Ngoài cửa cô nhi viện náo nhiệt chưa từng có, giới truyền thông đã chờ sẵn ở hiện trường, camera như súng dài súng ngắn quay chụp khắp nơi, cho dù là khách khứa hay phóng viên đều tươi cười như hoa, tất cả mọi người đều phù hợp với tình cảnh này, chỉ trừ.... cái người ôm cặp cẩn thận tránh tiếp xúc với người khác kia.
"Vì sao không nói trước cho tôi biết là cậu ấy?"
Thiếu gia lạnh như băng rốt cuộc lại có lửa nóng.
Ngụy Dịch Trần bình tĩnh nói: "Ngài không hỏi."
Ánh mắt Kỷ Dao lạnh băng, gằn từng chữ một: "Đừng hòng chơi tôi như Tần Vũ Bạch."
"Không dám," Ngụy Dịch Trần hơi khom người, "Trung thành là bổn phận của quản gia."
1
Kỷ Dao cười lạnh một tiếng, "Chỉ có Kỷ Văn Tung mới tin mấy lời nói nhảm của anh thôi."
Ngụy Dịch Trần: "Kỷ thiếu, tôi làm việc cho ngài."
Kỷ Dao không muốn nghe hắn nói nhảm nữa, khi quay lại nhìn đám người, lại phát hiện bóng dáng ban nãy đã không thấy đâu nữa, hắn bước chân theo bản năng, đi được hai bước rồi đột ngột dừng lại.
Yến Song đã không còn là bạn của hắn nữa.
Đối với hắn mà nói, bây giờ Yến Song chẳng là gì cả.
Thực ra cách làm của Ngụy Dịch Trần là đúng đắn, một người chẳng căn bản chẳng là gì thì không cần phải thông báo trước cho hắn.
Ngón tay rũ bên người hơi run lên, sắc mặt Kỷ Dao lạnh lùng, khi một vị khách bước tới, hắn lại đeo khuôn mặt tươi cười dối trá mà ngay cả chính hắn cũng ghét bỏ kia lên.
Yến Song âm thầm quan sát ở một góc phía xa.
Kỷ Dao thay đổi rồi.
Sơ mi trắng bị bao bọc trong bộ vest cắt may hoàn hảo, gió có hình dạng, cũng chẳng còn tự do.
"Tiểu Song, tới rồi sao không qua đó?"
Yến Song quay đầu lại cười cười với viện trưởng đang đi về phía mình, "Đông người quá ạ."
Viện trưởng khẽ thở dài, ánh mắt đầy yêu thương và phúc hậu, "Cô biết con không thích những dịp thế này, vốn cũng không định gọi con tới."
"Không sao ạ," Yến Song nói, "Đợi lát nữa con sẽ qua."
Kỷ Dao đã nhìn thấy y, mới liếc y một cái đã giấu đầu hở đuôi mà quay mặt đi.
Thì thôi, không muốn thấy y thì y không xuất hiện nữa.
Quá là chu đáo.
1
Chuẩn một bé thụ ngoan ngoãn mềm mại đáng yêu đó.
Mãi cho đến khi buổi lễ sắp bắt đầu, sau khi Kỷ Dao ngồi xuống, chỗ ngồi dán tên Yến Song cách hắn hai ghế vẫn chưa có ai ngồi.
Do nhìn thấy hắn nên rời đi rồi? Kỷ Dao không nhịn được mà nghĩ như vậy, đôi tay giao nhau trên đầu gối hơi nắm lại, lông mi nhẹ chớp, tia sáng lạnh lẽo sắc bén lóe lên trong ánh mắt.
Ngụy Dịch Trần ngồi ở hàng sau hơi nghiêng về phía trước, "Kỷ thiếu, có cần tôi đi tìm người không?"
Kỷ Dao từ từ quay mặt lại, ánh mắt như lưỡi dao lướt qua gương mặt bình tĩnh khiêm tốn kia, "Đừng tới gần cậu ấy."
"Vâng."
Giọng điệu tĩnh như nước lặng.
Thái độ đó của hắn khiến Kỷ Dao không khỏi nhớ về đêm hôm đó.
Người này cứ vậy báo cáo cuộc sống cá nhân của mình cho chủ nhân mới bằng một sự thờ ơ tột độ.
