"Để tôi hỏi cô ấy."
Cung Dịch đáp.
"Được, vậy tôi đặt phòng trước."
Điện thoại lập tức ngắt kết nối.
"Nghiêm Trình Thành bảo muốn ăn tối cùng nhau, Tư Bắc cũng ở đó." Cung Dịch nói.
"Có chuyện gì sao?" Cố Kiều Niệm hỏi.
"Tư Bắc sắp bị điều đi nửa năm, chắc là để tiễn cậu ấy." Cung Dịch hơi dừng lại: "Chị không muốn thì không đi nữa."
Cố Kiều Niệm suy nghĩ một lúc, cô và Cung Dịch có sự ràng buộc sâu như vậy, sau này vẫn còn một quãng đường dài phải đi, không nên chỉ có mỗi anh dung nhập vào cuộc sống của cô.
"Được."
"Hay lắm!" Chu Chu vỗ tay, cảm thấy cuộc đời chả còn gì để luyến tiếc nữa.
"Yên tâm, sẽ không có ai chụp được." Cung Dịch ban phát từ bi mà an ủi Chu Chu.
Chu Chu không lên tiếng, chỉ lấy điện thoại ra làm việc.
Sau đó điện thoại di động của Cung Dịch lại vang lên.
Anh bấm vào xem, đó là một vài bức ảnh, tóm lại chính là những thứ Cố Kiều Niệm không thể ăn và không thể uống.
"Ngày mai âm mưu phượng hoàng sẽ chụp ảnh tạo hình, trên mặt chị ấy không thể nổi mụn hay sưng phù, dĩ nhiên điều quan trọng nhất chính là chị ấy không thể mập lên!" Chu Chu nghiêm túc nói.
Cung Dịch từ tốn và nghiêm túc đọc, sau đó gật đầu: "Tôi biết rồi."
"Cậu đừng chỉ biết suông thôi, còn phải quản chị ấy nữa!" Chu Chu liên tục nói.
Cố Kiều Niệm bất lực uống nước.
Ai biết đột nhiên Chu Chu lại như gặp phải kẻ địch: "Hơn nữa chị ấy thích ăn gà rán và bánh kem, chị ấy có thể nghĩ ra mọi âm mưu thủ đoạn để được ăn nó, nếu cậu cho chị ấy ăn những thứ này, tôi sẽ liều mạng với cậu!"
Cố Kiều Niệm lập tức bị sặc nước, ho khan đến long trời lở đất.
Chu Chu này, nói cái gì không nói lại nói bánh kem là sao?
"Từ từ thôi."
Cung Dịch cau mày, vội vàng vỗ lưng giúp cô.
"Không sao chứ?" Vẻ mặt Chu Chu đầy căng thẳng.
Cung Dịch nhìn cô ấy, vẻ dịu dàng vừa rồi đều biến mất: "Cô không cần nói nữa, tôi biết hết rồi."
Đột nhiên Chu Chu cảm thấy kinh hãi theo bản năng: "Ừm."
Một lúc lâu sau, Cố Kiều Niệm mới dễ chịu hơn.
"Không liên quan đến Chu Chu, cậu quát em ấy làm gì?" Cố Kiều Niệm thở hổn hển nói.
"Đúng vậy!" Chu Chu lầm bầm.
"Em đừng lo lắng về chị như vậy, chị tự có chừng mực, trở về nghỉ ngơi đi, ăn cơm tối xong chị sẽ về." Sau đó Cố Kiều Niệm nói.
Trước khi đi, Chu Chu lại đón lấy ánh mắt lạnh đến mức có thể đông cứng một người của Cung Dịch, sau đó nhìn Cố Kiều Niệm đầy cảnh cáo: "Phải có chừng mực đấy!"
Cố Kiều Niệm dùng tay làm động tác OK.
Sau đó Chu Chu mới rời đi.
