Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 559: Không sợ em xoay người




Bầu trời xanh thẳm, sóng biển cuồn cuộn, những bọt sóng bắn tung tóe dạt vào bờ cát.
Tưởng Thiên Lỗi cùng Đường Khả Hinh dọc theo bờ biển khách sạn chậm rãi đi về phía trước.
"Nghe nói em hầu rượu ở nước Anh đã hoàn thành xuất sắc, chúc mừng em". Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười nhìn cô, sâu kín nói.
Đường Khả Hinh nhẹ ôm vai đón gió lạnh đi về phía trước, mới lãnh đạm cười nói: "Em rời xa quê hương mang theo mấy chữ cái tiếng Anh, đi đến một đất nước xa lạ, có thể sinh tồn được cũng đã cực kỳ không dễ dàng, chưa nói tới làm việc xuất sắc, chỉ là vận số mà thôi".
Tưởng Thiên Lỗi có chút đau lòng nhìn cô.
Đường Khả Hinh không nói nữa mà ôm vai lặng lẽ đi về phía trước.
"Như Mạt đi Canada rồi ..." Tưởng Thiên Lỗi bước theo của cô đi về phía trước, sâu kín nói.
Đường Khả Hinh quay mặt sang nhìn anh.
Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười quay mặt sang nhìn cô nói: "Cô ấy nói, hi vọng giống như rất nhiều người, đi một chút rồi dừng lại, khi còn sống có một chút ự do phóng khoáng với bản thân mình, có được trái tim kia không dễ, sẽ không làm thất vọng sinh mệnh của mình, còn hướng anh và em nói tiếng cám ơn".
Đường Khả Hinh im lặng nhìn anh.
Tưởng Thiên Lỗi tình cảm nhìn Đường Khả Hinh, mỉm cười nói: "Trong khoảng thời gian em đi, vào lúc hoàng hôn anh thường xuyên mang theo OSCAR đi dạo một chút đến phố xá sầm uất, chẳng ngờ lại đi tới trước của hàng vỉa hè kia, nếm thử lại quả quýt chín kia nhưng không hề ngọt chút nào ...".
Đôi mắt Đường Khả Hinh long lanh nhìn anh, tiếp tục im lặng.
Tưởng Thiên Lỗi thở hổn hển một hơi, xoay người nhìn về phía biển rộng, bộc lộ vẻ mặt tiếc nuối mỉm cười nói: "Mỗi ngày đều nếm thử mấy lần như thế nhưng không có cách nào...".
Đường Khả Hinh quay mặt sang không muốn nghe nữa, đôi mắt phiếm hồng nhìn về phía trước.
Đôi mắt Tưởng Thiên Lỗi có chút đau lòng, nói: "Có đôi khi đi qua trạm xe buýt công cộng kia, luôn luôn nhớ tới em từng ngồi ở trên xe buýt công cộng, bởi vì anh nói một câu chờ điện thoại của em, mà kích động rơi lệ. Kỳ thực rất nhanh liền quên đi cảm giác này, thế nhưng lại rất nhanh nhớ tới...".
Ánh mắt Đường Khả Hinh lóe ra, nặng nề thở dài một hơi.
"Không biết làm thế nào mới có thể trở lại như xưa? Nếu có thể từng bước đi vào thì tốt biết bao..." Tưởng Thiên Lỗi thản nhiên mỉm cười nói.
Đường Khả Hinh quay mặt sang, yên lặng nhìn về phía anh, nói: "Tổng giám đốc Tưởng...".
"Uhm..." Tưởng Thiên Lỗi không có nhìn cô chỉ đón gió lớn, nhìn trạm tàu biển xa xa lần lượt chở khách đi, đôi mắt bộc lộ những nỗi niềm sâu kín.
" Hơn ba tháng em đi nước Anh, ngày đầu tiên liền tới một nơi đầy gió tuyết lớn, xe buýt đi Cambridge tạm ngừng, em chỉ có thể ngồi tàu điện ngầm, thế nhưng không có nghĩ đến, lúc em chen vào đường tàu điện ngầm, đã đánh mất ví tiền..." Đường Khả Hinh nhìn về phía anh, thắm thiết nói.
Tưởng Thiên Lỗi quay đầu nhìn cô.
