Nhật Ký Báo Thù Của Ảnh Hậu Trùng Sinh

Chương 211: Người đầu tiên không đánh đã khai




Lúc nói ra những lời, ngay cả bản thân Cố Kiều Niệm cũng cảm thấy kinh ngạc nhưng sau đó, cô lại cảm nhận được sự buông lỏng từ tận sâu trong linh hồn như thể cô nên nói những lời này từ lâu rồi mới phải.
Trong lòng Cố Kiều Niệm cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm.
"Về phần những người khác có yêu cậu ấy hay không." Cô hơi nhún vai: "Cung Dịch cũng không quan tâm, tôi yêu cậu ấy là đủ rồi."
Nói xong, Cố Kiều Niệm lập tức muốn rời khỏi.
"Cô Cố!"
Ngũ Dao vẫn luôn giả vờ ôn hòa đành phải đứng dậy, đi thẳng về phía Cố Kiều Niệm.
Chẳng mấy chốc, bà ta đã đứng đối diện cô.
"Cô Cố, đàn ông ấy mà, lúc còn trẻ thường hay hứa hẹn sẽ mãi không chia kìa, tôi khuyên cô không nên tin tưởng." Ngũ Dao cười lạnh: "Bây giờ cô xung phong chiến đấu vì Cung Dịch, đắc tội toàn bộ những người có địa vị cao như chúng tôi, nếu sau này Cung Dịch không cần cô nữa, thậm chí còn chán ghét mà vứt bỏ cô, cô không sợ sẽ không được ai bảo vệ rồi bị trả thù đến thảm sao?"
Rõ ràng đây là một lời uy hiếp.
"Đến lúc đó rồi nói." Khuôn mặt Cố Kiều Niệm đầy vẻ bà đây không sợ.
Ngũ Dao chưa từng thấy người nào không ăn cứng cũng không ăn mềm như vậy.
"Cô cũng đừng nói cái gì mà yêu hay không yêu, trong lòng mỗi người chúng tôi đều rõ cô có yêu Cung Dịch hay không, cô vì..." Ngũ Dao liếc nhìn Cố Kiều Niệm một lượt, sau đó châm chọc nói: "Không phải vì được ăn mặc đẹp đẽ sao? Cung Dịch có tiền, Vân Đỉnh chúng tôi cũng có, cô Cố là một người thông minh, nếu tôi là cô, tôi chắc chắn sẽ để lại cho mình một đường lui. Nhà họ Cung cũng có thể cho cô tiền, cô có thể tiếp tục lấy lòng Cung Dịch bên kia, cho dù sau này bị Cung Dịch vứt bỏ, cô cũng không đến nổi thảm hại. Cô cần gì phải từ bỏ một con đường dễ đi khiến mọi người đều không thoải mái chứ?"
"Có phải... nếu tôi nói cho mấy người một vài chuyện của Cung Dịch mà mấy người muốn biết thì có thể đổi lấy nhiều tiền hơn đúng không?" Cố Kiều Niệm ung dung hỏi.
Trong lòng Ngũ Dao thầm giễu cợt.
Bà ta xem thường Cố Kiều Niệm, sau khi nghe được câu này, trong đầu bà ta không có suy nghĩ nào khác ngoài việc cười nhạo Cố Kiều Niệm là một người phụ nữ tham tiền.
"Dĩ nhiên nếu như cô bằng lòng, chúng ta có thể thảo luận thật kỹ về giá tiền." Ngũ Dao hất mặt nói.
Cố Kiều Niệm tiến lên phía trước một bước.
Ngũ Dao lập tức ngơ ngẩn theo bản năng.
Vóc người Cố Kiều Niệm rất đẹp, khí thế cũng vô cùng chèn ép người khác, cô bất ngờ đến gần khiến bà ta không giải thích được mà hoảng loạn.
"Bà Cung, ngay cả xin lỗi mà mấy người có địa vị cao như bà cũng không biết nói, vậy thì không khỏi quá đáng thương rồi."
Ngũ Dao cau mày nhìn Cố Kiều Niệm.