"Sau này đừng quát em ấy." Cố Kiều Niệm nhìn về phía Cung Dịch, bất đắc dĩ nói.
"Sẽ cố gắng hết sức." Cung Dịch đáp.
Cố Kiều Niệm: "..."
Nghiêm Trình Thành vô cùng vui vẻ khi biết Cố Kiều Niệm đồng ý ăn chung bữa tối.
Nhà hàng anh ấy đặt chính là nơi trước kia Cố Kiều Niệm và Tư Bắc từng gặp mặt.
Lúc hai người đến, Tư Bắc cùng với Nghiêm Trình Thành đã ở đó.
"Tới rồi!"
Nghiêm Trình Thành đứng dậy, Tư Bắc cũng đứng lên theo.
Tối hôm qua chưa nói chuyện điện thoại xong thì Cung Dịch đã cúp, sau đó cũng không gọi lại, đây hoàn toàn không phải là tác phong của anh.
"Cô Cố, buổi tối tốt lành." Tư Bắc lễ phép chào hỏi, bỏ đi dáng vẻ kiêu căng trước đây.
"Buổi tối tốt lành." Cố Kiều Niệm gật đầu nói.
"Ngồi đi, Kiều Kiều, ngồi ở đây!" Nghiêm Trình Thành vô cùng nhiệt tình kéo ghế giúp Cố Kiều Niệm: "Vị trí này của cô có tầm nhìn tốt nhất nhà hàng, đến khi trời tối, cô sẽ được chiêm ngưỡng cảnh đêm của toàn bộ thành phố."
Cố Kiều Niệm mỉm cười: "Cảm ơn."
"Nào, đều là người nhà với nhau, nói cảm ơn gì chứ?" Nghiêm Trình Thành vui vẻ: "Tôi và Tư Bắc đều giấu cô chuyện Cung Dịch giả làm nhóc đáng thương trước kia, hy vọng cô đã hết giận."
"Đều là chuyện đã qua, tôi không để ở trong lòng." Cố Kiều Niệm nói.
"Vậy thì được!" Nghiêm Trình Thành cười ngốc nghếch.
"Tôi cũng phải nói xin lỗi, trước kia tôi có một chút hiểu lầm với cô Cố, cả chuyện của Hân Nhiễm nữa."
"Dừng lại!" Cố Kiều Niệm giơ tay lên: "Không phải nói muốn tiễn anh Tư ư? Tại sao lại biến thành đại hội nhận sai rồi?"
"Đúng đúng đúng, bầu không khí không thể như này được!" Nghiêm Trình Thành vội vàng lên tiếng đáp lại: "Hôm nay là ngày cậu Tư của chúng ta sắp ra trận và cũng là ngày đầu tiên cậu Cung của chúng ta dẫn một cô gái đi gặp anh em, trước tiên tôi mời mọi người một ly!"
Nghiêm Trình Thành ra vẻ như một nhà doanh nhân đang đọc diễn văn, suýt chút nữa chọc cho Cố Kiều Niệm bật cười.
Cung Dịch im lặng không lên tiếng, sau đó đổi ly rượu bên cạnh Cố Kiều Niệm thành nước chanh.
"Cô ấy không uống rượu."
Cố Kiều Niệm bổ sung: "Ngày mai âm mưu phượng hoàng sẽ chụp ảnh tạo hình, tôi sợ uống rượu vào, mặt sẽ bị phù."
"Vậy không thể uống! Vậy chắc chắn không thể uống!" Nghiêm Trình Thành vội vàng nói: "Cung Dịch cũng đừng uống, với tửu lượng của cậu, uống hai ngụm đã có thể bị bắt cóc rồi. Tư Bắc! cậu Tư, chúng ta uống!"
Cố Kiều Niệm nhìn Cung Dịch, uống hai ngụm đã có thể bị bắt cóc?
Nghiêm khắc mà nói, quả thật bởi vì uống rượu nên Cung Dịch mới bị cô bắt đi.
