Nhật Ký Báo Thù Của Ảnh Hậu Trùng Sinh

Chương 231: Tôi có người rồi




Sau khi sống lại, Cố Kiều Niệm đã từng cẩn thận suy nghĩ về việc liên quan tới Vưu Vi.
Ban đầu cô không hề yêu anh ta, thậm chí còn không quá thích.
Dáng vẻ của Vưu Vi trông rất vô hại, anh ta lại xuất hiện ở thời điểm đặc thù, dùng lời ngon tiếng ngọt mà cam kết sẽ bảo vệ cô.
Bảo vệ cô...
Trong kiếp đó, không một ai nói với Cố Kiều Niệm rằng sẽ bảo vệ cô, sẽ đưa cô chạy khỏi cái địa ngục này.
Cố Kiều Niệm giống như một người chết đuối vớ được cọng rơm cứu mạng và cô cũng cho rằng đó là cọng rơm cứu mạng mình.
Trên thực tế, đối với một người chưa từng yêu ai như cô, việc yêu đương vốn là một chuyện còn khó hơn lên trời nhưng Cung Dịch thì khác.
Cẩn thận nghĩ lại, ngày đó ở khách sạn, sau khi công dụng của thuốc qua đi, Cố Kiều Niệm lết cơ thể đau nhức bò dậy, nhìn người đàn ông bị dây buộc tóc màu đỏ của mình che mắt đang hơi cau mày ngủ say, trong lòng cô cảm thấy vô cùng yêu thích.
Khi đó Cố Kiều Niệm còn cho rằng bởi vì bảo bối Kim Cương có gương mặt đẹp tựa thiên thần nhưng trong cái vòng này có biết bao nhiêu người ưa nhìn, sau khi thương tích đầy mình sống lại, làm sao cô có thể yêu thích anh chỉ vì gương mặt chứ?
Những chuyện sau này thì càng không cần phải nói đến.
Chỉ cần nghĩ kỹ một chút là cô có thể vạch trần hết những kế sách nhỏ của anh nhưng cô lại không thể vạch trần bởi cô không đành lòng nhìn anh tỏ vẻ đáng thương, không đành lòng nhìn anh bị bắt nạt, cũng không đành lòng khi thấy anh nhìn mình bằng ánh mắt vô tội.
Cô vẫn luôn tự nguyện bị anh lừa gạt.
Các dấu vết lần lượt xếp chồng lên nhau, câu trả lời cho việc tại sao cô sống lại dần dần trở nên vô cùng rõ ràng.
Đúng vậy, lúc rơi xuống biển, ngoại trừ tiếc nuối và giải thoát, trong lòng cô không hề có oán hận.
Tại sao cô lại cho rằng bản thân lựa chọn trở về là vì oán hận chứ?
Cô... trở về là để yêu anh.
Cho nên dù biết rõ xung quanh anh có nhiều rắc rối nhưng cô vẫn như một con thiêu thân lao vào trong lửa, mặc cho anh xâm nhập vào cuộc sống của mình một cách vô lí.
Bên ngoài tràn ngập ánh sáng.
Cố Kiều Niệm liếc mắt nhìn ra, trái tim thắt lại, rất đau, hốc mắt cũng hơi nóng lên.
Đây là tình cảm tới từ tận sâu trong linh hồn, tới từ nơi... đã bị cô lãng quên.
Hiện tại là thời điểm tan tầm nên lúc Cố Kiều Niệm sắp đến thành phố thì trên đường bắt đầu ùn tắc.
Cô vô cùng nóng lòng muốn phóng như bay về nhà.
Nhìn dòng xe qua lại chậm chạp, Cố Kiều Niệm tự nhủ rằng bản thân phải lái nhanh hơn, lái nhanh hơn nữa, cô phải mau chóng trở về mới được. Cung Dịch còn đang đợi mình ở nhà.
Ông trời thật sự là một cao thủ trêu chọc lòng người.
Có đôi khi, bạn càng khao khát điều gì thì ông ta lại càng chậm rãi trao nó cho bạn.
Cố Kiều Niệm bị kẹt trên đường hơn một tiếng đồng hồ.
Lúc đến bãi đỗ xe của khu chung cư, trời đã tối đen.
"Để em đặt đồ..."
Chu Chu còn chưa nói xong câu "để em đặt đồ bên ngoài" đã thấy Cố Kiều Niệm mở cửa xe, sau đó... chạy.
Nhìn bóng lưng đang chạy như bay của Cố Kiều Niệm, lại nhìn phần mềm đặt đồ ăn trên điện thoại di động, cuối cùng cô ấy vẫn nói nốt câu: "Bên ngoài, chị ăn cái gì?"
...
Tư Bắc bị điều đi nhanh hơn so với những gì anh ấy nghĩ.
Khoảng một tiếng sau khi Tư Bắc rời khỏi bệnh viện, Sáng Thế Kỷ đã đưa ra quyết định điều động nhân sự, muốn điều Tư Bắc sang thị trường Bắc Âu nửa năm.
"Tôi đã nói với Nghiêm Trình Thành, cũng dặn dò cậu ấy chăm sóc Hân Nhiễm nhưng... cậu biết mà, cậu ấy và Tư Hân Nhiễm là hai tên ma quái, ở chung với nhau mà không cùng tìm chết đã là không tệ rồi." Tư Bắc gọi điện thoại cho Cung Dịch: "Tôi sẽ nhanh chóng tìm cách trở về, cậu giúp tôi chăm sóc Hân Nhiễm nhé!"
Cung Dịch đang cẩn thận lau bụi trên lá cây.
