Yến Song cầm điện thoại lên nghe máy.
"Alo?"
Đầu bên kia lại là sự im lặng, không có bất cứ câu trả lời nào.
Yến Song không cúp máy, dần dần, y nghe thấy tiếng hít thở từ đầu dây bên kia.
Không phải Thôi Trịnh.
1
Có người mượn điện thoại của Thôi Trịnh để gọi cuộc gọi này.
Người ở đầu bên kia im lặng, không nói một lời.
Trên bàn cơm bỗng nhiên như hình ảnh bị bấm dừng, Thịnh Quang Minh nhìn Yến Song một tay còn nắm chặt dĩa, vẻ mặt lại không biết như hồn bay tới chốn nào rồi. Y đang nghe điện thoại nhưng không nói một câu nào, lại cũng không cúp máy, hàng lông mi dày rũ xuống, che khuất đôi mắt.
Cuộc điện thoại không tiếng động này gọi hơn một phút.
Khi Yến Song cúp máy, Thịnh Quang Minh để ý thấy khi y buông điện thoại, tay đã hơi run run.
2
"Xảy ra chuyện gì sao?" Thịnh Quang Minh dò hỏi.
Chiếc dĩa xắn miếng bánh táo tiếp theo, Yến Song chậm rãi lắc đầu.
Bầu không khí nhẹ nhàng vui vẻ cả tối không còn sót lại chút gì.
1
Chẳng qua là nhận một cuộc gọi, chẳng qua chỉ một phút, Yến Song giống như bị đánh về nguyên hình, lại phủ kín lớp u buồn không thể xua tan kia.
Thịnh Quang Minh chỉ từng thấy một người có năng lực lớn như vậy.
"Em ăn no rồi."
Yến Song buông dĩa, đẩy ghế đứng dậy, chân ghế ma sát với sàn nhà tạo ra âm thanh chói tai. Thịnh Quang Minh buông tay chống cằm, ánh mắt lo lắng nhìn Yến Song lảo đảo đi vào phòng, đến cửa cũng không đóng.
Thịnh Quang Minh nhìn thoáng qua điện thoại trên bàn, cũng đứng lên đi theo.
Tiếng dép lê đi tới phòng dành cho khách, hắn gõ nhẹ cửa, "Tắm đi rồi hẵng ngủ, ở đây có quần áo để thay đó."
Yến Song đưa lưng về phía hắn, cuộn thành một cục, không rên tiếng nào.
Thịnh Quang Minh buông tay, tiến lên, từ trên cao nhìn xuống Yến Song đang vùi hơn nửa khuôn mặt vào gối đầu.
"Làm sao vậy?" Thịnh Quang Minh ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng hỏi, "Khó chịu ở đâu à?"
"Ăn no quá."
Thịnh Quang Minh biết vì sao y khổ sở, nhưng cũng không thể vạch trần, nói theo y: "Anh xoa bụng cho nhé?"
"Ừm."
Đè đầu gối ở mép giường, Thịnh Quang Minh duỗi tay áp nhẹ lên bụng y, bàn tay to lớn ấm áp nhẹ nhàng xoa theo một chiều.
Yến Song giả chết không nhúc nhích, y thể hiện rõ ràng như vậy, hẳn là Thịnh Quang Minh cũng đoán được.
Vật càng hiếm càng quý giá, tấm chân tình của kẻ lông bông lại càng quý hơn, bởi vậy y cố ý lặp đi lặp lại nhiều lần thể hiện tấm lòng với người khác cho Thịnh Quang Minh xem, dụ dỗ hắn tới hái.
Muốn ư? Vậy chỉ có thể trả giá thêm một chút rồi lại một chút, đến khi Thịnh Quang Minh đã giao ra tất cả, cũng là lúc nên thu lưới.
Yến Song đột nhiên xoay người, ôm chặt lấy eo người bên cạnh.
"Anh Thịnh, anh có thể ở bên em một lát không?"
Trong giọng y chứa sự bất lực hiếm thấy, cậu trai vẫn luôn tiêu sái tùy ý trước mặt mình bỗng nhiên rụt rè như vậy, Thịnh Quang Minh đau xót trong lòng, hắn vỗ vỗ cánh tay Yến Song, "Anh nằm với em một lát nha."
Bả vai Thịnh Quang Minh rộng lớn, cơ bắp rắn chắc, trên người còn có hương thơm ngọt ngào. Yến Song áp mặt vào ngực Thịnh Quang Minh, hai tay ôm eo hắn.
Cái ôm này không có chút mập mờ nào, giống như là một chú chim bị thương dừng lại tại một bến cảng nào đó, y chỉ nghỉ ngơi trong lòng hắn, chữa lành.
