Người Vợ Bí Mật

Chương 74:




Hai người ngồi xuống vị trí gần cửa sổ, phục vụ mang thực đơn tới, Mạc Chấn Huân gọi cho mình một tách cà phê, gọi cho Mễ Giai một ly trà sữa nóng, tùy ý gọi thêm một chút đồ ngọt.
Mới sớm chiều nên trong quán không đông khách, vì thế đồ ăn họ gọi rất nhanh đã được mang lên đầy đủ.
Nhấp một ngụm cà phê, Mạc Chấn Huân mở miệng hỏi, “Thân thể đã tốt hơn chưa?”
Bưng ly trà sữa còn chưa đưa tới miệng, Mễ Giai có phần sửng sốt vì lời nói của anh, sao người này luôn có những lời mở đầu khác thường như vậy. Trông cô thực sự ốm yếu lắm sao? Chắc chắn là không, trước khi ra khỏi nhà cô đã soi gương kĩ càng, cảm giác thần sắc cũng đâu tệ lắm.
“Rất khó trả lời?” Đợi lâu không thấy cô trả lời, Mạc Chấn Huân nhíu mày hỏi.
“Tôi không hiểu ý anh lắm….” Mễ Giai gãi đầu thành thật đáp.
Mạc Chấn Huân không nói thêm, cẩn thận nhìn cô, thần sắc không tệ, đúng là so với trước kia có gầy hơn một chút nhưng trông rất có sức sống, những thứ khác nhìn qua cũng không có gì thay đổi, hẳn là đều đã hồi phục. Lúc trước Liên Huyên nói với anh Mễ Giai đột ngột sinh non khiến anh rất hoảng sợ, trong lòng vô cùng lo lắng cho cô, mấy lần không kiềm chế được muốn đến thăm cô, chỉ là anh lấy thân phận gì mà đi chứ, nghĩ vậy nên đành thôi. Nói ra lại thấy nực cười, chỉ làm việc chung có vài tháng ngắn ngủi nhưng lại khiến anh để ý một người, điều này trước đây chưa bao giờ xảy ra. Có một số chuyện không thể tránh khỏi, gặp gỡ muộn màng, bọn họ đã được ấn định là không có duyên phận mà đi lướt qua nhau.
“Nhìn thần sắc cô không tệ” Mạc Chấn Huân quan sát hồi lâu mới nói.
“Tôi rất ổn” Mễ Giai nghi hoặc nhìn anh, nhỏ giọng thì thầm: “Chỉ có mỗi mình anh cho rằng tôi không khỏe chứ thật ra tôi vốn rất tốt”
Mạc Chấn Huân cười nhạt, lại nhấp một ngụm cà phê, thuận miệng hỏi thăm, “Nghiêm Hạo đối với cô tốt chứ?”
“Ừm, anh ấy tốt với tôi lắm” Mễ Giai có chút ngượng ngùng gật gật đầu, nhớ tới Nghiêm Hạo, nét mặt tràn đầy hạnh phúc.
Toàn bộ biểu cảm thẹn thùng, hạnh phúc của Mễ Giai đều lọt vào mắt Mạc Chấn Huân, trong lòng đau đớn nhưng vẫn cố mỉm cười, “Vậy là tốt rồi”. Cô đã vượt qua được là tốt rồi, anh sẽ chúc phúc cho cô.
Mễ Giai mỉm cười ngẩng đầu nhìn anh hỏi, “Hiện giờ mọi chuyện ở công ty vẫn ổn định chứ?”
Chấn Huân gật đầu, “Cũng không tệ”
Anh hỏi cô đáp, cô hỏi anh trả lời, đề tài nói chuyện rất ít nên bầu không khí dần trở nên trầm mặc. Mễ Giai uống một ngụm trà sữa, tìm đề tài nói chuyện, “Làm việc với thư kí mới cũng không tệ phải không?”