Đường Khả Hinh mỉm cười cất bước đi về phía trước, nhìn trạm tàu biển xa xa đang thổi còi kéo neo bắt đầu cuộc hành trình, yếu ớt nói: "Khi đó, trên người em không có gì cả, ôm cái valy tránh ở cửa vào của tàu điện ngầm, động cũng không dám động, em phát hiện, khi đó em ngay cả tư cách bi thương cũng không có, bởi vì chỉ cần có một chút yếu đuối, em cũng sẽ lạc lối ở cái thành phố đó, em liền biết trên thế giới này, khi em gặp chuyện không may, ai cũng không giúp được em ngoại trừ chính bản thân em".
Tưởng Thiên Lỗi đau lòng nhìn cô.
"Khi đó em nghĩ, làm thế nào mới có thể không đói bụng, thế nào mới có đủ tiền đi Cambridge, giữa lúc đó, cô đơn bất lực sợ hãi muốn chết, khi đó trong lòng có một chút niềm tin, đó là nhất định phải sống sót." Đường Khả Hinh nhớ lại chuyện cũ, không khỏi ưu thương cười nói: "Khi đó, em rốt cuộc phát hiện, một khi em đi rồi em không thể yếu đuối quay đầu lại, bởi vì dọc theo con đường quay lại, tất cả đều là phản bội, mất mác, bị thương, cô đơn..."
Tưởng Thiên Lỗi nghe lời này, đôi mắt nhanh chóng lóe ra, xoay người nhìn tàu biển đang chở khách phía trước, tay nắm chặt nắm đấm.
"Hiện tại em sợ làm một việc nhất, chính là từng bước quay về quá khứ... Từng bước một, tất cả đều là đau xót..." Đường Khả Hinh thật lòng mà đau đớn nói: " Hiện tại chỉ cần phát sinh một việc gì, có liên quan một chút đến quá khứ, trong trái tim tự nhiên có một chút run rẩy, rất sợ vừa tiếp xúc đau đớn liền đến, bản thân sẽ chịu không nổi".
"Khả Hinh..." Tưởng Thiên Lỗi quay đầu gọi nhỏ tên cô.
Đường Khả Hinh bỗng cười, đôi mắt rưng rưng nghẹn ngào nói: "Đối mặt với đoạn tình yêu này, em từng xoay người ba trăm sáu mươi lăm độ, em không làm thất vọng bản thân mình rồi...".
Tưởng Thiên Lỗi đau lòng nhìn cô.
Đường Khả Hinh cũng chậm rãi xoay người nhìn Tưởng Thiên Lỗi, mỉm cười nói: "Tình yêu, thực ra không có lỗi với bản thân mình... Cảm ơn anh hôm nay nói với em nhiều như vậy, anh cũng không làm thất vọng với chính mình, như vậy là đủ rồi. Sau này không nên thường xuyên ăn quýt, bởi vì trong thời gian này, thật sự không nên ăn. Đến năm sau lúc hoa nở, quýt lại chín gặp được người mình yêu, nên nắm chắc thời cơ thời tiết tốt, không nên bỏ lỡ. Chúc anh hạnh phúc".
Cô nói hết lời liền thản nhiên đi qua bên cạnh anh, xoay người rời đi.
Tưởng Thiên Lỗi dừng lại tại chỗ, nhìn bóng dáng cô đơn của cô, một mình cô quạnh đi về phía trước, anh đột nhiên mỉm cười nói: "Anh rất thích nhìn em bước đi...".
Đường Khả Hinh dừng bước lại, nhìn về phía trước.
" Lúc đi một mình, cảm giác vô cùng cô đơn nhưng bóng lưng lại rất đẹp..." Tưởng Thiên Lỗi cười nói: "Nếu như anh nói, anh đã từng bị bóng lưng của em hấp dẫn, em có tin không?".
Đôi mắt Đường Khả Hinh lóe sáng không lên tiếng.
"Cho nên..." Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười nhìn bóng lưng của cô, chân thành nói: "Anh không sợ em xoay người..."
Đường Khả Hinh chậm rãi xoay người, nghi ngờ nhìn anh.
Tưởng Thiên Lỗi cất bước đi tới trước mặt cô, đón gió biển lạnh lẽo, nhẹ cởi ra âu phục của mình, nhẹ khoác lên trên người cô bé này, mới vươn hai tay nắm bả vai của cô, cúi đầu do dự một hồi, muốn nói gì cuối cùng lại không nói, chỉ mỉm cười nói: "Đường Khả Hinh! ! Cám ơn em đã trở về!".
Đường Khả Hinh mở to mắt nhìn anh.
