau không nói chuyện, cũng có thể đánh bại lời thổ lộ lãng mạn hoa mỹ.
Trực giác của Ninh Thiển nói rằng, đêm nay nhất định Trì Gia sẽ là của Cảnh Nhuế, còn mình cô ngồi đây vẫn nên tiếp tục uống rượu của mình thôi.
"Tiểu Gia..."
"Trì Gia."
Vừa mới xuống khỏi sân khấu không lâu, Trì Gia bị Cảnh Nhuế và Tần Đông đồng thời gọi lại, bộ dáng hai người làm như đều có chuyện muốn nói. Trì Gia nhìn Cảnh Nhuế, lại nhìn về phía Tần Đông, im lặng do dự trong chốc lát, mới thấp giọng nói, "Em đi toilet."
"Anh chờ em."
Cảnh Nhuế không nói gì, mà là đi theo phía sau Trì Gia, cũng vào toilet.
Mở vòi nước, Trì Gia thất thần hứng tay vào, phía sau vang lên tiếng giày cao gót, Trì Gia ngẩng đầu nhìn vào trong gương, Cảnh Nhuế đứng phía sau nàng.
Hai người cứ nhìn đối phương một lúc như vậy, không nói một câu.
Cảnh Nhuế mở miệng trước, "Buổi sáng hôm đó công ty có việc, tôi thấy cô còn ngủ nên không gọi cô dậy."
"Ừ." Trì Gia cúi đầu tiếp tục dùng nước ấm rửa tay, không nghĩ tới, lại rửa hơi lâu. Cảnh Nhuế rút hai tờ giấy khăn, đi đến trước mặt Trì Gia, đưa cho nàng, rồi nói, "Đêm đó cô gọi điện thoại cho tôi, tôi nói trong nhà có người, cô hiểu lầm rồi, là Ninh Thiển uống say nên ở nhà tôi..."
Rốt cuộc vẫn là không nhịn được mà giải thích. Cảnh Nhuế luôn nghĩ nếu hai người bọn họ không có khả năng, cũng không cần phải giải thích làm gì, nhưng chuyện này giường như đã trở thành cái gai trong lòng cô, lúc nào cũng để ý. Hôm nay nói rõ ràng với Trì Gia cũng thoải mái không ít.
Trì Gia thật sự đã dậy được Cảnh Nhuế kiên nhẫn với tình cảm, trước kia những việc này ở trong mắt Cảnh Nhuế đều chẳng phải chuyện gì to tát, có khi hiểu lầm thì cũng kệ hiểu lầm.
Giải thích thì chính là có để ý, tuy rằng có hơi muộn. Trì Gia lau khô tay, "Cái này thì có quan hệ gì với tôi..."
Vẫn còn mạnh miệng, chỉ có như đêm đó uống say rồi mới nói thật. Biện pháp duy nhất trị được Trì tiểu thư mạnh miệng là...
Bên ngoài toilet vàng lên tiếng nói cười ầm ĩ, có người tới, Cảnh Nhuế bắt lấy tay Trì Gia, lôi Trì Gia vào một buồng vệ sinh gần nhất, khóa cửa lại.
Trong không gian nhỏ hẹp, cơ thể hai người dán vào nhau, lồng ngực hơi phập phồng, cọ xát vào nhau, tư thế ái muội.
"Chị muốn làm gì..." Gương mặt trước mắt này, nàng đã nhớ về nó quá nhiều lần, đương tiếp xúc gần với Cảnh Nhuế như vậy, tim Trì Gia vẫn không khỏi đập nhanh hơn, thậm chí còn cảm thấy rung động.
Có một số tình cảm, không phải bản thân có thể khống chế được, đặc biệt là khi đối phương lại đột ngột xông đến.