Dưới ánh trăng trong đình viện, người đàn ông này cũng bình tĩnh như vậy mà nói về chuyện hắn cầu xin Yến Song lên giường với hắn, bình tĩnh như thể chuyện đó chẳng liên quan gì tới hắn ta.
Kỷ Dao ghét hắn, còn ghét hơn cả Tần Vũ Bạch.
Vốn dĩ hắn để Ngụy Dịch Trần đi theo bên cạnh không chỉ vì Kỷ Văn Tung ép, mà hắn còn muốn nhân đó để cảnh tỉnh chính mình.
"...... Ngại quá, cho tôi đi nhờ chút."
Giọng nói quen thuộc truyền vào tai.
Gần như ngay khi âm thanh đó truyền vào màng nhĩ, ánh mắt của Kỷ Dao cũng không khống chế được mà nhìn về phía đó.
Yến Song đã ngồi xuống.
Bóng hình mảnh khảnh của y bị chắn bởi hai người ở giữa, từ góc nhìn của Kỷ Dao, chỉ có thể nhìn thấy đôi chân dài thẳng tắp nghiêm chỉnh và đôi tay đặt trên đầu gối một cách thận trọng của y.
Một đôi tay trắng đến không thấy màu máu, nhẵn mịn đến phát sáng.
Kỷ Dao lập tức thu lại ánh mắt, ngồi thẳng rồi sửa sang lại áo khoác.
Cứ coi như không quen biết.
Đúng là hiện tại bọn họ chỉ là người dưng nước lã.
Hắn ngồi nghiêm chỉnh một lát, đột nhiên nghĩ đến gì đó mà quay đầu lại.
—— Ngụy Dịch Trần đang nhìn Yến Song.
Cách nhìn chăm chú lại thản nhiên này cứ như đang nhìn lên trời xanh hay là mặt trời vậy, tóm lại là những sự vật tồn tại tự nhiên trên thế giới này sẽ được ngưỡng vọng như vậy.
1
Kỷ Dao lạnh lùng nhìn hắn.
Ngụy Dịch Trần nhận ra, rốt cuộc thu ánh mắt lại, vững vàng nói: "Kỷ thiếu cũng không cho tôi nhìn cậu ấy sao?"
Đồng tử Kỷ Dao hơi co lại. Có gì hot? Chọt thử tra𝗻g ﹛ 𝑻𝙍u𝑀 𝑻𝙍𝐔Y𝘌𝙽.𝙑𝙽 ﹜
Nói cứ như hắn có dụ.c vọng chiếm hữu nào đó với Yến Song vậy.
1
"Anh có phân biệt được đây là trường hợp nào không?" Kỷ Dao lạnh giọng.
"Xin lỗi," Ngụy Dịch Trần thẳng thắn thừa nhận sai lầm của mình, hắn gật nhẹ đầu, làm một động tác đủ cung kính, "Chỉ là tôi không kìm được lòng mình."
Lồ.ng ngực có chút khó chịu, Kỷ Dao cũng không rõ sự khó chịu trong lồ.ng ngực lúc này có nghĩa là gì, hắn đột nhiên quay mặt lại.
Bộ dạng mất hết tự tôn thế này đúng là thảm hại tới cùng cực.
Suýt chút nữa thì hắn...... cũng rơi vào bước đường này.
Quá trình cắt băng khánh thành cũng không dài, các lãnh đạo thành phố lên nói vài lời, khen ngợi thành tích từ thiện của Kỷ thị, sau đó tuyên bố bắt đầu nghi thức cắt băng.
Chính những em nhỏ trong cô nhi viện bước ra đón khách, các em đều mặc đồng phục rất đáng yêu, lần lượt đến nắm tay từng người.
Người tới dắt Yến Song là một bé gái, đôi mắt cười cong cong, Yến Song dắt tay bé, bé còn ngọt ngào gọi một tiếng "Anh", khiến Yến Song suýt nữa không nhịn được mà ôm bé lên xoa xoa, y cười dịu dàng với bé gái, "Em tên gì vậy?"