"Năm sau, anh đợi đến mùa quýt chín, nhất định sẽ cho em thường xuyên nếm thử quýt, cho em quả ngọt nhất. Không vì cái gì khác , chỉ vì em là Đường Khả Hinh, đáng giá cho anh yêu và quý trọng, còn có chờ đợi Đường Khả Hinh! !" Anh nắm chặt bả vai của cô, mỉm cười nói: "Bất kể quá khứ em không trọn vẹn hay hôm nay em hoàn toàn tốt đẹp, anh cũng sẽ thật lòng quý trọng, bởi vì người anh yêu, là em... Đường Khả Hinh!".
Đường Khả Hinh rưng rưng nhìn anh.
"Cuộc thi đấu hầu rượu sẽ bắt đầu!" Tưởng Thiên Lỗi lại có chút lo lắng nhìn cô, mỉm cười nói: "Em có nghĩ tới hay không, nếu như em đạt được thành công, đợt thi đấu thứ hai em sắp sửa đối mặt với ai không?".
Đường Khả Hinh nghi hoặc nhìn anh.
Tưởng Thiên Lỗi hơi ngửa mặt nhìn cô mỉm cười nói: "Còn nhớ ba năm trước đây không? Nếu như cuối cùng em đạt được giải quán quân ở cuộc thi đấu, em sẽ cùng ai uống một ly rượu đỏ?".
Đường Khả Hinh nhíu mày nhìn anh.
Đôi mắt Tưởng Thiên Lỗi thoáng qua sự lo lắng mãnh liệt, sâu sắc nhìn cô, cười nói: "Là anh!".
"Hả?" Đường Khả Hinh lại càng không hiểu.
"Cho nên..." Tưởng Thiên Lỗi vươn tay khẽ vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, mỉm cười nói: "Chuẩn bị đi, anh sẽ không thủ hạ lưu tình đối với em, tin anh đi tương lai em sẽ là người phụ nữ của anh!".
Đường Khả Hinh nhíu mày nhìn anh.
Tưởng Thiên Lỗi cười nhẹ, nhấc cổ tay nhìn đồng hồ, liền nói: "Buổi chiều anh còn có một cuộc họp quan trọng phải tham dự, cho nên không thể đưa em về được. Buổi tối gặp lại".
Anh nói xong, ánh mắt kiên quyết lướt qua trên người cô gái nhỏ này, bước nhanh đi về phía trước, dứt khoát đi trước, mục tiêu vẫn chuẩn xác như vậy!.
Tinh thần Đường Khả Hinh vẫn còn đang hoảng loạn, nhớ tới anh vừa nói câu kia " Em có nghĩ tới hay không, nếu như em đạt được thành công, đợt thi đấu thứ hai em sắp sửa đối mặt với ai không?. Cô lại cảm thấy khó hiểu nói: "Đối mặt với ai? Đối mặt với Tưởng Thiên Lỗi? Anh ấy... Hiểu rượu đỏ sao?".
Tòa nhà tập đoàn Hoàn Á.
Đường Khả Hinh đi qua đại sảnh khách sạn Á Châu, đi vào phía sau hoa viên, trong lòng suy nghĩ lời nói vừa rồi của Tưởng Thiên Lỗi, còn đang nghi hoặc...
"Tiểu Đường…" Lâm Sở Nhai, Tô Lạc Hành, Tào Anh Kiệt, Lãnh Mặc Hàn đồng thời đi ra, nhìn thấy Đường Khả Hinh quả thực đã trở về, đang đi tới đài phun nước, bọn họ lập tức vui vẻ hưng phấn kêu lên! !.
Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu, nhìn về phía mấy người Lâm Sở Nhai, cũng vui vẻ hân hoan cười rộ lên, gọi: "Phó tổng?".
"Đến đây phó tổng ôm! Nhìn xem cô mập hay ốm!" Tô Lạc Hành lập tức cười bước tới, ôm lấy Đường Khả Hinh, quay vòng tại chỗ mới hài lòng nói: "Không mập không ốm, vẫn là tiểu Đường của tôi!".
Đường Khả Hinh ôm cổ Tô Lạc Hành, xấu hổ nở nụ cười.
"Đến lượt tôi ! ! Đến lượt tôi!" Lâm Sở Nhai cũng cười chạy nhanh tới, thoáng cái đỡ lấy Đường Khả Hinh ôm vào trong ngực, cúi đầu nhìn cô, lớn tiếng gọi: "Có nhớ phó tổng không?".
"Có! !" Đường Khả Hinh vui vẻ nhìn anh, cười ngọt ngào đáp.