Lúc này, Cung Dịch nắm lấy tay cô ở dưới bàn, còn bóp một cái.
Cố Kiều Niệm cũng thản nhiên nắm tay anh, nhịp tim có hơi tăng nhanh.
Cô thích cảm giác lặng lẽ đan tay với Cung Dịch.
Nghiêm Trình Thành làm ầm ĩ một lúc, cũng không biết là do rượu hay như thế nào mà đột nhiên lại đa sầu đa cảm:
"Tư Bắc, từ nhỏ chúng ta đã lớn lên cùng nhau, vẫn chưa tách ra quá nửa năm, lâu như vậy, nhỡ tôi nhớ cậu thì phải làm sao?"
Tư Bắc ung dung cầm điện thoại ra, chĩa thẳng vào người Nghiêm Trình Thành.
Nghiêm Trình Thành đã chịu quá nhiều thua thiệt từ Tư Bắc, lập tức cảnh giác: "Cậu làm gì đấy?"
"Chụp ảnh lại, gửi cho mấy em gái của cậu."
Dừng một lúc, Tư Bắc tiếp tục nói: "Nói cậu thầm mến tôi nhiều năm rồi."
"Hừ!"
Nghiêm Trình Thành lập tức đứng dậy cướp điện thoại.
Cố Kiều Niệm chưa từng thấy dáng vẻ này của Nghiêm Trình Thành và Tư Bắc.
Bọn họ đều là người thừa kế của những tập đoàn lớn, cả ngày mặc âu phục, đi giày da, mặt người dạ thú, ai biết bọn họ vẫn âm thầm có một khía cạnh ngây thơ như vậy chứ.
"Ngày nào bọn họ cũng như vậy, rất ồn ào."
Cung Dịch nói với Cố Kiều Niệm.
Bây giờ Cố Kiều Niệm đã biết rõ vui giận của Cung Dịch.
Mặc dù nói bọn họ ồn ào nhưng anh không hề quấy rầy hai người.
Sau khi náo loạn một lúc, Nghiêm Trình Thành xóa bỏ video rồi ngồi trở về.
Đột nhiên Cố Kiều Niệm hơi tò mò: "Ba người đều quen biết từ nhỏ sao?"
Vấn đề này vừa nói ra, Nghiêm Trình Thành và Tư Bắc lập tức sửng sốt.
Cố Kiều Niệm mơ hồ cảm nhận được một bầu không khí kỳ lạ.
"Không phải." Cung Dịch trả lời.
Cố Kiều Niệm nhìn anh, lại nhìn Nghiêm Trình Thành và Tư Bắc.
"Từ khi sinh ra hai người chúng tôi đã ngậm thìa vàng nên kiêu căng, ngạo mạn từ nhỏ, lúc ấy Cung Dịch vừa mới về nước, mấy tuổi ấy nhỉ?"
Tư Bắc trả lời: "Sáu tuổi."
"Đúng, sáu tuổi!" Nghiêm Trình Thành thở dài một hơi.
"Mấy người bắt nạt cậu ấy?" Cố Kiều Niệm nhạy bén cảm nhận được một vài thứ, sau đó đột nhiên hỏi.
Vẻ mặt của Nghiêm Trình Thành và Tư Bắc không được tự nhiên cho lắm, hiển nhiên đã bị cô nói trúng.
Cố Kiều Niệm cau mày.
"Cũng không hẳn, chúng tôi đâu có bắt nạt được cậu ấy?" Nghiêm Trình Thành lầm bầm: "Năm đó cậu ấy nhỏ như thế, gầy tong teo, chúng tôi còn lớn hơn cậu ấy vài tuổi nhưng cậu ấy đánh nhau rất hung ác, giống như muốn giết người đến nơi vậy, Tư Bắc còn bị cậu ấy đánh cho rụng một cái răng đó."