Nhà Thiết Kế Game Ở Dị Giới

Chương 1: Thế giới mới



Gõ chữ: Momo

Tạ Vân Phàm bị tiếng chuông điện thoại inh ỏi đánh thức.

Cậu mơ màng bắt máy thì nghe bên tai truyền đến một giọng nữ nghẹn ngào: "Vân Phàm, nhanh tới bệnh viện thành phố đi, anh của em đang cấp cứu ở bệnh viện này!"

Tạ Vân Phàm ngẩn người: "Chị có gọi nhầm số không ạ?"

Đối phương hoang mang hỏi: "Em là... Tạ Vân Phàm đúng không?"

"Vâng." Tạ Vân Phàm dụi mắt rồi rời giường: "Nhưng tôi không có anh trai."

Bên kia đầu dây bỗng chìm vào khoảng không tĩnh lặng. Ngay lúc Tạ Vân Phàm định cúp máy thì cô gái đột nhiên nức nở: "Chị biết hai đứa vừa cãi nhau nhưng Tinh Hà là người thân nhất thế giới này của em, bây giờ anh ấy đang cấp cứu, em đừng giở thói trẻ con nữa được không?"

Dạo này khó mà lường trước mấy cuộc gọi lừa đảo, giả làm bác sĩ báo người thân gặp nạn thực đúng là nhiều. Nhưng cuộc điện thoại này vô cùng kỳ lạ, bảo anh trai cậu đang nằm viện cấp cứu nhưng lại không đòi cậu chuyển khoản, thay vào đó lại giục cậu mau đến bệnh viện?

Chẳng phải bình thường mấy tên lừa đảo sẽ đưa cậu một số tài khoản rồi yêu cầu cậu chuyển tiền vào đó để cứu người hay sao?

Tạ Vân Phàm cúi đầu nhìn điện thoại của mình, ngoài ý muốn phát hiện...

Đây hoàn toàn không phải điện thoại của cậu.

Tuần trước cậu mới đổi sang điện thoại màu trắng, còn chiếc này là mẫu màn hình siêu mỏng màu đỏ, thuộc về nhãn hàng nào đó mà cậu không hề nhận ra.

Tạ Vân Phàm ngơ ngác nhìn chằm chằm chiếc điện thoại xa lạ.

Cho đến khi bên tai lại vang lên giọng nói của cô gái kia: "Phòng phẫu thuật khoa cấp cứu bệnh viện thành phố, em nhanh đến đi, chị gọi tài xế đến đón em rồi."

Sau đó đối phương cúp điện thoại, theo sau là tin nhắn gửi định vị.

Tạ Vân Phàm cầm chiếc điện thoại gập lạ lẫm lên, sau khi nghiên cứu một lát mới phát hiện nó có rất nhiều tính năng cậu chưa từng thấy, thời gian hiển thị trên màn hình là 30/10.

Cậu mở trình duyệt web trên điện thoại rồi tìm một vài tin tức liên quan đến game.

[Trò chơi mới <City Home> sẽ ra mắt bản beta toàn quốc vào ngày 11 tháng 11!]

[Giải đấu cơ giáp toàn hệ thống mùa 3 trong <Thợ cơ giáp> chính thức khởi động vào ngày 1 tháng 11!]

[Kiệt tác Game 3D <Zombie vây thành> phát hành phiên bản mới nhất <Quân thập tự>]

...

Tạ Vân Phàm đọc xong không khỏi trợn cả mắt lên.

Mấy cái này là gì?!

Là một nhà thiết kế game có tuổi nghề, cậu đối với các trò chơi mới phát hành trong và ngoài nước có thể xem là "rõ như lòng bàn tay".

Thế nhưng vào giờ phút này, cậu lại chưa từng nghe nói đến bất cứ trò chơi nào trên bản tin nóng.

Hơn nữa "game 3D" lại chính là điểm mù kiến thức của cậu, đồng thời là sản phẩm công nghệ cao mà ở thời đại cậu sống chưa nghiên cứu tới.

Tạ Vân Phàm nhanh chóng xác định một điều... đây vốn dĩ không phải thế giới của cậu.

Chẳng lẽ cậu xuyên việt rồi?

