Gõ chữ: Momo
Tạ Tinh Hà được đưa đến phòng VIP để quan sát.
Sau khi y tá rời đi, Tạ Vân Phàm chủ động tìm đề tài nói: "Chị ơi, tình hình ở công ty có nghiêm trọng không? Sao tự nhiên anh của em lại nghĩ quẩn nuốt cả lọ thuốc vậy?"
Minh Chi nhìn Tạ Tinh Hà trên giường bệnh mà vành mắt đỏ hoe, cô nhẹ nhàng nói: "Lúc trước vì để nghiên cứu phát minh cabin trò chơi mà anh của em đã thế chấp toàn bộ nhà cửa và xe hơi vay tiền ngân hàng, đồng thời mượn bạn bè không ít tiền. Giờ dự án thất bại... có lẽ nó quá tuyệt vọng nên mới nghĩ đến chuyện tự tử."
Tình hình nghiêm trọng hơn Tạ Vân Phàm nghĩ. Nếu đây chỉ là khoản nợ doanh nghiệp thì sau khi phá sản và thanh lý, một phần tài sản cá nhân vẫn được bảo toàn. Nhưng để thực hiện dự án lớn mà anh đã đầu tư một số tiền lớn, thậm chí thế chấp cả chiếc RV của mình để vay ngân hàng... quả nhiên mất cả chì lẫn chài.
Đánh giá từ những gì cậu biết trước mắt thì mấy năm gần đây khi game 3D xuất hiện, các nhà phát hành lớn điên cuồng khai thác thị trường. Nếu làm tốt tất nhiên có thể đếm tiền mỏi cả tay.
Tuy nhiên, tập đoàn Tinh Vân không có kinh nghiệm phát triển game mà Tạ Tinh Hà lại vội vàng bước vào giới game, thậm chí đòi một đập ăn quan, chuyện đâu dễ như vậy chứ?
Khoản đầu tư ở giai đoạn đầu không thể thu hồi, lãi suất cho vay cao, mắt xích tài chính bị đứt, công ty không thể cứu, đến tận cái quần lót của bản thân cũng mang đi trả nợ, chẳng trách anh muốn tự tử.
Tạ Vân Phàm bất đắc dĩ hỏi: "Anh ấy còn nợ ngân hàng bao nhiêu tiền?"
Minh Chi do dự một chút rồi nói: "Cộng mấy ngân hàng lại thì cũng khoảng 200 triệu."
Tạ Vân Phàm: "..."
200 triệu? Anh cả đúng là biết phá nhà phá của gớm!
Tạ Vân Phàm quay đầu nhìn người đàn ông nằm trên giường bệnh, cậu đã thấy rất nhiều người trẻ khởi nghiệp thất bại, mất hết tiền lại còn nợ ngân hàng 200 triệu... anh giai này cũng đỉnh phết đấy.
Nhìn thấy vẻ mặt phức tạp của Tạ Vân Phàm, Minh Chi vội vàng bổ sung: "Phàm à em yên tâm, di chúc của bố em viết rất rõ, biệt thự ngoại ô phía Tây đã sang tên em, còn có 3 triệu tiền tiết kiệm gửi ngân hàng cũng đứng tên em. Sau này em không phải lo cơm áo gạo tiền, cũng không phải trả món nợ của anh trai mình."
Anh trai nợ tiền, quả thật em trai không có nghĩa vụ trả nợ.
Nhưng cậu đã chiếm lấy thân xác của Tạ Vân Phàm, kế thừa cả tài sản của bố mẹ cậu ta. Anh cả không phải người chỉ biết cắm cúi đi làm mà vẫn luôn đối xử tốt với em trai mình. Cậu không thể làm một con bạch nhãn lang chỉ biết ngồi hưởng thụ lợi ích của nhà họ Tạ mà mặc kệ sống chết của anh ruột được đúng không?
Còn khoản nợ 200 triệu... thôi thì cứ xem là khởi đầu của địa ngục vậy. Trả từ từ thì kiểu gì cũng xong cả.
Tạ Vân Phàm hít sâu một hơi, nhìn Minh Chi nói: "Chị, chị vất vả nguyên ngày hôm nay rồi, chị về nhà nghỉ trước đi, tối nay em trông anh là được."
