Gõ chữ: Momo
Sở Việt cũng từng chơi một vài con game kinh dị, trong đó nổi tiếng nhất là "Lâu đài ma cà rồng", các cảnh tượng tiêu biểu nhất là lâu đài, quạ đen, mặt trăng đỏ.
Đầu lưỡi rỏ máu treo trên tường, cái ý tưởng gì vậy nè?
Sở Việt không tài nào hiểu nổi. Tuy nhiên, là sinh viên đại học chăm chỉ kiếm tiền sinh hoạt, yêu cầu của khách yêu là trên hết.
Sở Việt nuốt nước miếng, đánh chữ nói: "Ông chủ còn yêu cầu nào khác không?"
Thuyền buồm nhỏ nói: "Phác thảo trước hai bức đã, bức thứ nhất thì đầu lưỡi là yếu tố then chốt, bức thứ hai là cảnh giọt mưa hình cây kéo nhuốm máu rơi xuống từ trên bầu trời, cậu có thể thỏa sức phát huy trí tưởng tượng. Trước tiên cứ phác thảo sơ bộ rồi đưa tôi xem qua, tiền đặt cọc tôi trả trực tiếp cho cậu."
Sở Việt chưa kịp phản ứng thì đã nhìn thấy tiếng thông báo - người dùng [Thuyền buồm nhỏ] đã mời bạn gửi bản thảo, tiền đặt cọc đã thanh toán, bạn có muốn nhận không?
Sở Việt vội vàng bấm chấp nhận.
Trả phí bản dùng thử là phương thức phổ biến yêu cầu bản thảo của nhiều dự án. Sở Việt không biết ông chủ này đã tìm bao nhiêu họa sĩ vẽ thử bản thảo, hắn cũng không chắc đến cuối mình có được đối phương lựa chọn hay không.
Vì bên kia đã thanh toán tiền cọc rồi nên trước mắt cứ vẽ hai bản đã.
Sở Việt động viên tinh thần, nhanh chóng lấy bảng vẽ ra, mở phần mềm rồi bắt tay vào làm việc.
***
Cùng lúc đó, Tạ Vân Phàm tiếp tục tìm kiếm họa sĩ vẽ nhân vật trên trang chủ.
Họa sĩ tên "Trèo đèo lội suối" này vẽ cảnh rất đẹp nhưng nhân vật chỉ ở mức trung bình, việc tạo hình nhân vật trong game đòi hỏi độ chính xác rất cao về khuôn mặt và trang phục, cậu càng phải tìm họa sĩ chuyên vẽ nhân vật gốc.
Tạ Vân Phàm kiên nhẫn lướt qua cửa sổ đề cử, nhưng vẫn không tìm được phong cách mình thích, thế là dứt khoát đăng bài lên chuyên mục tuyển dụng.
[Tuyển người vẽ tranh gốc]
[Yêu cầu]: Nhân vật game gốc, độ hoàn thiện cao, trang phục tinh tế. Hoàn thành deadline sớm, sẵn sàng chỉnh sửa. Mua đứt bản thương mại, thù lao cho một bức 4000 trở lên, bản thảo xuất sắc có thể thương lượng. Xin mời các bạn họa sĩ nộp bản thảo, trả lời trực tuyến theo thời gian thực.
Dự án được cập nhật trên trang chủ của Vườn họa sĩ, lập tức có một vài họa sĩ gửi thông tin của mình. Tạ Vân Phàm đã từ chối một số họa sĩ không phù hợp yêu cầu, kiên nhẫn chờ đợi những tài năng xuất sắc.
"Thà thiếu còn hơn thừa" là nguyên tắc của cậu, nếu hôm nay không tìm thấy thì mai lại tiếp tục tìm, thể nào cũng tìm thấy thứ phù hợp với mắt mình.
***
Thứ ba lúc hai giờ chiều, X-ONE Games đế đô.
Một cô gái xinh đẹp đang cúi đầu thu dọn đồ đạc, mái tóc cắt ngắn gọn gàng, mặc áo len nâu dài phối quần jeans xanh, tay áo xắn lên trông vô cùng giỏi giang.