Tạ Vân Phàm cẩn thận nhớ lại trải nghiệm mấy ngày trước, trò chơi mới do đội của cậu phát triển sắp ra mắt, là quản lý dự án nên cần phải theo dõi tiến độ của từng bộ phận. Liên tục tăng ca một tuần, ngày làm hai mươi tiếng, ăn dầm nằm dề ở công ty, cho đến khi cậu mệt đến mức nhịn không được chợp mắt một lúc, khi tỉnh lại... đã xuất hiện ở đây.

Vậy đây là linh hồn của một lập trình viên đột tử do tăng ca rồi xuyên tới dị giới sao?

Tạ Vân Phàm cười khổ vỗ trán một cái, trò chơi cậu dự định sản xuất vốn là về du hành thời gian, nào ngờ loại chuyện "du hành thời gian" này lại đến lượt cậu.

"Hệ thống có ở đây không?"

Tạ Vân Phàm cố gắng hỏi trong đầu, đáng tiếc không có phản hồi.

"Không có hệ thống giúp mình à?" Tạ Vân Phàm đứng dậy khỏi giường, nhìn quanh bốn phía: "Đây không phải trò chơi, không có bảng điều khiển cho người chơi... Xem ra mình thật sự đã xuyên qua một thế giới khác rồi. "

Dù thế nào đi nữa, cậu cũng phải thích nghi với môi trường ở đây càng sớm càng tốt.

Tạ Vân Phàm vội vàng xốc lại tinh thần, đẩy cửa ra ngoài cẩn thận quan sát xung quanh.

Đây là một tòa biệt thự được trang trí còn xa hoa hơn hơn cả cậu tưởng tượng. Xem ra lần xuyên việt thân phận cậu có thể là một cậu chủ giàu có.

Trong cuộc điện thoại vừa rồi, tên người gọi hiển thị là "chị họ", cô nói "anh trai em đang cấp cứu ở bệnh viện" hẳn là thật, hiện tại nhất định phải đến bệnh viện càng sớm càng tốt để tránh gây nghi ngờ cho người thân và bạn bè.

Tạ Vân Phàm hạ quyết tâm, lập tức bước ra khỏi nhà.

Quả nhiên trước mặt có một chiếc ô tô màu đen đang đỗ, tài xế chủ động mở cửa xe, cung kính nói: "Cậu chủ, cô Minh Chi nhờ tôi đưa cậu đến bệnh viện."

"Vâng, tôi biết rồi." Tạ Vân Phàm bình tĩnh ngồi ở hàng sau.

Chiếc xe phóng khỏi sân một cách êm ái.

Tạ Vân Phàm cúi đầu xuống rồi mở điện thoại ra, nhanh chóng kiểm tra thông tin về nhà họ Tạ.

"Tập đoàn Tinh Vân" do bố mẹ Tạ một tay sáng lập hơn mười năm trước, là công ty công nghệ chủ yếu kinh doanh điện thoại di động, bắt kịp thời đại smartphone bùng nổ và kiếm được rất nhiều tiền.

Tiếc thay tư duy của bố Tạ quá bảo thủ, lúc hệ thống điện thoại nâng cấp mấy năm trước, tập đoàn Tinh Vân không thể cạnh tranh lại với đối thủ và bị họ bỏ xa, "điện thoại Tinh Vân" bị thị trường đào thải, nhà họ Tạ cũng dần suy tàn.

Lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa béo, cho dù xuống dốc nhưng nhà họ Tạ vẫn có thể xem là nhà giàu số một số hai. Cho đến một lần ngoài ý muốn xảy ra hai năm trước, bố mẹ cậu đều thiệt mạng trong một vụ tai nạn xe hơi, vì thế người con cả Tạ Tinh Hà thuận lý tiếp quản tập đoàn Tinh Vân khi tuổi đời còn rất trẻ, khi ấy anh chỉ mới 26 tuổi.

Không giống như người bố "phái bảo thủ", vị anh cả này thuộc phái "tiến bộ", anh cho rằng, "điện thoại Tinh Vân" đã mất đi lượng lớn người dùng, danh tiếng sụt giảm nghiêm trọng. Như vậy không bằng tráng sĩ chặt tay, dứt khoát dừng hẳn kinh doanh điện thoại, thay vào đó chuyển sang nghiên cứu phát triển khoang trò chơi 3D và game 3D quy mô lớn đang hot gần đây.

