Tín ngưỡng Phật pháp Tượng Hùng chú trọng tế thế cứu nhân, đạo người hướng thiện, tu hành đến đại viên mãn.
Sau khi họ chết, cơ thể được đặt trên Đài Thiên Táng, đầu, xương sống, tứ chi... Từng khúc xương bị đập nát, mỗi miếng thịt bị lóc sạch.
Cuối cùng các tăng nhân sẽ đốt lửa làm lễ, gọi kền kền đến mổ thi thể, hoàn thành bước cuối cùng của lễ tang.
Tăng nhân cho chúng nó ăn xương trước, rồi cho ăn thịt, bảo đảm chúng nó ăn sạch sẽ thi thể, nội tạng, óc cũng bỏ qua.
Dùng cơ thể nuôi chim được coi là công đức vĩ đại. Không những trao tặng sinh mạng về thiên nhiên, mà còn đảm bảo chim ăn no sẽ không tấn công người hành tẩu hoang mạc.
Ngoài ra, con người sau chết vẫn có thể tu công đức, linh hồn được lên Thiên giới.
Thiên táng chú trọng hiến tế toàn bộ cơ thể. Như vậy vấn đề là... Vì sao một chỗ như Đài Thiên Táng Đài cố tình giữ lại phần đầu, tích lũy chồng chất thành ba bức tường xương khô?
Lại nhìn một lượt sân viện không lớn không nhỏ, Đoạn Dịch nhìn Minh Thiên, trả lời vấn đề hắn vừa hỏi. "Kế tiếp tất nhiên là tìm lạt ma hỏi chuyện về bí mật tường xương khô. Em biết bên trong có nguy hiểm chết người gì không? Lát nữa nhớ trốn sau lưng tôi."
Minh Thiên nhìn Đoạn Dịch: "Anh thấy đấy, em có lều riêng. Cho nên chức vị của em không phải tiểu binh bình thường. Em có quyền điều binh. Nếu nơi này có bất thường, là em bảo vệ anh mới đúng."
"Thì ra Tiểu Thiên chúng ta là tiểu tướng quân?" Đoạn Dịch cười cười, quay đầu nhìn ba căn phòng có vẻ bình thường, nghiêm túc lên, "Ban đầu chúng ta tưởng nhà tù nằm bên chỗ tướng quân. Ai ngờ nhà tù ở bên cạnh tường xương khô. Có lẽ tăng nhân ngược lại là phe "người sói"..."
Có lẽ Boss là tăng nhân, chứ không phải tướng quân.
Điều này Đoạn Dịch nhìn ra, mà khi nhìn thấy Bành Trình bị nhốt ở đây, mấy người Hồng Hiền cũng đoán ra.
Mắt thấy Đoạn Dịch muốn đi tìm tăng nhân, Hồng Hiền gọi anh lại: "Này, từ từ. Anh đừng có ỷ y đi chọc tăng nhân. Chúng ta bàn bạc cái đã."
"Sắp tối rồi. Còn chậm trễ nữa, không tính thần chức dùng kỹ năng, đến giờ vote sẽ mất một người, buổi tối người sói cắn một cái, nhân số lập tức sụt hai người, tiến độ thăm dò sẽ bị ảnh hưởng nặng." Đoạn Dịch nói, "Sắp vào đêm thứ hai, thời gian không còn nhiều, mau tranh thủ thời gian tìm manh mối."
Lấy ra một cây dù đen cầm trong tay, Đoạn Dịch bổ sung một câu: "Cậu lo lắng thì không cần đi theo."
Hồng Hiền cười lạnh: "Anh nói chuyện buồn cười nhỉ. Anh chọc Boss nổi điên, chúng tôi đều dính nạn hết đấy!"
Nghe Hồng Hiền nói, Bạch Tư Niên tiến lên một bước: "Ý kiến bất đồng, biểu quyết đi. Vừa rồi trên đường lúc đi tới đây, tôi thấy bên đường có vài tiểu thương. Biết đâu bọn họ biết một ít manh mối. Đoạn Dịch nói đúng, chúng ta cần tranh thủ thời gian điều tra. Người chơi không dám ở đây hỏi thăm tăng nhân, có thể đi tìm tiểu thương. Mọi người chia làm hai nhóm."
Hồng Hiền nheo mắt nhìn Bạch Tư Niên. "Vậy cậu theo bên nào?"
Bạch Tư Niên nói: "Tôi khá tò mò về tăng nhân. Tôi ở lại chỗ này."