Thực tập sinh bên cạnh nhẹ giọng hỏi: "Chị, chị muốn từ chức thật ư?"
Ninh Sa bình tĩnh đáp: "Ừm, công ty này không còn điều gì nuối tiếc nữa."
Thực tập sinh cắn môi, nhỏ giọng phàn nàn: "Trình độ chuyên môn của trưởng nhóm vốn không bằng chị, ngày nào cũng gây khó dễ cho chị, em thấy anh ta chỉ đang ghen tị mà thôi..."
Ninh Sa vỗ vai đối phương, nói: "Tiểu Tuyết, em đừng nói thế. Sau khi kết thúc đợt thực tập thì tìm việc khác mà làm, có gì không hiểu cứ hỏi chị."
Sở dĩ cô từ chức đúng là vì cô bất đồng ý kiến với trưởng nhóm mỹ thuật.
Đôi khi giữa đồng nghiệp cũng tràn ngập tính toán và xa lánh.
Cô là người đầu tiên vào công ty, và với năng lực và trình độ của mình, chắc chắn cô là sự lựa chọn hàng đầu cho vị trí giám đốc nghệ thuật, kết quả, một tên lính dù từ đầu đột nhiên trở thành lãnh đạo trực tiếp của cô.
Nghe nói tên lính dù này là em họ của ông chủ, cô chấp nhận.
Nhưng thứ cô không thể chịu nổi là vị "giám đốc nghệ thuật" mới tới này trong đầu chẳng có gì cả, suốt ngày ra vẻ ta đây trong các cuộc họp rồi còn bắt cô phải làm đi làm lại.
Chỉ một bản thiết kế nhân vật mà gã bắt cô vẽ liên tục mười lần, cuối cùng lại bảo: "Chốt phiên bản đầu tiên đi."
Cô thực sự phát chán.
Cô chưa quăng bức vẽ được phê duyệt là đã lịch sự lắm rồi.
Ninh Sơ cầm thùng đồ rời khỏi công ty, đúng lúc gặp tổ trưởng ngay cửa.
Người đàn ông bụng bia chưa đến bốn mươi, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Sa Sa, dự án này của chúng ta chẳng mấy chốc nữa sẽ open beta, em theo nó lâu vậy giờ bỏ có phải tiếc không? Em cần suy nghĩ thêm không?"
Ninh Sa lạnh lùng nói: "Không cần, gần đây em không khỏe lắm, định từ chức về quê nghỉ ngơi nửa năm."
Cô không nói gì nữa, đạp giày cao gót rời khỏi công ty mà không hề ngoảnh lại.
***
3:30 chiều.
Dự án của Tạ Vân Phàm đã có một số họa sĩ đăng ký tham gia, cậu xem tới xem lui đều không hài lòng.
Bình thường họa sĩ gốc cao cấp kinh nghiệm phong phú đều sẽ ký hợp đồng dài hạn với các công ty trò chơi, đến cả dự án của công ty còn vẽ không xuể, căn bản không có thời gian nhận thêm "job".
Vì vậy những người ứng tuyển trên mạng đa số là dân nghiệp dư.
Chờ thêm chút thôi.
Lúc Tạ Vân Phàm chuẩn bị tắt máy thì dưới góc phải đột nhiên hiên lên thông báo hệ thống... một họa sĩ đã nhận lời mời nộp bản thảo cho dự án của bạn, bấm vào để xem thông tin của họa sĩ.
Tạ Vân Phàm bấm vào xem thử, avatar họa sĩ là một cô gái tóc ngắn, ID "Sa Sa", trang cá nhân trống rỗng, rõ ràng bình thường cô không kiếm tiền dựa vào dự án trên mạng, có lẽ có công việc của mình.
Trong thông tin chỉ có một bài đăng, kèm theo lời nhắn: "Tôi có năm năm kinh nghiệm vẽ tranh game gốc, gần đây rảnh rỗi nhận bản thảo, ông chủ có xem thử sản phẩm của tôi phù hợp hay không."