Mạc Chấn Huân gật đầu, thành thật nói, “Cũng không tệ, cô ấy có kinh nghiệm hơn cô, hơn nữa làm việc cũng không lơ mơ như cô, rất tốt”. Dứt lời liền bưng tách cà phê lên nhấp miệng, hoàn toàn không chú ý tới người nào đó vẻ mặt đã bắt đầu thay đổi.
Mễ Giai cảm giác đầu đầy hắc tuyến, tức giận nhìn anh, có hơi thất vọng nói, “Anh không thể nói khéo một chút ư”. Thật là, có cần phải nói thẳng ra như vậy không.
Mạc Chấn Huân lúc này mới để ý, nhìn cô bĩu môi, vẻ mặt mất hứng, anh bỗng thấy vui vẻ, bật cười lớn.
Mễ Giai buồn bực nhìn Mạc Chấn Huân đang cười, cau mày tự nói thầm, “Tôi kém cỏi như vậy sao?”
Cố nhịn cười, Mạc Chấn Huân cố gắng khiến mình trông nghiêm túc hơn, “Không đâu, cô… cô… rất xuất sắc”
“Không cần phải miễn cưỡng, tôi đâu có dễ giận như vậy” Mễ Giai có chút buồn bực uống trà sữa, cô vốn cảm thấy hơn nửa năm mình làm việc bên cạnh Mạc Chấn Huân là đã rất lợi hại, không nghĩ rằng lại để cho người ta ấn tượng là ‘không có kinh nghiệm’, ‘lơ mơ’.
Mạc Chấn Huân lắc đầu cười nhẹ, Mễ Giai đang cúi đầu nên không để ý trong nụ cười của Mạc Chấn Huân còn mang theo vẻ cưng chiều.
“Mễ Giai!” La Lệ từ ngoài cửa đi vào, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Mễ Giai, lớn tiếng gọi cô.
Mễ Giai ngẩng đầu, thấy La Lệ ở phía sau Mạc Chấn Huân, vui vẻ vẫy vẫy tay với cô ấy.
La Lệ bước nhanh đến, vừa định ngồi vào chỗ đối diện Mễ Giai, lúc này mới chú ý hóa ra Mạc Chấn Huân cũng có mặt. Có chút bất ngờ và ngại ngùng chào, “Mạc tổng”
Mạc Chấn Huân gật đầu với La Lệ, giơ tay nhìn đồng hồ, nói với các cô, “Hai người cứ trò chuyện đi, tôi còn có việc phải đi trước”. Đứng dậy sải bước đến quầy phía bên kia, quay đầu lại chỉ chỉ các cô bên này, sau khi nói gì đó với người phục vụ mới xoay người đi ra cửa.
“Sao cậu lại ngồi với Mạc Chấn Huân?” La Lệ ngồi xuống vị trí của Mạc Chấn Huân, đưa tay cầm tách cà phê chưa uống hết để sang bên cạnh, vẻ mặt nghi hoặc hỏi Mễ Giai.
“Tớ vừa đến thì gặp anh ấy, nên cùng nhau vào đây ngồi một lát” Giải thích đơn giản, Mễ Giai đưa tay vẫy phục vụ đến để La Lệ gọi đồ.
La Lệ chọn đồ uống, hai người ngồi trò chuyện về tình hình gần đây. Cẩn thận nhìn Mễ Giai một hồi, La Lệ mới cau mày hồ nghi hỏi, “Gần đây có phải cậu gầy đi không?”
Mễ Giai mất tự nhiên sờ sờ mặt mình, “Có hả, sao tớ không thấy”
“Không phải là Nghiêm Hạo không cho cậu ăn no đấy chứ?” Cô cảm thấy so với trong trí nhớ rõ ràng Mễ Giai đã gầy đi rất nhiều.
“Đâu có, Nghiêm Hạo đối với tớ rất tốt” Mắc cỡ đỏ mặt, nói xong vẻ mặt tràn ngập hạnh phúc.