Tư Bắc vừa dứt lời, Cung Dịch đã nghe được âm thanh mật mã vang lên.
Anh vừa sải bước đi qua vừa nói: "Xin lỗi, tôi có người rồi, không thể chăm sóc người khác giới được, cậu tìm người khác đi."
Tư Bắc: "..."
"Cung Dịch, cậu và Cố Kiều Niệm..."
Ngay lúc này, cửa căn hộ mở ra, Cung Dịch còn chưa kịp nói chuyện, Cố Kiều Niệm đã ôm lấy anh.
Cung Dịch cau mày, cục cưng của anh chịu uất ức ở bên ngoài sao?
Anh em cùng sống cùng chết gì đó đều không còn quan trọng nữa, Cung Dịch lập tức cúp điện thoại.
"Sao vậy?"
Cung Dịch cúi đầu nhìn Cố Kiều Niệm.
"Không sao." Cố Kiều Niệm ôm Cung Dịch, bàn tay nhẹ nhàng vỗ lưng anh: "Cảm thấy hơi mệt, cậu sạc điện giúp tôi."
Cung Dịch hơi sửng sốt, sau đó mỉm cười, thuận tay ôm lấy Cố Kiều Niệm.
Thân hình anh cao lớn, tay dài chân dài, ngực cũng rộng rãi, có thể dễ dàng bọc lấy người cô.
Điều này khiến Cố Kiều Niệm cảm nhận được cảm giác an toàn đang tràn ngập.
Cô vô thức ôm Cung Dịch chặt hơn.
Cung Dịch vẫn cảm thấy bất thường, anh dịu dàng sờ đầu cô, nhẹ giọng hỏi: "Có phải có người bắt nạt chị đúng không?"
Cố Kiều Niệm nhắm mắt, lắng nghe nhịp tim của anh và trả lời: "Ai dám?"
"Cũng đúng." Cung Dịch trầm ngâm, sau đó bình tĩnh nói: "Vậy chỉ có thể là vì nhớ em."
Cố Kiều Niệm im lặng một lúc rồi dán sát vào ngực anh: "Đúng, nhớ cậu."
"Thật trùng hợp."
Cung Dịch nhẹ nhàng cọ cằm vào đỉnh đầu Cố Kiều Niệm, sau đó hời hợt nói:
"Em cũng rất nhớ chị."
Nghe vậy, rốt cuộc Cố Kiều Niệm cũng cười.
Cô vẫn ôm eo Cung Dịch, ngẩng đầu nhìn anh.
Tại sao lúc nào nhìn anh, cô cũng cảm thấy không đủ chứ?
Là bởi vì đời trước chưa nhìn đủ sao?
Chuyện gì đã xảy ra sau đó?
Trong giấc mơ, cô đau khổ gọi tên anh nhiều lần như vậy là vì cô cũng đánh mất anh giống như Hàn Thu Hoa sao?
Cố Kiều Niệm liên tục suy nghĩ khiến cho nước mắt chực trào.
Cung Dịch cau mày, anh chưa từng thấy cô như vậy bao giờ.
Cung Dịch bỏ một tay ra, đặt lên gò má Cố Kiều Niệm, sau đó ngón cái nhẹ nhàng xoa mí mắt cô: "Không khó chịu, có em ở đây."
Cung Dịch biết trước đó, Cố Kiều Niệm đã từng có một khoảng thời gian vô cùng khó khăn.
Cô có quá nhiều chuyện buồn.
Nhìn cô như vậy, Cung Dịch oán hận đến mức máu tươi sôi trào, chỉ mong có thể băm vằm Cố Đức Hạo ngay lập tức.
Đây là lần thứ hai trong đời Cung Dịch có xúc động muốn giết người.
Lần đầu tiên là ở quán rượu, khi nhìn thấy xác của thầy.
Lần thứ hai chính là lúc này.
Anh là loại người cho rằng chết không phải là hết, không ngừng hành hạ mới là hình phạt thật sự.
"Vẫn đợi tôi nên chưa ăn gì sao?" Cố Kiều Niệm hỏi.
Cung Dịch vô cùng ngoan ngoãn lắc đầu: "Cũng không đói."
"Kẹt xe quá nên tôi cũng không mua được đồ ăn ngon." Cố Kiều Niệm hơi cau mày.
Thấy vậy, Cung Dịch giơ tay lên, ngón tay trỏ nhẹ nhàng vuốt chân mày cô.
"Buổi chiều đi đâu vậy?" Sau đó, Cung Dịch bỗng hỏi.
Cố Kiều Niệm vẫn băn khoăn không biết nên nói lí do mình đến bệnh viện tâm thần với Cung Dịch như thế nào.
Cung Dịch lại nói: "Trên người chị có mùi nước khử trùng và mùi bệnh viện."
Nói xong, anh nắm lấy cằm Cố Kiều Niệm rồi nhìn một lượt: "Bị bệnh sao?"
"Không!"
Cố Kiều Niệm mặc cho anh nhéo cằm.
"Đi thăm một bác gái." Cố Kiều Niệm trả lời.
"Không bị bệnh thì tốt." Vẻ mặt Cung Dịch dịu đi một chút.
Cố Kiều Niệm hơi sửng sốt, sau đó mỉm cười.
Trong lòng cô lo lắng làm thế nào để giải thích việc mình đến bệnh viện tâm thần với Cung Dịch nhưng anh hoàn không quan tâm, ngay cả việc bác gái đó là ai, anh cũng không hỏi mà chỉ cần xác định cô không bị bệnh là được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.