Người dắt tay Kỷ Dao cũng là một bé gái, em nhìn thấy một người đàn ông cao lớn khí chất lạnh lùng như vậy thì hơi rụt rè, đưa tay nhưng không dám nắm, Kỷ Dao lại chủ động vươn tay, khuôn mặt lạnh lùng dưới ánh mặt trời toát ra sự dịu dàng sâu kín, cô bé lấy hết can đảm nắm lấy tay hắn, cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay đối phương, nên cũng ngọt ngào mà gọi một tiếng "Anh".
Ánh mắt Kỷ Dao nhìn về phía trước.
Yến Song đang cúi người nói chuyện với bé gái dắt tay mình, nói vài câu đã dụ được bé gái thân thiết với y.
Không tệ, rất giỏi lừa gạt.
Yến Song cảm nhận được ánh mắt hừng hực lửa giận phía sau, bình tĩnh cười thêm mấy cái với cô nhóc.
Nhìn, nhìn cái gì mà nhìn, ông đây chỉ cười với bé gái xinh xắn thôi.
Mọi người đã đứng đầy đủ trên sân khấu.
Nhiện vụ của Yến Song chính là cầm dải khăn lụa rực rỡ, người thực sự cầm kéo cắt đều là mấy ông lớn, y và Kỷ Dao cách nhau hai người, sau khi lên sân khấu y không liếc mắt qua bên kia lần nào, nhưng lại lặng lẽ nháy mắt với Ngụy Dịch Trần vẫn luôn nhìn y ở bên dưới khán đài.
Nhận được ánh mắt của y, quản gia đã lâu không gặp bình tĩnh mỉm cười với y.
Còn cười rất ngọt ngào.
Quản gia thế này là bị y hoàn toàn chơi hỏng rồi à? Hay là đang nhịn ẻ?
Hai người mắt qua mày lại đã bị Kỷ Dao thấy gần hết —— lúc đầu hắn chỉ thấy Ngụy Dịch Trần cười, liếc sang bên kia, quả nhiên Yến Song cũng đang cười.
Bàn tay cầm kéo có chút run rẩy.
Sao hai người đó có thể trắng trợn như vậy?
Nhưng chuyện này hình như cũng không liên quan gì tới hắn.
Ngụy Dịch Trần và Yến Song...... từng lên giường......
Còn hắn thì sao?
Từ đầu đến cuối, thân phận của hắn chẳng qua chỉ là một người bạn mập mập mờ mờ.
Còn là tình bạn mà hắn đơn phương tình nguyện.
1
Yến Song chẳng qua đều là lừa hắn, cứ như trẻ nít bị y dắt mũi đi vậy, dăm ba câu đã khiến hắn cho rằng họ sẽ là bạn cả đời.
"Xoẹt ——"
Chiếc kéo sắc bén đi một đường, đầu kia của tấm lụa tuột xuống, lướt qua bàn tay tựa như nước chảy, thanh thanh lạnh lạnh.
"Được rồi, tốt lắm, chúng ta đứng cùng nhau chụp một bức ảnh đi."
Ánh đèn flash dưới sân khấu lập loè liên tục.
"Xin mọi người lại gần nhau một chút."
Người trên sân khấu tự giác mà bước lại gần nhau.
Kỷ Dao hơi cúi mặt, khóe miệng đang cười, nhưng mắt lại lạnh nhạt, người xung quanh tiến gần lại, còn mang theo..... một hương cam quýt, toàn thân hắn chấn động, liếc mắt sang bên cạnh, mà ngay khoảnh khắc đó, người dường như luôn cố tình né tránh hắn cũng đang nhìn hắn với đôi mắt sáng trong veo như nước.
Trong khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, đại não Kỷ Dao như đột nhiên có tuyết rơi, giữa không gian trỗng rỗng bỗng lóe lên ánh sáng.
Sau đó Yến Song lập tức cúi đầu né tránh ánh mắt hắn.
Khóe mắt khẽ động, lông mi rũ xuống, Kỷ Dao cũng tránh đi.
Bọn họ đối diện chỉ ngắn ngủi có một giây, không, có lẽ còn chưa được một giây, nhưng lại khơi dậy cơn sóng lớn trong lòng Kỷ Dao.
...... Vậy mà hắn vẫn cứ thất thần vì đôi mắt đó.