“Sao tớ thấy cậu gầy hơn lúc trước khi mang thai”. Người ta nói phụ nữ mang thai đều bị phù thũng gì đó, tuy hiện giờ mới 2, 3 tháng nhưng cũng không đến nỗi gầy đến mức này chứ! La Lệ nhẩm tính trong lòng.
Mang thai, một từ khiến Mễ Giai cảm thấy đau đớn, nỗi đau giấu sâu tận đáy lòng lại dần dần bị khơi lên, khuôn mặt tươi cười thoáng chút ảm đạm, ánh mắt không còn tự nhiên, để lộ ra bi thương.
La Lệ cũng nhận ra được sự thay đổi của Mễ Giai, tuy rằng bình thường cô có hơi tùy tiện, nhưng sự tinh tế của người phụ nữ cô tuyệt đối không thiếu, thấy Mễ Giai như vậy, La Lệ lo lắng hỏi, “Cậu sao vậy?”
Mễ Giai cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại, mạnh mẽ tươi cười, ra vẻ không thèm để ý đáp, “Đứa bé… không còn nữa”. Vẻ mặt có chút cứng ngắc, nụ cười kia so với khóc lóc còn khó coi hơn.
La Lệ trợn mắt nhìn Mễ Giai, không dám tin những gì mình nghe được, “Tại sao?… Đã xảy ra chuyện gì?”
Mễ Giai uống trà sữa từng ngụm từng ngụm, làm cho bản thân bình tĩnh lại. Ngẩng đầu nhìn khuôn mặt kinh ngạc của La Lệ, mở miệng giải thích….
La Lệ lẳng lặng nghe Mễ Giai nói xong, nhìn Mễ Giai, trong mắt có phần thương tiếc quãng thời gian đó, nhưng cũng cảm thấy tức giận và bất mãn về việc Mễ Giai giấu diếm mình đến tận bây giờ.
“Vì sao không nói sớm cho tớ biết, chẳng phải chúng ta là bạn bè thân nhất sao, tuy rằng tớ không làm được gì nhưng ít nhất tớ sẽ an ủi cậu” La Lệ bất mãn lên án.
“Tớ… Tớ không cố ý, khoảng thời gian đó xảy ra rất nhiều chuyện, trong nhà vô cùng rối loạn”. Nghĩ rằng La Lệ tức giận nên Mễ Giai vội vàng nắm tay cô ấy giải thích. Có điều, cô thật sự không muốn La Lệ vì mình mà lo lắng.
Kỳ thực La Lệ không cam lòng trách cứ Mễ Giai, cô biết đứa bé không còn khiến Mễ Giai rất đau khổ, chỉ là cô đau lòng cho cô ấy, nếu cô biết Mễ Giai sinh non thì quãng đường gian nan nhất trong cuộc đời này cô chắc chắn sẽ đi cùng cô ấy. Nhìn Mễ Giai nói nghiêm túc, “Về sau cậu nhớ cho kỹ, bất kể là xảy ra chuyện gì cũng đều phải nói với tớ, chúng ta là bạn thân nhất”
Mễ Giai gật gật đầu, đối với cách nói hai người là bạn thân nhất, cho tới bây giờ cô chưa từng hoài nghi.
La Lệ thở dài, “Tớ thật sự không nghĩ cha chồng cậu lại là người như vậy”. Đã lớn tuổi như vậy rồi mà lại có đứa con chỉ đáng tuổi cháu mình, nghe xong cũng khiến người ta không thể tưởng tượng được, cảm giác còn hơn cả trong phim Hồng Kông.
“Đừng nói là cậu, đến bây giờ tớ cũng còn cảm thấy tất cả chuyện này thật khó tin, tớ vẫn luôn nghĩ rằng cha chồng là một người hiền lành, giống như cha tớ, nhưng chẳng ai có thể ngờ được” Mễ Giai lắc đầu thở dài, cho dù hiện tại cô vẫn cảm thấy không thể như vậy, nhưng báo cáo giám định ADN kia đã chứng minh không thể như vậy là sai.