"Ngoan! ! Hôn một cái! !" Lâm Sở Nhai không nói hai lời liền cúi đầu xuống muốn hôn Đường Khả Hinh, Lãnh Mặc Hàn lập tức vươn tay chặn ngang, đẩy mặt anh ra, nói: "Thật…dơ bẩn!".
"Cậu cút ngay! !" Lâm Sở Nhai tức giận nói: " Mỗi ngày cậu và Tiểu Cường đều cố gắng, biết cái gì tình cảm nam nữ chứ?".
"Hừ ! !" Tào Anh Kiệt lập tức kéo Đường Khả Hinh ra, cười nói: "Mỗi ngày cậu chỉ biết dùng nửa người dưới để hiểu tình cảm nam nữ thôi!".
"Cậu nói cái gì chẳng được? Cậu có bản lĩnh, không cần dùng nửa thân dưới đi hiểu tình cảm nam nữ, lão tử liền phục cậu!" Lâm Sở Nhai tức giận đến cười ầm lên nói.
"Nửa người dưới của tôi rất oai phong mạnh mẽ được không?" Tào Anh Kiệt bất quá ôm Đường Khả Hinh cười nói.
"Trước kia cậu ngủ cùng tôi, nửa người dưới của cậu oai phong mạnh mẽ sao tôi lại không biết?" Lâm Sở Nhai lại chế nhạo anh lúc trước giống như phụ nữ.
" Hai người thật đáng ghét… buồn nôn ! !" Tiêu Đồng lúc này mới từ đại sảnh Hoàn Á, cười đi ra! !.
Đường Khả Hinh đứng tại chỗ nhìn Tiêu Đồng vẫn như trước không có gì thay đổi, mặc đồng phục váy màu đen, tóc đuôi ngựa cao cao, tươi cười bộc lộ nét vui vẻ giống như một người chị gái, lòng của cô lập tức ấm áp, kích động kêu một tiếng: "Tiêu Đồng?".
Tiêu Đồng dừng bước lại, cố tình hé miệng mỉm cười nhìn về phía tiểu nha đầu này, đi nước Anh mấy tháng, so với thường ngày, trở về trưởng thành hơn một chút, khí sắc các phương diện đều tốt, bàn chân nhỏ hồng hào, đôi mắt sáng ngời chớp chớp, rốt cuộc cô cảm thấy thoải mái đi qua, nhẹ đem Đường Khả Hinh ôm vào trong lòng, kích động nghẹn ngào nói: "Khả Hinh, cô rốt cuộc đã trở về, chúng tôi lo lắng muốn chết."
Đường Khả Hinh tựa ở trong lòng Tiêu Đồng, nghẹn ngào cười nói: "Uhm! Tôi cũng vậy! Rất nhớ mọi người!".
"Cô cũng thật là quá nhẫn tâm, đi mấy tháng liền mà điện thoại cũng không gọi về, giày vò chết chúng tôi, nhất là Nhã Tuệ, mỗi ngày ăn không ngon, ngủ không yên." Tiêu Đồng xúc động nói.
Trần Mạn Hồng cùng Nhã Tuệ còn có Tiểu Nhu, lúc này mới mỉm cười đi tới, nhìn các cô.
"Không dám nghĩ... Cũng không dám gọi..." Đường Khả Hinh xúc động khóc nói: "Sợ nghe thấy giọng nói của mọi người sẽ nhịn không được, ở nơi đó không thể khóc, khóc rồi sẽ không thể ngưng nước mắt được, yếu đuối một chút đều sẽ gục ngã...Cũng không đứng dậy nổi ...".
Đôi mắt Tiêu Đồng rưng rưng, hiểu sâu sắc lời nói của cô, vươn tay vỗ nhẹ phía sau lưng của cô, nói: "Tôi đã hiểu, cô vất vả rồi. Lần này hầu rượu rất thành công, toàn bộ Hoàn Á chúng ta đều đều rất tự hào về cô. Đã trở về là tốt rồi, sau này chúng tôi sẽ thương yêu cô nhiều hơn nữa. Yên tâm".
Đường Khả Hinh cảm động cười, lại dựa sát vào trong ngực của cô.
Mọi người đang vui vẻ, Lâm Sở Nhai lại đột nhiên cảm thấy kỳ quái cười rộ lên hỏi: "Đúng rồi! ! Hôm nay vui vẻ như vậy, lão đại của chúng ta đâu?".
Đường Khả Hinh nghe xong, sắc mặt hơi thu lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.