Đoạn Dịch tò mò người chơi khác sẽ chọn như thế nào, lập tức nghiêng người nhìn những còn lại người.
Hồng Hiền giơ lên tay dẫn đầu đi hướng cửa Tây. "Tôi đi đây, không phải tôi nhát gan sợ phiền phức gì đâu nhé. Tôi cảm thấy trong trò chơi này, tự nhận biết thực lực bản thân là việc rất quan trọng. Số 7 có thân thủ tốt, anh ta dám chính diện đối đầu Boss, đó là chuyện của anh ta. Chúng ta không giỏi đánh nhau, vậy thì làm việc khác. Tôi thấy số 5 nói đúng đó, tiểu thương cũng là nguồn thông tin cần khai thác. Ai muốn đi chung với tôi thì qua đây."
Đoạn Dịch vô cùng khinh thường loại người như Hồng Hiền.
Nhưng Đoạn Dịch không thể không thừa nhận, lời hắn ta nói không sai.
Thời điểm đối mặt với khốn cảnh, bản thân nhận rõ thực lực của mình và tìm đúng vị trí đứng, là rất quan trọng. Trong một đội ngũ, phải có người dám chạy phía trước, và cần có người ở phía sau làm hậu phương. Trong trò chơi đoàn đội, không thể thắng chỉ bằng sức của một người, mà cần dựa vào sự tin tượng và hợp tác.
Đoạn Dịch hiểu rõ trong lòng, nếu lát nữa phải đánh nhau với tăng nhân, tất cả mọi người đều ở lại ngược lại sẽ làm vướng tay vướng chân anh.
Cho nên sau khi Đoạn Dịch nghe Hồng Hiền nói xong, anh bổ sung: "Cậu ta nói không sai. Mọi người lượng sức mà làm, lựa chọn nhiệm vụ phù hợp với mình. Đây không phải vấn đề theo phe ai hoặc mọi người tin Hồng Hiền và tôi hay không, mà chỉ là phân công hợp tác. Hỏi thăm tiểu thương hay tăng nhân, đều cực kỳ quan trọng."
Nghe Đoạn Dịch nói như vậy, tựa hồ Bạch Tư Niên có nhận thức mới về anh, ánh mắt tìm tòi nghiêm cứu dõi về phía anh, trong mắt không tự chủ được toát ra chút khâm phục.
Đoạn Dịch không chú ý cậu ta, chỉ yên lặng chờ đợi người chơi lựa chọn.
Người đầu tiên đi theo Hồng Hiền là Thư Dung Dung.
Vừa mỉm cười đi hướng cửa Tây, Thư Dung Dung vừa nói: "Hy vọng lần này chúng ta vẫn tiếp tục hợp tác vui vẻ."
Hồng Hiền thành thạo hất tóc nhìn cô ta: "Chúng ta khi nào mà chả ăn ý với nhau."
Sau Thư Dung Dung là số 3 Đồng Niệm đi đến chỗ Hồng Hiền.
Cô không chỉ đi qua một mình, còn kéo theo Đậu Sương. "Chúng ta đi tìm tiểu thương đi. Chúng ta không biết đánh nhau, làm việc trong khả năng cho phép thôi."
"Ừ... vậy đi. Chúng ta ở lại chỉ tổ vướng víu." số 2 Đậu Sương nhìn về phía Đoạn Dịch, hơi chần chừ, "Chúng tôi đi tìm tiểu thương hỏi thăm tin tức."
"Đi đi. Không cần lo lắng bên chúng tôi." Đoạn Dịch gật đầu, Đậu Sương nuốt ngụm nước miếng, lúc này mới thật sự đi theo Đồng Niệm.
"Khụ khụ, các cô gái đi gần hết... Một mình Hồng Hiền không bảo vệ được bọn họ. Từ từ đợi tôi."
Người nói lời này là Hồ Tấn.
Sau Thư Dung Dung, Đồng Niệm, Đậu Sương, hắn ta là người thứ tư đi theo Hồng Hiền.
Đoạn Dịch nhẩm tính, Hồng Hiền và Thư Dung Dung chắc hẳn đều là người tốt. Số 2 số 3 một trong hai có sói; số 6 Hồ Tấn khả năng cao là sói.
Nhóm Hồng Hiền có số lượng người tốt và người sói cân bằng.
Nhưng trong lòng Đoạn Dịch có dự cảm không tốt.
Không nói số 6 Hồ Tấn, ngược lại anh không yên tâm về số 2 và số 3.
Ổ Quân Lan cũng lo lắng giống Đoạn Dịch.