"Lần đầu tiên em nhìn thấy cậu ấy, là ở ký túc xá của bọn em."
Hơi thở ấm áp xuyên qua áo sơ mi phả lên ngực hắn, Thịnh Quang Minh lẳng lặng nghe.
"Cậu ấy rất kiêu ngạo," giọng Yến Song mang ý cười, "Vào ký túc xá còn không thèm để ai vào mắt, cả phòng em đều ghét cậu ấy."
Thịnh Quang Minh cũng không tiếng động mà cười.
"Nhưng mà sau đó...... Cậu ấy đối xử với em rất tốt, rất tốt......"
"Cậu ấy biết hết mọi chuyện, nhưng cũng không khinh thường em."
"Cậu ấy không chê em bị người ta bao nuôi."
Đồng tử Thịnh Quang Minh hơi khẽ run lên, cánh tay ôm Yến Song lặng yên co rút lại.
"Mỗi lần khi em khổ sở nhất, nghèo túng nhất, cậu ấy đều sẽ xuất hiện......"
Giọng điệu Yến Song nhẹ nhàng lại khao khát, bất cứ ai nghe thấy những lời này đều có thể cảm nhận được tình ý dạt dào y giấu trong đó.
"Nhưng cậu ấy thật sự tốt quá."
"Anh Thịnh, cậu ấy thật sự tốt quá......"
Người trong lòng ôm chặt hắn, cánh tay run nhè nhẹ, vạt áo mỏng truyền tới cảm giác ẩm ướt ấm áp, "...... Em không xứng với cậu ấy."
"Song Song --"
"Nghe em nói hết."
Thịnh Quang Minh hít một hơi thật sâu kìm chế lời muốn nói trong cổ họng, bàn tay xoa nhẹ đầu Yến Song. Lòng hắn vừa chua vừa xót, lại không biết nên giải sầu thế nào nên tán loạn trong người hắn, khiến từ ngực đến yết hầu hắn đều bắt đầu trở nên khô khốc, đau đớn.
"Em nên cách cậu ấy xa một chút, loại người như em và cậu ấy chính là người ở hai thế giới, nhưng lòng em lại quá tham......"
"Em không nỡ rời ra cậu ấy."
"Em xin cậu ấy, xin cậu ấy làm bạn tốt cả đời của em."
"Em xin cậu ấy làm bạn tốt cả đời......"
Cảm giác ẩm ướt trên ngực không ngừng lan ra, thân thể mảnh khảnh không khống chế được mà phát run.
"Cậu ấy đồng ý với em, cậu ấy đồng ý rồi --"
Thịnh Quang Minh ôm chặt lấy người đang không ngừng rơi lệ trong lòng.
"Là cậu ta sai," đau đớn trong trái tim tràn lên mắt, Thịnh Quang Minh chớp nhẹ mắt, chất lỏng ấm áp chảy xuống. Hắn nhẹ nhàng ấn mái tóc Yến Song, không ngừng dịu dàng nói: "Là cậu ta sai......"
Yến Song ôm Thịnh Quang Minh khóc nức nở.
Thịnh Quang Minh chỉ có thể ôm y, truyền độ ấm từ mình qua y, "Không sao, đều qua rồi, không sao......"
Yến Song khóc thật lâu mới ngừng nước mắt. Khi y ngẩng mặt lên khỏi ngực Thịnh Quang Minh, cả khuôn mặt đều đỏ bừng, khoé mắt chóp mũi đều hồng lên, gương mặt ướt dầm dề, lông mi vẫn còng vương lệ. Thịnh Quang Minh cúi đầu nhìn thấy dáng vẻ của y, ngoại trừ tan nát cõi lòng thì không biết còn từ nào khác để hình dung cảm nhận của mình.
Ngón cái nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên khoé mắt Yến Song, Thịnh Quang Minh dịu dàng nhìn chăm chú vào y, "Em rất tốt, em xứng đôi với bất cứ ai."
Đôi mắt đẫm nước kia vẫn sót lại sự đau khổ, Yến Song ngẩng đầu nhìn hắn, ngữ khí lạnh băng, "Hôn em đi."
Thịnh Quang Minh giật mình.
"Hôn em." Yến Song lặp lại lần nữa, giọng nói cứng rắn che giấu tất cả yếu ớt.
Thịnh Quang Minh nghĩ thầm: Hắn như vậy có tính là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của không?
Thế thì, hắn lại phải làm người xấu rồi.
Đôi môi ấm áp khô ráo nhẹ nhàng áp lên làn môi ướt át, chỉ chạm nhẹ vào, như là thông qua cái hôn không xem là hôn này mà chữa trị những vết thương không nhìn thấy được bên trong y.