Minh Chi nghĩ nghĩ rồi bảo: "Ừm, vậy chị về trước nhé. Con gái chị đang bệnh mấy bữa nay nên cần chị chăm sóc. Nếu anh của em tỉnh thì nhớ gọi điện cho chị."
Tạ Vân Phàm gật đầu: "Chị yên tâm, em sẽ chăm sóc anh ấy thật tốt."
...
Sau khi tiễn chị họ về, Tạ Vân Phàm quay người ngồi trên sofa, mở điện thoại lên mạng tìm kiếm tin tức để hiểu rõ về thế giới này.
Trình độ công nghệ ở đây phát triển hơn nhiều so với thế giới ban đầu của cậu.
Smartphone đã tiến hành một đợt nâng cấp toàn diện cách đây vài năm, điện thoại nắp gập màn hình lớn dần phổ biến hơn, tính năng vô cùng mượt mà, bộ nhớ cũng mở rộng gấp hàng chục lần.
Chính vì những thay đổi này mà "trò chơi client" trên máy tính đang dần mất hút rồi được thay thế bởi "game mobile". Điện thoại bây giờ rất dễ mang theo, tính năng xuất sắc, mà hầu hết các lối chơi của game PC cũng có thể chơi bằng điện thoại.
Game 3D xuất hiện cách đây ba năm, sau khi trò chơi 3D đầu tiên "Đi dưới trời sao" do "Tập đoàn công nghệ Khải Hàng" phát triển độc lập phát hành, nó nhanh chóng nổi tiếng khắp thế giới, rất nhiều game thủ cho rằng nó "mở ra cánh cửa đến thế giới mới", giới nghiên cứu phát triển game cũng chính thức bước vào kỷ nguyên 3D.
Trong thị trường game hiện nay, game mobile và game 3D chia nhau nắm thị phần.
Game mobile phổ biến hơn nhiều so với game 3D, suy cho cùng ai cũng có điện thoại cả, tải game rất dễ và lượng người chơi dồi dào. "Tính tiện lợi" chơi được mọi lúc mọi nơi phần nào giúp game mobile cạnh tranh với game 3D trong thời gian dài mà không lép vế.
Còn game 3D chủ yếu đánh vào tệp người dùng cao cấp.
Cabin trò chơi đắt tiền, số lượng người đủ khả năng mua tuy ít nhưng chất lượng. Họ sẵn sàng chi trả số tiền cao bù lại yêu cầu chất lượng sản phẩm phải xứng đáng với số tiền đó. Họ có thể trở thành fan cứng của nhà sản xuất game, độ gắn bó cũng cao không kém.
Anh cả Tạ Tinh Hạ muốn đầu quân vào thị trường game 3D, phát triển "cabin trò chơi Tinh Vân" rồi cùng các tập đoàn khác chia sẻ miếng bánh lớn, dẫn dắt Tinh Vân tiến đến một bước ngoặt đẹp đẽ. Ý tưởng rất hay, đầy tham vọng và dũng cảm, đáng tiếc kinh nghiệm non nớt, quá liều lĩnh.
Trước giờ chưa làm game mà vừa bắt tay đã lao vào game 3D có độ khó cao nhất, mức đầu tư cũng khủng nhất... Vì vậy khởi nghiệp thất bại cũng khó tránh.
Thân là một nhà thiết kế game, Tạ Vân Phàm vô cùng rõ ràng kiếm được "trò chơi ăn khách" thực chất không hề dễ.
Mặc dù kiếp trước làm game nên kinh nghiệm phong phú nhưng bây giờ ở một thế giới khác, cụ thể làm gì và làm như thế nào không phải một sớm một chiều là xong. Cậu cần một khoảng thời gian đề nghiên cứu khảo sát thị trường.
Trực tiếp làm game 3D chắc chắn là không thể, muốn phát triển cần chu kỳ dài, số tiền đầu tư rất lớn, thị trường cơ bản đã bị các ông tai to độc quyền, trước mắt cậu không có thực lực cạnh tranh với họ.
Tạm thời chỉ có thể bắt đầu với các game di động nhỏ, vốn đầu tư ít, chu kỳ phát triển ngắn và có thể nhanh chóng kiếm tiền.
Chờ sau này đủ kinh phí và đội ngũ hùng hậu, sẽ không quá muộn để khám phá lĩnh vực "game 3D" xa lạ này.
...
Một đêm bất tri bất giác trôi qua.
