Người Thao Túng

Chương 14: Giáo Phái (13)




Trình Vương Sinh dù đã cố giấu cảm xúc nhưng vẫn lộ ra vẻ lo sợ và tuyệt vọng tột độ khi Đường Mộc Nhi thực hiện lời nguyền. Phó Thượng sảng khoái tận hưởng cảm giác đó của anh ta.
“Xong rồi ạ. Tôi về nhé.” Đường Mộc Nhi nói.
“Khoan đã, phải xem hết cảnh tuyệt vọng này của hắn chứ.” Phó Thượng chưa cho phép cô rời đi và đến sát bên Trình Vương Sinh “Thế nào? Giờ tao sẽ thả mày ra, vui chứ hả, cười lên đi.”
Trình Vương Sinh không đáp, anh ta thẫn thờ nhìn về phía vô định, xem chừng đã mất hết tinh thần. Phó Thượng hài lòng với kết quả này, ông ta ra lệnh cho đàn em “Ném hắn về lại nhà thờ của hắn. Và xử lý vụ này cho khéo vào.”
Ngay lập tức, những đàn em trong băng đảng khiêng Trình Vương Sinh đi. Đường Mộc Nhi chờ đợi để được rời khỏi, cô vẫy tay ra hiệu.
“Đâu cần gấp gáp thế, vẫn chưa xong chuyện mà.” Phó Thượng mỉm cười nói.
Cô giật mình, nghĩ rằng phải chăng nhờ vả xong thì ông ta muốn giết người diệt khẩu, Đường Mộc Nhi liền lập tức thề “Có trời cao chứng giám, tôi, Đường Mộc Nhi sẽ không hé răng nửa lời về những chuyện đã xảy ra. Thế nên ông cho tôi đi nhé.”
Đường Mộc Nhi không quên làm vẻ mặt cầu xin. Phó Thượng bật cười nói “Tôi đâu phải loại ác bá hở tí là giết người chứ. Tôi chỉ giết những ai cần thiết thôi.”
Với những gì cô cảm nhận thì Phó Thượng đúng là người thích giết chóc, nhưng cô đời nào dám nói thẳng thế, Đường Mộc Nhi chọn phương án an toàn là nịnh bợ “Vâng, Phó lão gia đây luôn phán xử hợp tình hợp lý.”
“Cô đã giúp tôi nhiều rồi, tôi cũng nên trả ơn cô. Nói đi, cô muốn gì?”
Đường Mộc Nhi thở phào nhẹ nhõm khi biết ông ta không có ý định trừ khử cô. Lục lọi trong đầu xem mình có điều gì không thực hiện được hay không, Đường Mộc Nhi nhớ là mình từng mơ có một con kì lân màu hồng, nhưng gần đây cô biết kì lân không có thật. Cô cũng từng ước có thể làm công chúa, nhưng Phó Thượng quyền lực cỡ nào cũng đâu thể có cả một quốc gia. Thế nên cuối cùng cô lựa chọn phương án thực tế nhất.
“Tôi hiện đang muốn một dĩa há cảo và một ly trà sữa.” Cô đáp.
Phó Thượng bất ngờ trước yêu cầu nhỏ bé đó, ông ta cảm thấy cảm tạ người khác như vậy thì quá tổn thương sự xa xỉ của ông ta.
“Cô có thể đòi hỏi thứ khác lớn hơn.” Phó Thượng cho cô một cơ hội khác.
“Một dĩa há cảo lớn và một ly trà sữa lớn.” Đường Mộc Nhi hiểu theo nghĩa đen.
Hết cách, ông ta đành hỏi thẳng “Nếu có thật nhiều tiền, cô sẽ làm gì?”
“Tôi sẽ mua há cảo và trà sữa.” Cô đáp một cách hiển nhiên.
“Nếu cô có quyền lực bắt người khác làm theo ý mình, cô sẽ bảo họ làm gì?”
“Làm há cảo và trà sữa.” Đường Mộc Nhi vẫn giữ câu trả lời ban đầu.
Phó Thượng quyết định hỏi thằng hơn “Cô không cần nhà cao cửa rộng à?”. Ngôn Tình Cổ Đại
“Tôi có nhà ông nội để lại rồi.”
“Thế cô không cần xe à?”
“Tôi không biết lái xe.”
“Thế còn tiền.”
“Tôi đủ xài rồi.”
Phó Thượng suy nghĩ một lúc rồi đáp “Được rồi, cô muốn há cảo và trà sữa, cô sẽ có chúng. Ngày mai tôi sẽ mang tới cho cô.”
Đường Mộc Nhi thấy khá kì lạ, sao bây giờ ông ta không cho người chở cô đi mua luôn? Tuy vậy, đứng trước ông trùm xã hội đen thì dù có phải nhận con chó là con mèo thì cô vẫn nghe lời, không dám ý kiến. Cô lên xe trở về khách sạn.
Vừa vào phòng, Miêu Miêu đã hỏi ngay những chuyện vừa xảy ra. Đường Mộc Nhi kể lại một cách chi tiết nhất có thể.
“Quá tuyệt vời. Vậy là những người bị tẩy não ở Thiện Tâm Giáo sẽ trở lại bình thường. Không biết Trình Vương Sinh sau vụ việc này sẽ thế nào nhỉ?”
“Tớ không biết. Nhưng có lẽ hắn ta sẽ khó sống tiếp ở Hồng Lâm này và phải chuyển đi nơi khác.” Đường Mộc Nhi biết hậu quả mà Trình Vương Sinh sắp phải nhận sẽ rất nặng nề, nhưng xét đến những gì anh ta đã làm thì anh ta đáng bị như vậy.
“Nhưng mà kì lạ thật, ông trùm quyền lực nhất thành phố Hồng Lâm sao lại cần đến một đêm để mua há cảo và trà sữa cơ chứ?” Miêu Miêu cũng cảm thấy chi tiết này khó hiểu.
“Kệ ông ta đi, tớ cũng không cần đền đáp gì. Cũng trễ rồi, cậu ngủ lại luôn nhé?”
“Được.”
Sáng hôm sau, lễ tân lại gọi báo có người cần gặp cô bên dưới sảnh. Nghĩ rằng lần này chỉ để nhận há cảo và trà sữa, cô gọi Miêu Miêu đi cùng.
“Chào cô, bây giờ tôi sẽ chở cô đến nơi đặt quà cảm tạ của ông trùm.” Một người đàn ông nói.
Đường Mộc Nhi và Miêu Miêu nhìn nhau, không hiểu vì sao ông ta không cho người đem chúng tới mà lại chở cô đi. Cả hai ngoan ngoãn lên xe và được đưa đến một bãi đất trống. Tại đó đang đậu sẵn một chiếc xe tải và một chiếc xe bồn.
“Đây là quà cảm tạ mà ông chủ Phó đã hứa tặng.” Người kia nói.
“Nhưng tôi đâu có xin xe tải và xe bồn?” Đường Mộc Nhi nghĩ có sự nhầm lẫn, chẳng lẽ hôm qua cô nói nhầm thành xe tải và xe bồn?
“Đây là xe tải há cảo và xe bồn trà sữa.” Người đàn ông dõng dạc nói “Ông chủ còn đặc biệt căn dặn là phải full topping.”
Đường Mộc Nhi không biết nói gì lúc này, ai mà nghĩ Phó Thượng lại làm tới mức này. Miêu Miêu ở bên cạnh cũng sốc không kém, cô quay sang Đường Mộc Nhi hỏi “Chúng ta phải làm gì với chúng đây?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.