Sau khi chụp ảnh tập thể xong, phóng viên bên dưới hỏi: "Cho hỏi ai là Yến Song ạ?"
Yến Song giơ tay, "Là tôi."
"Vâng, cậu có thể vui lòng ở lại một chút để chụp một bức với người đại diện của quỹ tài trợ Kỷ thị không?"
Kỷ Dao đang định bước xuống bên hông sân khấu bỗng nhiên dừng lại.
"Ngại quá."
"Tôi không tiện lắm."
Yến Song từ chối nhẹ nhàng nhưng kiên định.
Phóng viên này đến từ cơ quan truyền thông mà Kỷ thị "nuôi", hôm nay hắn phụ trách đưa tin tổng hợp, bức ảnh sinh viên xuất thân từ cô nhi viện và người tài trợ này rất quan trọng, hắn dùng câu hỏi là vì lịch sự, không ngờ đối phương lại từ chối, nhất thời sững sờ tại chỗ.
"Cái này......" Phóng viên có chút không biết nói gì, "Vì đâu mà cậu thấy không tiện vậy?"
Cánh tay giơ lên của Yến Song chậm rãi buông xuống.
Đã có người bắt đầu chú ý tới chuyện này.
Trên sân khấu phủ đầy dải lụa đỏ tươi, người xung quanh đều đã giải tán, Yến Song đứng đó một mình, áo trắng quần đen, mỉm cười nhẹ nhàng, "Là vấn đề cá nhân của tôi."
"Yến tiên sinh......" Phóng viên cau mày định nói thêm gì đó, Kỷ thiếu đang ở bên hông sân khấu bỗng quay lại, sải bước tới bên cạnh người tên Yến Song kia.
Kỷ Dao tới gần, bả vai Yến Song hơi run lên vì giật mình, ngay sau đó cũng bình tĩnh lại, ánh mắt nhìn qua khán đài một lát, sau đó quay người định đi.
"Có gì mà không tiện?"
Giọng nói lạnh nhạt của Kỷ Dao khiến bước chân y ghim tại chỗ.
Trên sân khấu, mọi người đều đã xuống hết để tiếp nhận phỏng vấn riêng, chỉ còn lại hai người, cứ như nhường lại sân khấu cho mình họ.
Phóng viên dưới khán đài nhạy bén phát hiện không khí giữa hai người không bình thường, bệnh nghề nghiệp phát tác mà giơ máy ảnh lên, bả vai lập tức bị vỗ nhẹ.
Phóng viên quay đầu lại, người đàn ông đeo kính nói với giọng điệu quyết tuyệt: "Đừng chụp."
Yến Song quay qua nhìn Kỷ Dao, vẻ mặt cũng trở nên lạnh lùng, y nói rõ ràng: "Tôi không xứng."
"Người như tôi, làm sao mà xứng chụp ảnh chung với Kỷ thiếu cao quý chứ?"
Kỷ Dao hờ hững nhìn y, cũng không yếu thế, đẩy vấn đề trở lại, "Cậu là người thế nào?"
"Tôi là người thế nào á?" Yến Song lặp lại câu hỏi của hắn, hai mắt nhìn Kỷ Dao chằm chằm, khóe miệng nhếch lên một độ cong quật cường, "Tôi là người không biết đàn dương cầm, cũng không biết vẽ tranh, cái gì cũng tệ, không xứng đứng chung một chỗ với cậu."
Y nói xong thì liền xoay người đi, bước chân nhanh như bay, không để lại cho Kỷ Dao con đường nói tiếp.
Phóng viên bên dưới nhìn mà ngu người, hai người kia...... đang cãi nhau à?
Nghe giọng điệu thì hình như hai người còn quen nhau?
Không đợi anh ta hiểu rõ, đại thiếu gia vẻ mặt u ám trên sân khấu cũng bước xuống, đi nhanh về hướng sinh viên kia rời đi.
"Chớ nên nói lung tung," người đàn ông vỗ bả vai anh lại vỗ thêm một cái, giọng điệu ngầm cảnh cáo, "Hiểu chưa?"
Phóng viên đang sững sờ ngơ ngác nói: "Hiểu, hiểu rồi ạ."