Năm năm kinh nghiệm?
Tạ Vân Phàm nhìn kỹ lại, quả nhiên vị họa sĩ này rất chuyên nghiệp.
Những bức tranh do các họa sĩ trước đó vẻ thực chất chỉ toàn nửa thân hay chân dung lớn, Tạ Vân Phàm chỉ biết câm nín. Mà vị họa sĩ tên là "Sa Sa" này lại đăng một set ảnh bao gồm mặt chính, mặt sau và mặt bên của nhân vật gốc, cùng với các mẫu thiết kế quần áo.
Ảnh mẫu mà cô gửi là một cô gái trẻ với đường nét khuôn mặt thanh tú và xinh đẹp, ngay cả lông mi và tóc cũng được vẽ rõ ràng, kèm theo ba bộ quần áo kiểu dáng khác nhau.
Tạ Vân Phàm mừng rỡ, lập tức trả lời: "Xin chào, tôi thấy trên thông tin bạn viết có 5 năm kinh nghiệm làm họa sĩ vẽ trò chơi gốc, không biết hiện tại bạn có đang làm việc cho công ty game nào không?"
Sa Sa nói: "Xin chào, tôi vừa từ chức và đang ở nhà, tạm thời tương đối rảnh."
Nghỉ việc ở nhà? Mặc dù không biết lý do cô từ chức nhưng chỉ cần không liên quan đến các vấn đề như "đạo văn" thì có thể dùng.
Tạ Vân Phàm nói: "Bản vẽ thử có thù lao, bạn thấy sao?"
Sa Sa: "Không thành vấn đề."
Tạ Vân Phàm: "Vậy trước tiên bạn vẽ giúp mình một bà lão khom lưng, chống gậy, lưng hơi còng, tay cầm bát canh, nếp nhăn trên mặt trông phải thật một chút, nụ cười thì kỳ lạ."
Ninh Sa giật mình?
Một bà lão lưng còng với nụ cười quái đản cầm bát canh?
Đây là lần đầu tiên cô bắt gặp bản thảo yêu cầu cô vẽ một bà lão. Tuy nhiên thiết lập trong game rất phong phú, chắc hẳn đây là một NPC nhỉ?
Ninh Sa nhanh chóng đồng ý: "OK, ngày mai tôi nộp bản thảo cho bạn."
Tạ Vân Phàm thuận tay chuyển tiền thù lao bản vẽ thử qua, sau đó tựa lưng vào ghế rồi duỗi người.
Hôm nay vận khí không tệ, trong một buổi chiều mà cậu tìm được hai họa sĩ vẽ cảnh và nhân vật, thu hoạch cũng ngon.
Tất nhiên có một vài họa sĩ vẽ đẹp nhưng chất lượng thực tế lại đáng lo ngại, hy vọng hai người này có thể đáp ứng yêu cầu của cậu. Chỉ cần chất lượng bản vẽ đạt tiêu chuẩn, chỗ nào không như cậu nghĩ thì có thể sửa.
***
Hôm sau, Tạ Vân Phàm đúng giờ đến trường. Thứ tư kín môn, cậu học cả ngày đến tận 5:30 chiều mới trở về căn hộ của mình.
Vừa vào cửa, điện thoại vang lên tiếng thông báo: "Bạn có tin nhắn từ một người ở Vườn họa sĩ."
Tạ Vân Phàm lập tức ngồi xuống trước máy tính, bật web lên, quả nhiên thấy tệp đính kèm của "Trèo đèo lội suối" tải lên, là bản nháp hai cảnh Cắt lưỡi địa ngục và Tiễn đao địa ngục, ngoài ra còn có tin nhắn: "Ông chủ, bản nháp đã xong, mời anh xem thử."
Cậu họa sĩ này thực sự có tài, tốc độ hoàn thành deadline rất nhanh.
