Nhà Thiết Kế Game Ở Dị Giới

Chương 5: Mê cung địa ngục



Gõ chữ: Momo

Sau khi trở về chung cư, Tạ Vân Phàm bật máy tính rồi lên mạng tìm phần mềm.

Ngôn ngữ lập trình ở thế giới này giống như những gì cậu học ở kiếp trước, không cần phải học lại đối với cậu bớt chuyện rất nhiều.

Có một phần mềm hỗ trợ phát triển game gọi là "Nhà sản xuất game", có thể lập trình trò chơi, dựng cảnh, mô hình nhân vật, cấp độ, cốt truyện và các thông tin khác, đồng thời kiểm tra tiến độ của từng dự án bất cứ lúc nào, tương tự với "quản gia trò chơi", nhìn thoáng qua là thấy rõ ngay tiến độ dự án.

Tạ Vân Phàm bấm vào phần đăng ký tài khoản, sau đó đặt tên là "Thuyền buồm nhỏ".

Bất ngờ chính là các nhà thiết kế game có thể liên kết với website "Tộc game mobile", quan sát số lượng download, mua hàng và các dữ liệu thời gian thực khác, vô cùng tiện lợi.

Tộc game mobile sở hữu quyền truy cập "Thư viện tài liệu công cộng".

Ví dụ những cảnh thông thường như bầu trời, sa mạc, bãi có có thể nhập trực tiếp vào trình tạo cảnh để chỉnh sửa; các mô hình như thỏ, chó, mèo đều có thể trực tiếp sử dụng; tiếng nước chảy, tiếng gió hay tiếng sét đánh có đầy đủ trong thư viện.

Thậm chí còn có một số template trò chơi như là tile-matching hoặc parkour, chỉ cần trực tiếp nhập mẫu rồi thay thế cảnh / nhân vật, như vậy có thể tự mình tạo một trò chơi mới.

Đây là những tài liệu cơ bản nhất.

Thư viện tài liệu đi kèm với phần mềm khá phong phú nhưng cũng có những hạn chế rõ ràng... không có style riêng, tất cả đều giống nhau, người chơi vừa nhìn liền biết bạn sử dụng đồ free.

Nếu Tạ Vân Phàm chỉ muốn chế tạo một con game tiêu khiển thì xử dụng tài nguyên ở đây là được.

Nhưng thứ cậu muốn làm là "Mê cung địa ngục".

Tài nguyên trong thư viện vốn dĩ không có khung cảnh nào hợp ý cậu. Cho nên, cậu bắt buộc phải tìm một game artist để minh họa khung cảnh ban đầu của mê cung 18 tầng địa ngục.

Trong thư viện nhân vật có rất nhiều mô hình làm sẵn, bao gồm phong cách hiện thực, khoa học viễn tưởng, cyber, chibi... Duy nhất phong cách cổ trang mà cậu muốn lại không có, vì vậy cậu chỉ đành bỏ tiền ra tạo nhân vật.

Âm thanh, nhạc nền, tốt nhất nên tìm phòng thu âm để điều chỉnh. Âm nhạc phù hợp với khung cảnh có thể khiến người chơi "thấy tận mắt, sờ tận tay", tăng cảm giác trải nghiệm.

Đội ngũ cũ của Tạ Vân Phàm sở hữu rất nhiều game artists, game designers tài năng. Để sản xuất một trò chơi cỡ lớn thì không thể thiếu một đội ngũ xuất sắc được.

Bây giờ cậu không có người giúp đỡ nên phải tự mình làm rất nhiều việc.

Thiết kế và viết code là chuyên môn của cậu, cậu có thể một mình hoàn thành các ải mê cung, lĩnh vực cần bỏ tiền là vẽ cảnh, dựng nhân vật và nhạc nền.

Dù sao ngân sách để phát triển trò chơi offline này không cao, là trò chơi đầu tiên của cậu ở thế giới này, Tạ Vân Phàm không muốn làm nó một cách sơ sài. Cố gắng để nó tinh tế nhất có thể, phương diện nào cũng phải dụng tâm.

Người chơi nhìn là biết trò chơi này có chỉn chu hay không.

Sau khi hoàn thành dự toán sơ bộ, Tạ Vân Phàm mở phần mềm lập trình, dựa vào lối chơi trong trí nhớ bắt đầu thiết kế khung cơ bản của trò chơi.