Yến Song ôm ghì lấy cổ Thịnh Quang Minh, áp mặt lên cổ hắn.
"Thích em nhiều hơn một chút, được không?"
"Được."
"Ngay cả khi em không thích anh, anh cũng phải thích em, được không?"
"Được."
Yến Song càng ôm hắn chặt hơn, như thể bắt được cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
Thịnh Quang Minh vỗ nhẹ lưng y, bàn tay lớn vuốt từ chiếc gáy mềm xuống lưng, động tác nhẹ nhàng như an ủi một đứa trẻ.
Thật lâu sau, Yến Song rầu rĩ nói: "Anh đã chuẩn bị quần áo tắm rửa cho em luôn rồi, có phải muốn ở chung với em không?"
Động tác vuốt lưng của Thịnh Quang Minh khựng lại, "Không phải......"
"Ồ, không muốn ở chung với em," giọng Yến Song lập tức trở nên ác liệt, "Thay lòng đổi dạ nhanh ghê nhỉ."
Thịnh Quang Minh dở khóc dở cười, "Không phải ý đó."
"Vậy anh có ý gì?"
"Lúc chuẩn bị quần áo anh không nghĩ nhiều thế."
"Ha ha."
Yến Song cong cánh tay đẩy người ra, xoay người như muốn che giấu, không muốn gương mặt khóc lóc của mình bị đối phương nhìn thấy, "Phòng tắm ở đâu vậy?"
Thịnh Quang Minh ngồi dậy, "Anh đưa em đi."
Khi Yến Song tắm xong bước ra, Thịnh Quang Minh đã thu dọn xong bàn ăn, đang đổi vỏ vỏ chăn ở phòng cho khách cho Yến Song.
Khi Yến Song vào cửa, Thịnh Quang Minh đang túm hai đầu chăn mà rũ, chăn bị hắn rũ ra, cuộn lên uốn lượn như sóng, vang lên một tiếng rất có lực, lập tức trở nên chỉnh tề.
"Ngủ đi, sạch sẽ rồi." Thịnh Quang Minh lưu loát nói.
Yến Song đứng ở cửa, đi đôi dép lông mà Thịnh Quang Minh chuẩn bị cho y. Y dựa vào cửa, vẻ mặt hơi xấu hổ, "Đêm nay, anh có thể nào...... ngủ với em không? Không phải ý kia, mà là ngủ thật ấy, ngủ trong trạng thái tĩnh......"
Thịnh Quang Minh nhìn cái người lúc mới gặp thì khoé mắt đuôi mày đều là phón.g đãng, lúc này lại thẹn thùng, rụt rè.
"Thì là......" Yến Song quay mặt đi không nhìn hắn, "Anh ôm...... cũng rất thoải mái, khụ......" Y bỗng trở nên hung dữ, xoay lại hung hăng trừng mắt nhìn hắn, "Được hay không thì nói coi! Đừng dong dong dài dài!"
Thịnh Quang Minh nắm chăn, lẳng lặng mà nhìn y, ánh mắt nhu hòa, "Được."
Mặt Yến Song chậm rãi đỏ lên, chân đá đá ra phía ngoài, "Tắm sạch sẽ rồi vào."
Thịnh Quang Minh buông chăn ra, khi đi qua Yến Song thì duỗi tay xoa đầu y. Yến Song như một chú sóc bị giật mình, lập tức mở to hai mắt nhìn hắn, Thịnh Quang Minh cười, "Chờ anh."
Trong phòng bật máy sưởi, hai người chỉ đắp một lớp chăn mỏng, nằm đối mặt nhau, ở giữa cách ra một khoảng.
"Không phải muốn ôm ngủ à?" Thịnh Quang Minh hỏi.
Yến Song lót hai tay dưới mặt, nhìn rất ngoan ngoãn, "Đừng ồn."
Thịnh Quang Minh mím chặt môi, tỏ vẻ mình sẽ không nói nữa.
Hương thơm đầy hormone nam tính ập vào mặt, gương mặt trắng nõn dần nhuốm màu dưới cái nhìn chăm chú của hắn.
Rõ ràng từng không quan tâm mà nói mình là người hư hỏng trước mặt hắn, giờ phút này lại e thẹn như trinh nữ.
Đôi mắt Thịnh Quang Minh đang yên lặng nhìn Yến Song, Yến Song tựa như bị hắn nhìn đến không chịu nổi, duỗi tay che mắt hắn, "Nhắm mắt lại."
Lông mi lướt qua lòng bàn tay, người đàn ông cao lớn nghe lời nhắm mắt lại.
