Bác sĩ Thích đang nghỉ ngơi trong văn phòng." Trợ lý vô thức hạ giọng xuống.
Yến Song cũng phối hợp mà nói nhỏ, "Anh ấy nghỉ bao lâu rồi ạ?"
"Mới một tiếng thôi," trợ lý nói, "Mệt quá nên phẫu thuật xong, cơm cũng không buồn ăn, tới văn phòng nằm trước."
Yến Song "Ồ" một tiếng, "Vậy nhà ăn còn cơm không ạ?"
Trợ lý lập tức lấy một hộp cơm giữ nhiệt từ dưới bàn làm việc, "Mua rồi đây."
Yến Song nhận lấy, ngửi thử, "Trứng xào cà chua?"
Trợ lý gật gật đầu, "Mỗi khi bác sĩ Thích kiệt sức, khẩu vị cực kỳ kém, món này thì còn có thể miễn cưỡng cho vào miệng."
Yến Song cảm thấy có khi hôm nay mình tới đây uổng công rồi, Thích Phỉ Vân đã sắp bị mấy ca phẫu thuật liên tục ép khô, làm gì còn chỗ cho y biểu diễn nữa.
Thôi, coi như là bảo dưỡng công cụ, phải đến nhìn Thích Phỉ Vân ăn cơm nghỉ ngơi mới được.
Yến Song nhẹ nhàng đẩy cửa văn phòng ra, vừa nhìn đã thấy mũi chân gác trên sô pha đối diện cửa, suýt nữa thì y phì cười, thế mà Thích Phỉ Vân lại đi một đôi Crocs.
Thầy Thích đoan trang điềm tĩnh và một đôi Crocs..... Yến Song vuốt cằm, từ trên cao nhìn xuống đánh giá Thích Phỉ Vân đang ngủ, hình như trông còn khá hợp.
Đang lúc Yến Song do dự có đánh thức hắn hay không, thì hàng lông mi dày đã mở ra để lộ đôi mắt màu xám khói, nhìn Yến Song một cái, dừng một chút rồi lại nhắm lại.
Yến Song: Á...... thế...... không được thật à? Nhìn thấy y cũng chẳng phản ứng gì.
Yến Song lắc đầu cảm thán, xoay người đi đóng cửa văn phòng. Tới khi y quay mặt lại, Thích Phỉ Vân đã ngồi dậy khỏi sô pha, ngồi thẳng thắp, mặt không có biểu cảm gì, dọa cho Yến Song nhảy dựng lên, suýt chút nữa thì ném cặp lồng trong tay
"Đậu má, thầy Thích, người doạ người, hù chết người."
Thích Phỉ Vân ngồi trên sô pha, ánh mắt vẫn hơi đờ đẫn, "Em đã đến rồi."
Yến Song gật gật đầu, y xách cặp lồng bước tới, "Ăn chút gì đi, trợ lý của anh nói hiện tại anh chỉ nuốt trôi cái này."
Mắt Thích Phỉ Vân dừng lại trên cặp lồng y cầm trên tay, hắn nhẹ nhàng nhắm mắt, khi mở ra lại thì đã khôi phục dáng vẻ bình thường."
"Ừ, thầy Thích, không ngờ anh thích ăn món gia đình thế này đấy," Yến Song ngồi xuống, đặt cặp lồng lên chiếc bàn trà trước mặt rồi mở ra, "Với cả sao anh lại đi cái dép này?"
Thích Phỉ Vân cúi đầu nhìn thoáng qua chân mình, ngắn gọn nói: "Làm phẫu thuật nên đi dép lê."
Yến Song "À" một tiếng, "Hợp với anh lắm."
Thích Phỉ Vân không nói gì, hắn duỗi tay lấy cái thìa bên cạnh, Yến Song thấy tay hắn thì lập tức ngăn cản: "Anh đừng động đậy.".
Thích Phỉ Vân nhìn về phía y.
Yến Song nói: "Tay anh đang run."
Thích Phỉ Vân lại cúi đầu nhìn qua bàn tay mình, hắn hơi nhíu mày, "Dạo này thể lực tuột dốc rồi."
Yến Song lo lắng sốt ruột hỏi: "Thầy Thích, có phải buổi tối chúng ta giao lưu thường xuyên quá không?
Đối với thân thể của tra công, y vẫn luôn yêu quý —— chỉ bao gồm tra công chưa làm xong cốt truyện.