"Vừa mở miệng đã muốn dùng tiền mua chuộc tôi, lần trước mẹ chồng bà đã thất bại rồi, sao vậy? Sau khi về nhà, bà ta không tổng kết kinh nghiệm với mấy người sao? Hay là ngoại trừ tiêu tiền, các bà đã ngu xuẩn đến mức không nghĩ ra biện pháp nào khác?"
"Cô..." Ngũ Dao chưa từng bị người khác khinh miệt như vậy.
Cung Dịch cùng lắm là phớt lờ, không nói chuyện với bà ta nhưng chắc chắn sẽ không giễu cợt bà ta giống như Cố Kiều Niệm!
"Điều kiện của tôi chỉ có thế! Những cái khác thì thôi, cho dù bà có cho tôi một quả núi vàng, tôi cũng không cần." Cố Kiều Niệm nghiêm túc nói: "Từ trước tới nay, mấy người ỷ vào việc Cung Dịch dễ bắt nạt mà dùng mọi cách để khinh miệt, làm nhục cậu ấy, như vậy tôi còn có thể để mấy người cướp đi thứ vốn thuộc về cậu ấy sao?"
Ngũ Dao vô cùng kinh ngạc.
Ai dễ bắt nạt?
Rốt cuộc thì từ khi nào, cái đồ giống như quái vật kia lại dễ bắt nạt chứ?
"Từ bao giờ mà Vân Đỉnh lại là của nó!" Bà cụ Cung không thể nhịn được nữa, bà ta vỗ bàn thật mạnh, sau đó gào lên hỏi Cố Kiều Niệm.
"Ta không quan tâm tại sao chồng bà lại đưa hết di sản và công ty cho Cung Dịch nhưng hiện tại! Trên phương diện pháp luật, những thứ này đều thuộc về người bạn nhỏ của tôi, cho dù cậu ấy không cần, cũng không tới lượt mấy ngươi... đồ bẩn thỉu!"
Con ngươi của bà cụ đã trợn trừng đến mức sắp rớt ra ngoài.
Ngũ Dao càng bị khí thế của Cố Kiều Niệm dọa sợ đến mức lui về sau hai bước, phải lấy ghế ở sau lưng đỡ mới có thể đứng vững.
"Cố Kiều Niệm, cô sẽ hối hận!" Ngũ Dao thở hổn hển nói.
Cố Kiều Niệm vẫn thản nhiên cười: "Bà Cung, sớm muộn gì bà cũng phải tới cúi đầu với tôi, tôi khuyên hiện tại bà đừng ngang ngược như vậy, tránh để lát nữa lúc tới tìm tôi sẽ cảm thấy lúng túng."
Khuôn mắt Ngũ Dao nhanh chóng tái nhợt.
Bà ta nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Cố Kiều Niệm cho đến khi cánh cửa đóng lại.
"Lẽ nào lại như vậy!" Ngũ Dao cắn răng nghiến lợi.
"Mẹ đã nói từ sớm rồi, cô ta không dễ đối phó như vậy!" Bà cụ Cung đấm ngực dậm chân: "Mẹ vốn cho rằng cô ta chỉ tham lam vị trí mợ chủ Cung nhưng không ngờ! Cô ta lại còn muốn đoạt lấy Vân Đỉnh!"
Trong phòng bao, cặp mẹ chồng con dâu đều tức đến hộc máu.
Sau khi đóng cửa đi ra ngoài, Cố Kiều Niệm cũng không rời khỏi, đường đi của cô bị người ta chặn lại.
Tư Hân Nhiễm đứng ở hành lang, khiếp sợ nhìn Cố Kiều Niệm.
"Cô sẽ không tới đây tìm phiến phức chứ?" Cố Kiều Niệm chậm rãi đi tới.
Ánh đèn trần ảm đạm trên hành lang chiếu vào người Cố Kiều Niệm khiến các đường nét trên mặt cô càng trở nên lập thể và xinh đẹp hơn, kim cương đá quý trên người cũng đang lấp lánh phát sáng.
Thật đẹp!
"Tôi không nghe trộm mấy người nói chuyện, tự mấy người không đóng kín cửa!"