Cậu định thiết kế từng tầng mê cung trước, sau đó lấy hình thức truyền tống để kết nối 18 tầng mê cung với nhau, thành lập mô hình 3D.

Mê cung tầng 1 tương đối đơn giản, vừa bắt đầu thì không nên làm người chơi nản lòng. Từ tầng 2 trở đi độ khó sẽ tăng dần lên.

Sau khi vượt qua một số tầng, cách chơi mới sẽ được mở khóa, giúp người chơi duy trì cảm giác mới mẻ từ đầu tới cuối.

Tạ Vân Phàm cứ thế vùi đầu vào thiết kế game, tận 11 giờ khuya mới sực nhớ ra mình chưa bỏ gì vào bụng, thế là vội vàng mở điện thoại đặt đồ ăn.

Mỗi lần làm việc là cậu lại quên mất thời gian, ngày đêm đảo lộn là chuyện rất bình thường, tật xấu này cần phải sửa. Nếu không cậu lại đột quỵ vì mệt giống như kiếp trước, vậy có mất công không?

Tạ Vân Phàm lưu tiến độ lại, tạm thời tắt máy, đứng dậy giãn cơ.

Đồ ăn tới, cậu dùng bữa xong, đứng trước cửa sổ suy nghĩ một lát, sau đó viết vài cách chơi vào sổ, cuối cùng đi tắm rồi đi ngủ.

...

7:30 sáng hôm sau, Tạ Vân Phàm nhanh chân đến trường, vào canteen ăn sáng rồi theo đoàn người tiến vào giảng đường.

Cậu là sinh viên ngành "Thiết kế game" đại học Dung Thành.

Ngành game ở dị giới phát triển mạnh mẽ, độ tiếp nhận của mọi người với trò chơi rất cao, tất cả các trường đại học lớn đều mở chuyên ngành liên quan và đào tạo ra nhiều nhân tài xuất chúng.

Thân là sinh viên chuyên ngành "thiết kế game", có thể tạo ra trò chơi mới lạ và vui nhộn sẽ không khiến người khác nghi ngờ. Tuy nhiên, Tạ Vân Phàm không chịu học hành đàng hoàng nên trượt môn không ít.

Bây giờ là học kì 1 năm 3, chỉ còn một năm rưỡi nữa là cậu sẽ tốt nghiệp. Tạ Vân Phàm dự định tập trung học nốt các môn còn thiếu, những môn thi rớt phải trả nợ càng sớm càng tốt.

Cậu phải cầm trên tay tấm bằng đại học bằng bất cứ giá nào.

Tạ Vân Phàm lật ra sách giáo khoa nghiêm túc nghe giảng bài, thỉnh thoảng các bạn học lại nhìn cậu một cách khó hiểu, tại sao "thánh cúp tiết" tự dưng đi học vậy?

Một buổi học kết thúc nhanh chóng.

Trong giờ giải lao, một nam sinh mập mạp lại gần Tạ Vân Phàm, trêu chọc: "Vân Phàm, sao hôm nay rảnh rỗi mà đến lớp vậy?"

Nam sinh này tên là Quý Diễm, bạn cùng phòng của Tạ Vân Phàm. Trong lớp mà có chuyện gì xảy ra thì hắn lập tức nhắn cho cậu ngay, là "tình báo" số một của cậu.

Quý Diễm nhỏ giọng: "Lần trước giáo sư Trương giao bài tập, tao giúp mày nộp rồi. Sáng mai nhớ đi học, lão Tề điểm danh tính vào điểm rèn luyện."

"Đã hiểu." Tạ Vân Phàm nhìn hắn, chân thành nói: "Đúng rồi, cho tao mượn vở chép bài của mày một chút đi."

Quý Diễm khẽ giật mình, hơi nghi ngờ hỏi: "Mày mượn vở làm gì?"

Tạ Vân Phàm: "Ôn bài chứ đâu, tao tính thi lại."

Bạn học xung quanh nghe thấy lời này không khỏi hai mắt nhìn nhau.

Sao cái tên phá phách này tự nhiên đổi nết thế?