La Lệ nhấp một ngụm cà phê, có chút cảm khái, “Cũng khó trách mẹ chồng cậu phản ứng mạnh như thế, nếu đổi lại là tớ, tớ nghĩ tớ nhất định sẽ điên mất”
“Đúng vậy! Chuyện này quả thực là một đả kích lớn, khiến bà vô cùng đau khổ, vốn tưởng rằng mình có cháu nội, thoáng trong nháy mắt, hóa ra đứa trẻ đó lại không phải cháu mình, mà là con riêng ở bên ngoài của chồng mình, dù có là ai thì cũng đều không thể chấp nhận, hiện giờ bà đã có thể vượt qua, tớ cảm thấy đó là sự cố gắng không dễ dàng gì đối với bà”. Mễ Giai hi vọng rằng những chuyện sau này sẽ đều tốt đẹp, thật ra cuộc sống không cần thiết phải quá đặc sắc hay sôi động, giản dị và hạnh phúc mới làm cho người ta hâm mộ.
Dường như bầu không khí dần trở nên không thoải mái, La Lệ vội vàng chuyển đề tài, “Ái chà, được rồi, được rồi, không nhắc tới những chuyện không vui nữa, để tớ nói cho cậu biết một tin vui”. Vẻ mặt La Lệ tươi cười ngọt ngào, không khoa trương, dường như ngay cả ánh mắt cũng đang cười.
“Tin vui gì thế?” Mễ Giai nghi hoặc nhìn La Lệ, có chút tò mò với lời nói của cô ấy.
La Lệ cười mờ ám, vươn tay phải quơ quơ trước mặt Mễ Giai, lúc này cô mới để ý ngón áp út tay phải của La Lệ không biết từ khi nào đã có thêm một chiếc nhẫn kim cương chói mắt, mặt kim cương không quá lớn nhưng tuyệt đối đủ long lanh.
Mễ Giai mở to hai mắt, cầm lấy tay La Lệ, có chút kích động, “Cậu… Cậu muốn kết hôn?”
La Lệ vẻ mặt hạnh phúc, đắc ý nói, “Không phải, nhưng Tiểu Thôi cầu hôn tớ, chỉ có điều tớ vẫn chưa đồng ý”. Đưa tay đến trước mặt so tới so lui, chiếc nhẫn này đúng là càng ngắm càng thích, càng nhìn càng thuận mắt.
Thấy vẻ mặt hạnh phúc của La Lệ, Mễ Giai cười trêu, “Nhìn cậu kìa, nhẫn của người ta cũng đã đeo rồi còn nói chưa đồng ý cái gì, tớ thấy cậu đúng là ra vẻ làm cao”
“Điều đó là đương nhiên, sao tớ có thể để cho anh ấy dễ dàng cưới được tớ” La Lệ đắc ý, vẻ mặt bất giác để lộ ra vui sướng và hạnh phúc ngọt ngào.
“Vậy sao cậu phải vội vàng nhận nhẫn của người ta làm gì, nếu muốn thử thách người ta thì đừng nên nhận chứ” Mễ Giai cố ý khiêu khích La Lệ.
“Như vậy cũng không được, nếu anh ấy đưa cho người khác thì tớ biết làm sao” La Lệ vội đưa tay che nhẫn, dường như rất sợ sẽ làm mất nó.
Mễ Giai cười thành tiếng, “Tớ thấy cậu chỉ ước sao gả cho Tiểu Thôi càng sớm càng tốt, còn nói làm cao với giày vò người ta cái gì”
La Lệ mắc cỡ đỏ mặt, cố tình không thèm nhìn Mễ Giai, khóe miệng nhếch lên không giấu được ý cười.
