Sáng hôm sau, tại nhà hàng Tây.
Tạ Hoằng Văn đi cùng Hứa Nhan Du vào nhà hàng thì mới biết nhà hàng hôm nay đã được bao trọn bởi chủ tịch Tạ.
Nhân viên nhà hàng nói ông ấy đang ở trên tầng hai chờ Tạ Hoằng Văn, cho nên Tạ Hoằng Văn và Hứa Nhan Du liền lên tầng hai để gặp ông ấy.
Tạ Hoằng Văn có chút hồi hộp.
Lúc đi lên đến tầng hai, anh ngay lập tức nhìn thấy một người đàn ông trung niên đang ngồi trên bàn ăn, lưng quay về phía anh.
Anh và Hứa Nhan Du từ từ đi về phía người đàn ông đó. Đến lúc đi đến trước mặt người đàn ông rồi, anh không khỏi bất ngờ vì diện mạo của ông ấy. Bởi khuôn mặt của anh và ông ấy giống nhau đến năm, sáu phần.
Hứa Nhan Du cũng có chút bất ngờ.
Mặc dù chủ tịch Tạ là một doanh nhân nổi tiếng, nhưng trước nay ít khi lộ mặt, cũng không nhận phỏng vấn từ báo chí, cho nên bây giờ Hứa Nhan Du mới được nhìn thấy gương mặt của ông ấy.
Ngũ quan đẹp xuất sắc, dù đã có tuổi nhưng trông ông ấy vẫn phong độ, nhìn khuôn mặt trông giống như mới chỉ ngoài ba mươi. Những nếp nhăn trên khuôn mặt cũng chỉ khiến ông ấy thêm phần trưởng thành, nghiêm nghị.
Tạ Hoằng Văn quả thật là rất giống ông ấy.
Chủ tịch Tạ nhìn thấy Tạ Hoằng Văn thì cũng có suy nghĩ như vậy.
Hôm qua trợ lý đã mang đến cho ông vài tấm ảnh của Tạ Hoằng Văn. Nhưng khi trực tiếp nhìn thấy anh, ông liền cảm thấy so với trong ảnh thì anh ở ngoài đời trông càng giống ông hơn.
Ông nhanh chóng bảo anh ngồi xuống đối diện để nói chuyện. Mặc dù khi thấy bên cạnh anh còn có Hứa Nhan Du đi cùng nên ông có chút không hài lòng, nhưng ông cũng không bảo cô rời đi để ông và anh nói chuyện riêng.
Cô lại không khách sáo mà ngồi xuống ngay bên cạnh Tạ Hoằng Văn.
Ông Tạ liền tự giới thiệu đôi ba câu về bản thân, sau đó lại hỏi về Tạ Hoằng Văn. Mặc dù ông đã điều tra nên biết được hoàn cảnh và rất nhiều điều về Tạ Hoằng Văn rồi, nhưng ông vẫn đặt câu hỏi để xem cách anh trả lời thế nào.
Anh lại không lo lắng hay tự ti mà rất bình tĩnh và thành thật trả lời câu hỏi. Thái độ của anh cũng lịch sự nhưng không hề có ý xu nịnh hay lấy lòng, điều này khiến chủ tịch Tạ rất ưng ý.
Đến lúc Tạ Hoằng Văn trả lời xong, chủ tịch Tạ liền gật đầu, sau đó theo phép lịch sự mà quay sang hỏi về Hứa Nhan Du.
Hứa Nhan Du liền tự giới thiệu về bản thân mình bằng một câu ngắn gọn: “Cháu tên là Tô Thấm Di, cháu gái của chủ tịch công ty Tô Gia ạ.”
Nghe thấy vậy, chủ tịch Tạ liền hỏi: “Cháu là cháu gái của chủ tịch Tô?”
Hứa Nhan Du mỉm cười rồi đáp: “Dạ đúng.”
Chủ tịch Tô liền có chút kinh ngạc. Hôm qua ông ấy đã cảm thấy ngạc nhiên khi Tạ Hoằng Văn có người yêu. Hôm nay gặp mặt, ông lại càng không ngờ rằng người yêu của Tạ Hoằng Văn vậy mà lại là cô chủ nhà họ Tô.