Mặc dù bản nháp vẽ ngoáy rất nhiều, thậm chí "dòng ý thức" và những đường nét bên trên lộn xộn lung tung nhưng bố cục tổng thể lại rất tốt.
Đầu lưỡi trên vách tường dài ngắn không đều, sinh động như thật, tạo cho người khác cảm giác khó chịu mạnh mẽ; về phần bức vẽ kéo dưới bầu trời, cái kéo hơi nhỏ, chi tiết phải sửa lại.
Nhưng ý tưởng vô cùng hoàn hảo, trí tưởng tượng phong phú, phong cách kinh dị hoang đường quái gở cơ bản đã đã ứng được yêu cầu của Tạ Vân Phàm.
Bản phác thô thôi mà đã đạt trình độ này, đợi bản thảo chính thức xuất bản, hiệu ứng càng thêm đẹp mắt sau khi được tô màu.
Tạ Vân Phàm rất hài lòng, trả lời: "Được lắm, vậy tôi gửi cho cậu thông tin hợp đồng và bản mô tả cảnh, sau đó chúng ta sẽ thảo luận chi tiết những gì cần sửa đổi."
Trong ký túc xá sinh viên, Sở Việt buộc tóc đuôi mắt sáng bừng mắt, kích động nắm chặt tay: "Tuyệt vời, bản vẽ thử được duyệt rồi!"
Bạn cùng phòng vừa nghe đến đó, tò mò tiến đến trước máy tính hắn hỏi: "Bản vẽ thử? A Việt, mày nhận được đơn hàng mới hả?"
Máy tính bật lên, những gì hiện ra trong tầm mắt là bản nháp vẽ đầy đầu lưỡi tràn màn hình...
Bạn cùng phòng trợn mắt hốc mồm: "** má? Mày vẽ cái quần què gì thế?"
Sở Việt nhíu mày, thâm ý nói: "Khách yêu của tao sở thích đặc biệt, mày không hiểu đâu."
Đang nói, hắn nhận được tin nhắn.
Thuyền buồm nhỏ: "Trước tiên cậu đọc qua hợp đồng, không có vấn đề gì thì ký tên online luôn, sau đó tôi sẽ mang đi in, đóng dấu rồi gửi cho cậu."
Sở Việt vội vàng đáp: "Ok sếp!"
Thuyền buồm nhỏ: "Tổng cộng có 18 cảnh, cậu là sinh viên mỹ thuật đúng không? Cậu có thể tìm người giúp đỡ, chỉ cần giữ phong cách nhất quán và hoàn thành bản thảo đúng hạn theo thời gian trong hợp đồng."
Sở Việt nhìn thấy vậy, từ trên ghế nhảy dựng lên: "Tận 18 bức lận hả? Một bức 4000, tổng cộng là 72000? ** má! Tao giàu rồi bây ơi!"
Bạn cùng phòng nhìn hắn như thằng điên: "1 đơn hàng 72000, mày nằm mơ hả?"
Sở Việt hít sâu một hơi: "Không hề nha mày, người ta còn gửi hợp đồng cho tao kìa. Lẹ lẹ, gọi anh em về ktx lẹ, lần này ktx của chúng ta phát tài rồi! Bốn đứa mình hợp tác hoàn thành xong đơn hàng sớm, tao 50%, 50% còn lại tụi bây chia đều, oke?"
Bạn cùng phòng vốn đang hóng hớt nghe đến đấy, không khỏi trừng to mắt: "Vỗn lài, mày tuyệt lắm con ạ, nhận được đơn hàng to khiếp! Hơn 70000?"
Sở Việt cười rạng rỡ: "Chứ sao, ông chủ rất chi là hào phóng! Tao kiếm tiền cũng không quên tụi bây đâu, gọi tụi nó lẹ lên."
Số lượng nhiều một mình hắn cũng khó lòng hoàn thành. Mấy thằng bạn cùng phòng đều là dân mỹ thuật, bốn người hợp tác thì năng suất công việc có thể tăng lên rất nhiều.
Sở Việt quay lại ngồi xuống ghế, trông thấy hai tệp tin được gửi riêng trên trang web.