Hai người trò chuyện xoay quanh đề tài kết hôn hồi lâu, cuối cùng La Lệ mới thú nhận, thật ra cô chưa nhận lời không phải vì muốn làm khó Tiểu Thôi, chẳng qua là cô vốn sống xa nhà, không có cha mẹ bên cạnh, hơn nữa kết hôn cũng không phải là chuyện nhỏ, chỉ cần nói đồng ý là xong, mà trước tiên phải thưa chuyện với cha mẹ, sau đó còn phải theo phong tục nhà trai mang sính lễ đến nhà gái cầu hôn.
Ngồi trong quán cà phê gần một tiếng đồng hồ, hai người định tiếp theo sẽ đi dạo phố ngắm đồ, rốt cuộc bây giờ thời tiết cũng đã dần nóng lên, chẳng mấy chốc mùa hè đã tới rồi. Đứng dậy gọi phục vụ tính tiền mới biết thì ra trước khi rời đi Mạc Chấn Huân đã dặn hóa đơn hôm nay sẽ tính vào của anh.
“Không ngờ Mạc Chấn Huân tính tình hơi khó chịu lại là người khá ga lăng” Ra cửa La Lệ bĩu môi nói.
Mễ Giai cười nhẹ không nói, ngước nhìn trời xanh, thời tiết hôm nay thật sự rất đẹp.
La Lệ lại đột nhiên nghĩ đến điều gì, đẩy đẩy Mễ Giai, thần bí nói, “Cậu biết không, Mạc Chấn Huân với cái cô thư kí kia hình như có gian tình”
“Thật không?” Mễ Giai hoài nghi hỏi, Mạc Chấn Huân có quan hệ với cô thư kí kia, cô nhìn thế nào cũng không ra. Lúc nãy gặp cũng chỉ thấy bọn họ là quan hệ công việc, không có cảm giác có gì mờ ám.
“Mọi người trong công ty đều nói như vậy, Mạc Chấn Huân đối với người ta không có ý gì, nhưng cái cô thư kí kia nhất định là nuôi mộng với anh ta, cậu biết không, cô ấy trông bình thường nhưng trang điểm, ăn mặc đẹp lên là ánh mắt có thể hớp hồn đàn ông. Có lần tớ đi qua văn phòng Mạc Chấn Huân, nhìn thấy bọn họ đang nói chuyện, cậu không biết chứ, bộ ngực của cô ta dường như là dán sát vào người Mạc Chấn Huân”. La Lệ vẫn không thay đổi chút nào, trước kia trong trường học thích tám chuyện, bây giờ ra xã hội lại tám chuyện trong công ty.
“Cho dù bọn họ có quan hệ đi nữa thì đã sao chứ, trai chưa vợ gái chưa chồng, hai bên đều có cảm tình với nhau cũng đâu có gì phải ngạc nhiên” Mễ Giai lơ đễnh nói, cô thấy chuyện này không có gì là lạ.
“Đúng là không có gì, chỉ bàn tán lúc rỗi rãi thôi, có điều nói đi cũng phải nói lại, tớ không có cảm tình lắm với cái cô thư kí mới kia, cô ta rất hay ra vẻ”
Mễ Giai dừng bước, buồn cười nhìn La Lệ, nói mát, “Không phải cậu sợ người ta xinh đẹp như thế sẽ cướp mất anh Thôi của cậu đấy chứ?”
Nghe vậy La Lệ đỏ bừng mặt, lắp bắp nói, “Tớ… Tớ…. Tớ đâu có, đối với Tiểu Thôi tớ hoàn toàn yên tâm” Tức giận lườm Mễ Giai, lại nói tiếp, “Hơn nữa tớ rất tự tin vào bản thân mình”
Mễ Giai cười tươi, La Lệ nhìn thế cũng cười theo.
“Được rồi, được rồi, có gì buồn cười chứ, đi thôi, chúng ta đi dạo phố” La Lệ không cười nữa, kéo Mễ Giai đi về phía trước.
Mễ Giai đột ngột ngưng cười, quay đầu nhìn hai người một lớn một nhỏ nắm tay nhau vừa đi qua bên đường, có hơi bất ngờ nhíu mày.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.