“Hảo!” Hắn gật đầu, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, “Ta giúp ngươi, ngươi cũng phải đáp ứng ta một chuyện!”
Thư Nhan ánh mắt chợt lóe lên, hỏi: “Chuyện gì?”
Trần Đại Dũng nuốt nước miếng, do dựmột chút, lúc này lắp bắp nói: “Ngươi. . . . . .Đừng tìm đạo trưởng báo thù! Cái gọi là. . . . . .Oan gia dịch giải bất dịch kết! [1] Chờ sau khi ta cầm cái đuôi về. . . . .Ngươi cùng đạo trưởng ân oán liền xóa bỏ có được hay không?”
[1] Có ân oán thì hãy hóa giải, nếu cứ oan oan tương báo, hại người người hại, vĩnh viễn không kết thúc.
Thư Nhan vẻ mặt kỳ quái nhìn hắn một lát, bỗng nhiên chợt cười một tiếng, “Hảo! Nghe lời ngươi! Tướng công!”
Một tiếng tướng công, trong nháy mắt liền khiến Trần Đại Dũng mặt đỏ bừng, không được tự nhiên nói: “Ta không phải tướng công của ngươi!”
“Vậy sao ngươi cứ bà nương, bà nương gọi ta!”
“Ta. . . . . .”
“Ta tên là Thư Nhan! Sau này liền gọi ta là Nhan Nhi là được!”
Trần Đại Dũng vẻ mặt tối sầm, “Thư. . . . . .Cô nương!”
Thư Nhan cười nói: “Sao lại lập tức trở nên lạnh nhạt như vậy! Gọi ta Nhan Nhi!”
Chẳng biết tại sao, Trần Đại Dũng sắc mặt trầm xuống, nghiêng đầu đi, vẫn là quật cường thấp giọng nói một câu: “Thư cô nương!” Tướng quân kêu tên, hắn sẽ không gọi.
Thư Nhan trừng mắt nhìn, ngốc tử này là làm sao? “Hảo hảo! Ngươi muốn gọi gì liền gọi đi! Thời gian cũng không còn sớm! Ở đạo quán pháp khí quá nhiều, ở thời gian dài, thật đúng là cả người không thoải mái. . . . . .Ta đi trước, ngươi sau khi lấy được, đến sơn dộng đêm đó chúng ta tá túc tìm ta!”
“Hảo!” Hắn gật đầu đáp ứng, lưu luyến nhìn bóng dáng nàng biến mất trước mắt.
****
Thư Nhan vô cùng nhàm chán ngồi ở tảng đá gần cửa động, hai tay chống cằm, cười híp mắt nhìn tà dương phía chân trời, mắt thấy hỏa cầu sắp khuất sau chân núi.
Ai, đã suốt một ngày, ngốc tử kia sao còn chưa tới? Chẳng lẽ là bị lão đạo phát hiện?
Chợt nhớ tới, tình cảnh đêm qua cùng hắn gặp nhau, không nhịn được ha ha cười! Vốn định thi triển mị thuật với hắn, nhưng không nghĩ đến ngốc tử kia biết rõ nàng là yêu quái, nhưng cũng cam tam tình nguyện vì nàng làm việc, thật lòng thành ý như thế, mà không phải vì chiếm tiện nghi thân thể nàng, chất phác hiếm thấy a!. Đam Mỹ Hay
“Tỷ tỷ cười đến vui vẻ như thế, chẳng lẽ đã tìm được phương pháp tránh khỏi thiên kiếp?”
Thư Nhiên quay đầu nhìn, hơi ngạc nhiên, ngay sau đó cười nói: “Muội muội cũng thật hăng hái, sao lại rời đi Tuyết Sơn đến chỗ ta?”
Nữ tử bạch y như tuyết, nước da như phấn trắng, đồng dạng khuôn mặt đẹp đẽ không giống người trần, chẳng qua là quá mức trong trẻo lạnh lùng so với Thư Nhan. Nữ tử chậm rãi mở miệng nói: “Ai, tìm người mà thôi! Hắn đi, ta xuống núi tìm hắn, tỷ tỷ đã tránh được thiên kiếp, liền tới xem một chút! Tỷ tỷ nếu tránh thoát khó khăn này, tu thêm trăm năm nữa, là được đứng vào hàng tiên!”