Người Yêu Tôi Đã Ra Đi Mãi Mãi

Chương 13:




Y tá liếc tôi một cái. “Cánh tay bên kia không lấy nổi, dĩ nhiên phải lấy bên này rồi.” Nói xong, lại đâm cây kim vào cánh tay em.
Hôm đó tổng cộng rút máu sáu lần, tôi tưởng như là mình thì sẽ ngất mất. Lúc y tá rời khỏi, chân tôi đã mềm nhũn, vô lực dựa vào tường không động đậy được.
Suốt một ngày tôi và ba của em ở trong bệnh viện, đẩy em trên chiếc xe lăn làm kiểm tra tới kiểm tra lui. Vì đã quen cho nên Tôn Dập nhớ hết phòng khám nào thì ở chỗ nào, chẳng bù cho tôi, vào bệnh viện mà cứ ngơ ra, cái gì cũng không biết, toàn phải chạy loạn khắp nơi.
Bận rộn suốt cả ngày, khi trời tối cũng là lúc em hoàn thành việc kiểm tra, tôi giúp ba em tắm cho em.
Ở trong phòng tắm nhỏ hẹp, tôi cầm vòi hoa sen gội đầu cho em, em vẫn ngoan ngoãn ngồi một chỗ để cho ba kì lưng giúp. Nước làm cho tóc em mềm xuống, dòng chảy theo đó chảy xuống da em, có lẽ là vì nước nóng cho nên làn da vốn tái nhợt bỗng ửng hồng một mảng. Tôn Dập hít vào một hơi, lồng ngực phập phồng. Việc tắm đối với em là khá nguy hiểm, em không được ở trong không gian có hơi nóng lâu. Bởi thế chúng tôi rất nhanh liền tắm sạch sẽ cho em.
Em mới uống thuốc y tá đưa đến, tình trạng của em thực sự không tốt, đến thở cũng rất khổ sở, cả người mềm oặt chống tay lên thành dựa. Tôi cũng không quản tóc em còn chưa khô hết, kéo em tựa vào người mình. Em ngẩng mặt lên nhìn tôi, đôi môi kiều diễm, ánh mắt mang chút hốt hoảng…Tôi cúi đầu thật nhanh hôn lên đôi môi ấy, ghé vào tai em thì thầm “Anh yêu em.”
Đó là lần đầu tiên, tôi ở trước mặt em, nói yêu em. Từ trước chúng tôi đều là để ở trong tâm, tình yêu dành cho người kia cũng chỉ thể hiện bởi cuộc sống sinh hoạt chung, cũng chưa từng đòi hỏi đối phương phải hứa hẹn gì.
Tôi đưa tay ra lấy quần áo mà ba em đang định mang từ ngoài vào. “Bác đưa quần áo cho cháu đi, dù sao quần áo cháu cũng ướt cả rồi, cháu sẽ giúp cậu ấy.”
Ông ấy đưa quần áo sạch của em cho tôi, tôi giúp em mặc đồ. Nhìn dáng vẻ đang há hốc kinh ngạc của em như đang muốn nói gì đó, nhưng là ba em đang ở ngoài cho nên cuối cùng vẫn không nói câu nào.
Em muốn nói gì đây? “Em cũng yêu anh” sao? Nhưng thân thể của em không cho phép em nói chữ ‘yêu’, cả hai chúng tôi cũng không chịu nổi điều đó, chúng tôi không có cơ hội, không có thời gian, không có tương lai…
Tôn Dập cau mày nằm trên giường, cũng không còn sớm nữa nên ba em giục tôi mau trở về… Lúc đứng chờ thang máy, ông ấy cũng đứng cạnh tôi, thở dài rồi bảo: “Cậu nếu ngày mai rảnh rỗi, thì cứ tới đây nhé. Sau này, có lẽ không…”. Đam Mỹ H Văn
Tôi không để ba em nói hết câu đó, cười, đáp lại: ‘Mai cháu sẽ tới.”
Một đêm mất ngủ…
Ngày hôm sau tôi đến bệnh viện thì vừa đúng sáu giờ rưỡi sáng, Tôn Dập sắc mặt vẫn nhàn nhạt như vậy, đang ngồi yên trên giường, ba em thì đang ăn bữa sáng.
“Ăn sáng chưa?” Nhìn thấy tôi nên ba em đã hỏi thế…
Tôi lắc đầu, rời giường liền thay đồ chạy tới đây, đâu nghĩ tới ăn uống gì…Ông ấy đưa cho tôi một cái bánh bao, bảo “Có nhiều lắm, cậu ăn đi.”
Tôi nhìn về phía em, em gật đầu một cái. “Em hôm nay không thể ăn sáng, anh ăn đi.”