Lúc Tạ Tinh Hà tỉnh dậy, anh nhìn thấy em trai mình ngồi trên sofa đang cầm điện thoại lướt mạng.
Ánh sáng từ màn hình chiếu lên khuôn mặt cậu... vẫn là gương mặt sáng sủa trong trẻo quen thuộc ấy, thừa hưởng toàn bộ những đường nét đẹp nhất từ bố mẹ.
Có điều bình thường Tạ Vân Phàm rất nghịch ngợm, trên mặt luôn nở nụ cười không đứng đắn. Hôm nay thần sắc của cậu nghiêm túc, ánh mắt dán chặt vào màn hình điện thoại, biểu cảm nghiêm nghị.
Bố mẹ lúc còn sống cũng đâu có quản tôi thì mắc mớ gì anh lại quản tôi!
Trong trí nhớ bỗng hiện lện hình ảnh gợi đòn của em trai, Tạ Tinh Hà lập tức nhức nhức cái đầu, nhịn không được nổi giận nói: "Em đến đây làm gì?"
Giọng của người đàn ông khàn khàn khô khốc, cổ họng như bị lưỡi dao cứa qua.
Tạ Vân Phàm đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu nhìn anh: "Anh, anh tỉnh rồi ạ?" Nói xong liền nhấn chuông, sau đó bước nhanh tới giường anh cả: "Anh có chỗ nào khó chịu không? Em gọi bác sĩ rồi."
Tạ Tinh Hà lạnh lùng nói: "Chẳng phải em ước anh chết đi để không còn ai quản em nữa mà?"
... Tạ Vân Phàm cười gượng, gãi gãi tóc.
Sinh viên đại học 20 tuổi hằng ngày chỉ biết lêu lổng với đám bạn xấu, đua xe trên núi suýt nữa gây tai nạn, bị anh mắng cũng đáng đời lắm. Lại còn dám mạnh miệng, đúng là cái mỏ quá trời quá đất.
Nghĩ tới đây, Tạ Vân Phàm lập tức chân thành xin lỗi: "Anh, em xin lỗi, lúc đó em bị sảng, anh đừng để trong lòng. Em hứa sau này không gây phiền phức cho anh nữa."
Tạ Tinh Hà sửng sốt.
Thằng oắt con này đang xin lỗi hả? Mặt trời mọc hướng Tây à?
Đúng lúc này, bác sĩ đẩy cửa đi vào, thực hiện mấy cuộc kiểm tra cho Tạ Tinh Hà rồi nói: "May là súc ruột kịp thời, tình trạng ổn định, hôm nay có thể xuất viện."
Tạ Vân Phàm quay đầu lại hỏi: "Bác sĩ, bây giờ anh ấy có thể ăn được chưa?"
"Mấy ngày này tốt nhất chỉ nên ăn đồ ăn thanh đạm, lỏng, dễ tiêu hóa."
"Vâng ạ, cảm ơn bác sĩ."
Sau khi bác sĩ rời đi, Tạ Vân Phàm cầm điện thoại nhắn tin cho Minh Chi báo rằng anh cậu đã tỉnh, sau đó đến bên giường anh ngồi xuống, nhẹ nhàng nói: "Anh, sau này có chuyện gì buồn anh có thể nói với em, đừng nghĩ luẩn quẩn nha! Mạng chỉ có một, mất là hết. Bố mẹ không còn, hai anh em mình cùng nhau vượt qua hoạn nạn, không gì là không thể."
Tạ Tinh Hà quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tự giễu: "Em không hiểu đâu, chuyện công ty rất phức tạp, dự án gặp khó khăn, tất cả đối tác hứa sẽ đồng cam cộng khổ đều rút vốn bỏ chạy, anh thật sự không cách nào giải quyết đống rắc rối này... Chẳng ai sẽ ở lại với kẻ thất bại cả."
Đang nói, bàn tay bỗng thấy ấm áp.
Tạ Tinh Hà nghi ngờ nhìn xuống mới phát hiện em trai đang nắm tay mình. Nhiệt độ nóng hổi truyền qua đầu ngón tay, bàn tay anh nhanh chóng ấm lên.
"Em sẽ ở bên anh, bởi vì chúng ta là một gia đình." Tạ Vân Phàm thấp giọng nói.
Có lẽ là do linh hồn dần dung hợp nên Tạ Vân Phàm cảm giác anh cả trước mặt mình cực kỳ thân thiết.
