Nhan Tổng, Chúng Ta Kí Hợp Đồng Đi!

Chương 10



Nhan Lục Tần mất kiên nhẫn liền quát lớn: "Cô bị cái gì thế? Có ngậm miệng lại không hả?"

Lý Y Nhiên tự lau nước mắt cho bản thân mình, đôi mắt đỏ hoe của cô nhìn anh vô cùng ấm ức, "Anh... anh lớn tiếng với tôi!"

Cô lại khóc tiếp. Nhan Lục Tần cạn ngôn trước lời đáp trả của cô. Quả thật từ trước đến nay anh chưa từng phải an ủi hay nói lời ngon mật ngọt với ai. Đến cả Phúc Hạo cũng hiểu được cái khó sử này của anh. Cơ mà lâu lâu mới có cơ hội khịa sếp thì phải tận hưởng tới cùng chứ!

Phúc Hạo nhìn anh cùng với điệu cười gian nanh, "Rốt cuộc giám đốc đã nói gì với phu nhân vậy? Anh thực sự lớn tiếng mắng phu nhân sao?"

Nhan Lục Tầm càu mày, "Tôi đã nói là tôi không làm gì hết mà! Sao cứ phải để tôi nói lần thứ hai thế nhỉ?"

Phúc Hạo lại hỏi tiếp: "Thế anh đã thử an ủi phu nhân chưa?"

Giọng anh càng gắt gỏng hơn, "Đương nhiên là rồi! Tôi nói cô ta im đi, mà cô ta có chịu im đâu!"

Không hổ danh là một bá đạo tổng tài, không những mắc bệnh sạch sẽ nặng mà còn bị mù quáng trên con đường tán gái. Phúc Hạo cũng phải chấp hai tay lạy anh một lạy.

"Nhan tổng ơi, làm gì có ai đi dỗ người khác lại chửi thẳng vào mặt người ta như thế!"

Khuân mặt anh ngây ngốc nhìn cậu ta một cách khó hiểu, "Hả? Như vậy mà là chửi á hả?"

Lúc này, Phúc Hạo chỉ muốn tiến đến đập thẳng vào đầu sếp mình một phát để giúp anh ta thông não một chút. Giám đốc cao lãnh của anh xứng đáng nhận được một vé đăng xuất về thế giới không có con gái. Tốt nhất là độc thân tới già, lấy vợ làm gì cho khổ đời con gái người ta.

Lý Y Nhiên cảm thấy mình khóc hơi lố, bèn chấn an lại tinh thần, không cho nước mắt chảy ra nữa. Cô từ từ đi về phía giường bệnh của mình dùng loa thông báo để gọi bác sĩ lên băng bó vết thương đã bị rách giúp cô. Chứ đứng đợi tên ngốc Lục Tần kia thì có mà mất máu tới chết.

Lúc này, Nhan Lục Tần mới nhìn thấy tấm lưng của cô đã thấm đậm một màu đỏ tươi của máu. Sắc mặt cau có vừa rồi liền thay đổi một cách nhanh chóng. Bây giờ trên khuân mặt của anh hiện rõ nét lo âu và bồn chồn.

"Sao miệng vết thương lại rách rồi?" Anh ân cần hỏi thăm cô, giọng điệu vẫn rất lạnh lùng.

Lý Y Nhiên nghiêng đầu, liếc nhìn anh, "Không phải là do ai đó dồn tôi vào tường, xong rồi còn xé áo của tôi nữa hay sao? Không biết tên khốn nạn đó là ai nhỉ?"

"Cô... " Nhan Lục Tần tuy rất tức giận, nhưng những lời mà cô vừa nói quả thật không sai. Do anh đã quá mạnh tay với một cô gái yếu đuối như cô rồi. Mà khoan, suy đi tính lại thì có cái gì đó nó sai sai ở đây. Nhan Lục Tần liền bật lại cô:

"Rõ ràng là do cô hôn lén..."

Chưa kịp để anh nói hết câu, Lý Y Nhiên nhanh chóng bịt miệng anh lại. Dù sao chuyện này cũng không nên để Phúc Hạo biết, lỡ cậu ta mà biết thì sẽ nhìn cô với ánh mắt khó hiểu mất. Cơ mà hành động lúc này của cô cang khiến Phúc Hạo nhìn cô với ánh mắt khác hơn.

Phúc Hạo trợn tròn hai mắt nhìn cục diện diễn ra một cách bất ngờ làm anh sửng sốt đến nỗi miệng phải mở lớn. Lý Y Nhiên thấy tình hình càng ngày càng sai đi, bèn lựa lời đuổi Phúc Hạo:

"À... ờm... không như trợ lí Phúc nghĩ đâu! Anh ra ngoài một lát được không? Tôi có chuyện muốn nói với giám đốc của anh."

Phúc Hạo nắm bắt được tình hình, cậu nghĩ rằng hai người họ cần thời gian để nói chuyện tình cảm với nhau, liền biết điều, tươi cười tạm biệt hai người rồi nhanh chóng đóng cửa lại. Giờ cô mới dám thả tay mình ra khỏi miệng của Nhan Lục Tần. Nhìn mặt anh ta cau có vô cùng, giống như muốn xiên cô luôn vậy.

Lý Y Nhiên vội giải thích: "Xin lỗi, tôi không cố ý ngắt lời của anh đâu! Nhưng mà anh không nên thẳng thắn kể chuyện cho người ta như thế!"

Nhan Lục Tần ngồi xuống chiếc ghế của mình, hai tay khoanh lên trước ngực, vắt chéo chân. Ánh mắt của anh y hệt như mấy vị quan thời xưa nhìn phạm nhân. "Xin lỗi là xong chuyện sao?"

Cái ngữ điệu đáng ghét của anh khiến cô cảm thấy khó chịu, "Chứ không anh muốn sao? Dù gì anh cũng làm vết thương của trở nặng hơn mà... thì giờ coi như hai người hòa nhau đi!"

Nhan Lục Tần im lặng trong chốc lát. Có vẻ anh đang suy xét cực kì kĩ càng với từng câu nói của cô. Vài giây sau, anh không làm bộ mặt cáu kỉnh với cô nữa, mà thay vào đo là một hơi thở dài, "Thôi được, cứ coi như vừa này tôi bị "chó" cắn đi. Còn cô thì cứ coi như vừa mới bị một "lang sói" ức hiếp."

Mấy lời này của anh không khác gì đang chửi cô là "chó" cả. Ủa thế chứ "lang sói" không phải thuộc họ hàng với chó à? Lý Y Nhiên tức đến xanh mặt. Cô rất muốn đấm cho anh ta vài phát, thế nhưng đầu óc cô lại cảm thấy chóng mặt, hai mắt cũng dần nhòe đi. Cô đã ngất ngay trên giường bệnh, phạm vi máu sau lưng cô cũng càng lan rộng ra.