Người đầu tiên không đánh đã khai, Tư Hân Nhiễm.
"Ừm." Cố Kiều Niệm đáp lại, sau đó lập tức muốn đi vòng qua người cô ta.
"Cố Kiều Niệm!"
Lúc vai hai người chạm nhau, đột nhiên Tư Hân Nhiễm xoay người gọi cô lại.
Cố Kiều Niệm liếc mắt.
"Chị..." Tư Hân Nhiễm mở miệng, hốc mắt đã đỏ, cả người đều viết mấy chữ tủi thân: "Chị và anh Cung Dịch có quan hệ gì?"
"Cô quản được chắc?" Cố Kiều Niệm hơi dừng lại, sau đó nói: "Cô thích người khác đi, cậu ấy có người yêu rồi."
Nói xong, cô lập tức bỏ đi.
Tư Hân Nhiễm đứng tại chỗ, vô cùng tủi thân, cái miệng nhỏ cũng sắp chạm tới cằm.
"Hân nhiễm, sao con lại ở đây?"
Lúc này, Ngũ Dao mới từ bên trong đi ra.
Hiện tại trên khuôn mặt Tư Hân Nhiễm đầy vẻ tủi thân, hốc mắt đỏ bừng, Ngũ Dao suy nghĩ một lát, cảm thấy cô ta chắc chắn đã gặp Cố Kiều Niệm.
"Ôi, cô Cố bắt nạt con à?"
Tư Hân Nhiễm nhìn về phía Ngũ Dao, không nhịn được mà khóc nức nở.
"Đừng khóc, dì biết từ nhỏ con đã thích Cung Dịch nhà chúng ta, dì cũng không ngờ nó lại chọn một nữ minh tinh như vậy." Ngũ Dao bắt đầu châm ngòi.
Tư Hân Nhiễm co người lại.
Vừa rồi lúc Cố Kiều Niệm đối đấu với cặp mẹ chồng con dâu này ở trong phòng vì Cung Dịch, Tư Hân Nhiễm đã nghe được hết mọi chuyện.
Cô ta căm ghét Cố Kiều Niệm, bây giờ Cố Kiều Niệm lại còn đoạt đi mối tình đầu của mình, trong lòng không khỏi càng thêm tan nát.
Nhưng! Cho dù là như vậy, cô vẫn cảm thấy vừa rồi Cố Kiều Niệm làm rất đúng.
Nhiều năm qua, mọi người đều biết người nhà họ Cung không xem Cung Dịch là người nhà, một lòng muốn cướp tập đoàn Vân Đỉnh theo như lời bọn họ nói là thuộc về bọn họ từ tay Cung Dịch.
Nên biết rằng trên thế giới này, không có ai xông pha chiến đấu, dùng lí lẽ để tranh luận vì Cung Dịch giống như Cố Kiều Niệm.
Nghiêm Trình Thành và Tư Bắc cũng chưa từng.
Bọn họ đại diện cho dòng họ của chính mình, cho dù có muốn cũng không thể.
"Dì, chẳng lẽ dì muốn tôi tìm Cố Kiều Niệm tính sổ sao?" Tư Hân Nhiễm hỏi thẳng: "Vậy dì tìm nhầm người rồi, trước đây không lâu Cố Kiều Niệm còn tát tôi, tôi không đánh lại chị ta."
Ngũ Dao kinh hãi.
Ai không biết Tư Hân Nhiễm là con cưng của tất cả nhân viên trong Sáng Thế Kỷ, nắm trong tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan chứ?
Cố Kiều Niệm tát cô ta?
"Cô ta dám đánh con?"
Tư Hân Nhiễm gật đầu liên tục, sau đó sờ gò má, kinh sợ nói: "Hơn nữa còn tát liên tục mấy cái khiến tôi quay cuồng đầu óc. Nghiêm Trình Thành cũng ở đó, dì biết anh ấy chứ? Một tên ma quái như anh ấy cũng chỉ đến thế mà thôi, nhìn tôi bị đánh, ngay cả thở mạnh cũng không dám."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.