"Muốn quyến rũ cô..." Cảnh Nhuế đè Trì Gia trên ván cửa, đè lên người đối diện, đè thấp giọng nói. Ở khoảng cách gần như vậy, Cảnh Nhuế hơi híp mắt rồi đưa môi mình lên, dịu dàng hôn lấy Trì Gia, vẫn là hương vị làm mình quyến luyến đó.
Lâu rồi hai người không như vậy, đôi môi vừa chạm, trái tim Trì Gia bỗng rơi vào cảm giác tê dại, Trì Gia không có mấy lực nhẫn nại, liền thiếu...
Thiếu chút nữa là thỏa hiệp.
Tại thời khắc mấu chốt, Trì Gia cắn lên môi dưới của Cảnh Nhuế, thế nhưng cũng không dám dùng sức, vừa tức vừa lo: "Cảnh Nhuế!"
Lần lượt có người bước vào toilet.
"Tôi không lên giường với người phụ nữ khác, sau khi trêu ghẹo cô, tôi không còn trêu ghẹo người phụ nữ nào khác nữa..." Cảnh Nhuế ôm Trì Gia, khẽ nói bên tai nàng, trước kia cô cứ nói Ninh Thiển là tự buộc mình trên thân cây, vậy giờ cô đối với Trì Gia, có phải cũng quá chấp nhất rồi hay không?
Cũng sắp được nửa tháng không có quấy rầy nhau, giờ cũng nên bình thường lại thôi. Nhưng vừa thấy mặt, vừa tới gần chút thôi, là lại khó kìm lòng nổi. Cảnh Nhuế hình như đã hiểu tâm tình của Ninh Thiển hơn chút rồi, trong lòng có người, nên cảm thấy những người khác cũng chỉ bình thường thế thôi. Cho dù cô có đối xử với những người phụ nữ khác như thế nào, ở trong lòng cô họ cũng không thể không so sánh với Trì Gia, vẫn luôn... không quên được vị Trì tiểu thư này.
Trong lòng Trì Gia càng rối loạn, khoảng thời gian này vất vả lắm mới cắt đứt được dây dưa với họ Cảnh, vất vả lắm mới bắt đầu từ từ tiếp nhận Tần Đông, cuộc sống trở về quỹ đạo cũ, kết quả lại...
Thật rối ren.
"Trì Gia, tôi thật là thua cô." Cảnh Nhuế dán lên trán Trì Gia, giơ tay phải lên, lòng bàn tay ôm lấy gương mặt Trì Gia, nhìn thẳng vào đôi mắt nàng, dịu dàng nói, "Tôi rất nhớ cô."
Những lời này không phải cố tình nghĩ tới, nhưng lại vô thức bật thốt ra, Cảnh Nhuế có lẽ cả đời này cũng chưa từng nghĩ tới việc, sinh thời lại chịu thua người khác, hoàn toàn chịu thua.
Hơi khẽ thở gấp, hơi thở lướt qua trên gương mặt mình, khi Trì Gia nghe Cảnh Nhuế nói "Tôi rất nhớ cô", nghe ra được cảm giác bất đắc dĩ và tưởng niệm, cùng lần trước hoàn toàn bất đồng.
Trì Gia mới vừa ngước mắt lên, lại bị Cảnh Nhuế hôn lần thứ hai, từ nông đến sâu.
Bị Cảnh Nhuế hôn, Trì Gia muốn phản kháng, nhưng vừa mới nâng tay lên, đã bị hôn đến lòng rối loạn, cơ thể trở nên mềm nhũn, nàng không kìm được mà ôm chặt Cảnh Nhuế, nhắm hai mắt quên hết mọi thứ để đáp lại.
Trong giây lát cái gì cũng vứt hết ra sau đầu.
Sắp đến lượt Trì Gia lên sân khấu, nhân viên công tác của quán bar nháo nhác tìm người. Mà trong buồng vệ sinh, Trì Gia đang ôm Cảnh Nhuế hôn nhau đến nóng bỏng, nào còn nhớ phải lên hát...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.