Vốn dĩ ông còn định sau khi đón Tạ Hoằng Văn về sẽ bảo anh chấm dứt với người yêu. Nhưng người yêu của anh là tiểu thư nhà họ Tô, vậy cũng gọi là môn đăng hộ đối, cho nên ông đương nhiên sẽ không phản đối.
Tuy nhiên ông lại cảm thấy nghi ngờ, bởi một người vừa xinh đẹp lại có gia thế như “Tô Thấm Di” sao lại thích Tạ Hoằng Văn?
Ông khó có thể tin được nên bèn hỏi lại: “Cháu chính là bạn gái của Hoằng Văn - người hôm qua nghe điện thoại của chú?”
Hứa Nhan Du gật đầu nói: “Dạ đúng.”
Chủ tịch Tạ lại càng nghi ngờ cô có mưu đồ gì đó, nếu không thì làm sao cô có thể làm người yêu của Tạ Hoằng Văn chứ? Trong thành phố này có biết bao nhiêu cậu chủ gia đình giàu có trạc tuổi với cô. Nổi bật là cậu chủ nhà họ Đàm, cậu chủ nhà họ Cao,...
Ông không tin một cô gái như cô lại chú ý đến Tạ Hoằng Văn - một nam sinh nghèo khó, lại còn có mẹ nuôi làm nghề mại d.â.m.
Nói thật, đến cả chính ông cũng cảm thấy ái ngại về quá khứ của con trai mình. Vậy mà một người như Hứa Nhan Du lại chấp nhận ở bên Tạ Hoằng Văn thì không phải quá vô lý sao?
Lúc này, Tạ Hoằng Văn cũng cảm nhận được sự nghi hoặc của chủ tịch Tạ. Anh cũng biết ông đang không thể tin nổi khi Hứa Nhan Du là người yêu anh.
Anh không khỏi cười lạnh.
Nhìn xem! Ngay cả người bố ruột thịt còn coi thường anh, cảm thấy anh không xứng với Hứa Nhan Du.
Anh đương nhiên thất vọng, nhưng cũng không quá nhiều, bởi dẫu sao anh cũng không quá kỳ vọng vào người bố mười chín năm chưa từng gặp mặt này.
Hơn nữa ngồi nói chuyện với chủ tịch Tạ, anh không hề thấy trong mắt ông ấy có chút tình cảm hay sự xúc động nào mà một người bố gặp được con trai mình nên có.
So với đi gặp con trai, chủ tịch Tạ giống như là đi gặp một đối tác quan trọng của mình hơn.
Lúc này, chủ tịch Tạ lại quay sang nói chuyện với anh vài câu. Sau đó, ông mới đi thẳng vào vấn đề: “Thật ra chú đã điều tra về thân phận của cháu. Sau khi điều tra, chú cảm thấy rất có thể cháu là con trai ruột của chú. Hôm nay gặp mặt, cháu cũng thấy rồi đấy, chú và cháu trông rất giống nhau. Vì vậy, chú mong trong cháu có thể phối hợp, cùng chú đi xét nghiệm ADN. Sau khi có kết quả xét nghiệm, nếu chú và cháu cùng huyết thống, chú sẽ đón cháu về nhà họ Tạ, cho cháu được sống và học tập trong môi trường tốt nhất.”
Nói xong, chủ tịch Tạ liền nhìn Tạ Hoằng Văn, chờ anh lên tiếng nói chuyện. Ông tin rằng anh nhất định sẽ nhanh chóng đồng ý theo ông đi xét nghiệm. Dù sao anh cũng đã sống khổ cực một mình biết bao nhiêu năm, bây giờ lại được người bố ruột giàu có muốn đón về thì làm sao có thể cự tuyệt chứ.
Vậy mà không ngờ, anh lại cười nhẹ rồi nói với ông: “Cháu nghĩ không cần phải xét nghiệm cho mất thời gian đâu. Chú cứ coi như cháu không phải con của chú, chúng ta là người xa lạ là được rồi.”
Nói đến đây, Tạ Hoằng Văn liền nắm tay Hứa Nhan Du rồi đứng dậy, sau đó lịch sự chào chủ tịch Tạ. “Chúng cháu xin phép đi trước.”