Một lát sau, cô đứng ra, nói với Đoạn Dịch: "Tôi đi theo xem sao."
"Nhưng cô..." Đoạn Dịch hơi lo lắng cho cô.
Lúc này số 9 Vân Hạo trong vai dân buôn mở miệng nói: "Tôi cũng đi. Bảy người hẳn là không sao."
Thế là nhóm bảy người chơi Hồng Hiền tạm thời rời đi, trong sân chỉ còn người chơi Đoạn Dịch, Bạch Tư Niên, Phương Đông Vũ.
Sắc trời tối dần, hoàng hôn rải trên đầu lâu, mạ một lớp màu đỏ.
Đường ranh giới bức tường chia tách ánh hoàng hôn và bóng đêm. Những cái đầu nhuộm đỏ như bị tạt máu, hốc mắt trống không nhìn về phía người chơi như lộ ra ai oán vô tận.
Ánh mắt dừng trên chúng một lát, Đoạn Dịch và Minh Thiên đóng vai tiểu binh liếc nhau, bước đến gần một gian phòng cũ kỹ, gõ cửa ba lần.
Tiếng đập cửa vang lên, âm thanh niệm kinh tạm ngừng.
Một người ăn mặc trang phục lạt ma màu nâu đỏ đi ra, kinh ngạc nhìn nhóm Đoạn Dịch, tự hỏi vì sao bọn họ tới nơi này.
Cuối cùng lạt ma đặt ánh mắt trên người Minh Thiên. "Bên tướng quân có gì phân phó sao?"
Minh Thiên nói: "Không phải. Họ là khách quý từ Hoa Quốc được Vương phi mời đến. Bọn họ sẽ tham gia lễ tang Vương phi, tôi dẫn họ đi dạo khắp nơi, đi ngang qua nơi này nên dẫn họ vào nhìn xem."
"Lễ tang Vương phi? Ôi, đúng rồi..." Lạt ma này nói, "Vương phi nói mình sống không quá bảy ngày. Mấy ngày gần đây chúng ta bận chuẩn bị lễ tang cho vương phi."
Trong lúc Minh Thiên và lạt ma nói chuyện, Bạch Tư Niên đi đến bên cạnh Đoạn Dịch, nói: "Không phải lạt ma tối hôm qua tôi gặp."
Nghe vậy, Đoạn Dịch nhíu mày cẩn thận quan sát lạt ma trước mặt.
Hình thể hơi béo, hai bên trên má đặc biệt nhiều thịt, đôi mắt cong tròn, cả người như phật Di Lặc.
Đoạn Dịch hỏi hắn ta: "Xin hỏi nơi này tổng cộng có bao nhiêu tăng nhân?"
"Ba người." Lạt ma béo vừa nói xong, phía sau hắn ta có một lạt ma khác đi ra.
Lạt ma thứ hai rất gầy và lùn, đối lập với lạt ma béo như phật Di Lặc.
Hắn ta nhìn thoáng qua Đoạn Dịch bọn họ, liền bước ra ngoài cửa phòng, đi tới góc sân. Tính cách cực kỳ lãnh đạm, coi những người còn lại như không khí.
"À, đó là tiểu sư đệ. Ta là nhị sư huynh." Lạt ma béo giới thiệu, "Đại sư huynh chúng ta tên là Đạt Quang."
Đoạn Dịch nhỏ giọng hỏi Bạch Tư Niên: "Người hôm qua cậu gặp cũng không phải tiểu sư đệ?"
Thấy Bạch Tư Niên lắc đầu, Đoạn Dịch liền biết, lạt ma hôm qua lẻn vào quân doanh là đại sư huynh của một béo một gầy: Đạt Quang.
Đoạn Dịch hỏi nhị sư huynh: "Xin hỏi Đạt Quang ở nơi nào?"
"Huynh ấy đi ra ngoài bố thí. Tiểu sư đệ đi làm cơm chiều. Thông thường tới giờ ăn cơm chiều, đại sư huynh sẽ trở về. Đúng rồi..." nhìn phía Minh Thiên, nhị sư huynh hỏi, "Các khách nhân muốn ở lại ăn cơm không?"
Minh Thiên nghe xong liếc Đoạn Dịch.
Đoạn Dịch gật đầu.
Minh Thiên liền đáp: "Có. Làm phiền."
"Không sao." Nhị sư huynh chắp tay trước ngực, ánh mắt lướt qua mọi người, cuối cùng dừng trên người Phương Đông Vũ, hắn ta nói, "Xin lỗi, nơi này không giữ nữ quyến dùng cơm."