Tôi nhận lấy cái bánh, ăn mà mùi vị là gì cũng chẳng rõ… 
Bảy giờ là đến giờ phải vào phòng phẫu thuật, thế nhưng đến phút chót vẫn không thấy có bác sĩ đến gặp, ba em có chút nóng nảy liền đi tìm y tá hỏi chuyện. Lúc trong phòng chỉ còn lại tôi và em, tương đối trầm mặc, chúng tôi chỉ lặng lẽ nhìn đối phương. Không có ai khác ở đây, cũng không cần che giấu ánh mắt tràn đầy tình cảm, em nhìn tôi, nói: “Hạo Nhiên, đừng lo lắng, em sẽ thật tốt.”
Tôi gật mạnh đầu, lại không nhịn được cảm giác chua xót dâng lên trong lòng.
“Chờ lần phẫu thuật này xong, em không sao nữa, cũng sẽ không về lại bên kia, chúng ta sẽ ở bên nhau, mỗi ngày đều gặp nhau…”
Tôi nhịn lại dòng nước mẳ trực tuôn, không nói được lời nào, chỉ biết ra sức gật đầu. Hành lang truyền tới tiếng bánh xe lăn vòng của chiếc giường cấp cứu, bác sĩ sắp tới.
Đi theo em đến cửa, bác sĩ ý bảo chúng tôi dừng lại…
Cánh cửa chậm rãi đóng lại, Tôn Dập đột nhiên ngước lên nhìn tôi, ánh mắt tràn ngập sự lo sợ, và hoảng hốt…Tâm can tôi bất chợt đau như bị ai nhéo, nước mắt đến cuối cùng vẫn là không kiềm được.
“Tôn Dập!” Tôi đánh mất lý chí, liều mình xông tới chỗ em, thế là bàn tay bị kẹp. Mọi người nhìn thấy thì sợ hết hồn, ba em vội vàng kéo tôi lại, vị bác sĩ nhìn tôi như trách cứ vì làm gián đoạn, sau đó lại ấn nút đóng cửa. Tấm cửa kim loại lạnh băng đóng chặt, tôi không thể làm gì khác ngoài nhắm chặt mắt lại…
Đó là một ngày dài nhất trong cuộc đời tôi. Trong phòng bệnh, trên hành lang, trước cánh cửa đó, tôi cứ đi qua đi lại, không ngừng nhìn đồng hồ. Từng giờ đồng hồ trôi qua, đến trưa…rồi tới tận một giờ chiều, tôi đành theo ba em đến căn tin bệnh viện ăn chút gì đó lót dạ. Cơm ở bệnh viện đúng là khó ăn, từng chút từng chút nuốt xuống, tôi có cảm giác dạ dày mình quặn lại.
Ba giờ rưỡi cửa phòng phẫu thuật cũng mở ra, họ nói phẫu thuật rất thành công, bảo chúng tôi chuẩn bị đồ dùng sinh hoạt hợp lí cho em, trước mắt em sẽ nằm trong phòng điều trị tăng cường (ICU). Ba em vội vàng sắp xếp khăn lông, chậu rửa các loại đồ, tôi ngồi lặng trên băng ghế ngoài hành lang, cảm thấy thực may mắn, chỉ là làm thế nào cũng không cười nổi…
Chúng tôi mặc vào bô đồ y tá đưa sau đó vào phòng chăm sóc đặc biệt, nhìn xem em thế nào. Em nằm một chỗ, dáng người đơn bạc yếu gầy. Nếu lúc trước nói rằng trông em nhợt nhạt, thì bây giờ là cả người trắng bệch, ngay cả đôi môi hay móng tay cũng không còn chút sắc nào. Em giống như đã bị rút kiệt linh hồn, trầm trầm ngủ say…
Trên người em cắm đủ loại dây lằng nhằng, máu trong túi truyền tích tắc rỏ xuống… Những thứ dây dợ ấy, giống như từ trước đến nay, buộc chặt vận mệnh của em, cõi lòng tôi nát bấy…
Năm phút ngắn ngủi, y tá liền vội vàng bảo chúng tôi đi ra. Tôi cũng nên trở về, cũng sắp quay lại công ty làm việc rồi. Tôi nói với ba em: “Cháu sẽ lại đến.”
Ba em lắc đầu một cái. “Mấy ngày nay cậu đẽ phải mệt mỏi nhiều rồi, nằm trong phòng ICU nên còn lâu nữa mới lại được vào, nên không cần tới đâu. Chờ nó tỉnh lại tôi sẽ gọi điện cho.” Tôi vẫn là muốn đến, mặc dù đến cũng không làm gì. Không gặp em, không nói chuyện với em được…
Ba em đưa tôi tới chỗ thang máy, trầm ngâm một lát, chần chừ mở miệng nói: “Lúc nào nó ra khỏi phòng ICU, tôi cũng phải trở về. Thời gian này trong nhà và cả công ty xảy ra nhiều chuyện quá. Tôi cũng tìm hộ tá chuẩn bị chăm sóc cho nó, nhưng là nếu rảnh, cậu có thể đến thăm nó chứ? Nó ở đây….rất cô đơn.”
Trong lòng dâng lên một trận chua xót, tôi mỉm cười gật đầu một cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.