Thích Phỉ Vân nhàn nhạt nói: "Sau khi bụng bị thương thì ít vận động."
Yến Song thở phào, "Tốt rồi tốt rồi, không mâu thuẫn với nhau là được, nào nào, ngồi đi, em đút anh."
"Không cần."
"Thiệt là, đừng khách sáo," Yến Song dứt khoát cầm cái thìa, xúc một thìa to, "Nếu anh vẫn lăn tăn thì trả em tiền công, bằng y tá bệnh viện anh là được rồi, nào, a —— bé cưng há miệng nào ——"
"Bé cưng" ngồi yên đoan chính, không hề có ý định há mồm.
Yến Song cúi mặt xuống, ngay sau đó cười xấu xa, "Cục cưng, vậy là muốn em dùng miệng đút cho anh à?"
Thích Phỉ Vân: "Được thôi."
Yến Song: "......"
Không đỡ được.
Trong mắt Thích Phỉ Vân vụt qua một ý cười mờ nhạt, vững vàng rút chiếc thìa từ tay Yến Song ra, "Tôi tự ăn."
Yến Song ngồi bên cạnh hắn, chống má xem hắn ăn cơm, vừa nhìn vừa nói: "Thầy Thích, anh phục hồi nhanh ghê ha."
Thích Phỉ Vân không nói gì, miệng hắn đang ăn thong thả đều đều. Y như trợ lý hắn nói vậy, nhìn có vẻ rõ ràng chẳng muốn ăn uống, chẳng qua ăn gì đó để bổ sung thể lực mà thôi.
Gần như kiểu vô cảm nhét đồ ăn vào dạ dày vậy, Yến Song rất tinh ý rót cho hắn một ly nước ấm, "Uống nhiều nước ấm chút."
Thích Phỉ Vân uống một ngụm, suýt nữa thì tưởng mình uống nhầm dung nham.
Bình tĩnh như thường đặt ly bước xuống, hắn nói: "Đêm nay tôi muốn ở lại bệnh viện trực ban."
Yến Song giận dữ ra mặt, "Chẳng phải hôm qua anh mới trực đấy mà?"
"Lúc tôi nghỉ ngơi, các đồng nghiệp đã giúp tôi rất nhiều ca."
"...... Vậy cũng đâu trách anh được, anh cũng bất đắc dĩ mà."
Thích Phỉ Vân lắc ly nước, không đáp lại.
Yến Song sốt ruột, y thực sự sốt ruột rồi.
Y cứ tưởng mình đã sắp xếp mọi thứ hoàn hảo, nào biết sẽ có chuyện ngoài ý muốn đột nhiên xảy ra chứ.
"Thế......" Yến Song bắt lấy cánh tay Thích Phỉ Vân, vô cùng đáng thương nói, "Em làm sao bây giờ?"
Thích Phỉ Vân nhìn xuống, Yến Song lập tức bĩu môi chớp mắt.
"Em đói khát lắm à?" Thích Phỉ Vân nhàn nhạt hỏi.
Yến Song: Ôi chao, cha nội này thù dai thật đấy.
Yến Song không hề thấy hổ thẹn, gật đầu lia lịa.
Thích Phỉ Vân cúi đầu thổi hơi nóng trong ly nước, nhấp một ngụm, chậm rãi nói: "Bệnh viện có camera ở khắp nơi."
Yến Song: Đù, lần trước quả nhiên là sợ theo dõi!
Yến Song đã có chuẩn bị từ trước, "Chúng mình có thể vào xe của anh mà."
Thích Phỉ Vân dừng một chút, sau đó quay mặt qua nhìn Yến Song, thấy mặt Yến Song đầy vẻ đắc ý kiểu "Xem anh còn lấy cớ thế nào", hắn nói: "Sao cứ phải là tôi?"
"Tay quyền anh cách vách cũng không khác lắm mà."
Thích Phỉ Vân cúi đầu tiếp tục thổi hơi nóng trong ly nước.
Yến Song nghĩ thầm làm tâm lý học hệ gian lận đúng là thánh giả đò, nhưng y đã thấu cách đối phó với Thích Phỉ Vân từ lâu rồi.
Kể cả giờ Thích Phỉ Vân có mạnh miệng, có làm bộ làm tịch mỉa mai y, thì thích y chính là thích y, hắn có thể múa rìu qua mắt y chắc?