Tạ Vân Phàm thở dài, bất đắc dĩ giải thích: "Bây giờ năm 3 rồi, nếu không thi lại sớm sợ mốt không ra trường đúng hạn được, tao không muốn sau này cạp đất mà ăn đâu."

Việc tập đoàn Tinh Vân phá sản gây ra khá nhiều chấn động, trở thành chủ đề bàn tàn của sinh viên những lúc nghỉ ngơi, không ít người nhìn Tạ Vân Phàm như trò đùa.

Còn tưởng cậu ấm này sẽ tiếp tục sa đọa chứ, ai ngờ cậu ta lại thông suốt rồi?

Quý Diễm nge vậy, vui vẻ nói: "Mày nghĩ được vậy là tốt rồi! Để tao cho mày mượn vở mấy môn trọng tâm, mày phải sắp xếp thời gian ôn tập hợp lý đấy, năm cuối có kỳ thi tốt nghiệp, mấy môn còn nợ đều có cơ hội thi bù, chỉ cần đủ điểm là lấy được bằng tốt nghiệp thôi!"

Quý Diễm là tên chuyên ăn hàng, hồi năm nhất cậu hay dẫn hắn đi ăn nên hắn mới sẵn sàng giúp cậu làm bài tập, bao che cho cậu.

"Cảm ơn, tao sẽ khao mày một tháng trà sữa." Tạ Vân Phàm sảng khoái nói.

"Hehehe, mày khách sáo quá!" Quý Diễm cười đến híp cả mắt. Dáng người hắn mập mạp, khi cười hai mắt híp thành một đường thẳng, trông khá dễ thương,

Tạ Vân Phàm vỗ vai hắn: "Về chỗ đi, tới giờ học rồi."

...

Buổi sáng trôi qua rất nhanh.

Buổi chiều không có tiết, Tạ Vân Phàm đến canteen ăn cơm xong cầm tài liệu ôn tập của Quý Diễm rồi về chung cư tiếp tục thiết kế game.

Ôn thi và thiết kế game đều không được lề mề, hắn phải phân bổ thời gian thật nghiêm túc. Cũng may mấy môn này khá dễ với cậu, chịu khó xem lại chắc thi cũng không khó khăn gì.

Tạ Vân Phàm sắp xếp ghi chú của mình rồi lần nữa bật máy tính lên.

Tối qua cậu đã hoàn thành hai tầng đầu tiên của mê cung, vì ở kiếp trước cậu đã thiết kế trò chơi này trong đầu nên toàn bộ dàn khung mê cũng sẽ nhanh chóng xong thôi.

Cậu cần tìm họa sĩ càng nhanh càng tốt.

Tạ Vân Phàm mở website "Vườn họa sĩ" ra, đây là nơi tụ tập các họa sĩ trong nước. Có cả game artist chuyên nghiệp cũng như sinh viên mỹ thuật và những người đam mê hội họa nghiệp dư.

Các họa sĩ có thể trưng bày sản phẩm của mình trên trang chủ, nếu khách hàng nhìn trúng phong cách họa sĩ nào thì có thể trực tiếp liên hệ với đối phương trên trang web.

Khách hàng có thể tự nêu ý tưởng, định giá và tuyển họa sĩ.

Tạ Vân Phàm bấm vào phần "Họa sĩ đề cử", trên trang lập tức hiện lên rất nhiều tác phẩm, mà hầu hết đều thuộc về phong cách khoa học viễn tưởng tận thể máy móc lạnh lẽo, cyberpunk đầy màu sắc, còn có cả chibi cute phô mai que, thế nhưng lại không thể tìm thấy một tấm cổ trang nào.

Trò chơi đầu tiên của cậu "Mê cung địa ngục" theo phong cách kinh dị, có thể tìm họa sĩ với phong cách tương tự rồi từ từ hướng dẫn sau.

Tạ Vân Phàm nhanh chóng lướt hết trang 1.

Đột nhiên, một họa sĩ có phong cách đặc biệt thu hút sự chú ý của cậu.

ID của họa sĩ này là "Trèo đèo lội suối", trang cá nhân hiển thị một vài khung cảnh và nhân vật.

Từ nhà tù tăm tối đẫm máu cho đến nghĩa trang đêm khuya kinh khủng, hay ma cà rồng với khuôn mặt nhợt nhạt nhe nanh... Phong cách vẽ tranh của người này rõ ràng, từng đường nét vô cùng chi tiết.