Một tệp gọi là "Hợp đồng vẽ tranh gốc dự án game bí mật".
Tệp thứ hai là "Tài liệu thiết kế cảnh."
Không cần phải nói, hiệu suất làm việc của vị khách này rất nhanh!
Sở Việt mở hợp đồng ra đọc kỹ một chút, các điều khoản trong hợp đồng được viết rất chuyên nghiệp, quy định thời hạn và phương thức trả tiền bản quyền theo đợt. Điều hiếm thấy là hắn còn có thể giữ lại bản quyền họa sĩ. Tham gia dự án game đối với hắn sau này rất có lợi.
Đúng là miếng bánh từ trên trời rơi xuống, may quá đi.
Sở Việt ma sát hai tay, cảm thấy mình cách "làm giàu" không còn xa nữa.
Một lát sau, mấy người bạn cùng phòng đẩy cửa bước vào, một nam sinh tóc đỏ hưng phấn nói: "A Việt, mày được lắm! Có job ngon còn biết nhớ tới anh em. Mau mau mau, xem thử ông chủ mày muốn vẽ cảnh gì, cả đám chia nhau mà làm."
"Rồi, qua đây coi nè." Sở Việt mở file ra.
Bốn sinh viên đại học hưng phấn vây quanh máy tính, chụm đầu vô xem.
« Yêu cầu thiết kế cảnh game »
[Bức đầu tiên chủ yếu dùng tông đỏ đen làm màu chủ đạo, làm bật phong cách đẫm máu và khủng bố, trên vách tường treo đầy đầu lưỡi người.]
[Bức thứ 2 là một căn phòng màu đỏ, trên bầu trời đổ xuống cơn mưa kéo, kéo phải vẽ to ra, là kiểu có thể cắt đứt đầu người trong một nhát."
"..." Sở Việt ngẩn người, nhỏ giọng thầm thì: "Kéo có thể cắt lìa đầu người? Vậy là tao vẽ bé quá hả."
"Yêu cầu của ông chủ mày có gì đó sai sai." Mấy thằng bạn cùng phòng vừa lèm bèm vừa tò mò đọc tiếp.
[Bức thứ ba là khung cảnh trống trải với tông màu xanh lục, chính giữa có gốc cây rỉ sét khổng lồ. Cành lá rậm rạp vươn lên trời như những lưỡi dao sắc nhọn, trên nhánh cây treo đầy xác người.]
[Bức thứ tư là một căn phòng màu nâu đậm, chung quanh là những tấm gương đồng cũ nát, trong gương là những khuôn mặt tái nhợt của người chết, có mặt đang khóc, có mặt đang cười, biểu cảm quỷ dị.]
[Bức thứ năm là căn phòng trắng tràn ngập sương mù. Toàn bộ khung cảnh giống như một chiếc nồi hấp khổng lồ đang bốc hơi với xác người hấp chín rải rác khắp nơi.]
...
Sau khi cố nén cảm giác khó chịu xem hết 18 đoạn miêu tả cảnh vẽ, bốn người mắt lớn trừng mắt nhỏ, hai mặt nhìn nhau.
Bạn cùng phòng nhát gan nhất không khỏi run rẩy, giống run run nói: "A Việt, mày lấy đâu ra job này vậy? Ông chủ này có bị biến thái không?"
Sở Việt vò đầu nhăn nhó: "Tao cũng thấy thế... Nhưng người ta trả tiền nhiều lắm."
Không có kẻ biến thái nhất, chỉ có kẻ biến thái hơn.
Hắn cho rằng việc vẽ đầu lưỡi khắp tường đã đủ bất thường rồi, không ngờ hôm nay lại còn chuyện kích thích hơn nữa.
Kéo cắt đầu người, cây treo xác chết, nồi hấp thịt người...
Mấy cái gì đây?
Sếp à, anh có khuynh hướng chống lại con người à?
Éc ô éc! Làm họa sĩ vẽ cảnh thôi sao mà khó quá!