Anh cả là người quan tâm cậu nhất trên đời, cậu sẽ không bỏ rơi người anh ruột thịt hiếm hoi này.
... Tạ Tinh Hà ngơ ngác nhìn em trai, hốc mặt đột nhiên hơi chua xót.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi trưởng thành Tạ Vân Phàm chủ động nắm tay an ủi anh. Trước kia Tạ Vân Phàm chỉ toàn cãi nhau với anh, khiến anh tức giận đến đau đầu.
Đúng là buồn cười mà, trận tai nạn này cũng làm cho mối quan hệ giữa hai anh em họ cải thiện rất nhiều, cả hai không còn giương cung bạt kiếm mỗi lần gặp nhau.
"Em nghe chị Minh Chi nói nợ ngân hàng vẫn chưa trả xong. Anh có muốn bán căn biệt thự bố mẹ để lại để trả nợ không?" Tạ Vân Phàm gợi ý.
"Không được." Tạ Tinh Hà tỉnh táo lại, lập tức phản đối: "Nhà tổ họ Tạ không thể bán, đó là nơi chúng ta lớn lên, cây cối trong sân là do bố mẹ tự tay trồng, trên tầng ba vẫn còn giữ rất nhiều tranh của mẹ... Huống chi, căn biệt thự nằm ở vị trí không tốt, cho dù bán thì với giá nhà hiện tại cũng không được bao nhiêu tiền."
"Ồ. Vậy bán con xe của em rồi lấy đó trả hết khoản vay hai tháng gần đây đi. Còn lại thì mình từ từ tính tiếp." Tạ Vân Phàm nói.
"Bán xe?" Tạ Tinh Hà nghi ngờ nhìn em trai mình: "Em không đua xe nữa à?"
"Dạ không, đua xe quá nguy hiểm, em còn muốn sống thêm mấy năm nữa." Tạ Vân Phàm phớt lờ ánh mắt chất vấn của anh, nói lảng sang chuyện khác: "Anh, hiện tại trong tay anh còn bao nhiêu, có thể huy động được bao nhiêu?"
"Không nhiều lắm, anh cầm trả nợ hết rồi." Tạ Tinh Hà xấu hổ gãi đầu.
"Nói cách khác, số tiền duy nhất em có bây giờ là 300 vạn tiền tiết kiệm bố mẹ để lại đúng không?"
"Ừm." Tạ Tinh Hà dừng một chút, nhấn mạnh: "Anh nợ không liên quan gì đến em. 300 vạn bố mẹ để cho em làm tiền sinh hoạt, em không được tiêu xài phung phí nghe chưa?"
"Vâng."
Ngoài mặt Tạ Vân Phàm đồng ý nhưng trong lòng lại đang băn khoăn không biết tận dụng số tiền ấy như thế nào.
Nếu cứ tiếp tục dùng tiền gửi ngân hàng để trang trải cuộc sống thì sớm muộn gì cũng hết tiền. Chỉ có "tiền đẻ ra tiền" mới có thể giúp anh trai vượt qua cơn khủng hoảng rồi xây dựng phòng làm việc của riêng mình.
Ở thế giới này, muốn khởi nghiệp cậu chỉ còn một cách duy nhất... đó là tiếp tục nghề cũ "làm game".
Đối với mấy game nhỏ nhỏ, yêu cầu đồ họa và âm thanh không khắt khe, mấu chốt nằm ở cách chơi game. 300 vạn làm vốn khởi nghiệp cho một dự án nhỏ, dư dả.
Trò chơi nhỏ không mất nhiều thời gian để phát triển, có thể kiếm tiền nhanh chong. Chỉ cần danh tiếng lan nhanh, tổng lợi nhuận có thể tăng gấp đôi thậm chí hàng chục lần.
Chẳng qua cậu mới 20 tuổi, đang học đại học, lại còn từng là phú nhị đại kém cỏi lưu manh, cộng thêm debuff anh trai khởi nghiệp thất bại, giờ mà cậu nói "Em muốn làm game", chẳng mấy ai tin tưởng và càng không ai chịu giúp.
Việc thu hút đầu tư chắc chắn sẽ khó khăn nên cậu chỉ có thể dựa vào số tiền tiết kiệm ít ỏi này để đi từng bước đầu.
Thay vì nói nhiều, bắt tay vào làm một con game trò chơi hay ho ngay mới dễ thuyết phục người khác.