Trên trang cá nhân có phần giới thiệu bản thân: "Sinh viên mỹ thuật, siêng năng chăm chỉ. Hoàn thành nhanh, dễ nói chuyện, biết tiếp thu ý kiến, khách yêu cân nhắc em đi! Tranh cá nhân: Cảnh hoàn chỉnh 1500/bức, chân dung 1000/bức, toàn thân 1500/bức; Tranh thương mại giá x2, mua đứt giá cả thương lượng."

Với mức giá này, rõ ràng đây là họa sĩ freelance không có tiếng tăm.

Tuy nhiên cậu lại rất thích phong cách của hắn, chất lượng khung cảnh cũng đạt tiêu chuẩn. Trên tường nhà cho thấy lịch tháng 11, 12 còn trống, có thẻ thử hợp tác xem sao?

Tạ Vân Phàm gửi tin nhắn riêng cho hắn: "Xin chào, cậu có thời gian nhận bản thảo không?"

Lúc này, trong ký túc xá học viện mỹ thuật Dung Thành, một nam sinh ngơ ngác ngồi trước bàn.

Nam sinh tên Sở Việt, vẻ ngoài thanh tú, mặc chiếc áo len vàng kem in hoa văn kỳ lạ, mái tóc vàng hơi dài được buộc thành một bím nhỏ sau đầu.

Âm báo tin nhắn đến khiến Sở Việt tỉnh táo lại, hắn cầm điện thoại lên xem, vội vàng trả lời: "Xin chào, có chứ. Ông chủ muốn bản thảo như thế nào?"

ID của đối phương là "thuyền buồm nhỏ" trả lời: "Bản thảo cảnh game, yêu cầu độ hoàn thiện tương đối cao, phong cách thiên hướng kinh dị. Mua đứt bản thảo thương mại, cậu báo giá đi."

Tranh gốc cảnh vật, mua đứt bản thương mại! Sở Việt nghĩ thầm, đây là mối lớn rồi!

Tuy nhiên, hắn lại không có kinh nghiệm vẽ cảnh game gốc nên không dám ra giá quá cao, suy tư một lát mới ngập ngừng nói: "Mua đứt... thì 4000 một bức được không?"

"Không thành vấn đề." Đối phương vô cùng thẳng thắn: "Trước tiên cứ phác thảo thử, nếu được duyệt thì ký hợp đồng sau."

Sở Việt giật mình: "Cần phải ký hợp đồng nữa ư?"

"Ừm, tránh tình trạng tranh chấp bản quyền sau này. Tôi sẽ mua đứt bản thảo, nhưng cậu có thể giữ lại quyền tác giả. Lấy 10% tiền thù lao vẽ một bản phác thảo trước, cậu thấy sao?"

Sở Việt cảm giác như mình được miếng bánh trên trời rớt xuống.

Sinh viên đại học không có danh tiếng như hắn, phong cách lại quái dị, chọn mấy bức tranh mà mình thấy hài lòng trưng bày, nhưng rất lâu vẫn không thấy ai hỏi thăm.

Thỉnh thoảng một số khách hàng tìm hắn vẽ nhưng đểu là bản thảo.

Gần đây hắn đang cân nhắc xem có nên chuyển sang thể loại khoa học viễn tưởng, Cyber phổ biến hơn, hoặc là hạ giả bản thảo... Kết quả hắn lại nhận được bản thương mại, đúng là xui!

Sở Việt xoa xoay tay, kích động đáp: "Không thành vấn đề. Ông chủ, trong vòng hai ngày tôi có thể phác thảo sơ bộ cho anh, anh có thể miêu tả cảnh tượng cụ thể hơn không?"

Thuyền buồm nhỏ nói: "Khung cảnh chật hẹp tối tắm, kinh khủng, xung quanh là những bức tường treo lủng lẳng đầu lưỡi con người. Những chiếc lưỡi vừa rút ra vẫn đang nhỏ máu."

Sở Việt: "..."

Lưỡi?

Lưỡi người bị rút ra treo trên tường, còn nhỏ máu?

Con ngươi của Sở Việt dần giãn ra, chẳng lẽ ông chủ là biến thái!