Cô nhi viện có kết cấu rõ ràng, không có khu nào đường xá khúc khuỷu, Kỷ Dao lập tức đuổi kịp Yến Song ở khu vui chơi mới xây lại.
"Đứng lại ——"
Người bị hắn đuổi theo càng bước nhanh hơn.
"Tôi nói cậu đứng lại ——"
Yến Song đứng lại, quay đầu lại hung hăng liếc Kỷ Dao.
"Cậu là ai chứ? Sao tôi phải nghe lời cậu?"
Kỷ Dao đã tới gần, Yến Song lập tức lùi về sau nửa bước.
Hai người giằng co ở khoảng cách không xa không gần.
Kỷ Dao chỉ theo bản năng mà đuổi theo, tới khi đuổi kịp được thật lại không biết phải nói gì.
Nói gì giờ?
Nói gì đi nữa cũng chẳng để làm gì.
Những chuyện mà Yến Song đã làm đều là chuyện ván đã đóng thuyền.
Hắn cũng đã một đao chặt đứt quan hệ với y rồi.
Cho nên...... sao hắn lại muốn đuổi theo?
Yến Song nhìn hắn một cái, mím môi, xoay người đi.
"Đứng lại ——"
Y vừa đi, Kỷ Dao lại lạnh giọng ngăn y lại.
Lần này Yến Song không nghe hắn nữa, bước chân càng ngày càng nhanh.
Kỷ Dao bước nhanh mấy bước, đuổi kịp rồi lại duỗi tay theo bản năng.
"Bộp ——"
Cánh tay vươn ra bị người hất đi.
"Đừng chạm vào tôi!"
Yến Song mở to mắt, bên trong dường như đã rớm nước.
Bàn tay Kỷ Dao nắm trong không trung, sau đó cũng buông xuống, "Cậu nghĩ nhiều rồi, tôi cũng không muốn chạm vào cậu."
"Tôi đi đây."
"Tùy cậu."
"Cậu đừng đi theo tôi."
"......"
Kỷ Dao im lặng, hắn cũng không muốn thế, chân nhanh hơn não, gần như đã vượt khỏi khống chế của hắn.
"Cậu đừng đi theo tôi," Yến Song lặp lại, đôi mắt kia đã tràn ngập sương mù, "Cậu cứ thế...... sẽ khiến tôi có ảo giác."
"Ảo giác gì?"
Cổ họng hoàn toàn không chịu khống chế, tự động mà tiếp lời.
Kỷ Dao nhìn y, muốn kết thúc cuộc đối thoại vô nghĩa này, nhưng trong lòng lại chờ mong Yến Song nói tiếp.
Yến Song mím môi, khóe miệng yếu ớt cong lên.
"...... Kỷ Dao, cậu thấy thế là hay à?"
"Đúng, tôi thừa nhận tôi không giỏi giang bằng Tần Khanh, cũng không sạch sẽ được như cậu ta, căn bản không xứng để so sánh, cậu còn gì không hài lòng nữa? Rốt cuộc cậu còn muốn tôi thế nào!"
Nói đến câu cuối cùng, Yến Song gần như không kiềm chế được cảm xúc của mình nữa mà gào lên.
Dòng thủy triều dâng lên trong lồ.ng ngực, bàn tay buông bên người yên lặng nắm chặt, Kỷ Dao nhìn đi chỗ khác, rồi lại nhìn trở về, một đi một về, vẻ mặt hắn dường như đã bình tĩnh lại, "Tôi không có gì không hài lòng, cậu nói rất đúng."
Sương mù trong mắt rốt cuộc hóa thành thực thể, ngay trước khi rơi xuống lại bị cưỡng ép quay về.
"Ngài vừa lòng là được."
Yến Song nở một nụ cười không có ý cười, "Hy vọng sau này ngài đừng nói chuyện với tôi, đừng nhìn tôi, cũng đừng đuổi theo tôi như vậy nữa, được không?"
Y ngẩng đầu, vẻ mặt quật cường giữ lại một chút tôn nghiêm cuối cùng.
Kỷ Dao lẳng lặng nhìn gương mặt kia, gió đưa tới hương cam quýt nồng đậm quẩn quanh bên người hắn.
Hắn lạnh nhạt nói: "Không được."