Người Vợ Câm Của Tiêu Tổng

Chương 205: Kén ăn




Anh nhìn Dự An lại cứ nhớ đến cô gái kia, nhưng rõ ràng, Dự An là con của anh và Tiêu Tiêu, không liên quan gì đến cô.
“Bố”. Tiêu Dự An bỗng lên tiếng, có lẽ do tối qua bị sốt nên giọng cậu bé hơi khàn.
Tiêu Định Bân đứng dậy rót nước ấm đem đến cho cậu, đút cho cậu uống nước rồi mới hỏi: “Sao vậy Dự An?”. Ngôn Tình Xuyên Không
“Con muốn ăn canh cá”.
Trẻ con bị bệnh thì luôn kén ăn, ngay cả Dự An cũng không ngoại lệ.
Nhưng Tiêu Định Bân lại rất vui mừng, anh hy vọng nhìn thấy con trai mình có tuổi thơ không phải lo không phải nghĩ, chứ không phải không mong cầu cậu bé trưởng thành quá sớm.
“Bố bảo phòng bếp làm nhé”.
Tiêu Định Bận xoa tóc cậu: “Uống sữa trước nhé”. Tiêu Dự An gật đầu. Phòng bếp không chỉ nấu canh cá, mà còn làm một vài món ăn kèm vừa thanh đạm vừa tươi ngon, màu sắc trông vô cùng hấp dẫn, khiến người ta vừa nhìn đã muốn ăn.
Nhưng sau khi người làm bưng món lên, Tiêu Dự An lại chỉ nếm thử một miếng rồi lắc đầu không chịu ăn.
Canh cá cậu bé muốn ăn không phải như vậy, cậu muốn ăn canh cá do mẹ Bé Con làm.
“Không hợp miệng sao?”, Tiêu Định Bân thấy vẻ mặt cậu bé mệt mỏi thì ngồi lên giường, đau lòng hỏi.
“Bố bảo phòng bếp nấu lại được không?”
“Thôi vậy”. Tiêu Dự An lắc đầu, nấu lại thì cũng không phải mùi vị kia.
Tiêu Dự An phải ở nhà dưỡng bệnh, hai hôm nay không thể đến nhà trẻ.
Dư Kiều vốn định trả lại hai phần quà nhận lúc trước cho bố của Tiêu Dự An, nhưng vẫn không gặp được anh đến đón bé, biết được từ Bé Con, Tiêu Dự An bị thương nên tuần này xin nghỉ học.
Không biết tại sao, khi nghe thấy Tiêu Dự An bị thương, Dư Kiều lại đau lòng không thôi.
Cậu bé trông tính cách có vẻ khó chịu kia, thực ra Dư Kiều lại thấy rất đáng yêu.
Hơn nữa, khi cô nhìn thấy cậu bé thì không nhịn được muốn gần gũi, bây giờ biết cậu bé bị thương, trong lòng Dư Kiều bất giác có chút khó chịu, ngay cả Bé Con cũng rầu rĩ không vui.
Ở nhà trẻ, tuy rất nhiều bạn nam thích Bé Con, thích chơi với cô bé, nhưng Bé Con vẫn thích Tiêu Dự An nhất.
Cô bé thích chọc cậu bé, cố ý líu ríu nói không ngừng khiến cậu bé phiền, nhưng thực sự cô bé vẫn rất nguyện ý làm bạn thân với cậu bé.
“Được rồi, đừng rầu rĩ nữa, tuần sau Tiêu Dự An sẽ đi học lại, các con có thể cùng chơi với nhau rồi, bây giờ chúng ta đi siêu thị mua thức ăn, tối nay muốn ăn gì?”, Dư Kiều vội an ủi cô nhóc, sợ cô bé không vui.
“Muốn ăn nhiều món, thịt viên, với cả cá chiên”. Nói đến đồ ăn, Bé Con lập tức vui vẻ ngay, chỉ là nói xong mấy món muốn ăn thì cô bé lại thở dài: “Nếu Tiêu Dự An ăn được cá chiên mẹ làm thì chắc chắn cậu ấy sẽ ăn bụng tròn xoe rồi...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.