Đoạn Dịch nghe vậy đầu tiên là nhíu mày.
Anh cảm thấy Phật chân chính bao dung không đối đãi nam nữ khác biệt. Ngoài ra, theo anh biết, nhiều nhánh nhỏ truyền bá Phật giáo không kiêng dè nữ giới, thậm chí còn có giáo lý nam nữ song tu.
Nhưng lạt ma trước mắt rốt cuộc là người như thế nào, Đoạn Dịch chưa rõ ràng lắm, anh chỉ có thể tạm thời kiềm chế nghi vấn.
Nghe lạt ma nói xong, Phương Đông Vũ tỏ vẻ tiếc nuối. "Tôi rất muốn ở lại nghe ngóng tình huống nơi này. Nhưng quy định như vậy... Tôi đi trước. Nhóm bọn họ chắc là chưa đi xa, tôi qua chỗ bọn họ!"
"Được." Đoạn Dịch nói, "Cô đi đường cẩn thận."
"Ừ. Tôi sẽ. Hẹn gặp lại mọi người buổi tối." Phương Đông Vũ vẫy tay với họ, lại tò mò nhìn Minh Thiên, mới xoay người đi hướng Tây Môn.
·
Cùng thời gian đó, cách tường xương khô và Đài Thiên Táng khoảng hai trăm mét về phía Nam.
Hoàng hôn trên sa mạc đỏ như đốt lửa, thiên địa ngập màu đỏ rực.
Có một tăng nhân mặc đồ đỏ từ sâu trong sa mạc đi tới, tay phải cầm Phạn châu, miệng tụng kinh văn. Hắn ta bước đi thong thả, kiên định, lại lộ ra sự xa cách. Hắn như thể không thuộc về trần thế, chỉ là khách qua đường trong thiên địa.
Lúc này có một người đang ngồi uống nước trên tảng đá ven đường.
Ban ngày vào thành bán đồ kiếm ít tiền, thấy sắc trời nhá nhem tối, hắn ta bèn chạy về nhà. Hắn ta không ngờ nửa đường ngồi nghỉ ngơi lại nghe thấy tiếng tụng kinh.
Buông ấm nước, người qua đường giương mắt nhìn thấy tăng nhân, lập tức kinh ngạc trừng lớn mắt.
... Tăng nhân đi tới từ hoàng hôn, chân đạp lên sa mạc, nhưng giày không dính một hạt cát. Tăng nhân như bay trên sa mạc, chứ không phải đi đường.
Kinh văn được niệm từ miệng tăng nhân, rõ ràng khoảng cách cách xa người qua đường, nhưng âm thanh như vọng ngay bên tai hắn ta, cứ như là trời giáng phật hiệu.
Trong mắt người qua đường, điều thần kỳ nhất là hắn ta thấy sa mạc dưới chân tăng nhân nở hoa.
Mỗi khi tăng nhân nhấc chân, nơi bước chân đi qua liền nở một đóa hoa màu đỏ.
Đóa hoa tinh tế đa cánh, quanh thân không cành lá.
Tăng nhân từ phía chân trời đi tới, hoa đỏ màu máu nối dài đến tận đường chân trời.
Chẳng lẽ mình nhìn thấy Lạt Ma?
Người qua đường vui sướng kích động mà đứng lên, quỳ xuống mặt hướng tăng nhân áo đỏ.
Chờ tăng nhân đi ngang qua bên người, hắn ta thành kính bái lạy ba cái, giơ tay kéo lấy tăng bào. "Lạt Ma, trời sắp tối. Ngài cần ta cầm đèn không?"
Tăng nhân áo đỏ chỉ cười: "Không cần. Ta là người mù. Vốn đã không thấy."
"Thế, thế..." Người qua đường kích động, nói năng lộn xộn, "Xin hỏi hoa nở dưới chân ngài là hoa gì?"
"Ngươi có thể nhìn thấy hoa dưới chân ta?" Tăng nhân hỏi như vậy.
Ngoài dự kiến của người đường người, thời điểm tăng nhân nói lời này, ngữ điệu có chút bi ai.
"Vâng, ta có thể nhìn thấy, thì, thì sao ạ?" Qua đường người hỏi.
Tăng nhân thở dài: "Đây là hoa bỉ ngạn, dẫn lối hoàng tuyền. Ngươi có thể nhìn thấy nó... Nghĩa là ngươi sắp chết."