Chủ tịch Tạ liền cau mày, “Khoan đã!”
Tạ Hoằng Văn nghe vậy thì đưa mắt nhìn chủ tịch Tạ, Hứa Nhan Du cũng nhìn ông ấy.
Chủ tịch Tạ lại hỏi Tạ Hoằng Văn: “Cháu không mong đợi rằng chú là bố của cháu sao?”
Không ngờ rằng, Tạ Hoằng Văn lại đáp: “Chủ tịch Tạ là người đứng đầu tập đoàn Tạ Tinh, cháu làm sao dám mong đợi chủ tịch là bố của cháu chứ?”
Nói rồi, Tạ Hoằng Văn định cùng Hứa Nhan Du rời đi, nhưng Hứa Nhan Du lại giữ tay anh lại. Anh thấy vậy thì cảm thấy kỳ lạ, Hứa Nhan Du lúc này lại bảo: “Em muốn nói chuyện riêng với chủ tịch Tạ một lát. Anh xuống dưới tầng một chờ em được không?”
Nghe vậy, trong lòng Tạ Hoằng Văn có hơi lo lắng. Anh nắm chặt tay Hứa Nhan Du rồi hỏi: “Có chuyện gì vậy? Nhất định phải nói với ông ấy sao?”
Hứa Nhan Du gật đầu.
Tạ Hoằng Văn dù không muốn, nhưng thấy thái độ Hứa Nhan Du kiên quyết nên anh đành phải miễn cưỡng nghe theo cô mà xuống dưới tầng.
Vậy là trên tầng hai chỉ còn lại chủ tịch Tạ và Hứa Nhan Du.
Hứa Nhan Du liền ngồi xuống đối diện chủ tịch Tạ, còn chủ tịch Tạ thì suy nghĩ xem Hứa Nhan Du đang muốn giở trò gì.
Lại không nghĩ rằng, Hứa Nhan Du lại nói: “Cháu mong chủ tịch đừng tìm tới Hoằng Văn nữa.”
Hiện tại chủ tịch Tạ nghĩ mình chỉ còn một người con trai là Tạ Hoằng Văn, cho nên Hứa Nhan Du nghĩ, hôm nay anh không muốn đi xét nghiệm ADN thì ông ấy cũng sẽ không dễ dàng buông bỏ anh.
Mà ông ấy sau khi nghe Hứa Nhan Du nói thì liền nhíu mày. “Cháu dựa vào điều gì mà yêu cầu tôi làm vậy?”
Ai ngờ, Hứa Nhan Du lại đáp: “Dựa vào cháu là người yêu của Hoằng Văn, cũng là người yêu thương Hoằng Văn nhất trên đời này.”
“Cháu? Người yêu thương Hoằng Văn nhất trên đời?” Chủ tịch Tạ như nghe được một câu chuyện cười. “Cháu cảm thấy tình cảm của mình dành cho Hoằng Văn lớn lắm ư?”
“Đương nhiên là lớn.” Hứa Nhan Du mỉm cười, vô cùng tự tin mà nói: “Tình cảm của cháu dành cho anh ấy còn lớn hơn so với của chú nhiều.”
Nghe đến đây, khuôn mặt chủ tịch Tạ lộ rõ vẻ không vui.
Hứa Nhan Du lại nhìn ông ấy rồi bảo: “Cháu nói thật đấy, cháu rất yêu Hoằng Văn. Còn chú thì sao? Chú có tự tin rằng mình yêu anh ấy nhiều hơn cháu không?”
Chú tịch Tạ nghe vậy thì không kiên nhẫn mà nói: “Cháu nên biết rằng tôi là bố của Hoằng Văn.”
“Nhưng đâu phải tất cả người bố trên đời này đều thương con chứ.” Hứa Nhan Du thẳng thắn nói: “Chú cũng đâu thật sự yêu thương Hoằng Văn đâu. Chú đón anh ấy về chỉ với mục đích đào tạo anh ấy làm người thừa kế thôi mà.”
Chủ tịch Tạ nghe vậy thì nheo mắt, nhìn chằm chằm Hứa Nhan Du. “Xem ra cháu cũng biết được nhiều chuyện nhỉ.”