Thay đổi lĩnh vực không có vấn đề, đáng tiếc bước quá xa nên bất cẩn bị sảy chân.

Theo báo cáo tài chính quý 3 mới nhất, tập đoàn Tinh Vân lỗ hơn một tỷ, nguyên nhân cuối cùng vẫn là "kế hoạch khoang thuyền Tinh Vân" đã thất bại hoàn toàn.

Sau hai năm nghiên cứu và phát triển, "Khoang thuyền Tinh Vân" được ra mắt với vốn đầu tư hơn một tỷ đồng, nhưng vì vô số bug mà bị cư dân mạng chỉ trích trên hotsearch, dẫn đến tỷ lệ trả hàng cũng cao. Không những vậy, game 3D "Fighting Master" liên kết với nó cũng bị mắng vì số liệu mất cân bằng, trải nghiệm người chơi cực kỳ tệ, do đó chỉ trong vòng ba ngày một số lượng lớn người chơi bỏ game, dịch vụ chăm sóc khách hàng tràn ngập các cuộc gọi khiếu nại, trở thành trò cười lớn nhất trong giới game.

Các nhà sản xuất ra mắt game cùng thời điểm nói: Tất cả nhờ sự giúp đỡ của đồng nghiệp.

Anh cả Tạ bị đả kích nặng nề, từ đó không gượng dậy nổi.

Tập đoàn Tinh Vân gặp khủng hoảng tài chính nghiêm trọng, gần đây đang nộp đơn xin phá sản...

Theo từng dòng thông tin mở khóa, những ký ức về thế giới này dần hiện lên trong đầu Tạ Vân Phạm.

Năm nay cậu 20 tuổi và là sinh viên đại học.

Là cậu út được bố mẹ và anh trai nuông chiều từ nhỏ, sống trong một thế giới vô ưu vô lo, hằng ngày chỉ biết đua xe, đi bar và vui chơi với đám bạn hư.

Mấy ngày trước cậu và anh cãi nhau, nguyên nhân do cậu đua xe với đám bạn trên đường núi suýt nữa thì gây tai nạn, bị anh dạy dỗ một trận và tịch thu chìa khóa xe. Tạ Vân Phàm không phục, chống đối Tạ Tinh Hà ra mặt, thậm chí bị câu nói "Bố mẹ lúc còn sống cũng đâu có quản tôi thì mắc mớ gì anh lại quản tôi" của cậu gây tổn thương.

Tạ Tinh Hà tức giận chỉ vào mũi cậu, mắng: "Mày cút đi cho khuất mắt tao, tao không có đứa em trai nào như mày!"

Sau khi hai anh em rời đi không mấy vui vẻ, Tạ Vân Phàm lại hẹn bạn bè đi bar chơi suốt đêm, say đến mức phải dựa vào bọn họ đưa về. Ngủ một giấc tỉnh dậy thì nhận được cuộc gọi từ chị họ Minh Chi.

Tạ Vân Phàm cẩn thận suy nghĩ, khả năng cao Tạ Vân Phàm của thế giới này uống nhiều rượu quá nên chết mất rồi.

Một cách tình cờ, linh hồn của cậu mới nhập vào cơ thể này.

Linh hồn cậu đang dần dung hợp với cơ thể này, cậu có thể nhớ lại một số việc mà Tạ Vân Phàm trải qua gần đây, nếu dài hơn một năm thì tạm thời cậu không nhớ nổi.

...

Xe nhanh chóng tới cổng bệnh viện, tài xế nói: "Cậu chủ, tôi đến bãi đỗ xe đợi cậu."

Tạ Vân Phàm trả lời: "Không cần đâu, chú cứ về nhà trước đi, tối nay cháu trông anh ở bệnh viện."

Tài xế giật mình, nhìn cậu qua kính chiếu hậu rồi nói: "Tôi biết rồi."

Tạ Vân Phàm xuống xe, tìm phòng phẫu thuật khoa cấp cứu. Từ xa, cậu trông thấy một người phụ nữ đang lo lắng đi lại trước cửa phòng mở.