Người qua đường kinh hãi, té ngã trên mặt đất. "Vậy, vậy phải làm sao bây giờ?! Ta... Ta làm sao bây giờ! Nhà ta còn vợ con cần ta nuôi... Ta nên làm gì bây giờ, xin Lạt Ma chỉ dẫn!"
Tăng nhân áo đỏ nâng cánh tay, chỉ một hướng. "Ta ở bên cạnh Đài Thiên Táng. Ngày mai hãy tới tìm ta, ta sẽ tính thời gian ngươi qua đời, chuẩn bị lễ tang cho ngươi."
"Ý ngài là... Ta có cơ hội đến Thiên giới?" Cánh tay người qua đường run rẩy, không biết là vui mừng hay sợ hãi.
"Đúng. Ngươi có thể thấy ta, đó là Phật duyên. Ta sẽ tự tay cử hành nghi thức thiên táng cho ngươi, để linh hồn ngươi thăng lên Thiên giới. Thân thể chỉ là vật chứa linh hồn chịu khổ chịu nạn. Tử vong không phải kết thúc, mà là bắt đầu. Chúc mừng ngươi thoát khỏi biển khổ nhân gian. Ta sẽ tiễn ngươi... Đến cực lạc."
Chờ tăng nhân áo đỏ nói xong lời này, sợ hãi trên mặt người qua đường dần dần rút đi.
Vừa rồi nghe nói mình sắp chết, hắn ta còn sợ hãi đến run lẩy bẩy. Nhưng hiện tại gương mặt hắn ta thế mà treo nụ cười mỉm.
Ánh mắt hắn ta trở nên mơ hồ, không biết là đã ngộ đạo hay bị mê hoặc.
Cuối cùng hắn ta lần nữa quỳ xuống, tay kéo góc áo tăng nhân, thành kính lạy ba cái. "Cảm ơn Lạt Ma! Cảm ơn Lạt Ma chỉ dẫn!"
·
Bên kia.
Bảy người chơi rời Đài Thiên Táng, đang trên đường về quân doanh.
Đi cuối là Thư Dung Dung, cô ta mới bị ngã, chân bị đau, giờ phút này đang ăn vạ số 3 Đồng Niệm, nhờ cô đỡ mình, bởi vậy hai người bị tụt lại phía sau đội khá xa.
Mặt Đồng Niệm lộ vẻ thúc giục. "Cô đau chân lôi kéo tôi làm gì? Tôi với cô có quan hệ tốt lắm hả?"
Thư Dung Dung cười cười, hất cằm phía trước. "Mấy người chơi đó đi tìm tiểu thương hỏi chuyện, cô có khiến bọn họ làm đâu. Cô cùng tôi lười biếng không tốt hơn à?"
Đồng Niệm mắt trợn trắng, không nói chuyện.
Thư Dung Dung hỏi cô: "Đừng nói là tại vụ Hồng Hiền nên cô có ý kiến với tôi nhé?"
Đồng Niệm lập tức nói: "Đừng nói hươu nói vượn! Tôi nhất thời bị hoa ngôn xảo ngữ của anh ta che mắt. Hiện tại ngẫm lại, tôi thấy mình đúng là mắt mù. Tôi sẽ không ngu giống số 10 Đường Hiểu."
Thư Dung Dung cười nói: "Được được, không ngu là tốt. Nói thật... Giữa cô và số 2, có một người là sói nhỉ? Tôi khá tò mò, khi các cô thuộc hai phe đối lập, cô sẽ làm thế nào?"
Đồng Niệm cứng mặt nhấp miệng không hé miệng, Thư Dung Dung chọc mặt cô. "Em gái nhỏ à, đừng xụ mặt với chị nha. Ừ, có lẽ cô không thích tính cách của tôi. Nhưng tôi đâu có biện pháp. Cô biết vì sao tôi thành như vậy không? Bởi vì tôi cũng bị chị em tốt lừa gạt. Cô có muốn..."
Thư Dung Dung ngữ khí nghiêm túc bị Đồng Niệm ngắt lời. "Cô có nghe thấy tiếng niệm kinh không?"
"Tiếng niệm kinh? Ở sân vừa nãy có người niệm kinh. Nhưng chúng ta rời đi đã lâu, nào có người niệm kinh?" Thư Dung Dung kinh ngạc hỏi, "Có phải nghe lầm không?"
"Không, không phải ở sân." Sắc mặt Đồng Niệm trắng bệch, "Tôi có cảm giác tiếng niệm kinh vang ngay bên tai..."