Yến Song ôm cánh tay hắn, gương mặt dán lên tay hắn, dùng giọng điệu ngọt ngào nói, "Chồng à~ người ta chỉ thích kiểu mặt người dạ thú như anh thôi mà."
"Mặt người dạ thú?" Thích Phỉ Vân nhàn nhạt lặp lại.
Yến Song chỉ vào ngăn tủ phía sau bàn làm việc của hắn, "Thầy Thích, anh thành thật đi, có phải ngăn tủ khoá kia chứa rất nhiều thứ mờ ám lắm đúng không?"
Thích Phỉ Vân liếc sang nhìn khuôn mặt Yến Song.
Yến Song đắc ý nói: "Anh muốn hỏi làm sao mà em biết được chứ gì?"
Thích Phỉ Vân không nói gì, yên lặng chờ Yến Song chuẩn bị thốt lời giật gân.
"Bởi vì em cũng có một ngăn tủ nhỏ vậy á." Yến Song cười híp mắt.
"Thế à?" Thích Phỉ Vân nhàn nhạt hỏi.
Yến Song tiếp tục bổ sung, "Có muốn mình chọn hai thứ lên xe chơi không?"
"Em chắc chứ?"
"Đương nhiên, sợ thì sao mà vui."
Thích Phỉ Vân xoay mặt đi, giấu kín nụ cười thoáng qua trên khoé miệng, "Chìa khoá ở ngăn kéo thứ ba bên trái".
"Oke chồng yêu~" Yến Song nhảy lên, cấp tốc lao tới phía sau bàn làm việc, lập tức tìm thấy chìa khoá trong ngăn kéo. Chìa khoá nằm một mình ở đó, rất dễ thấy, Yến Song ngẩng đầu nhìn Thích Phỉ Vân.
Thích Phỉ Vân vẫn đang uống ly nước y rót cho kia, ly nước được nâng lên, chỉ để lộ đôi mày thâm thúy mà điềm tĩnh.
Yến Song nghĩ thầm cứ giả vờ đứng đắn đi, chút nữa sẽ cho anh biết sự lợi hại của ông đây. Y xoay người mở khoá, ngay khi tủ gỗ đặc được mở ra, Yến Song lập tức trợn tròn mắt.
Đúng là bên trong có rất nhiều món đồ chơi.
Đồ chơi thật sự.
Yến Song vừa nhìn đã để ý một con thỏ bông màu hồng nhạt.
Y vô cảm túm tai con thỏ lên, quay mặt nhìn Thích Phỉ Vân đang thản nhiên, "Thầy Thích, anh đùa em à?"
Thích Phỉ Vân nói: "Sao lại nói thế?"
Yến Song: Y muốn đấm hắn!
"Bên trong có một hộp cờ ca ngựa" Thích Phỉ Vân chỉ tay "Em lấy ra đi, tôi xuống xe chơi với em."
Yến Song: Bụp bụp —— hai cú ——
Yến Song tức đến mức dựng đầu hệ thống trong hậu trường lên.
"Sao trong tủ này của anh ta lại là mấy cái thứ đó? Không phải thiết lập ban đầu đều là mấy món đồ chơi thú vị à?"
Hệ thống: "......" Lâu như vậy mới thèm gọi nó, vừa gọi đã hỏi nó cái này......
"Chờ một lát, tôi tra thử xem."
"Thiết lập không sai."
"Sự biến hoá của nhân vật không nằm trong phạm vi khống chế của hệ thống."
"Mọi thế giới mà nhân viên từng trải qua, nhân vật đều có biến hoá, hẳn là ngài phải quen rồi chứ."
Yến Song: Ghê ghê, bắt đầu đổ thừa đấy.
"Không muốn xuống à?"
Thích Phỉ Vân nhìn Yến Song đang ngây người, hỏi một câu.
Yến Song xoay mặt qua, vô cảm nói: "Không hề nhé*."
*raw: 我下你个大西瓜- Tôi đáp cho anh quả dưa hấu to- Mình tra được thì thấy rất nhiều nghĩa không rõ ràng. Có thông tin "Dưa hấu to" nôm na là một cách diễn đạt khi phủ nhận câu nói trước, có nghĩa là không hề, hoàn toàn không trong văn nói. Không hiểu sao lại thế nữa:]]
"Xuống xe thôi," Thích Phỉ Vân nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường, "Tôi có ba tiếng."