Người phụ nữ mặc đầm xanh, chân mang cao gót, tóc đen dài thẳng, tướng mạo xinh đẹp dịu dàng, chẳng qua khuôn mặt hơi hốc hác, khóe mắt có hơi ươn ướt.

Cảm nhận được tiếng bước chân trên hành lang, cô bèn quay đầu lại thì bắt gặp đôi mắt trong veo của Tạ Vân Phàm.

Minh Chi không khỏi sửng sốt, khoảnh khắc này cô đột nhiên có cảm giác rất lạ, hình như người trước mắt có chút gì đó khác biệt... Nhưng rốt cuộc là khác chỗ nào?

Đang ngơ ngác, cô lập tức nghe thấy giọng nói quen thuộc bên tai: "Chị, anh em sao rồi?"

Minh Chi lấy lại tinh thần nói: "Đang rửa ruột trong phòng phẫu thuật."

"Rửa ruột? Là ngộ độc thức ăn ạ?"

"Không phải, nó nốc cả lọ thuốc ngủ." Minh Chi uể oải đáp.

"Thuốc ngủ?" Có phải anh cả định uống thuốc ngủ tự tử không? Tạ Vân Phàm ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, lập tức cúi đầu xuống, nói khẽ: "Em xin lỗi, đáng lẽ em không nên cãi nhau với anh ấy."

"Em đã hai mươi tuổi rồi, phải bắt đầu trưởng thành thôi." Minh Chỉ đỏ hoe mắt nhìn Tạ Vân Phàm, nghiêm túc khuyên răn: "Cậu mợ ra đi quá đột ngột, anh trai em tiếp quản công ty đã phải chịu áp lực rất lớn. Nó không mong em đỡ đần công việc, chỉ cần em học hành đàng hoàng cho nó bớt lo lại thôi. Dạo này nó đủ đau đầu rồi, em còn cãi lại nó, nói mấy câu tổn thương nữa, em như vậy là quá hư rồi."

"Em biết sai là được rồi." Minh Chi khẽ thở dài, quay đầu nhìn vào phòng mổ.

Đúng lúc này, đèn trong phòng cấp cứu chợt tắt, một vị bác sĩ đi ra.

Minh Chi lập tức bước tới hỏi: "Bác sĩ, em tôi thế nào rồi?"

Bác sĩ: "Chúng tôi đã súc ruột cho bệnh nhân, may mắn cậu ấy được đưa tới kịp thời, ngộ độc không nghiêm trọng. Tạm thời nằm viện quan sát thêm hai ngày, trong vòng 24 tiếng bệnh nhân có thể tỉnh lại."

Minh Chi thở phào nhẹ nhõm: "Cảm ơn bác sĩ!"

Y tá đẩy giường bệnh khỏi phòng cấp cứu.

Tạ Vân Phàm tiến đến, nhìn thấy người đàn ông sống mũi cao thẳng, dáng người tuấn tú, trên cằm lún phún râu, cũng không biết đã bao lâu chưa cạo. Gương mặt anh trắng bệch như tờ giấy, dưới mắt là quầng thâm đen sì, trạng thái tồi tệ vô cùng.

Có vẻ gần đây anh cả Tạ đã thực sự kiệt quệ.

Bố mẹ qua đời, công ty bên bờ vực phá sản, em trai không hiểu chuyện, nhanh mồm nhanh miệng khiến anh khó thở... Chắc anh đã quá mệt mỏi với cuộc sống, nhất thời nghĩ quẩn, uống thuốc ngủ mong cầu giải thoát.

Trạng thái tinh thần và giấc ngủ của Tạ Tinh Hà rõ ràng không tốt, nếu không anh cũng sẽ không để thuốc ngủ bên mình. Thân là em trai, Tạ Vân Phàm chưa bao giờ để tâm tới người anh trai này cả.

Mọi việc không như ý, chẳng trách Tạ Tinh Hà nản lòng thoái chí, quyết định dấn thân vào con đường "tự tử" này.

Tuy nhiên, những điều tồi tệ đã qua, vận rủi không thể nào đeo bám nhà họ Tạ được mãi.

Mặc dù đến dị giới đã dính phải thế trận nát bét, thế nhưng Tạ Vân Phàm chơi game giỏi nhất là lật ngược tình thế, cậu sẽ đưa ván đấu này trở lại thế cục tốt đẹp.