Một lát sau, Thịnh Quang Minh đã được ôm lấy, khi hắn duỗi tay muốn ôm người trong lồ.ng ngực thì lại bị quát bảo dừng, "Anh không được ôm em."
Sau yêu cầu ngang ngược như vậy, chính y lại ôm hắn chặt hơn.
"Cứ vậy đi......"
Thịnh Quang Minh nằm yên, trung thực mà sắm vai gối ôm hình người. Một lúc lâu sau, khi nghe thấy tiếng thở đều từ lòng ngực, hắn mới mở mắt.
Hắn cúi đầu, người trong lòng đã ngủ say.
Nhưng cho dù ngủ say, chân mày y vẫn vô thức mà nhíu lại.
Thịnh Quang Minh xoa xoa đôi mày thanh tú kia từ xa.
Đừng đau lòng.
Đều qua rồi.
Tương lai sẽ tốt.
Hắn buông tay, lẳng lặng mỉm cười với gương mặt đang say ngủ.
Hôm sau, tuy là lễ Giáng Sinh, Yến Song vẫn quay lại trường học. Thịnh Quang Minh đưa y tới trường, hai người hẹn nhau tối gặp mặt, sau đó Yến Song vào trường.
Không khí Giáng Sinh trong trường rất tưng bừng, rất nhiều nơi đều treo đồ trang trí, trên biển quảng cáo căng tin cũng giăng đèn màu, Yến Song về ký túc xá trước.
Hộp quà màu đen được đặt trên mặt bàn.
Yến Song mở hộp quà ra, tận mắt nhìn thấy mới phát hiện chất da còn sáng hơn trên ảnh chụp.
Hẳn là có thể bán giá tốt!
Bên trong nhét một tấm thiệp, Yến Song mở thiệp ra, đúng là không viết gì, trên tấm thiệp trắng tinh vẽ một hình cây hoa quế.
3
Yến Song khép tấm thiệp, thả lại hộp.
Kết thúc rồi
Không cần thiết.
Yến Song vẫn khoác chiếc cặp cũ đi học, vào phòng học, bạn bè xung quanh lại bắt đầu sắm vai NPC, truyền lại tin tức cho y -- Kỷ Dao tạm nghỉ học một năm, nghe nói muốn xuất ngoại.
Yến Song cực kỳ bình tĩnh "Ồ" một tiếng.
Xuất ngoại?
Tám phần là bị người cha thừa tính khống chế kia sắp xếp.
Tiểu Kỷ à, dạo này bị chọc tức nhiều như vậy, Kỷ Văn Tung còn đổ thêm dầu vào lửa, vừa hay, tích cóp thêm chút lửa, cuối cùng nổ bùm một phát mới đủ nhiên liệu.
Cuộc gọi yên lặng hơn một phút và tiến độ tuyến tình cảm tối qua đã chứng minh tất cả.
Kỷ Dao vẫn bị y nắm chặt trong lòng bàn tay, y không lo lắng chút nào.
Yến Song lật trang sách, Thịnh Quang Minh, Kỷ Dao, trong kế hoạch của y, hai người có tác dụng thúc đẩy nhau, hiện tại cũng đang đẩy mạnh từng chút một theo tưởng tượng của y.
Y thích cảm giác nắm giữ mọi chuyện trong lòng bàn tay này.
Tan học, Yến Song đang định đi thì đoàn thanh niên gọi mọi người ở lại, "Mọi người đừng đi vội, phát táo và quà Giáng Sinh cho mọi người đây."
Đêm Giáng Sinh hôm qua, các viện khác đã phát táo và vòng tay, viện Văn Học thì chẳng có gì cả, họ còn tự giễu trí thức nghèo khổ. Rốt cuộc giờ đến lượt, các sinh viên đều rất vui vẻ, nhóm đoàn thanh niên đi phát quà, đều là một cái túi nhỏ có màu sắc và hoạ tiết Giáng Sinh, Yến Song nhận lấy rồi đi luôn. Trên đường móc quả táo ra xoa xoa rồi cắn luôn một miếng, cũng ngọt phết.
Yến Song vừa gặm táo vừa tùy tay lắc cái túi nhỏ, bên trong có một cái hộp nhỏ. Y dùng một tay lấy cái hộp ra, ngón cái bật nắp hộp.
Bước chân của Yến Song dừng lại.
Một chiếc cài áo kim cương hình bông tuyết lẳng lặng nằm trên hộp nhung đen, mấy chục viên kim cương ghép lại với nhau thành hình bông tuyết lấp lánh ánh sáng chói mắt dưới mặt trời, lạnh lẽo lại đắt đỏ.