Yến Song: Nghe như kiểu ám chỉ nào đó vậy, nhưng y nghi ngờ tên Thích Phỉ Vân hại người này sẽ thật sự ngồi trong xe chơi cờ cá ngựa với y suốt 3 tiếng.
Để phòng ngừa, Yến Song cầm cả cờ caro và cờ tướng đi, chơi cờ cá ngựa* suốt 3 tiếng thì chán lắm!
(*)Cờ cá ngựa gốc là cờ phi hành gia, một loại cờ có cách chơi tương tự cờ cá ngựa VN, Cờ caro ở đây gốc là cờ năm quân, là cờ vây nhưng cách chơi khác, không phải kiểu xây đất mà là giống cờ caro, 5 quân liền chéo hoặc ngang thì thắng.
Xe của Thích Phỉ Vân nằm ở một góc bãi đỗ xe, Yến Song bỗng nhiên để ý, xe của hắn vừa vặn ở góc chết của camera, trong lòng y lập tức nhen nhóm niềm hy vọng, có khi hôm nay vẫn có thể cày cốt truyện đó!
Thích Phỉ Vân mở khoá xe, ngồi vào ghế lái, Yến Song lập tức có chút thất vọng, phía trước chật lắm, đương nhiên là phía sau dễ...... Ờm, dễ chơi cờ.
Y ngồi vào ghế phụ lái, không nhịn được bắt đầu nói mát, "Nếu anh thật sự muốn chơi cờ, chúng ta chơi luôn trong văn phòng là được. Thành thật mà nói, cho dù là loại cờ gì, em đây đều là đỉnh của chóp, từ trước tới nay chưa thua ván nào. Em khuyên anh đừng tự rước lấy nhục. Với cả, có phải chúng ta nên cá cược không? Nếu em thắng một ván, anh cởi một cái quần, thế nào? Dám chơi không?"
Thích Phỉ Vân ngồi nhàn nhã, nói: "Nếu em thua thì sao?"
Yến Song: "Ồ, tuy rằng chuyện này là không thể nào, nhưng để cho anh ít mộng tưởng ngọt ngào, nếu em thua, em cũng cởi một cái quần, thấy sao?"
"Chẳng làm sao," Thích Phỉ Vân nói, "Thua đánh lòng bàn tay."
Yến Song: "......"
Moẹ! Đã đánh tay rồi sao không thăng cấp lên đánh mông luôn cho tới nái?!
Phù hợp với thiết lập của hắn biết bao!
Rốt cuộc sao mà Thích Phỉ Vân lại thay đổi chứ, đừng bảo là sức mạnh tình yêu nhé?
Yến Song run run nổi hết cả da gà, chọn loại y tự tin nhất, có thể tốc chiến tốc thắng nhất - cờ caro!
Ngày hôm nay, chắc chắn y phải lột quần tên này ở đây, sau đó chơi hắn tàn bạo!
Cờ caro, quả nhiên rất nhanh.
Chưa đến năm phút Yến Song đã thua ván đầu tiên.
"Sao có thể chứ," Yến Song lời lẽ chính đáng, tức giận trừng mắt, "Anh ăn gian!"
Thích Phỉ Vân: "Đưa tay đây."
Yến Song giấu tay ra sau.
Thích Phỉ Vân: "Cờ bạc chiếu nhân phẩm."
Yến Song: "Nhân phẩm em đây đúng là không ra gì."
Thích Phỉ Vân: "Vậy thì thôi, về."
Hắn làm bộ định đẩy cửa xe, Yến Song vội vươn tay, "Đây đây đây, đánh đánh đánh đánh đánh."
Còn nói thay đổi rồi, thay đổi cái quần què, chẳng phải vẫn là tên biế.n thái muốn tổn thương người khác đây sao.
Yến Song nghĩ thầm hôm nay y không thể bị đánh vô ích được, phải cày được cốt truyện, vừa ăn phát đánh này vừa cày cốt truyện, vậy chẳng phải vừa hay ăn khớp với yêu cầu của nguyên tác sao? Tuyệt đối không thể bỏ lỡ.
Khi y đang nghĩ làm thế nào để gỡ hòa, lòng bàn tay vươn ra của y đè vào túi áo blouse của Thích Phỉ Vân.
Dưới lớp vải dệt mỏng, hình như thấp thoáng một miếng miếng gì đó hình vuông.
Yến Song mở to hai mắt nhìn Thích Phỉ Vân.
Sắc mặt Thích Phỉ Vân vẫn như thường, "Em còn hai tiếng rưỡi."